Tổng Tài Truy Thê,vợ Nhỏ Em Đừng Hòng Trốn
Chương 5:
Cherry
05/12/2022
Chiếc xe audi di chuyển trên đường lớn sau 15 phút đã đến được địa điểm. Vừa dừng xe cả hai cô cùng bước xuống khiến mọi người xung quanh không ngớt lời khen ngợi.Hai cô gái với hai nét đẹp khác nhau đang cùng nhau cười đùa và bước vào bên trong nhà hàng.
Hai người đều toát lên vẻ đẹp trẻ trung và năng động. Nhã Hy mặc trên mình bộ váy xanh dương đơn giản, chân đi đôi guốc cao năm phân, phần tóc được búi cao gọn gàng, có vài sợi tóc con lưa thưa hai bên mép khiến cô ấy vô cùng dễ thương và xinh đẹp. Còn cô mặc trên người bộ đò thể thao đơn giản,một chiếc áo sơ mi, đi kèm chiếc quần jean bó sát được trang trí thêm vài đừng kẻ rách, đi thêm đôi giày thể thao năng động. Chiếc áo sơ mi được cô sơ vin phía trước và thả tà phía sau khiến cô trở nên năng động và trẻ trung.
Đi vào bên trong Nhã Hy lại quầy xác nhận chỗ đã đặt trước còn cô thì đứng chờ ngay sảnh của nhà hàng. Đang đứng thì có hai bóng người một nam một nữ đi qua va vào cô.
Cô gái kia khi va vào cô không những không xin lỗi mà còn cao giọng mắng cô.
-Này con nhà quê kia, không có mắt nhìn à.Đứng ngay giữa lối đi như vậy chặn hết cả đường đi của người khác.Đã vậy còn chạm vào người tôi, thật là rẻ tiền,"ghê tởm" mà.
-Xin lỗi cô, nhưng người va vào tôi là cô chứ không phải tôi cố ý. Cô lên tiếng phản bác.
Đang đôi co với cô ta thì Nhã Hy bạn cô cũng đi tới. Thấy bạn mình đang tranh cãi với một người khác thì cô vội chạy lại hỏi han cô xem đã có chuyện gì. Sau khi nghe cô kể lại, Nhã Hy như sôi máu chửi cô ta.
-Này cô kia, đi đường thì để mắt trên mặt đi, đừng có vừa đi vừa để mắt trên trán rồi ỏng ẹo trước mặt người đàn ông bên cạnh mà đâm vào người khác. Đã vậy còn to tiếng trách móc là do bạn tôi va phải cô sao.
-Mày nói gì hả con kia??.Cô ta cau có lớn tiếng nói lại.
-Tôi nói cô đấy, sao hả????.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng người đàn ông liền kéo tay cô ta lại và nói.
-Em yêu à, chấp nhặt làm gì mấy loại người này, thấy người giàu là cố ý ăn vạ để được bồi thường mà thôi. Mặc kệ họ đi chúng ta vào trong thôi tránh gây phiền phức cho bản thân.
Nói xong người đàn ông kéo cô tay đi vào trong để lại nơi đây một cô gái đang phát hỏa lên.
-Nhã Hy thôi bỏ qua đi, loại người này ỷ mình có chút tiền liền ra oai, cậu không cần đôi co với họ làm gì cả. Chúng ta về chỗ ngồi thôi
-Được rồi mình nghe cậu.
Vậy là hai cô gái cùng tiến về phía bàn ăn đã đặt sẵn. Vừa ngồi xuống chỗ cô liền hỏi.
-Cậu về đây từ bao giờ???.
-Mình vừa xuống máy bay chiều qua. Nhã Hy trả lời,xong lại hỏi tiếp. Thời gian qua cậu sống thế nào?? Ba cậu ông ấy còn đánh bạc không???.
-Ông ấy vẫn như vậy,suốt ngày ở sòng bạc, đến khi nào không còn đồng nào trong người thì ông ấy mới về. Trong nhà bây giờ đã không còn gì đáng giá cả rồi.
Cô nói, nét mặt dần trầm xuống.
-Ông ta thật quá đáng mà, bao nhiêu năm rồi,ông ta vẫn không bỏ được thói bài bạc đấy sao. Cậu đã phải nghỉ học để đi làm kiếm sống chăm lo cho gia đình mà ông ta vẫn suốt ngày ra ra vào vào cái nơi ấy được. Nhã Hy bực bội nói một hơi.
Nhìn thấy bạn mình bực tức như vậy cô bèn đổi chủ đề khác.
