Tổng Tài Truy Thê,vợ Nhỏ Em Đừng Hòng Trốn
Chương 8:
Cherry
06/12/2022
-Được rồi, chị em mình đến đây kiếm tiền nên phải chấp nhận. Một thời gian là em sẽ quen ngay thôi mà. Còn bây giờ, nào cùng đi với chị ra ngoài làm việc.
Nói xong chị Lan cũng kéo tay cô đi ra ngoài nơi quản lí đang đứng để sắp xếp việc cho mọi người. Lúc cô vừa bước ra mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, có người ghen ghét, có người đố kỵ, khen cô cũng có.
-Rất đẹp, nhìn em mặc bộ này hợp lắm.
Đang sắp xếp việc cho mọi người thấy cô ra thì anh Lâm dừng lại và quay lại cười cùng cô và khen một câu.
-Dạ em cảm ơn anh đã quá khen.
-Xùy...đã chọn làm cái nghề này còn "giả bộ" ngại ngùng,mấy hôm quen rồi có khi lại "bò" lên người khách cũng nên. Mọi người đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Bây giờ người ta e thẹn ngại ngừng như thế nhưng đến khi quen rồi liệu còn còn khuân mặt ngây thơ kia không.
Một cô gái tên Lý Hân liền lên tiếng, vừa nhìn thấy cô và nghe quản lí khen cô thì ả ta thấy rất khó chịu. Trước khi cô chưa đến mọi ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đều dành cho ả, vậy mà bây giờ mọi người đều đang khen cô hết lòng.
-Này cô kia, thấy mình không bằng được người ta nên nói lời cay độc à. Sao tính cách cô chua ngoa thế, em gái tôi đã làm gì đến cô chưa mà cô nói con bé như vậy hả.
Chị Lan sau khi nghe cô ta nói xong thì phát đóa lên mà chửi cô ta.
-Thôi, tất cả yên lặng, đều là chị em làm việc cùng nhau thì nhìn nhau mà làm đừng có cái kiểu ganh ghét nhau như thế. Còn về Lý Hân cô bớt mồm bớt miệng lại cho tôi, đừng tưởng tôi không biết thời gian qua cô làm những gì, nếu để tôi nghe ai nói về cô một lần nữa thì cô chờ bị đuổi đi là vừa. Nghe rõ chưa.
-Anh... Em...Em... Em biết rồi ạ.
Cô ả không biết nói gì, chỉ cơ thể tức đến nắm chặt tay lại mà đồng ý, cô ta không cam tâm. Vì sao cô đều được mọi người ưu ái hơn cô ta cơ chứ.
Sau khi đã ổn định lại anh bắt đầu phân công, sắp xếp cho mọi người. Còn về cô vì là ngày đầu tiên làm nên cô được anh xếp cho bưng bê tại quầy, còn chị Lan và mọi người thì vào các phòng vip hoặc các phòng riêng khác để làm.
___________________
Ngay lúc này, tại phòng vip 1, nơi mà Lý Hân cùng cô gái tên Giang Ngọc đang làm tại đấy. Vì có thân hình đẹp nên họ được anh xếp vào phòng của ba vị tổng tài có tiếng nhất nhì thành phố S. Và không ai khác chính là ba vị Lâm Thanh Phong, Trần Nhất Thiên và Dương Minh Vũ.
Hai cô gái chịu trách nhiệm rót rượu và phục vụ cho Trần thiếu và Dương thiếu, còn Thiên Phong hắn đã đi cùng Tuyết Nghi. Nên không một ai giám lại gần.
-Tiểu Nghi à, em và lão Phong nhà anh định bao giờ sẽ đính hôn vậy. Hai người quen nhau cũng đã ba bốn năm rồi còn gì?.
Cầm trên tay ly rượu mà nhân viên vừa rót cho trên tay Trần Nhất Thiên vừa đong đưa vừa hỏi Tuyết Nghi.
-Đúng đấy, hai người để bọn anh chờ khá lâu rồi đấy,haha....
Dương Minh Vũ cũng phụ họa thêm.
-Dâu chỉ hai anh là chờ đâu, đến em đây cũng mong ngày chúng em về một nhà rồi chứ, nhưng Phong anh ấy...
