Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 101: Bình Yên Đến Lạ
TK HàPhan
29/05/2021
Trần Thanh Tú đánh hơi được mùi nguy hiểm thì vọt lên phía trước.
Có ngu gì để bị đánh chứ, cho dù đó là chị dâu.
Mới một tuần ở đơn vị mà Trần Thanh Tú đã thoải mái không ít, ai nấy đều kêu ca huấn luyện mệt nhọc nhưng anh ta thì không thấy vậy, đây giống như là thế giới thuộc về bản thân anh vậy. Mệt nhọc về mặt thể xác chỉ cần nghỉ ngơi mấy tiếng là có thể khỏe lại, nhưng mệt nhọc, gò bó về tư tưởng, lối sống thì cuộc sống thật âm u, không có lối thoát, và không biết bao giờ mới khỏe lên được. Anh như tìm được chân ái và hướng đi của đời mình vậy, mặc dù ngoài bức tường kia là bão táp, thì phía trong này vẫn bình yên đến lạ.
Một trận ốm làm Hạ An cảm giác bản thân mình nặng nề hẳn, chạy mãi cũng chưa được một nửa đường, nhưng cô không thể dừng lại, không thể bỏ cuộc. Nghĩ thế nên cô lấy hết dũng khí để chạy đến đích, nếu mọi người cần khoảng một tiếng để chạy hết quãng đường đó thì cô gần tiếng rưỡi. Về đến đích gần như trời đất quay cuồng, nhắm mắt định thần mấy phút, không cho bản thân mình ngã xuống.
Quốc Trường biết cô mệt, nên cho phép cả tiểu đội nghỉ ngơi thêm mười phút, sau đó đoàn người tiến về vệ sinh cá nhân rồi mới đi ăn sáng.
Được ngày nghỉ quý giá trôi qua trong chớp mắt, ai nấy đều kêu ca ai oán.
Tại sao ngày nghỉ lại trôi nhanh vậy mà ngày huấn luyện trôi qua như một thập kỷ?
Thật không công bằng.
Được nghỉ ngơi một ngày, khí thế ai nấy đều tinh lực dồi dào, tối chủ nhật còn tụ tập tại căn tin buôn chuyện rôm rả.
Hạ An vẫn được Trần Thanh Phong gửi đồ ăn mỗi ngày, đến nỗi bữa nào cũng bị Quốc Trường canh chừng mà có cảm giác giống như bị giam lỏng.
À không, thực ra vào đây cũng chẳng khác nào bị giam lỏng rồi.
Mấy ngày được bồi bổ khá nhiều sơn hào hải vị cộng với được giải lao ngày cuối tuần, sức khỏe cô của ổn định hơn nhiều.
Hôm sau, Quốc Trường tiến hành nội dung huấn luyện mới, đó là đu dây.
Mọi người xuất phát đến tòa nhà huấn luyện năm tầng nằm ở phía sau gần mép núi, và được di chuyển lên trên sân thượng.
Đứng trên nhìn xuống, ôi, chóng mặt.
Không nghĩ là nó cao thế.
Nhìn thấy Tuệ Tâm run cầm cập, Hạ An lại vỗ vai động viên cô. Tuy rằng bản thân cũng sợ, nhưng không giống Tuệ Tâm, cô ấy run run, mặt thì tái nhợt, không phải là sợ bình thường. Hạ An nói:
“Để em xin huấn luyện cho chị nghỉ nội dung này nha.”
“Chị...chị….”
Tuệ Tâm lắp bắp không ra tiếng.
Hạ An kéo Thanh Vy lại đứng với Tuệ Tâm, còn cô thì đi đến trước mặt Quốc Trường, lên tiếng:
“Thưa huấn luyện, đồng chí Tuệ Tâm có chứng sợ độ cao, đồng chí ấy có thể bỏ qua nội dung này không ạ?”
Quốc Trường đánh mắt về phía Tuệ Tâm, thấy mặt cô trắng bệch, cắt không ra máu, đôi môi vì sợ mà run cầm cập, anh nhìn Tuệ Tâm và hỏi:
“Đồng chí Tuệ Tâm, đồng chí có muốn bỏ qua nội dung huấn luyện này không?”
Tuệ Tâm lắp bắp:
“Thưa đồng chí huấn luyện, tôi….tôi….”