-Cậu đi bốn năm như vậy, bây giờ về có quà cho mình không???. Vừa nói cô vừa cười.
-Á...suýt nữa thì mình quên mất. Quà của cậu đây. Nhã Hy vừa nói vừa lấy chiếc túi phía sau mình đưa cho cô.
Chiếc túi này, lúc lên xe cô cũng thấy nó cứ nghĩ là để tặng ai nhưng không ngờ đến nó lại là tặng cô.
-Quà gì mà to vậy?.Mình cảm ơn cậu nhiều nhé.
Vừa nói xong thì đồ ăn cũng được mang lên cả hai bắt đầu ăn và trò chuyện với nhau sau mấy năm xa nhau.
___________________
Vì hôm qua bị ám sát và bị thương nên thời gian này hắn sẽ không đến công ty, mà chỉ ở nhà làm việc qua laptop. Nếu có văn kiện nào cần chữ kí của anh thì Cao Dật sẽ mang đến cho hắn kí.
Đang đặt chiếc laptop trên đùi và những ngón tay linh hoạt đang di chuyển trên bàn phím làm việc thì từ phía ngoài vang lên giọng nói ngọt ngào kèm theo vào phần lo lắng.
-Phong à... Anh bị thương sao không nói cho em biết. Làm em rất lo cho anh.
Hàn Tuyết Nghi bước vào và hỏi han hắn.
Dừng thao tác tay hắn ngước mặt lên giọng nói thâm tình mang chút ấm áp trả lời.
-Em đừng lo chỉ là viết thương nhỏ không có gì đáng lo ngại cả. Mà sao em biết anh bị thương mà đến đây.??
-Hôm nay em đến công ty tìm anh thì nghe trợ lí Cao báo rằng anh bị thương và không đến công ty để làm việc thời gian này. Nên em đã qua đây với anh.
Sáng nay khi cô ta đến công ty tìm hắn thì lễ tân báo từ sáng giờ chưa thấy anh tới công ty,hỏi qua thì không ai biết. Đứng lúc này thì trợ kí Cao cũng đang mang tài liệu để đưa đến cho hắn kí, gặng hỏi anh thì biết được hôm qua hắn bị ám sát nên đã bị thương cần ở nhà tĩnh dưỡng thời gian.
-À... Đây là tài liệu mà trợ kí Cao nhờ em đưa cho anh,em để ở trên bàn nhé.
-Ừm...Em cứ để đấy cho anh.
-Để em xuống nhà pha cho anh ly nước cam nhé.Tuyết Nghi nói.
-Vậy làm phiền em rồi. Hắn trả lời.
Bước xuống phòng bếp, tiến lại phía tủ lạnh, Tuyết Nghi lấy ra vài quả cam và đi lại bếp một chiếc ly để làm nước ép cho hắn. Vì hắn không thích ngọt nên cô cho thêm một chút muối vào và đưa lên cho hắn.
-Nước cam của anh đây.
-Cảm ơn em nhiều nhé.
Khi cô ta mang nước cam lên cũng là lúc hắn vừa kí xong vài tập tài liệu đặt nó lên bàn và nhận lấy ly nước cam. Đúng lúc này thì Cao Dật tiến vào trên tay anh là khay thuốc và băng gạc để thay băng giúp anh. Vừa tiến đến thì Tuyết Nghi lên tiếng.
-Cậu để tôi giúp anh ấy cho. Ở công ty còn nhiều việc cậu cứ về trước đi.
-Vậy làm phiền Tuyết Nghi tiểu thư vậy.
-Không sao đâu.
Nói xong Cao Dật cầm tập tài liệu quay ra ngoài để lại trong ngày mình hắn và cô.
Mặc dù quen nhau ba năm nay, nhưng chưa một lần hắn động vào cô ta. Cả hai chỉ nắm tay hoặc là ôm hôn mà thôi chưa một lần quá giới hạn khiến cô ta rất khó chịu.Hôm nay có cơ hội để ngắm nhìn thân thể anh, vì sao cô tay không nắm bắt cơ chứ.
-Phong để em giúp anh thay băng nhé.
Nói xong cô vươn tay ra tháo từng chiếc cúc áo của anh xuống, dần dần để lọ ra vòm ngực rắn chắc. Khiến cô ta nuốt nước miếng cái "ực".
