Tổng Tài Truy Thê Vợ Ngốc Mau Đứng Lại
Chương 46
Tiểu Bảo Bối Thích Xuyên Không
09/05/2023
Long Mặc Uyên từ tư liệu mà thám tử đưa tới còn có kèm theo số điện
thoại và địa chỉ nhà của cô. Để tránh rút dây động rừng anh quyết định
gọi điện thoại cho Tử Du hẹn gặp, một đoạn nhạc chờ vang lên một lúc lâu thì đầu dây bên kia cô mới cất lên chất giọng trong trẻo có qua chút
lười biếng.
"Alo! Xin hỏi có chuyện gì không ạ?’’
Long Mặc Uyên nghe thôi cũng đoán được là Tử Du mới ngủ dậy, anh cũng tưởng tượng ra bộ dạng bây giờ của cô sẽ hệt như một con mèo con nhỏ lười biến. Trầm mặc một lúc lâu Long Mặc Uyên mới tiếp lời của cô.
“Ngày mai, sáu giờ sáng em tới công viên Mặt Trời gặp tôi. Chúng ta cùng nhau bàn bạc về hợp đồng hôn nhân trước đây!”
Tử Du không ngờ tới rằng chất giọng từ trong điện thoại truyền tới vô cùng quen thuộc, làm cho ngạc nhiên há hốc miệng. Nhưng cô vẫn không tin vào tai của mình dưới sự hối thúc của trực giác, Tử Du bỗng dưng cao giọng gọi họ tên của anh.
“Long Mặc Uyên?”
Anh không thèm đáp lại, cũng không đợi Tử Du kịp phản ứng thì đã tắt điện thoại để lại cô ở đầu dây bên kia cả một đống câu hỏi còn chưa kịp nói. Đã thế đêm hôm đó còn báo hại cô trằn trọc trên dường suốt cả đêm!
Còn ai kia sau khi tắt điện thoại của vợ thì lại bắt đầu hối hận nhưng vì bệnh sĩ cao nên nào dám gọi lại cho vợ, nên cũng chỉ đành ngồi ủ dột một góc nhìn đồng hồ đếm từng giây từng phút ngóng trông được gặp lại vợ.
Long Mặc Uyên cả đêm không hề ngủ chỉ đợi trời vừa sáng đã lái xe tới cổng công viên Mặt Trời đứng đợi Tử Du. Còn chu đáo mua đồ ăn sáng rồi tìm một ghế đá dưới gốc cây ngồi đợi cô đến rồi cả hai cùng thưởng thức.
Nhưng Tử Du là phụ nữ có thai thường lúc nào cũng muốn ngủ cộng với việc tối qua trằn trọc cả đêm tới gần sáng mới ngủ nên nào có thể dậy vào lúc sáng sớm tới công viên Mặt Trời gặp Long Mặc Uyên. Và rồi Long Mặc Uyên cứ ngồi đợi mãi đợi mãi nhưng chả thấy vợ đâu, gọi điện thoại thì cô không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Đồ ăn sáng anh mua từ nóng chuyển sang ấm rồi lại nguội lạnh, đợi từ lúc bình minh tới lúc mặt trời đứng bóng vẫn chưa thấy Tử Du tới.
Tới trưa khi Tử Du mới được người giúp việc đánh thức để dùng bữa trưa thì cô mới tá hỏa nhớ ra bản thân có hẹn với anh. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và mặc trên mình một bộ váy suông thư tha đi bộ tới địa điểm đã hẹn. Mà Tử Du của lúc này cũng muốn đi nhanh lắm vì thời gian hẹn trôi qua đã lâu nhưng cô hiện tại không thể vận động quá mạnh nên chỉ đành phó mặc mọi chuyện vậy.
Còn về phần Long Mặc Uyên tuy biết địa chỉ nhà Tử Du nhưng Bắc Minh Thiên bố trí vệ sĩ khắp nơi khiến anh không thể đến gặp cô. Hiểu rằng Tử Du có thai di chuyển không tiện nên mới hẹn gặp gần nhà cô nhưng anh đâu có dè cô lại cho anh đợi suốt cả mấy tiếng đồng hồ mới chịu xuất hiện. Long Mặc Uyên tuy ngồi đợi nãy giờ rất giận chỉ là vừa thấy Tử Du vừa đến đã ngồi xuống ghế ngả đầu vào vai anh thở dốc thì lại xót xa. Mãi một lúc lâu sau cô mới ngồi thẳng dậy chất vấn Long Mặc Uyên.
“Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi? Hơn nữa làm sao anh có số điện thoại của tôi? Tôi tưởng lần trước ở bệnh viện chúng ta đã nói rõ mọi chuyện rồi chứ?”
“Đó là do em tưởng là vậy chứ anh thì không cho là vậy! Hơn nữa tôi từ đâu có được số điện thoại của em quan trọng đến thế sao?” Anh thản nhiên nhìn cô cười, trong lòng đang âm thầm tính toán xem cô định giấu sự thật tới khi nào mới chịu thừa nhận.
