Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ
Chương 445
Đang cập nhập
09/07/2021
Chương 445
Rất nhanh những người đó nhìn kỹ Thi Nhân một cái, sau đó thấp giọng bàn luận với nhau: “Quả thật là vậy!”
“Không nói thì còn không chú ý tới, cô vừa mới nói thì quả thực là quá giống.”
Cũng có người không hiểu, bọn họ hỏi: “Giống ai thế?”
“Giống cô chủ đã chết kia của nhà họ Mạc.”
Từ sau khi chuyện này xảy ra, ba chữ Mạc Mộng Thần này, hiển nhiên đã trở thành ba chữ cấm kỵ ở nơi này. Không có ai dám đề cập đến.
Càng không có ai dám nhắc đến trước mặt ông cụ.
“Thật đúng là như vậy, ánh mắt rất giống.”
“Nghe nói trước kia cô Nhân này từng qua lại một đoạn thời gian với Hách Liên Thành, đoán chừng bị xem là thể thân rồi, nhưng sau đó lại biến hóa nhanh chóng trở thành bà chủ tổng giám đốc tập đoàn Quang Viễn. Cũng là người phụ nữ không đơn giản đâu.”
“Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chọn Tiêu Khôn Hoằng, tuy thoạt nhìn nhà họ Hách nổi tiếng, nhưng có bà Hách ở đó, gả qua đó rồi thì có thể có được những tháng ngày sống tốt lành sao?”
“Cũng đúng, gia đình có máu mặt như bây giờ, ai mà chẳng biết chút chuyện này về nhà họ Hách. Hỗ là gia đình thương con thì đều sẽ không kết thông gia với nhà họ Hách. Đây không phải là công khai đánh vào mặt nhà họ Mạc hay sao?”
Mọi người nói từng câu từng chữ, nhỏ giọng mà bàn luận.
Nhưng bà Hách vẫn nghe thấy được, bà ta chậm rãi siết chặt tay lại, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Đám người này dựa vào cái gì mà nói nhà họ Hách như vậy chứ?
Đây tất cả đều phải trách Mạc Mộng Thần, nếu như không phải do cô ta thì sao đến bây giờ mà Hách Liên Thành lại không tìm được người thích hợp để kết hôn cơ chứ?
Nếu như không có Mạc Mộng Thần thì tốt rồi.
Nhưng vẻ mặt của Hách Liên Thành bình tĩnh, anh ta nghe thấy mấy lời đồn đãi vô căn cứ này cũng không có dấu hiệu tức giận gì.
Anh ta biết, đây đều là báo ứng của mình.
Ai bảo lúc trước anh ta không bảo vệ Mạc Mộng Thần cho tốt, thế mới gây ra hết thảy những chuyện phát sinh hôm nay?
Hách Liên Thành liếc mắt nhìn Thi Nhân một cái, nhưng anh ta có chút không ngờ thế mà Thi Nhân cũng có thiên phú cao trên phương diện điều khắc này như vậy, giống như là Mạc Mộng Thần thứ hai vậy.
Đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Sau đó tiếp tục tặng quà, chỉ có điều đã có chuyện của Mạc Tử Tây xảy ra, mọi người cũng không dám cười đùa cợt nhả nữa.
Ông cụ Mạc không ở lại bao lâu, lấy lý do thân thể không khoẻ mà rời đi.
Bữa tiệc tiếp tục.
Dù sao thì hôm nay có không ít người có máu mặt đến đây, tất cả mọi người đều bận rộn tạo lập mối quan hệ, nỗ lực làm việc cho công việc tương lai.
Thi Nhân nhìn những mảnh vỡ trên đất, rất nhanh đã được người quét dọn vệ sinh thu dọn.
Cô có chút khó chịu, dù sao thì đây cũng là tác phẩm mà mình đã cố gắng lâu như vậy rồi, cô còn tưởng rằng có thể nhận được lời nhận xét của ông cụ, không nghĩ tới kết quả lại như thế này.
“Đừng buồn nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, anh biết vợ mình có chút tổn thương rồi.
Anh biết Thi Nhân đã tiêu phí biết bao nhiêu thời gian cùng tinh lực vào bộ tác phẩm này, kết quả lại bị người khác đập vỡ như vậy.