Di chuyển dần theo hàng khuy áo, cuối cùng chiếc áo cũng bị cô ta cởi phăng ra. Đưa tay dọc theo vòm ngực xuống đến phần eo, bắt đầu tháo đi lớp băng cũ để thay vào một lớp băng mới. Khi lớp băng đã được tháo xuống cô ta được nhìn thấy phần bụng sáu múi rắn chắc. Vậy mà bấy lâu nay cô ta không được chiêm ngưỡng nó. Thật đáng buồn.
Ngồi yên nhìn cô nhân cơ hội thay băng giúp mình mà sờ soạn khắp người anh khiến anh có chút khó chịu. Chờ đến khi cô thay xong anh bèn nói.
-Cảm ơn em đã giúp anh, nhưng cũng đã muộn rồi em nên về đi kẻo người nhà lo lắng.
-Nhưng em vừa mới tới mà. Với lại anh cũng đang bị thương, để em ở lại chăm sóc cho anh đi. Cô nũng nịt nói.
-Anh đỡ hơn rồi có thể tự đi lại được em cứ yên tâm. Với lại bên dưới cũng còn người làm,cần gì anh có thể gọi họ mang đến.
Vừa lúc này, bác quản gia cũng mang đồ ăn lên cho anh. Anh liền bảo bác đưa cô về.
-Thiếu thiếu gia, đồ ăn của người đây ạ.
-Bác Trương, phiền bác đưa cô ấy về giúp tôi.
-Vâng. Xin mời Tuyết Nghi tiểu thư.
Nói xong ông làm động tác cúi người mời cô ta đứng dậy và ra về.
Cô ta không biết phải làm sao chỉ có thể ấm ức mà bỏ về. Sau khi cô vừa bước ra thì bên trong phòng tiếng điện thoại liền reo lên. Anh với tay lấy chiếc điện thoại và nghe.
-Alo.
-Alo...lão Phong à, chuyện của bang Drack kia cậu tính như thế nào??
Người gọi đến là Trần Nhất Thiên.
-Bây giờ mình chưa muốn đụng đến chúng vậy nên chúng ta cứ án binh bất động một thời gian để xem chúng muốn là gì. Hắn trả lời.
-Đây đâu phải tác phong làm việc của cậu đâu??? Sau khi nghe hắn nói thì anh cũng ngạc nhiên hỏi lại.
-Không có gì, chỉ là mình có chuyện khác muốn làm hơn là giải quyết chúng. Vậy nhé,mình tắt máy đây.
Vừa nói xong trong ánh mắt hắn chợt xoẹt qua tia thâm hiểm. Trong đầu hắn lại xuất hiện về hình bóng của cô gái kia. Một ý nghĩ liền chạy qua đầu hắn" cô sẽ là của tôi".
Hai người đều toát lên vẻ đẹp trẻ trung và năng động. Nhã Hy mặc trên mình bộ váy xanh dương đơn giản, chân đi đôi guốc cao năm phân, phần tóc được búi cao gọn gàng, có vài sợi tóc con lưa thưa hai bên mép khiến cô ấy vô cùng dễ thương và xinh đẹp. Còn cô mặc trên người bộ đò thể thao đơn giản,một chiếc áo sơ mi, đi kèm chiếc quần jean bó sát được trang trí thêm vài đừng kẻ rách, đi thêm đôi giày thể thao năng động. Chiếc áo sơ mi được cô sơ vin phía trước và thả tà phía sau khiến cô trở nên năng động và trẻ trung.
Đi vào bên trong Nhã Hy lại quầy xác nhận chỗ đã đặt trước còn cô thì đứng chờ ngay sảnh của nhà hàng. Đang đứng thì có hai bóng người một nam một nữ đi qua va vào cô.
Cô gái kia khi va vào cô không những không xin lỗi mà còn cao giọng mắng cô.
-Này con nhà quê kia, không có mắt nhìn à.Đứng ngay giữa lối đi như vậy chặn hết cả đường đi của người khác.Đã vậy còn chạm vào người tôi, thật là rẻ tiền,"ghê tởm" mà.
-Xin lỗi cô, nhưng người va vào tôi là cô chứ không phải tôi cố ý. Cô lên tiếng phản bác.
Đang đôi co với cô ta thì Nhã Hy bạn cô cũng đi tới. Thấy bạn mình đang tranh cãi với một người khác thì cô vội chạy lại hỏi han cô xem đã có chuyện gì. Sau khi nghe cô kể lại, Nhã Hy như sôi máu chửi cô ta.
-Này cô kia, đi đường thì để mắt trên mặt đi, đừng có vừa đi vừa để mắt trên trán rồi ỏng ẹo trước mặt người đàn ông bên cạnh mà đâm vào người khác. Đã vậy còn to tiếng trách móc là do bạn tôi va phải cô sao.
