Tổng Tài Truy Thê Vợ Ngốc Mau Đứng Lại
Chương 39
Tiểu Bảo Bối Thích Xuyên Không
04/05/2023
Long Mặc Uyên trên đường ghé tới thăm Nguyệt Nguyệt thì ghé vào một tiệm bánh ngọt tự tay chọn những chiếc bánh ngọt mà trước đây cô rất thích
rồi còn chu đáo dặn dò nhân viên đóng gói cẩn thận để tạo bất ngờ. Thực
ra Long Mặc Uyên đã nhận ra rằng hiện tại chính mình đối với Lăng Hạ Nhi mang khuôn mặt của Nguyệt Nguyệt anh rất quan trọng nhưng suy cho cùng
thứ tình cảm đó không phải là tình yêu mà tất cả chỉ là chấp niệm, là
tình cảm của một người anh trai dành cho người em gái.
Nhưng Long Mặc Uyên không hề nhận ra rằng anh yêu vốn là con người và tính cách của Lăng Dư Nguyệt chứ không phải khuôn mặt và ngoại hình nên tình cảm của anh cũng phai nhạt dần. Anh nào có nhận ra rằng Nguyệt Nguyệt của hiện tại chỉ là một đồ giả mạo ham vinh hoa phú quý cơ chứ!
Lúc anh đến nơi Lăng Hạ Nhi đã được người giúp việc sơ cứu và băng bó vết thương trên đầu xong rồi. Long Mặc Uyên thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm anh ra vẻ thần thần bí đưa cho cô ta những chiếc bánh ngọt mình mới mua.
Nhưng mọi thứ không hề giống như anh đã tưởng tượng bởi vì người con gái đứng trước mặt anh nào phải là Nguyệt Nguyệt mà chỉ là con tu hú chiếm tổ mà thôi. Lăng Hạ Nhi nhận lấy hộp bánh cũng có chút hào hứng mà cắn một miếng như mà vừa cắn vào cô ta đã nhả ra ngay tức thì ngay lập tức bộc lộ bản tính thật nóng nảy lớn tiếng chê bai thậm tệ.
“Bánh gì đâu mà đã ngọt rồi bên trong lại toàn là bơ béo ơi là béo, ăn vào khiến cho người cảm thấy ghê tởm mà!”
Nói dứt lời Lăng Hạ Nhi cũng thức thời nhậm miệng nhìn Long Mặc Uyên bởi vì cô ta cũng biết ban nãy bản thân quá kích động nên hành động thiếu suy nghĩ. Khi Long Mặc Uyên đang định nói gì đó lại bị Lăng Hạ Nhi nhanh miệng cướp lời trước.
“Nguyệt Nguyệt thật sự không có cố ý lãng phí đồ ăn như vậy đâu! Thật xin lỗi anh Mặc Uyên, nhưng nó ngọt quá! Em không thích ngọt, vì trước đây ông nội dặn ăn ngọt nhiều sẽ có hại cho sức khỏe.”
Long Mặc Uyên nghe cô nói vậy đang định nói thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông nhìn thấy tên người gọi là Tử Du, anh vội vàng đi ra ngoài nghe điện thoại. Lăng Hạ Nhi tuy thoát được một kiếp nhưng vẫn vô cùng căm ghét người gọi điện bởi vì đối phương dám cướp đi sự chú ý của Long Mặc Uyên từ chỗ của cô ta.
Thấy anh đang chuẩn bị nghe điện thoại đầu của Lăng Hạ Nhi bỗng nảy ra một kế hoạch, cô ta không chút thương tiếc đập bể ấm trà nóng trên bàn khiến cho nước nóng và mảnh thủy tinh bắn vào người rồi hướng Long Mặc Uyên phía ngoài cửa kêu lớn.
“A a a a, anh Mặc Uyên em đau quá mau cứu em với! Đau quá, đau quá!”
Long Mặc Uyên liền cúp luôn điện thoại nhanh chóng chạy vào xem xét tình hình của Lăng Hạ Nhi, kế đó nhanh chóng bế cô ta lên xe đưa tới bệnh viện.
Tử Du sau khi buồn bã ủ rũ muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa tâm trang trên đường trở về cô không may bị một chiếc xe bất ngờ tông phải. Mọi chuyện là do tài xế uống rượu say vẫn cố chấp tham gia giao thông nên mới gây ra tai nạn. Tuy lúc sắp đâm phải người khác tài xế cũng lấy lại được tình táo phanh gấp nhưng vẫn xảy ra va chạm. Tài xế vì trốn tránh trách nhiệm nên đã nhanh chóng lái xe rời đi bỏ mặc Tử Du nằm trong vũng máu thều thào cầu cứu.