Món nợ này, sớm muộn gì anh cũng sẽ đòi lại.
Mạc Đông Lăng đi tới, anh khách khí mà nói: “Cô Nhân, tôi cảm thấy rất có lỗi với chuyện này, bộ tác phẩm này rất xuất sắc. Tôi sẽ bảo sư phụ khôi phục nó lại, sau đó đặt nó trong phòng triển lãm.”
“Không cần đâu, chỉ là một bộ tác phẩm đã bị hỏng mất mà thôi.”
Giọng điệu nói chuyện của Thi Nhân có chút xa cách, so với thái độ lúc trước thì đã thay đổi rất nhiều.
Đáy mắt Mạc Đông Lăng hiện lên một vẻ bất đắc dĩ: “Vừa rồi ông nội tôi chỉ là hiểu lầm mà thôi, cô không cần để trong lòng đâu.”
“Tôi sẽ không để tâm đâu.”
Thi Nhân trả lời một cách cực kỳ hào phóng, sau đó cô sờ sờ đầu của ba đứa nhóc: “Không phải vừa rồi mấy đứa nói là muốn đến khu vui chơi giải trí chơi sao, bây giờ mẹ đưa mấy đứa qua đó.”
Mạc Đông Lăng nhìn thấy vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa. Vốn là anh ta cho rằng tính tình của Thi Nhân rất tốt, nhưng bây giờ xem ra là cũng không khác gì với Mạc Tử Tây cả, lúc không có chuyện gì tất nhiên là sẽ nhìn không ra.
Bây giờ xảy ra chuyện rồi, tất nhiên tính tình có chút nóng nảy.
Ba đứa nhóc với bộ dạng không biết gì cả được mẹ dẫn đi.
Tiêu Khôn Hoằng không lập tức đi theo mà lại quay đầu lại nhìn Mạc Đông Lăng: “Phần quà tặng này, cô ấy đã dày công chuẩn bị rất lâu.”
“Rất xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới là ông cụ sẽ đập vỡ đồ, lúc trở về tôi sẽ nghĩ cách bồi thường lại cho cô ấy. Hy vọng anh Hoằng nói tốt vài câu.”
“Không cần đầu, cô ấy sẽ không đến nhà họ Mạc nữa đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng biết Mạc Đông Lăng có ý gì, không phải là muốn để cho Thi Nhân gia nhập vào nhà họ Mạc hay sao? Loại thái độ này, không khỏi có chút coi thường người khác.
Mạc Đông Lăng cũng biết chuyện không dễ làm.
Anh ta từng tiếp xúc với Tiêu Khôn Hoằng vài lần, anh ta biết người đàn ông này luôn bao che khuyết điểm, chiều vợ như mạng.
Bỗng nhiên anh ta có chút hâm mộ Thi Nhân.
Nếu lúc trước Hách Liên Thành có thể làm được một nửa của Tiêu Khôn Hoằng, như vậy thì Mạc Mộng Thần em gái của anh cũng sẽ không gặp phải chuyện không may.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nói xong thì xoay người đi về phía Thi Nhân.
Nhưng dọc đường anh chạm mặt Mạc Tử Tây, vẻ mặt cô ta có chút áy náy: “Nữ thần đâu rồi?”
Lúc đó Mạc Tử Tây tức giận bỏ đi, nhưng cô ấy lại không nghĩ tới bỏ nữ thần ở lại đây, điều này sẽ làm cho Thi Nhân khó xử biết bao nhiêu chứ?
Hơn nữa ông nội còn đập nát lễ vật của nữ thần nữa.
Sau khi Mạc Tử Tây bình tĩnh lại thì lập tức quay lại tìm Thi Nhân, muốn xin lỗi cô.
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng hiện lên vẻ không hờn không giận, anh chặn người lại: “Bây giờ cô ấy không muốn nhìn thấy cô.”
“Vừa rồi chỉ là tôi quá tức giận, tôi không phải cố ý đâu.”
“Một câu không phải cố ý đâu thì cô ấy sẽ phải tha thứ cho các người sao?” Con người Tiêu Khôn Hoằng ngưng trọng lại ý lạnh: “Đừng cho là tôi không biết tại sao mà cô, còn có Hách Liên Thành lại tiếp cận đến bên cạnh cô ấy, xem cô ấy như là thế thân, các người đã từng hỏi suy nghĩ của cô ấy hay không?”
