Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ
Chương 29: Thật sự cho rằng mình là mợ ba chắc?
Đang cập nhập
17/05/2021
Thi Nhân nhanh chóng rời khỏi tập đoàn, trở về nhà họ Tiêu. Lúc này cô
thật sự rất mệt, cần được nghỉ ngơi một lát. Nhưng cô vừa vào phòng
khách thì đã thấy ông cụ ngồi trên sofa, hơn nữa vẻ mặt bất mãn.
“Cô trở về đúng lúc lắm! Giải thích xem tại sao phóng viên lại chụp được mấy tấm ảnh này? Còn nói hưu nói vượn một phen? Trước đó chẳng phải tôi đã dặn cô là phải bảo vệ danh tiếng của thằng ba rồi hay sao? Cô làm việc kiểu đó hả?"
Thi Nhân xấu hổ đứng tại chỗ: “Xin lỗi, lần sau con sẽ chú ý."
Cô thật sự không biết có phóng viên, nhưng chỉ có thể gánh vác tội danh này.
"Lát nữa cô phải đăng bài trên facebook làm sáng tỏ chuyện này. Tôi không hy vọng lần sau tiếp tục xảy ra chuyện như vậy nữa. Cô đến nhà họ Tiêu để chuộc tội, nhưng chúng tôi vẫn chưa thực sự gây khó dễ cho cô. Hy vọng cô có thể biết ơn trả ơn, hiểu chưa?"
"Con biết." Thi Nhân rũ mi mắt che khuất vẻ mặt của mình.
Lúc này, sắc mặt ông cụ mới dịu đi: “Lát nữa tôi sẽ kêu người hầu đưa canh bồi bổ cho cô, cô phải uống nhiều chút, sau này không thể dễ dàng bị bệnh, tôi không muốn thằng ba lại gánh vác bêu danh nữa đâu.”
“Vâng.” Thi Nhân ngoan ngoãn đồng ý, nhìn bóng lưng ông cụ rời đi.
Thi Nhân lên tầng hai, không lâu sau người hầu bưng một bát canh gà lên cho cô. Nhưng thấy lớp váng nổi trên nước canh, cô lại thấy chán ngấy.
"Ê, ông chủ dặn cô là phải uống hết." Người hầu vẫn không có sắc mặt tốt với cô.
“Tôi biết, để trên bàn đi, lát nữa tôi sẽ uống."
Người hầu cũng không muốn thật sự hầu hạ cô, bỏ bát xuống đi luôn, còn nhỏ giọng oán hận: “Kêu uống thì uống đi, còn tưởng mình thật sự là mợ ba chắc? Vô liêm sỉ.”
Thi Nhân giả vờ như không nghe thấy người hầu nói gì.
Thực ra ban đầu cô vẫn bận tâm, nhưng vì đã nghe thấy những lời như vậy quá nhiều nên cũng đã quen rồi. Thích nói thì nói, dù sao cũng không mất miếng thịt. Bây giờ cô chỉ có thể may mắn vì thực ra Tiêu Khôn Hoằng không giống như trong lời đồn, mặc dù cuộc sống khổ cực một chút, nhưng ít ra còn tốt hơn là bị tra tấn như đồ chơi.
Thi Nhân cầm điện thoại đăng nhập facebook, share bài viết của trang nói xấu Tiêu Khôn Hoằng, kèm theo status: "Tôi đến bệnh viện chỉ vì bị cảm nhẹ mà thôi, phóng viên vô lương tâm cố ý chụp xấu tôi để bôi nhọ anh Hoằng. Thủ đoạn truyền thông bẩn này chắc không phải được học trong trường đâu nhỉ? Hi
vọng báo chí có thể gánh vác trách nhiệm của xã hội, đừng truyền tin đồn bậy bạ."