Thấy chiếc xe huyênh hoang rời đi Tử Du cố hết sức lấy điện thoại ra bấm gọi cho Long Mặc Uyên cầu cứu. Cuộc điện thoại bị cúp ngang mang theo tất cả hi vọng của Tử Du, cô tuyệt vọng ngất lịm trong vũng máu. May mắn là ngay sau đó có một người qua đường phát hiện ra Tử Du và kịp thời đưa cô đi cấp cứu.
Long Mặc Uyên sau khi đem Lăng Hạ Nhi bị bỏng tới bệnh viện chữa trị thì mới nhớ tới Tử Du. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tử Du thì đầu bên kia truyền đến một giọng nam, không đợi bên kia nói thêm bất cứ một câu nào anh đã tức giận ngắt ngang cuộc gọi. Vì ghen tuông nên Long Mặc Uyên mấy ngày liền không thèm về nhà cũng không có liên lạc với Tử Du. Cộng với Lăng Hạ Nhi nhõng nhẽo bám lấy anh không buông, còn nằng nặc đòi anh ở lại cùng cô ta.
Lúc anh về nhà đã là một tuần sau khi nghe quản gia báo rằng thiếu phu nhân từ hôm đó ra ngoài thì không thấy trở về nên mới tức giận gọi điện thoại cho Tử Du. Điện thoại vừa được nối máy Long Mặc Uyên không hề chờ người ở đầu dây bên kia đã nói một đống lời khó nghe.
"Tử Du cô nên nhớ hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng đừng có mà hở một tí lại đi tìm trai trẻ chơi bời! Cô tốt hơn hết mau trở về không thì tôi sẽ làm cho cô đẹp mặt đấy!’’
Ở đầu dây bên kia là do một y tá bắt máy bởi vì Tử Du từ lúc được đưa vào vẫn luôn hôn mê không tỉnh phí tuy đã được người qua đường tốt bụng thanh toán, nhưng vì điện thoại có mật khẩu nên bệnh viện vẫn không có cách nào liên hệ với người thân của bệnh nhân cả. Ý tá sau khi trầm ngâm một lúc lâu liền đáp lời.
"Xin lỗi, nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại này hiện đang hôn mê ở bệnh viên Thiên Kinh mong người nhà bớt chút thời gian tới xác thực danh tính của bệnh nhân!’’
Sau khi điện thoại vang lên những âm thanh tút báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt, Long Mặc Uyên thẩn thờ sau đó nắm chặt điện thoại đi tới bệnh viện Thiên Kinh. Nhưng không phải là lo lắng cho Tử Du mà đang nghĩ rằng cô dàn cảnh lừa gạt mình cho qua chuyện nên mang theo tâm trạng bán tính bán nghi tới bệnh viện Thiên Kinh với ý định sẽ vạch trần màn kịch.
Nhưng Long Mặc Uyên không hề nhận ra rằng anh yêu vốn là con người và tính cách của Lăng Dư Nguyệt chứ không phải khuôn mặt và ngoại hình nên tình cảm của anh cũng phai nhạt dần. Anh nào có nhận ra rằng Nguyệt Nguyệt của hiện tại chỉ là một đồ giả mạo ham vinh hoa phú quý cơ chứ!
Lúc anh đến nơi Lăng Hạ Nhi đã được người giúp việc sơ cứu và băng bó vết thương trên đầu xong rồi. Long Mặc Uyên thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm anh ra vẻ thần thần bí đưa cho cô ta những chiếc bánh ngọt mình mới mua.
Nhưng mọi thứ không hề giống như anh đã tưởng tượng bởi vì người con gái đứng trước mặt anh nào phải là Nguyệt Nguyệt mà chỉ là con tu hú chiếm tổ mà thôi. Lăng Hạ Nhi nhận lấy hộp bánh cũng có chút hào hứng mà cắn một miếng như mà vừa cắn vào cô ta đã nhả ra ngay tức thì ngay lập tức bộc lộ bản tính thật nóng nảy lớn tiếng chê bai thậm tệ.
“Bánh gì đâu mà đã ngọt rồi bên trong lại toàn là bơ béo ơi là béo, ăn vào khiến cho người cảm thấy ghê tởm mà!”
Nói dứt lời Lăng Hạ Nhi cũng thức thời nhậm miệng nhìn Long Mặc Uyên bởi vì cô ta cũng biết ban nãy bản thân quá kích động nên hành động thiếu suy nghĩ. Khi Long Mặc Uyên đang định nói gì đó lại bị Lăng Hạ Nhi nhanh miệng cướp lời trước.
“Nguyệt Nguyệt thật sự không có cố ý lãng phí đồ ăn như vậy đâu! Thật xin lỗi anh Mặc Uyên, nhưng nó ngọt quá! Em không thích ngọt, vì trước đây ông nội dặn ăn ngọt nhiều sẽ có hại cho sức khỏe.”