Nhất thời sắc mặt Mạc Tử Tây trắng bệch.
Cô ấy không ngờ Tiêu Khôn Hoằng đã biết hết rồi, anh đã biết được từ khi nào chứ?
Trong lúc nhất thời, Mạc Tử Tây không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng, bí mật mà cô ấy vẫn luôn che giấu rất cẩn thận đã bị phát hiện mất rồi.
“Vốn là tôi cũng không muốn so đo nhiều như vậy, nhưng cô một lần rồi lại hai ba lần lợi dụng cô ấy, cô không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Mạc Tử Tây bị nói tới một chữ cô ấy cũng đều không nói được gì.
Thật ra bây giờ thì không phải vậy.
Cô ấy không nghĩ tới ông nội sẽ tức giận như vậy, thậm chí còn đập đồ trang trí.
Cô ấy chỉ muốn bày ra thực lực của nữ thần cho ông nội xem mà thôi, nhưng hình như chuyện lại không xảy ra giống như cô ấy nghĩ vậy.
Mạc Tử Tây cũng cảm thấy rất áy náy.
Cô ấy thừa nhận ban đầu cô ấy tiếp cận Thi Nhân, chính là bởi vì Hách Liên Thành xem Thi Nhân là thế thân, cô ấy muốn mạnh mẽ dạy dỗ Thi Nhân một trận.
Kết quả là sau này cô ấy lại phát hiện Thi Nhân cũng không phải loại người như cô ấy nghĩ.
Hơn nữa Thi Nhân còn sinh ra ba đứa nhóc, cô cũng không thể ở bên cạnh Hách Liên Thành được.
Tiếp sau đó cô ấy đã xem Thi Nhân như là người bạn tốt nhất của mình rồi.
Thi Nhân là một người rất tốt, rất lương thiện.
Chẳng qua là mục đích tiếp cận Thi Nhân ngay từ đầu của cô ấy, quả thật là mang theo ý đồ riêng, cô ấy cũng không thể nào thẳng thắn nói chuyện cùng với Thi Nhân được. Mỗi lần muốn nói ra chân tướng, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ giống chị Mộng Thần này của Thi Nhân, cô ấy cũng không nói thành lời được.
Một sự trì hoãn này, mà đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy.
Tiêu Khôn Hoằng nói với vẻ lãnh khốc: “Tôi không hy vọng sẽ để cho cô ấy biết mấy chuyện phiền lòng này, thế cho nên tốt nhất là các người cách xa cô ấy ra một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Sắc mặt Mạc Tử Tây trắng bệch gật đầu, như vậy mới là kết cục tốt nhất không phải sao?
Cô nhìn thoáng qua Thi Nhân ở phí xa xa, dưới đáy lòng yên lặng mà lên tiếng: em xin lỗi.
Em thật sự không phải cố ý đâu.
Tuy cô ấy biết, một khi Thi Nhân biết được tất cả chuyện này, nhất định cô sẽ rất tức giận, nhưng cô ấy vẫn có lòng tham mà muốn ở lại bên cạnh Thi Nhân.
Cảnh cáo của Tiêu Khôn Hoằng với cô ấy, cũng rất bình thường.
Chuyện ngày hôm nay, là cô ấy đã không sắp xếp tốt, làm cho ông nội đập vỡ lễ vật mà Thi Nhân đã dày công điêu khắc.
Có lẽ Tiêu Khôn Hoằng nói đúng, hẳn là cô ấy nên cách xa Thi Nhân ra.
Đây mới là phương pháp tốt nhất đối với tất cả mọi người.
Sự tổn thương mà bọn họ hẳn là phải gánh lấy, không nên chuyển dời lên trên người Thi Nhân.
Người vô tội nhất là Thi Nhân.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng chặn Mạc Tử Tây lại thì anh mới đi về phía Thi Nhân, bước chân vững vàng mà có lực.
Anh sẽ không để cho người khác tùy tiện mà khi dễ Thi Nhân nữa.
Thi Nhân đứng bên cạnh khu vui chơi giải trí, cô liếc mắt nhìn sau lưng anh một cái: “Tử Tây vừa mới tìm anh, nói gì đó?”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, cô ấy nhìn thấy rồi sao?