Quốc Trường cắt lời:
“Tôi biết rồi, đồng chí vào ngồi nghỉ ngơi đi, đợi tôi chỉ dẫn cho mọi người luyện tập rồi sẽ nói chuyện với đồng chí sau.”
Quốc Trường biết rằng những người này không được huấn luyện bài bản ngay từ đầu, cũng biết rằng nhiều người bị ám ảnh nên anh không quá làm khó họ. Cứ nhìn sắc mặt của học viên lúc nãy là anh ta biết mức độ sợ hãi đến mức nào. Có lẽ cô đã phải trải qua một chuyện gì đó liên quan đến độ cao rất đáng sợ, từ đó gây ám ảnh. Để có thể xóa bỏ được hội chứng ám ảnh này, cần một thời gian dài, nhưng mẫu chốt là phải biết nguyên nhân vì sao lại dẫn đến tình trạng này.
Thực ra, Tuệ Tâm không dám trả lời mình không huấn luyện được, sợ rằng sẽ bị huấn luyện đuổi về. Bố mẹ cô kỳ vọng bao nhiêu cho chuyến đi này của cô, chả lẽ cô còn không biết sao? Nhưng mà cô bị ám ảnh nặng, không thể nhìn thêm nữa. Thật may là huấn luyện không quát, cũng không đuổi, và cô được Thanh Vy dìu vào gần mép tường, ngồi đó xem mọi người tập luyện.
Tuệ Tâm nhìn Hạ An với ánh mắt biết ơn, cô không hề hỏi lý do, chỉ nhìn thái độ là có thể biết được. Không mấy ai có thể đồng cảm với người khác như cô được, ai nấy đều lo cho bản thân trước. Tuệ Tâm biết Hạ An cũng rất sợ, nhưng cô lại đứng ra xin cho mình, khiến trái tim cô trở nên ấm áp.
Ở một mặt khác, khi Hạ An liếc qua Trần Thanh Tú, thấy ánh mắt sáng rực của anh ta thì thở dài. Người ta đang sợ muốn chết, lão chết bằm này lại hào hứng như vậy làm gì chứ, đã thế còn không thu liễm đi một chút, thật là đáng ghét.
Có ngu gì để bị đánh chứ, cho dù đó là chị dâu.
Mới một tuần ở đơn vị mà Trần Thanh Tú đã thoải mái không ít, ai nấy đều kêu ca huấn luyện mệt nhọc nhưng anh ta thì không thấy vậy, đây giống như là thế giới thuộc về bản thân anh vậy. Mệt nhọc về mặt thể xác chỉ cần nghỉ ngơi mấy tiếng là có thể khỏe lại, nhưng mệt nhọc, gò bó về tư tưởng, lối sống thì cuộc sống thật âm u, không có lối thoát, và không biết bao giờ mới khỏe lên được. Anh như tìm được chân ái và hướng đi của đời mình vậy, mặc dù ngoài bức tường kia là bão táp, thì phía trong này vẫn bình yên đến lạ.
Một trận ốm làm Hạ An cảm giác bản thân mình nặng nề hẳn, chạy mãi cũng chưa được một nửa đường, nhưng cô không thể dừng lại, không thể bỏ cuộc. Nghĩ thế nên cô lấy hết dũng khí để chạy đến đích, nếu mọi người cần khoảng một tiếng để chạy hết quãng đường đó thì cô gần tiếng rưỡi. Về đến đích gần như trời đất quay cuồng, nhắm mắt định thần mấy phút, không cho bản thân mình ngã xuống.
Quốc Trường biết cô mệt, nên cho phép cả tiểu đội nghỉ ngơi thêm mười phút, sau đó đoàn người tiến về vệ sinh cá nhân rồi mới đi ăn sáng.
Được ngày nghỉ quý giá trôi qua trong chớp mắt, ai nấy đều kêu ca ai oán.
Tại sao ngày nghỉ lại trôi nhanh vậy mà ngày huấn luyện trôi qua như một thập kỷ?
Thật không công bằng.
Được nghỉ ngơi một ngày, khí thế ai nấy đều tinh lực dồi dào, tối chủ nhật còn tụ tập tại căn tin buôn chuyện rôm rả.