Long Mặc Uyên nghe cô nói vậy đang định nói thì điện thoại lại lần nữa đổ chuông nhìn thấy tên người gọi là Tử Du, anh vội vàng đi ra ngoài nghe điện thoại. Lăng Hạ Nhi tuy thoát được một kiếp nhưng vẫn vô cùng căm ghét người gọi điện bởi vì đối phương dám cướp đi sự chú ý của Long Mặc Uyên từ chỗ của cô ta.
Thấy anh đang chuẩn bị nghe điện thoại đầu của Lăng Hạ Nhi bỗng nảy ra một kế hoạch, cô ta không chút thương tiếc đập bể ấm trà nóng trên bàn khiến cho nước nóng và mảnh thủy tinh bắn vào người rồi hướng Long Mặc Uyên phía ngoài cửa kêu lớn.
“A a a a, anh Mặc Uyên em đau quá mau cứu em với! Đau quá, đau quá!”
Long Mặc Uyên liền cúp luôn điện thoại nhanh chóng chạy vào xem xét tình hình của Lăng Hạ Nhi, kế đó nhanh chóng bế cô ta lên xe đưa tới bệnh viện.
Tử Du sau khi buồn bã ủ rũ muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa tâm trang trên đường trở về cô không may bị một chiếc xe bất ngờ tông phải. Mọi chuyện là do tài xế uống rượu say vẫn cố chấp tham gia giao thông nên mới gây ra tai nạn. Tuy lúc sắp đâm phải người khác tài xế cũng lấy lại được tình táo phanh gấp nhưng vẫn xảy ra va chạm. Tài xế vì trốn tránh trách nhiệm nên đã nhanh chóng lái xe rời đi bỏ mặc Tử Du nằm trong vũng máu thều thào cầu cứu.
Thấy chiếc xe huyênh hoang rời đi Tử Du cố hết sức lấy điện thoại ra bấm gọi cho Long Mặc Uyên cầu cứu. Cuộc điện thoại bị cúp ngang mang theo tất cả hi vọng của Tử Du, cô tuyệt vọng ngất lịm trong vũng máu. May mắn là ngay sau đó có một người qua đường phát hiện ra Tử Du và kịp thời đưa cô đi cấp cứu.
Long Mặc Uyên sau khi đem Lăng Hạ Nhi bị bỏng tới bệnh viện chữa trị thì mới nhớ tới Tử Du. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tử Du thì đầu bên kia truyền đến một giọng nam, không đợi bên kia nói thêm bất cứ một câu nào anh đã tức giận ngắt ngang cuộc gọi. Vì ghen tuông nên Long Mặc Uyên mấy ngày liền không thèm về nhà cũng không có liên lạc với Tử Du. Cộng với Lăng Hạ Nhi nhõng nhẽo bám lấy anh không buông, còn nằng nặc đòi anh ở lại cùng cô ta.
Lúc anh về nhà đã là một tuần sau khi nghe quản gia báo rằng thiếu phu nhân từ hôm đó ra ngoài thì không thấy trở về nên mới tức giận gọi điện thoại cho Tử Du. Điện thoại vừa được nối máy Long Mặc Uyên không hề chờ người ở đầu dây bên kia đã nói một đống lời khó nghe.
"Tử Du cô nên nhớ hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng đừng có mà hở một tí lại đi tìm trai trẻ chơi bời! Cô tốt hơn hết mau trở về không thì tôi sẽ làm cho cô đẹp mặt đấy!’’
Ở đầu dây bên kia là do một y tá bắt máy bởi vì Tử Du từ lúc được đưa vào vẫn luôn hôn mê không tỉnh phí tuy đã được người qua đường tốt bụng thanh toán, nhưng vì điện thoại có mật khẩu nên bệnh viện vẫn không có cách nào liên hệ với người thân của bệnh nhân cả. Ý tá sau khi trầm ngâm một lúc lâu liền đáp lời.
"Xin lỗi, nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại này hiện đang hôn mê ở bệnh viên Thiên Kinh mong người nhà bớt chút thời gian tới xác thực danh tính của bệnh nhân!’’
Sau khi điện thoại vang lên những âm thanh tút báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt, Long Mặc Uyên thẩn thờ sau đó nắm chặt điện thoại đi tới bệnh viện Thiên Kinh. Nhưng không phải là lo lắng cho Tử Du mà đang nghĩ rằng cô dàn cảnh lừa gạt mình cho qua chuyện nên mang theo tâm trạng bán tính bán nghi tới bệnh viện Thiên Kinh với ý định sẽ vạch trần màn kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.