Rất nhanh những người đó nhìn kỹ Thi Nhân một cái, sau đó thấp giọng bàn luận với nhau: “Quả thật là vậy!”
“Không nói thì còn không chú ý tới, cô vừa mới nói thì quả thực là quá giống.”
Cũng có người không hiểu, bọn họ hỏi: “Giống ai thế?”
“Giống cô chủ đã chết kia của nhà họ Mạc.”
Từ sau khi chuyện này xảy ra, ba chữ Mạc Mộng Thần này, hiển nhiên đã trở thành ba chữ cấm kỵ ở nơi này. Không có ai dám đề cập đến.
Càng không có ai dám nhắc đến trước mặt ông cụ.
“Thật đúng là như vậy, ánh mắt rất giống.”
“Nghe nói trước kia cô Nhân này từng qua lại một đoạn thời gian với Hách Liên Thành, đoán chừng bị xem là thể thân rồi, nhưng sau đó lại biến hóa nhanh chóng trở thành bà chủ tổng giám đốc tập đoàn Quang Viễn. Cũng là người phụ nữ không đơn giản đâu.”
“Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chọn Tiêu Khôn Hoằng, tuy thoạt nhìn nhà họ Hách nổi tiếng, nhưng có bà Hách ở đó, gả qua đó rồi thì có thể có được những tháng ngày sống tốt lành sao?”
“Cũng đúng, gia đình có máu mặt như bây giờ, ai mà chẳng biết chút chuyện này về nhà họ Hách. Hỗ là gia đình thương con thì đều sẽ không kết thông gia với nhà họ Hách. Đây không phải là công khai đánh vào mặt nhà họ Mạc hay sao?”
Mọi người nói từng câu từng chữ, nhỏ giọng mà bàn luận.
Nhưng bà Hách vẫn nghe thấy được, bà ta chậm rãi siết chặt tay lại, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Đám người này dựa vào cái gì mà nói nhà họ Hách như vậy chứ?
Đây tất cả đều phải trách Mạc Mộng Thần, nếu như không phải do cô ta thì sao đến bây giờ mà Hách Liên Thành lại không tìm được người thích hợp để kết hôn cơ chứ?
Nếu như không có Mạc Mộng Thần thì tốt rồi.
Nhưng vẻ mặt của Hách Liên Thành bình tĩnh, anh ta nghe thấy mấy lời đồn đãi vô căn cứ này cũng không có dấu hiệu tức giận gì.
Anh ta biết, đây đều là báo ứng của mình.
Ai bảo lúc trước anh ta không bảo vệ Mạc Mộng Thần cho tốt, thế mới gây ra hết thảy những chuyện phát sinh hôm nay?
Hách Liên Thành liếc mắt nhìn Thi Nhân một cái, nhưng anh ta có chút không ngờ thế mà Thi Nhân cũng có thiên phú cao trên phương diện điều khắc này như vậy, giống như là Mạc Mộng Thần thứ hai vậy.
Đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Sau đó tiếp tục tặng quà, chỉ có điều đã có chuyện của Mạc Tử Tây xảy ra, mọi người cũng không dám cười đùa cợt nhả nữa.
Ông cụ Mạc không ở lại bao lâu, lấy lý do thân thể không khoẻ mà rời đi.
Bữa tiệc tiếp tục.
Dù sao thì hôm nay có không ít người có máu mặt đến đây, tất cả mọi người đều bận rộn tạo lập mối quan hệ, nỗ lực làm việc cho công việc tương lai.
Thi Nhân nhìn những mảnh vỡ trên đất, rất nhanh đã được người quét dọn vệ sinh thu dọn.
Cô có chút khó chịu, dù sao thì đây cũng là tác phẩm mà mình đã cố gắng lâu như vậy rồi, cô còn tưởng rằng có thể nhận được lời nhận xét của ông cụ, không nghĩ tới kết quả lại như thế này.
“Đừng buồn nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, anh biết vợ mình có chút tổn thương rồi.
Anh biết Thi Nhân đã tiêu phí biết bao nhiêu thời gian cùng tinh lực vào bộ tác phẩm này, kết quả lại bị người khác đập vỡ như vậy.
Món nợ này, sớm muộn gì anh cũng sẽ đòi lại.