Hạ An vẫn được Trần Thanh Phong gửi đồ ăn mỗi ngày, đến nỗi bữa nào cũng bị Quốc Trường canh chừng mà có cảm giác giống như bị giam lỏng.
À không, thực ra vào đây cũng chẳng khác nào bị giam lỏng rồi.
Mấy ngày được bồi bổ khá nhiều sơn hào hải vị cộng với được giải lao ngày cuối tuần, sức khỏe cô của ổn định hơn nhiều.
Hôm sau, Quốc Trường tiến hành nội dung huấn luyện mới, đó là đu dây.
Mọi người xuất phát đến tòa nhà huấn luyện năm tầng nằm ở phía sau gần mép núi, và được di chuyển lên trên sân thượng.
Đứng trên nhìn xuống, ôi, chóng mặt.
Không nghĩ là nó cao thế.
Nhìn thấy Tuệ Tâm run cầm cập, Hạ An lại vỗ vai động viên cô. Tuy rằng bản thân cũng sợ, nhưng không giống Tuệ Tâm, cô ấy run run, mặt thì tái nhợt, không phải là sợ bình thường. Hạ An nói:
“Để em xin huấn luyện cho chị nghỉ nội dung này nha.”
“Chị...chị….”
Tuệ Tâm lắp bắp không ra tiếng.
Hạ An kéo Thanh Vy lại đứng với Tuệ Tâm, còn cô thì đi đến trước mặt Quốc Trường, lên tiếng:
“Thưa huấn luyện, đồng chí Tuệ Tâm có chứng sợ độ cao, đồng chí ấy có thể bỏ qua nội dung này không ạ?”
Quốc Trường đánh mắt về phía Tuệ Tâm, thấy mặt cô trắng bệch, cắt không ra máu, đôi môi vì sợ mà run cầm cập, anh nhìn Tuệ Tâm và hỏi:
“Đồng chí Tuệ Tâm, đồng chí có muốn bỏ qua nội dung huấn luyện này không?”
Tuệ Tâm lắp bắp:
“Thưa đồng chí huấn luyện, tôi….tôi….”
Quốc Trường cắt lời:
“Tôi biết rồi, đồng chí vào ngồi nghỉ ngơi đi, đợi tôi chỉ dẫn cho mọi người luyện tập rồi sẽ nói chuyện với đồng chí sau.”
Quốc Trường biết rằng những người này không được huấn luyện bài bản ngay từ đầu, cũng biết rằng nhiều người bị ám ảnh nên anh không quá làm khó họ. Cứ nhìn sắc mặt của học viên lúc nãy là anh ta biết mức độ sợ hãi đến mức nào. Có lẽ cô đã phải trải qua một chuyện gì đó liên quan đến độ cao rất đáng sợ, từ đó gây ám ảnh. Để có thể xóa bỏ được hội chứng ám ảnh này, cần một thời gian dài, nhưng mẫu chốt là phải biết nguyên nhân vì sao lại dẫn đến tình trạng này.
Thực ra, Tuệ Tâm không dám trả lời mình không huấn luyện được, sợ rằng sẽ bị huấn luyện đuổi về. Bố mẹ cô kỳ vọng bao nhiêu cho chuyến đi này của cô, chả lẽ cô còn không biết sao? Nhưng mà cô bị ám ảnh nặng, không thể nhìn thêm nữa. Thật may là huấn luyện không quát, cũng không đuổi, và cô được Thanh Vy dìu vào gần mép tường, ngồi đó xem mọi người tập luyện.
Tuệ Tâm nhìn Hạ An với ánh mắt biết ơn, cô không hề hỏi lý do, chỉ nhìn thái độ là có thể biết được. Không mấy ai có thể đồng cảm với người khác như cô được, ai nấy đều lo cho bản thân trước. Tuệ Tâm biết Hạ An cũng rất sợ, nhưng cô lại đứng ra xin cho mình, khiến trái tim cô trở nên ấm áp.
Ở một mặt khác, khi Hạ An liếc qua Trần Thanh Tú, thấy ánh mắt sáng rực của anh ta thì thở dài. Người ta đang sợ muốn chết, lão chết bằm này lại hào hứng như vậy làm gì chứ, đã thế còn không thu liễm đi một chút, thật là đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.