Đăng xong, Thi Nhân trực tiếp tắt điện thoại. Cô nhìn thoáng qua canh gà trên bàn, cắn răng uống hết. Cô phải chuẩn bị tinh thần, không thể bị ốm, nếu cô gục ngã thì mẹ phải làm sao đây?
Thi Đằng Sùng nằm trên sofa nghỉ ngơi. Cô nhất định sẽ trả thù hết những gì mà Thi Đẳng Sùng và mẹ kế đã làm với mẹ cô.
Status của Thi Nhân nhanh chóng gợi ra thảo luận. Facebook cá nhân của cô nhanh chóng tăng thêm rất nhiều lượt theo dõi.
Trong văn phòng tập đoàn, nhìn status trên màn hình iPad, ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng trở nên phức tạp. Ai bảo cô giả vờ tốt bụng giải thích?
Anh ta ném iPad qua một bên, thật lâu sau mới nói: “Kêu luật sư xử lý chuyện này."
Trợ lý kinh ngạc nhìn anh. Trước kia cậu chủ chưa bao giờ bận tâm những lời đồn này, thậm chí còn cố ý tăng thêm lời đồn để mê hoặc tầm mắt của kẻ khác. Thế mà lần này cậu chủ lại muốn truy cứu trách nhiệm, đúng là rất bất ngờ.
Trợ lý chướng mắt đám người trên mạng kia từ lâu, lần này vừa lúc xử lý cả đám.
Thi Nhân ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hầu như toàn ngủ thiếp đi. Sau khi khỏe khoắn trở lại, cô trực tiếp đến viện điều dưỡng thăm mẹ mình.
Nhưng Thi Nhân vừa đến viện điều dưỡng thì lại thấy người quen trong viện, đó là Tiêu Vinh, bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp đang thân thiết kéo tay anh ta, trông có vẻ rất ỷ lại. Thi Nhân thoáng sửng sốt, cô gái xinh đẹp này trông hơi quen quen.
Tiêu Vinh rất cảnh giác, Thi Nhân chỉ nhìn thoáng qua mà anh ta đã quay sang nhìn cô. Nhưng lúc này vẻ mặt Tiêu Vinh rất lạnh lùng, ánh mắt cũng xa cách.
Thi Nhân không khỏi sửng sốt, đó là Tiêu Vinh à?
“Cô trở về đúng lúc lắm! Giải thích xem tại sao phóng viên lại chụp được mấy tấm ảnh này? Còn nói hưu nói vượn một phen? Trước đó chẳng phải tôi đã dặn cô là phải bảo vệ danh tiếng của thằng ba rồi hay sao? Cô làm việc kiểu đó hả?"
Thi Nhân xấu hổ đứng tại chỗ: “Xin lỗi, lần sau con sẽ chú ý."
Cô thật sự không biết có phóng viên, nhưng chỉ có thể gánh vác tội danh này.
"Lát nữa cô phải đăng bài trên facebook làm sáng tỏ chuyện này. Tôi không hy vọng lần sau tiếp tục xảy ra chuyện như vậy nữa. Cô đến nhà họ Tiêu để chuộc tội, nhưng chúng tôi vẫn chưa thực sự gây khó dễ cho cô. Hy vọng cô có thể biết ơn trả ơn, hiểu chưa?"
"Con biết." Thi Nhân rũ mi mắt che khuất vẻ mặt của mình.
Lúc này, sắc mặt ông cụ mới dịu đi: “Lát nữa tôi sẽ kêu người hầu đưa canh bồi bổ cho cô, cô phải uống nhiều chút, sau này không thể dễ dàng bị bệnh, tôi không muốn thằng ba lại gánh vác bêu danh nữa đâu.”
“Vâng.” Thi Nhân ngoan ngoãn đồng ý, nhìn bóng lưng ông cụ rời đi.
Thi Nhân lên tầng hai, không lâu sau người hầu bưng một bát canh gà lên cho cô. Nhưng thấy lớp váng nổi trên nước canh, cô lại thấy chán ngấy.