Tuyết Nghi cô ta vừa rót rượu đưa cho hắn xong, sau khi nghe câu hỏi của Nhất Thiên thì đưa tay khoa sư lấy tay và dựa đầu vào vai hắn nói, nói được nữa chùng thì ngưng và ngước lên nhìn hắn tỏ ý muốn nói vấn đề không phải ở cô ta mà là hắn.
Lúc này hắn vừa nhấp xong ly rượu thì cũng đặt ly rượu xuống dưới đùi và nói.
-Không vội.
-Ấy cái gì nữa mà không vội, cậu năm nay cũng đã 29 tuổi rồi không lấy vợ sinh con cho bố mẹ có cháu bồng đi lại còn nói không vội?. Cậu không vội nhưng con gái nhà người ta đâu có chờ được cậu đâu? Phải không tiểu Nghi?.
Dương Minh Vũ vội nói tiếp khi nghe hắn nói câu đấy.
-Thật ra em cũng không vội.
Sau khi nghe được câu trả lời của hắn trong lòng cô ta cũng chợt trùng xuống. Cô và hắn quen nhau đã bốn năm, vậy mà đối với hắn vẫn là không vội. Tuy miệng cô nói không vội nhưng trong lòng cô ta bây giờ đang như lửa đốt, không rõ nguyên do vì sao anh vẫn chưa chịu ngỏ lời cầu hôn với cô ta. Hay là anh bên ngoài đã có ai khác, dù nghĩ vậy nhưng cô ta vẫn không giám hỏi.
-Hay câu không còn yêu tiểu Nghi nữa hả. Bất chợt Trần Nhất Thiên nói lên một câu mà khiến cho Minh Vũ phải sặc rượu. Vội đặt ly rượu tro g tay xuống anh đánh một cái vào đầu của tên này.
-"Bốp" cậu bị hâm à mà nói thế, lão Phong và tiểu Nghi yêu nhau như thế mà cậu lại hỏi là lão Phong hết yêu em ấy. Cái tên điên nhà cậu.
-Ááá. Sao cậu đánh mình. Mình chỉ là muốn trêu cậu ta một chút thôi à.
Ngồi nhìn hai người bọn họ trãnh cãi mà hắn chỉ biết lắc đầu. Còn về phần Tuyết Nghi khi cô ta nghe câu nói ấy của Nhất Thiên trong lòng cũng dần nảy ra suy nghĩ.
________________
Đến hai giờ đêm quán bar bắt đầu dọn dẹp để nghỉ. Các cô gái cũng chở về phòng để thay đồ và ra về. Thay đồ xong cô và chị Lan cùng ra về. Vừa ra đến cửa chị Lan hỏi cô.
-Hôm nay em làm việc ổn chứ, có ai làm khó em không?
-Dạ không chị ạ,em chỉ ở quầy bưng bê, chỗ nào không biết em hỏi mọi người cũng rất nhiệt tình giúp đỡ em.
Cả hai cùng đi qua cửa chính để ra về. Vừa đi đến thì cô va phải một người con trai, vội vàng quay lại và cúi đầu xin lỗi.
-Dạ, cho em xin lỗi anh ạ!!!.
-Không sao đâu cô em.
Người bị cô va vào thì không thấy lên tiếng,nhưng Nhất Thiên bên cạnh đã nhanh nhảu trả lời thay. Nhìn cô và cười tươi nói.
-Hay em cho anh xin số thay cho lời xin lỗi đi?. Thế nào??.
-Em....
Cô đang không biết làm sao thì chị Lan bên cạnh cũng lên tiếng giải vây.
-Này anh nếu em gái tôi có đụng trúng khiến anh khó chịu thì cho tôi thay nó xin lỗi anh ạ. Bây giờ cũng muộn rồi nên tôi xin phép anh đi về trước ạ.
Nói xong chị Lan cũng kéo cô lên xe và đi.
Nhưng có một ánh mắt luôn nhìn cô rất chăm chú,ánh mắt thâm sâu ấy vẫn nhìn xoáy vào cô dù cô đã đi xa nhưng cô thấy quanh mình bất chợt sượt qua một luồng khí lạnh.
Khi quán bắt đầu nghỉ thì hội của hắn cũng bắt đầu ra về. Vừa ra đến cổng hắn liền bắt gặp một bóng dáng quen quen của cô gái đó. Bạn đầu nghĩ chỉ là người giống người nhưng khi cô va phải Minh Vũ và quay lại xin lỗi thì hắn đã chắc chắn rằng đó là cô.