-Mày nói gì hả con kia??.Cô ta cau có lớn tiếng nói lại.
-Tôi nói cô đấy, sao hả????.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng người đàn ông liền kéo tay cô ta lại và nói.
-Em yêu à, chấp nhặt làm gì mấy loại người này, thấy người giàu là cố ý ăn vạ để được bồi thường mà thôi. Mặc kệ họ đi chúng ta vào trong thôi tránh gây phiền phức cho bản thân.
Nói xong người đàn ông kéo cô tay đi vào trong để lại nơi đây một cô gái đang phát hỏa lên.
-Nhã Hy thôi bỏ qua đi, loại người này ỷ mình có chút tiền liền ra oai, cậu không cần đôi co với họ làm gì cả. Chúng ta về chỗ ngồi thôi
-Được rồi mình nghe cậu.
Vậy là hai cô gái cùng tiến về phía bàn ăn đã đặt sẵn. Vừa ngồi xuống chỗ cô liền hỏi.
-Cậu về đây từ bao giờ???.
-Mình vừa xuống máy bay chiều qua. Nhã Hy trả lời,xong lại hỏi tiếp. Thời gian qua cậu sống thế nào?? Ba cậu ông ấy còn đánh bạc không???.
-Ông ấy vẫn như vậy,suốt ngày ở sòng bạc, đến khi nào không còn đồng nào trong người thì ông ấy mới về. Trong nhà bây giờ đã không còn gì đáng giá cả rồi.
Cô nói, nét mặt dần trầm xuống.
-Ông ta thật quá đáng mà, bao nhiêu năm rồi,ông ta vẫn không bỏ được thói bài bạc đấy sao. Cậu đã phải nghỉ học để đi làm kiếm sống chăm lo cho gia đình mà ông ta vẫn suốt ngày ra ra vào vào cái nơi ấy được. Nhã Hy bực bội nói một hơi.
Nhìn thấy bạn mình bực tức như vậy cô bèn đổi chủ đề khác.
-Cậu đi bốn năm như vậy, bây giờ về có quà cho mình không???. Vừa nói cô vừa cười.
-Á...suýt nữa thì mình quên mất. Quà của cậu đây. Nhã Hy vừa nói vừa lấy chiếc túi phía sau mình đưa cho cô.
Chiếc túi này, lúc lên xe cô cũng thấy nó cứ nghĩ là để tặng ai nhưng không ngờ đến nó lại là tặng cô.
-Quà gì mà to vậy?.Mình cảm ơn cậu nhiều nhé.
Vừa nói xong thì đồ ăn cũng được mang lên cả hai bắt đầu ăn và trò chuyện với nhau sau mấy năm xa nhau.
___________________
Vì hôm qua bị ám sát và bị thương nên thời gian này hắn sẽ không đến công ty, mà chỉ ở nhà làm việc qua laptop. Nếu có văn kiện nào cần chữ kí của anh thì Cao Dật sẽ mang đến cho hắn kí.
Đang đặt chiếc laptop trên đùi và những ngón tay linh hoạt đang di chuyển trên bàn phím làm việc thì từ phía ngoài vang lên giọng nói ngọt ngào kèm theo vào phần lo lắng.
-Phong à... Anh bị thương sao không nói cho em biết. Làm em rất lo cho anh.
Hàn Tuyết Nghi bước vào và hỏi han hắn.
Dừng thao tác tay hắn ngước mặt lên giọng nói thâm tình mang chút ấm áp trả lời.
-Em đừng lo chỉ là viết thương nhỏ không có gì đáng lo ngại cả. Mà sao em biết anh bị thương mà đến đây.??
-Hôm nay em đến công ty tìm anh thì nghe trợ lí Cao báo rằng anh bị thương và không đến công ty để làm việc thời gian này. Nên em đã qua đây với anh.
Sáng nay khi cô ta đến công ty tìm hắn thì lễ tân báo từ sáng giờ chưa thấy anh tới công ty,hỏi qua thì không ai biết. Đứng lúc này thì trợ kí Cao cũng đang mang tài liệu để đưa đến cho hắn kí, gặng hỏi anh thì biết được hôm qua hắn bị ám sát nên đã bị thương cần ở nhà tĩnh dưỡng thời gian.
-À... Đây là tài liệu mà trợ kí Cao nhờ em đưa cho anh,em để ở trên bàn nhé.
-Ừm...Em cứ để đấy cho anh.
-Để em xuống nhà pha cho anh ly nước cam nhé.Tuyết Nghi nói.