Mạc Đông Lăng đi tới, anh khách khí mà nói: “Cô Nhân, tôi cảm thấy rất có lỗi với chuyện này, bộ tác phẩm này rất xuất sắc. Tôi sẽ bảo sư phụ khôi phục nó lại, sau đó đặt nó trong phòng triển lãm.”
“Không cần đâu, chỉ là một bộ tác phẩm đã bị hỏng mất mà thôi.”
Giọng điệu nói chuyện của Thi Nhân có chút xa cách, so với thái độ lúc trước thì đã thay đổi rất nhiều.
Đáy mắt Mạc Đông Lăng hiện lên một vẻ bất đắc dĩ: “Vừa rồi ông nội tôi chỉ là hiểu lầm mà thôi, cô không cần để trong lòng đâu.”
“Tôi sẽ không để tâm đâu.”
Thi Nhân trả lời một cách cực kỳ hào phóng, sau đó cô sờ sờ đầu của ba đứa nhóc: “Không phải vừa rồi mấy đứa nói là muốn đến khu vui chơi giải trí chơi sao, bây giờ mẹ đưa mấy đứa qua đó.”
Mạc Đông Lăng nhìn thấy vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa. Vốn là anh ta cho rằng tính tình của Thi Nhân rất tốt, nhưng bây giờ xem ra là cũng không khác gì với Mạc Tử Tây cả, lúc không có chuyện gì tất nhiên là sẽ nhìn không ra.
Bây giờ xảy ra chuyện rồi, tất nhiên tính tình có chút nóng nảy.
Ba đứa nhóc với bộ dạng không biết gì cả được mẹ dẫn đi.
Tiêu Khôn Hoằng không lập tức đi theo mà lại quay đầu lại nhìn Mạc Đông Lăng: “Phần quà tặng này, cô ấy đã dày công chuẩn bị rất lâu.”
“Rất xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới là ông cụ sẽ đập vỡ đồ, lúc trở về tôi sẽ nghĩ cách bồi thường lại cho cô ấy. Hy vọng anh Hoằng nói tốt vài câu.”
“Không cần đầu, cô ấy sẽ không đến nhà họ Mạc nữa đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng biết Mạc Đông Lăng có ý gì, không phải là muốn để cho Thi Nhân gia nhập vào nhà họ Mạc hay sao? Loại thái độ này, không khỏi có chút coi thường người khác.
Mạc Đông Lăng cũng biết chuyện không dễ làm.
Anh ta từng tiếp xúc với Tiêu Khôn Hoằng vài lần, anh ta biết người đàn ông này luôn bao che khuyết điểm, chiều vợ như mạng.
Bỗng nhiên anh ta có chút hâm mộ Thi Nhân.
Nếu lúc trước Hách Liên Thành có thể làm được một nửa của Tiêu Khôn Hoằng, như vậy thì Mạc Mộng Thần em gái của anh cũng sẽ không gặp phải chuyện không may.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nói xong thì xoay người đi về phía Thi Nhân.
Nhưng dọc đường anh chạm mặt Mạc Tử Tây, vẻ mặt cô ta có chút áy náy: “Nữ thần đâu rồi?”
Lúc đó Mạc Tử Tây tức giận bỏ đi, nhưng cô ấy lại không nghĩ tới bỏ nữ thần ở lại đây, điều này sẽ làm cho Thi Nhân khó xử biết bao nhiêu chứ?
Hơn nữa ông nội còn đập nát lễ vật của nữ thần nữa.
Sau khi Mạc Tử Tây bình tĩnh lại thì lập tức quay lại tìm Thi Nhân, muốn xin lỗi cô.
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng hiện lên vẻ không hờn không giận, anh chặn người lại: “Bây giờ cô ấy không muốn nhìn thấy cô.”
“Vừa rồi chỉ là tôi quá tức giận, tôi không phải cố ý đâu.”
“Một câu không phải cố ý đâu thì cô ấy sẽ phải tha thứ cho các người sao?” Con người Tiêu Khôn Hoằng ngưng trọng lại ý lạnh: “Đừng cho là tôi không biết tại sao mà cô, còn có Hách Liên Thành lại tiếp cận đến bên cạnh cô ấy, xem cô ấy như là thế thân, các người đã từng hỏi suy nghĩ của cô ấy hay không?”