“Anh có ý gì? Chúng ta đều đã tìm thấy nửa còn lại và hợp đồng hôn nhân cũng đã chấm dứt, hai chúng ta đã tìm được một nửa kia rồi kinh anh đừng tới làm phiền tôi nữa!” Tử Du nghe Long Mặc Uyên cũng có chút bất ngờ nhưng vẫn cứng miệng chối bỏ mọi thứ với ý định tiếp tục lấp liếm mọi chuyện.
“Em nói xem đứa bé trong bụng em được mấy tháng rồi?” Long Mặc Uyên nào ngốc nghếch như vậy làm sao cô có thể đánh lạc hướng anh được hơn nữa kế đó còn bị anh hỏi vặn lại.
"Hôm đó ở bệnh viện tôi đã trả lời với anh đáp án rồi mà!’’
“Đúng là hôm đó ở bệnh viện em đã nói là đứa bé được ba tháng nhưng nhìn sao cũng không giống! Tại sao anh tính đi tính lại thì 17 tuần vẫn là bốn tháng chứ không phải là ba tháng nhờ?”
Tử Du cả người bỗng dưng cứng đơ, khuôn mặt tái dần cơ thể cũng. Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác tránh né ánh mắt của anh rồi cố chấp phủ nhận mọi chuyện.
“Tôi… Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì cả!”
"Nếu em đã nói vậy hay là bây giờ chúng ta cùng nhau tới bệnh viện phụ sạn Cao Dương rồi tìm bác sĩ Cao Mẫn Thanh giải thích cách tính chính xác và rõ ràng xem, xem là 17 tuần là ba tháng hay bốn tháng. "
Anh có thể biết cả lại có thể tra được tới chỗ bác sĩ Cao Mẫn Thanh? Tin tức này nói ra khiến cho Tử Du cảm thấy trận này bản thân chưa đánh đã thua, mọi kế hoạch đều đã trở thành công cốc.
Dù sao cô và anh cũng chỉ xảy ra quan hệ một lần duy nhất ở khách sạn khi cả hai đều bị trúng thuốc nên thời gian màn thai cũng chẳng chứng minh được đứa bé là con của ai. Có lẽ nãy giờ là do cô lo lắng và suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
“Tôi thừa nhận chuyện lần trước tôi nói với anh là giả, nhưng mà chuyện gì cũng có nguyên do của nó cả tôi lo lắng rằng sẽ khiến anh hiểu lầm, bởi vì đứa bé không phải con của anh thật mà!” Mọi chuyện gần như đã vỡ lở nên Tử Du nhanh như chớp thuận thế tiếp lời.
"Alo! Xin hỏi có chuyện gì không ạ?’’
Long Mặc Uyên nghe thôi cũng đoán được là Tử Du mới ngủ dậy, anh cũng tưởng tượng ra bộ dạng bây giờ của cô sẽ hệt như một con mèo con nhỏ lười biến. Trầm mặc một lúc lâu Long Mặc Uyên mới tiếp lời của cô.
“Ngày mai, sáu giờ sáng em tới công viên Mặt Trời gặp tôi. Chúng ta cùng nhau bàn bạc về hợp đồng hôn nhân trước đây!”
Tử Du không ngờ tới rằng chất giọng từ trong điện thoại truyền tới vô cùng quen thuộc, làm cho ngạc nhiên há hốc miệng. Nhưng cô vẫn không tin vào tai của mình dưới sự hối thúc của trực giác, Tử Du bỗng dưng cao giọng gọi họ tên của anh.
“Long Mặc Uyên?”
Anh không thèm đáp lại, cũng không đợi Tử Du kịp phản ứng thì đã tắt điện thoại để lại cô ở đầu dây bên kia cả một đống câu hỏi còn chưa kịp nói. Đã thế đêm hôm đó còn báo hại cô trằn trọc trên dường suốt cả đêm!
Còn ai kia sau khi tắt điện thoại của vợ thì lại bắt đầu hối hận nhưng vì bệnh sĩ cao nên nào dám gọi lại cho vợ, nên cũng chỉ đành ngồi ủ dột một góc nhìn đồng hồ đếm từng giây từng phút ngóng trông được gặp lại vợ.
Long Mặc Uyên cả đêm không hề ngủ chỉ đợi trời vừa sáng đã lái xe tới cổng công viên Mặt Trời đứng đợi Tử Du. Còn chu đáo mua đồ ăn sáng rồi tìm một ghế đá dưới gốc cây ngồi đợi cô đến rồi cả hai cùng thưởng thức.