-Vậy làm phiền em rồi. Hắn trả lời.
Bước xuống phòng bếp, tiến lại phía tủ lạnh, Tuyết Nghi lấy ra vài quả cam và đi lại bếp một chiếc ly để làm nước ép cho hắn. Vì hắn không thích ngọt nên cô cho thêm một chút muối vào và đưa lên cho hắn.
-Nước cam của anh đây.
-Cảm ơn em nhiều nhé.
Khi cô ta mang nước cam lên cũng là lúc hắn vừa kí xong vài tập tài liệu đặt nó lên bàn và nhận lấy ly nước cam. Đúng lúc này thì Cao Dật tiến vào trên tay anh là khay thuốc và băng gạc để thay băng giúp anh. Vừa tiến đến thì Tuyết Nghi lên tiếng.
-Cậu để tôi giúp anh ấy cho. Ở công ty còn nhiều việc cậu cứ về trước đi.
-Vậy làm phiền Tuyết Nghi tiểu thư vậy.
-Không sao đâu.
Nói xong Cao Dật cầm tập tài liệu quay ra ngoài để lại trong ngày mình hắn và cô.
Mặc dù quen nhau ba năm nay, nhưng chưa một lần hắn động vào cô ta. Cả hai chỉ nắm tay hoặc là ôm hôn mà thôi chưa một lần quá giới hạn khiến cô ta rất khó chịu.Hôm nay có cơ hội để ngắm nhìn thân thể anh, vì sao cô tay không nắm bắt cơ chứ.
-Phong để em giúp anh thay băng nhé.
Nói xong cô vươn tay ra tháo từng chiếc cúc áo của anh xuống, dần dần để lọ ra vòm ngực rắn chắc. Khiến cô ta nuốt nước miếng cái "ực".
Di chuyển dần theo hàng khuy áo, cuối cùng chiếc áo cũng bị cô ta cởi phăng ra. Đưa tay dọc theo vòm ngực xuống đến phần eo, bắt đầu tháo đi lớp băng cũ để thay vào một lớp băng mới. Khi lớp băng đã được tháo xuống cô ta được nhìn thấy phần bụng sáu múi rắn chắc. Vậy mà bấy lâu nay cô ta không được chiêm ngưỡng nó. Thật đáng buồn.
Ngồi yên nhìn cô nhân cơ hội thay băng giúp mình mà sờ soạn khắp người anh khiến anh có chút khó chịu. Chờ đến khi cô thay xong anh bèn nói.
-Cảm ơn em đã giúp anh, nhưng cũng đã muộn rồi em nên về đi kẻo người nhà lo lắng.
-Nhưng em vừa mới tới mà. Với lại anh cũng đang bị thương, để em ở lại chăm sóc cho anh đi. Cô nũng nịt nói.
-Anh đỡ hơn rồi có thể tự đi lại được em cứ yên tâm. Với lại bên dưới cũng còn người làm,cần gì anh có thể gọi họ mang đến.
Vừa lúc này, bác quản gia cũng mang đồ ăn lên cho anh. Anh liền bảo bác đưa cô về.
-Thiếu thiếu gia, đồ ăn của người đây ạ.
-Bác Trương, phiền bác đưa cô ấy về giúp tôi.
-Vâng. Xin mời Tuyết Nghi tiểu thư.
Nói xong ông làm động tác cúi người mời cô ta đứng dậy và ra về.
Cô ta không biết phải làm sao chỉ có thể ấm ức mà bỏ về. Sau khi cô vừa bước ra thì bên trong phòng tiếng điện thoại liền reo lên. Anh với tay lấy chiếc điện thoại và nghe.
-Alo.
-Alo...lão Phong à, chuyện của bang Drack kia cậu tính như thế nào??
Người gọi đến là Trần Nhất Thiên.
-Bây giờ mình chưa muốn đụng đến chúng vậy nên chúng ta cứ án binh bất động một thời gian để xem chúng muốn là gì. Hắn trả lời.
-Đây đâu phải tác phong làm việc của cậu đâu??? Sau khi nghe hắn nói thì anh cũng ngạc nhiên hỏi lại.
-Không có gì, chỉ là mình có chuyện khác muốn làm hơn là giải quyết chúng. Vậy nhé,mình tắt máy đây.
Vừa nói xong trong ánh mắt hắn chợt xoẹt qua tia thâm hiểm. Trong đầu hắn lại xuất hiện về hình bóng của cô gái kia. Một ý nghĩ liền chạy qua đầu hắn" cô sẽ là của tôi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.