Nhất thời sắc mặt Mạc Tử Tây trắng bệch.
Cô ấy không ngờ Tiêu Khôn Hoằng đã biết hết rồi, anh đã biết được từ khi nào chứ?
Trong lúc nhất thời, Mạc Tử Tây không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng, bí mật mà cô ấy vẫn luôn che giấu rất cẩn thận đã bị phát hiện mất rồi.
“Vốn là tôi cũng không muốn so đo nhiều như vậy, nhưng cô một lần rồi lại hai ba lần lợi dụng cô ấy, cô không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Mạc Tử Tây bị nói tới một chữ cô ấy cũng đều không nói được gì.
Thật ra bây giờ thì không phải vậy.
Cô ấy không nghĩ tới ông nội sẽ tức giận như vậy, thậm chí còn đập đồ trang trí.
Cô ấy chỉ muốn bày ra thực lực của nữ thần cho ông nội xem mà thôi, nhưng hình như chuyện lại không xảy ra giống như cô ấy nghĩ vậy.
Mạc Tử Tây cũng cảm thấy rất áy náy.
Cô ấy thừa nhận ban đầu cô ấy tiếp cận Thi Nhân, chính là bởi vì Hách Liên Thành xem Thi Nhân là thế thân, cô ấy muốn mạnh mẽ dạy dỗ Thi Nhân một trận.
Kết quả là sau này cô ấy lại phát hiện Thi Nhân cũng không phải loại người như cô ấy nghĩ.
Hơn nữa Thi Nhân còn sinh ra ba đứa nhóc, cô cũng không thể ở bên cạnh Hách Liên Thành được.
Tiếp sau đó cô ấy đã xem Thi Nhân như là người bạn tốt nhất của mình rồi.
Thi Nhân là một người rất tốt, rất lương thiện.
Chẳng qua là mục đích tiếp cận Thi Nhân ngay từ đầu của cô ấy, quả thật là mang theo ý đồ riêng, cô ấy cũng không thể nào thẳng thắn nói chuyện cùng với Thi Nhân được. Mỗi lần muốn nói ra chân tướng, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ giống chị Mộng Thần này của Thi Nhân, cô ấy cũng không nói thành lời được.
Một sự trì hoãn này, mà đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy.
Tiêu Khôn Hoằng nói với vẻ lãnh khốc: “Tôi không hy vọng sẽ để cho cô ấy biết mấy chuyện phiền lòng này, thế cho nên tốt nhất là các người cách xa cô ấy ra một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Sắc mặt Mạc Tử Tây trắng bệch gật đầu, như vậy mới là kết cục tốt nhất không phải sao?
Cô nhìn thoáng qua Thi Nhân ở phí xa xa, dưới đáy lòng yên lặng mà lên tiếng: em xin lỗi.
Em thật sự không phải cố ý đâu.
Tuy cô ấy biết, một khi Thi Nhân biết được tất cả chuyện này, nhất định cô sẽ rất tức giận, nhưng cô ấy vẫn có lòng tham mà muốn ở lại bên cạnh Thi Nhân.
Cảnh cáo của Tiêu Khôn Hoằng với cô ấy, cũng rất bình thường.
Chuyện ngày hôm nay, là cô ấy đã không sắp xếp tốt, làm cho ông nội đập vỡ lễ vật mà Thi Nhân đã dày công điêu khắc.
Có lẽ Tiêu Khôn Hoằng nói đúng, hẳn là cô ấy nên cách xa Thi Nhân ra.
Đây mới là phương pháp tốt nhất đối với tất cả mọi người.
Sự tổn thương mà bọn họ hẳn là phải gánh lấy, không nên chuyển dời lên trên người Thi Nhân.
Người vô tội nhất là Thi Nhân.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng chặn Mạc Tử Tây lại thì anh mới đi về phía Thi Nhân, bước chân vững vàng mà có lực.
Anh sẽ không để cho người khác tùy tiện mà khi dễ Thi Nhân nữa.
Thi Nhân đứng bên cạnh khu vui chơi giải trí, cô liếc mắt nhìn sau lưng anh một cái: “Tử Tây vừa mới tìm anh, nói gì đó?”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, cô ấy nhìn thấy rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.