Nhưng Tử Du là phụ nữ có thai thường lúc nào cũng muốn ngủ cộng với việc tối qua trằn trọc cả đêm tới gần sáng mới ngủ nên nào có thể dậy vào lúc sáng sớm tới công viên Mặt Trời gặp Long Mặc Uyên. Và rồi Long Mặc Uyên cứ ngồi đợi mãi đợi mãi nhưng chả thấy vợ đâu, gọi điện thoại thì cô không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Đồ ăn sáng anh mua từ nóng chuyển sang ấm rồi lại nguội lạnh, đợi từ lúc bình minh tới lúc mặt trời đứng bóng vẫn chưa thấy Tử Du tới.
Tới trưa khi Tử Du mới được người giúp việc đánh thức để dùng bữa trưa thì cô mới tá hỏa nhớ ra bản thân có hẹn với anh. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và mặc trên mình một bộ váy suông thư tha đi bộ tới địa điểm đã hẹn. Mà Tử Du của lúc này cũng muốn đi nhanh lắm vì thời gian hẹn trôi qua đã lâu nhưng cô hiện tại không thể vận động quá mạnh nên chỉ đành phó mặc mọi chuyện vậy.
Còn về phần Long Mặc Uyên tuy biết địa chỉ nhà Tử Du nhưng Bắc Minh Thiên bố trí vệ sĩ khắp nơi khiến anh không thể đến gặp cô. Hiểu rằng Tử Du có thai di chuyển không tiện nên mới hẹn gặp gần nhà cô nhưng anh đâu có dè cô lại cho anh đợi suốt cả mấy tiếng đồng hồ mới chịu xuất hiện. Long Mặc Uyên tuy ngồi đợi nãy giờ rất giận chỉ là vừa thấy Tử Du vừa đến đã ngồi xuống ghế ngả đầu vào vai anh thở dốc thì lại xót xa. Mãi một lúc lâu sau cô mới ngồi thẳng dậy chất vấn Long Mặc Uyên.
“Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi? Hơn nữa làm sao anh có số điện thoại của tôi? Tôi tưởng lần trước ở bệnh viện chúng ta đã nói rõ mọi chuyện rồi chứ?”
“Đó là do em tưởng là vậy chứ anh thì không cho là vậy! Hơn nữa tôi từ đâu có được số điện thoại của em quan trọng đến thế sao?” Anh thản nhiên nhìn cô cười, trong lòng đang âm thầm tính toán xem cô định giấu sự thật tới khi nào mới chịu thừa nhận.
“Anh có ý gì? Chúng ta đều đã tìm thấy nửa còn lại và hợp đồng hôn nhân cũng đã chấm dứt, hai chúng ta đã tìm được một nửa kia rồi kinh anh đừng tới làm phiền tôi nữa!” Tử Du nghe Long Mặc Uyên cũng có chút bất ngờ nhưng vẫn cứng miệng chối bỏ mọi thứ với ý định tiếp tục lấp liếm mọi chuyện.
“Em nói xem đứa bé trong bụng em được mấy tháng rồi?” Long Mặc Uyên nào ngốc nghếch như vậy làm sao cô có thể đánh lạc hướng anh được hơn nữa kế đó còn bị anh hỏi vặn lại.
"Hôm đó ở bệnh viện tôi đã trả lời với anh đáp án rồi mà!’’
“Đúng là hôm đó ở bệnh viện em đã nói là đứa bé được ba tháng nhưng nhìn sao cũng không giống! Tại sao anh tính đi tính lại thì 17 tuần vẫn là bốn tháng chứ không phải là ba tháng nhờ?”
Tử Du cả người bỗng dưng cứng đơ, khuôn mặt tái dần cơ thể cũng. Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác tránh né ánh mắt của anh rồi cố chấp phủ nhận mọi chuyện.
“Tôi… Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì cả!”
"Nếu em đã nói vậy hay là bây giờ chúng ta cùng nhau tới bệnh viện phụ sạn Cao Dương rồi tìm bác sĩ Cao Mẫn Thanh giải thích cách tính chính xác và rõ ràng xem, xem là 17 tuần là ba tháng hay bốn tháng. "
Anh có thể biết cả lại có thể tra được tới chỗ bác sĩ Cao Mẫn Thanh? Tin tức này nói ra khiến cho Tử Du cảm thấy trận này bản thân chưa đánh đã thua, mọi kế hoạch đều đã trở thành công cốc.
Dù sao cô và anh cũng chỉ xảy ra quan hệ một lần duy nhất ở khách sạn khi cả hai đều bị trúng thuốc nên thời gian màn thai cũng chẳng chứng minh được đứa bé là con của ai. Có lẽ nãy giờ là do cô lo lắng và suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
“Tôi thừa nhận chuyện lần trước tôi nói với anh là giả, nhưng mà chuyện gì cũng có nguyên do của nó cả tôi lo lắng rằng sẽ khiến anh hiểu lầm, bởi vì đứa bé không phải con của anh thật mà!” Mọi chuyện gần như đã vỡ lở nên Tử Du nhanh như chớp thuận thế tiếp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.