"Tại sao cô ta lại tới nơi này để làm chứ, có phải vì kiếm tiền để trả nợ cho ba mình nên mới đến đây làm hay không" trong đầu hắn liền hiện lên một suy nghĩ.
Nói xong chị Lan cũng kéo tay cô đi ra ngoài nơi quản lí đang đứng để sắp xếp việc cho mọi người. Lúc cô vừa bước ra mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, có người ghen ghét, có người đố kỵ, khen cô cũng có.
-Rất đẹp, nhìn em mặc bộ này hợp lắm.
Đang sắp xếp việc cho mọi người thấy cô ra thì anh Lâm dừng lại và quay lại cười cùng cô và khen một câu.
-Dạ em cảm ơn anh đã quá khen.
-Xùy...đã chọn làm cái nghề này còn "giả bộ" ngại ngùng,mấy hôm quen rồi có khi lại "bò" lên người khách cũng nên. Mọi người đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Bây giờ người ta e thẹn ngại ngừng như thế nhưng đến khi quen rồi liệu còn còn khuân mặt ngây thơ kia không.
Một cô gái tên Lý Hân liền lên tiếng, vừa nhìn thấy cô và nghe quản lí khen cô thì ả ta thấy rất khó chịu. Trước khi cô chưa đến mọi ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đều dành cho ả, vậy mà bây giờ mọi người đều đang khen cô hết lòng.
-Này cô kia, thấy mình không bằng được người ta nên nói lời cay độc à. Sao tính cách cô chua ngoa thế, em gái tôi đã làm gì đến cô chưa mà cô nói con bé như vậy hả.
Chị Lan sau khi nghe cô ta nói xong thì phát đóa lên mà chửi cô ta.
-Thôi, tất cả yên lặng, đều là chị em làm việc cùng nhau thì nhìn nhau mà làm đừng có cái kiểu ganh ghét nhau như thế. Còn về Lý Hân cô bớt mồm bớt miệng lại cho tôi, đừng tưởng tôi không biết thời gian qua cô làm những gì, nếu để tôi nghe ai nói về cô một lần nữa thì cô chờ bị đuổi đi là vừa. Nghe rõ chưa.
-Anh... Em...Em... Em biết rồi ạ.
Cô ả không biết nói gì, chỉ cơ thể tức đến nắm chặt tay lại mà đồng ý, cô ta không cam tâm. Vì sao cô đều được mọi người ưu ái hơn cô ta cơ chứ.
Sau khi đã ổn định lại anh bắt đầu phân công, sắp xếp cho mọi người. Còn về cô vì là ngày đầu tiên làm nên cô được anh xếp cho bưng bê tại quầy, còn chị Lan và mọi người thì vào các phòng vip hoặc các phòng riêng khác để làm.
___________________
Ngay lúc này, tại phòng vip 1, nơi mà Lý Hân cùng cô gái tên Giang Ngọc đang làm tại đấy. Vì có thân hình đẹp nên họ được anh xếp vào phòng của ba vị tổng tài có tiếng nhất nhì thành phố S. Và không ai khác chính là ba vị Lâm Thanh Phong, Trần Nhất Thiên và Dương Minh Vũ.
Hai cô gái chịu trách nhiệm rót rượu và phục vụ cho Trần thiếu và Dương thiếu, còn Thiên Phong hắn đã đi cùng Tuyết Nghi. Nên không một ai giám lại gần.
-Tiểu Nghi à, em và lão Phong nhà anh định bao giờ sẽ đính hôn vậy. Hai người quen nhau cũng đã ba bốn năm rồi còn gì?.
Cầm trên tay ly rượu mà nhân viên vừa rót cho trên tay Trần Nhất Thiên vừa đong đưa vừa hỏi Tuyết Nghi.
-Đúng đấy, hai người để bọn anh chờ khá lâu rồi đấy,haha....
Dương Minh Vũ cũng phụ họa thêm.
-Dâu chỉ hai anh là chờ đâu, đến em đây cũng mong ngày chúng em về một nhà rồi chứ, nhưng Phong anh ấy...
Tuyết Nghi cô ta vừa rót rượu đưa cho hắn xong, sau khi nghe câu hỏi của Nhất Thiên thì đưa tay khoa sư lấy tay và dựa đầu vào vai hắn nói, nói được nữa chùng thì ngưng và ngước lên nhìn hắn tỏ ý muốn nói vấn đề không phải ở cô ta mà là hắn.