"Ê, ông chủ dặn cô là phải uống hết." Người hầu vẫn không có sắc mặt tốt với cô.
“Tôi biết, để trên bàn đi, lát nữa tôi sẽ uống."
Người hầu cũng không muốn thật sự hầu hạ cô, bỏ bát xuống đi luôn, còn nhỏ giọng oán hận: “Kêu uống thì uống đi, còn tưởng mình thật sự là mợ ba chắc? Vô liêm sỉ.”
Thi Nhân giả vờ như không nghe thấy người hầu nói gì.
Thực ra ban đầu cô vẫn bận tâm, nhưng vì đã nghe thấy những lời như vậy quá nhiều nên cũng đã quen rồi. Thích nói thì nói, dù sao cũng không mất miếng thịt. Bây giờ cô chỉ có thể may mắn vì thực ra Tiêu Khôn Hoằng không giống như trong lời đồn, mặc dù cuộc sống khổ cực một chút, nhưng ít ra còn tốt hơn là bị tra tấn như đồ chơi.
Thi Nhân cầm điện thoại đăng nhập facebook, share bài viết của trang nói xấu Tiêu Khôn Hoằng, kèm theo status: "Tôi đến bệnh viện chỉ vì bị cảm nhẹ mà thôi, phóng viên vô lương tâm cố ý chụp xấu tôi để bôi nhọ anh Hoằng. Thủ đoạn truyền thông bẩn này chắc không phải được học trong trường đâu nhỉ? Hi
vọng báo chí có thể gánh vác trách nhiệm của xã hội, đừng truyền tin đồn bậy bạ."
Đăng xong, Thi Nhân trực tiếp tắt điện thoại. Cô nhìn thoáng qua canh gà trên bàn, cắn răng uống hết. Cô phải chuẩn bị tinh thần, không thể bị ốm, nếu cô gục ngã thì mẹ phải làm sao đây?
Thi Đằng Sùng nằm trên sofa nghỉ ngơi. Cô nhất định sẽ trả thù hết những gì mà Thi Đẳng Sùng và mẹ kế đã làm với mẹ cô.
Status của Thi Nhân nhanh chóng gợi ra thảo luận. Facebook cá nhân của cô nhanh chóng tăng thêm rất nhiều lượt theo dõi.
Trong văn phòng tập đoàn, nhìn status trên màn hình iPad, ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng trở nên phức tạp. Ai bảo cô giả vờ tốt bụng giải thích?
Anh ta ném iPad qua một bên, thật lâu sau mới nói: “Kêu luật sư xử lý chuyện này."
Trợ lý kinh ngạc nhìn anh. Trước kia cậu chủ chưa bao giờ bận tâm những lời đồn này, thậm chí còn cố ý tăng thêm lời đồn để mê hoặc tầm mắt của kẻ khác. Thế mà lần này cậu chủ lại muốn truy cứu trách nhiệm, đúng là rất bất ngờ.
Trợ lý chướng mắt đám người trên mạng kia từ lâu, lần này vừa lúc xử lý cả đám.
Thi Nhân ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hầu như toàn ngủ thiếp đi. Sau khi khỏe khoắn trở lại, cô trực tiếp đến viện điều dưỡng thăm mẹ mình.
Nhưng Thi Nhân vừa đến viện điều dưỡng thì lại thấy người quen trong viện, đó là Tiêu Vinh, bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp đang thân thiết kéo tay anh ta, trông có vẻ rất ỷ lại. Thi Nhân thoáng sửng sốt, cô gái xinh đẹp này trông hơi quen quen.
Tiêu Vinh rất cảnh giác, Thi Nhân chỉ nhìn thoáng qua mà anh ta đã quay sang nhìn cô. Nhưng lúc này vẻ mặt Tiêu Vinh rất lạnh lùng, ánh mắt cũng xa cách.
Thi Nhân không khỏi sửng sốt, đó là Tiêu Vinh à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.