Lúc này hắn vừa nhấp xong ly rượu thì cũng đặt ly rượu xuống dưới đùi và nói.
-Không vội.
-Ấy cái gì nữa mà không vội, cậu năm nay cũng đã 29 tuổi rồi không lấy vợ sinh con cho bố mẹ có cháu bồng đi lại còn nói không vội?. Cậu không vội nhưng con gái nhà người ta đâu có chờ được cậu đâu? Phải không tiểu Nghi?.
Dương Minh Vũ vội nói tiếp khi nghe hắn nói câu đấy.
-Thật ra em cũng không vội.
Sau khi nghe được câu trả lời của hắn trong lòng cô ta cũng chợt trùng xuống. Cô và hắn quen nhau đã bốn năm, vậy mà đối với hắn vẫn là không vội. Tuy miệng cô nói không vội nhưng trong lòng cô ta bây giờ đang như lửa đốt, không rõ nguyên do vì sao anh vẫn chưa chịu ngỏ lời cầu hôn với cô ta. Hay là anh bên ngoài đã có ai khác, dù nghĩ vậy nhưng cô ta vẫn không giám hỏi.
-Hay câu không còn yêu tiểu Nghi nữa hả. Bất chợt Trần Nhất Thiên nói lên một câu mà khiến cho Minh Vũ phải sặc rượu. Vội đặt ly rượu tro g tay xuống anh đánh một cái vào đầu của tên này.
-"Bốp" cậu bị hâm à mà nói thế, lão Phong và tiểu Nghi yêu nhau như thế mà cậu lại hỏi là lão Phong hết yêu em ấy. Cái tên điên nhà cậu.
-Ááá. Sao cậu đánh mình. Mình chỉ là muốn trêu cậu ta một chút thôi à.
Ngồi nhìn hai người bọn họ trãnh cãi mà hắn chỉ biết lắc đầu. Còn về phần Tuyết Nghi khi cô ta nghe câu nói ấy của Nhất Thiên trong lòng cũng dần nảy ra suy nghĩ.
________________
Đến hai giờ đêm quán bar bắt đầu dọn dẹp để nghỉ. Các cô gái cũng chở về phòng để thay đồ và ra về. Thay đồ xong cô và chị Lan cùng ra về. Vừa ra đến cửa chị Lan hỏi cô.
-Hôm nay em làm việc ổn chứ, có ai làm khó em không?
-Dạ không chị ạ,em chỉ ở quầy bưng bê, chỗ nào không biết em hỏi mọi người cũng rất nhiệt tình giúp đỡ em.
Cả hai cùng đi qua cửa chính để ra về. Vừa đi đến thì cô va phải một người con trai, vội vàng quay lại và cúi đầu xin lỗi.
-Dạ, cho em xin lỗi anh ạ!!!.
-Không sao đâu cô em.
Người bị cô va vào thì không thấy lên tiếng,nhưng Nhất Thiên bên cạnh đã nhanh nhảu trả lời thay. Nhìn cô và cười tươi nói.
-Hay em cho anh xin số thay cho lời xin lỗi đi?. Thế nào??.
-Em....
Cô đang không biết làm sao thì chị Lan bên cạnh cũng lên tiếng giải vây.
-Này anh nếu em gái tôi có đụng trúng khiến anh khó chịu thì cho tôi thay nó xin lỗi anh ạ. Bây giờ cũng muộn rồi nên tôi xin phép anh đi về trước ạ.
Nói xong chị Lan cũng kéo cô lên xe và đi.
Nhưng có một ánh mắt luôn nhìn cô rất chăm chú,ánh mắt thâm sâu ấy vẫn nhìn xoáy vào cô dù cô đã đi xa nhưng cô thấy quanh mình bất chợt sượt qua một luồng khí lạnh.
Khi quán bắt đầu nghỉ thì hội của hắn cũng bắt đầu ra về. Vừa ra đến cổng hắn liền bắt gặp một bóng dáng quen quen của cô gái đó. Bạn đầu nghĩ chỉ là người giống người nhưng khi cô va phải Minh Vũ và quay lại xin lỗi thì hắn đã chắc chắn rằng đó là cô.
"Tại sao cô ta lại tới nơi này để làm chứ, có phải vì kiếm tiền để trả nợ cho ba mình nên mới đến đây làm hay không" trong đầu hắn liền hiện lên một suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.