Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 57: Con Tin Anh Hai
TK HàPhan
08/05/2021
“Cho dù như thế nào đi nữa, con tin anh hai.”
“Hừ, mẹ con thì con không tin lại một mực đi tin người ngoài, đến lúc bị đuổi ra khỏi nhà thì đừng kêu mẹ.”
“Chỉ cần mẹ đừng làm ra những chuyện táng tận lương tâm, thì anh ấy sẽ không đối xử tệ với mẹ đâu. Thôi con buồn ngủ rồi, mẹ cũng ngủ sớm đi.”
Nói rồi Thanh Tú cũng nằm xuống, trùm chăn lại, mặc kệ mẹ mình.
Thực ra Thanh Tú rất đồng cảm với Thanh Phong, cũng không bao giờ muốn đối địch với anh hết, mọi sự việc cho đến ngày hôm nay đều do mẹ anh làm nên.
Bà luôn lấy cái cớ là vì anh, nhưng thực ra chỉ có anh mới biết tất cả đều là lòng tham của bà mà ra. Khi đối mặt với Thanh Phong, anh có cảm giác tội lỗi, tội lỗi thay cho mẹ của mình, nếu không vì mẹ mình, anh ấy đâu có phải trải qua một tuổi thơ bi thương như vậy, đâu có bị mồ côi mẹ như vậy. Một gia đình hạnh phúc vì mẹ mà rã nát, thế mà mẹ anh còn lấy đó làm tự hào, thân là một đứa con trai anh còn không chấp nhận nổi chứ nói gì Thanh Phong.
Ngọc Anh thấy con mình bày ra thế đuổi khách thì cũng không ở lại nữa, tức giận đi ra khỏi phòng.
Hôm sau, Hạ An được Trần Thanh Phong dẫn đi gặp một người nào đó mà anh đã nói trước đó, cảm giác rằng Hạ An không hề ghét mình hay ác cảm giống như bản thân suy đoán làm cho anh càng mừng hơn.
Hai người đến nhà hàng trước, mãi một lúc Quốc Trường mới đến, cả hai người đều ngạc nhiên, vì không ngờ lại gặp đối phương sớm như vậy.
“Em chào anh.”
“Ừm, không ngờ lại là em, chứng tỏ chúng ta rất có duyên nha.”
“Em cũng nghĩ vậy, thì ra anh là bạn của anh Phong.”
“Anh cũng rất bất ngờ vì em cũng quen biết cậu ta.”
Trần Thanh Phong không biết hai người này biết nhau từ trước nên khi nghe hai con người này nói chuyện thân thiết như vậy làm anh cũng bất ngờ.
“Thì ra hai người cũng quen biết nhau. Vậy thì không cần phải giới thiệu nữa.”
Ngay lúc này thì phục vụ cũng bê thức ăn lên.
Trần Thanh Phong vừa rót rượu vừa nói:
“Tôi rất tò mò không biết sao hai người lại biết nhau.”
Quốc Trường không nhanh không chậm nhìn Hạ An rồi quay qua nhìn Trần Thanh Tùng nói:
“Hạ An là cô gái mà bố tôi bắt tôi đi xem mắt hôm vừa rồi tôi mới nói với cậu đó.”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Hai con người còn lại đều trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi, ngày hôm đó vậy mà là đi xem mắt, ôi, có cần trùng hợp vậy không chứ.
“Không ngờ lần xem mắt đó lại ngoài mong đợi, tôi có ấn tượng rất tốt về Hạ An. Em có ấn tượng gì với anh không, Hạ An?”
Cô nàng nào đó như đang ngồi trên mây vì hai từ ”xem mắt” lại bị hỏi một câu hóc búa như vậy, á khẩu, không biết trả lời như thế nào mới hợp lý nữa.
Nhưng cô có thể cảm nhận được Trần Thanh Phong ngồi một bên mình như một khối băng vậy, lạnh lùng đáng sợ.
Hạ An khó xử nói:
“À..cái đó…em cũng có ấn tượng rất tốt về anh nha. Nhưng mà….nhưng mà…..”
Ấp a ấp úng mãi vẫn không biết nói gì cho phải, thì Quốc Trường lại cười toe toét nói:
“Em cũng cảm thấy như vậy là anh rất vui.”
“À”
Cô không dám nhìn sang Trần Thanh Phong, cô sợ khối băng này sẽ lập tức tan chảy ngập lụt hết cả Sài Gòn này.
“Em nghĩ là anh có hiểu lầm gì đó rồi. Em đúng là có ấn tượng tốt về anh, nhưng mà chỉ ở mức bạn bè thôi.”
Quốc Trường vẫn chưa cảm giác được sự nguy hiểm mà mở miệng:
“Không sao, chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần thôi, còn nhiều thời gian để tìm hiểu thêm.”
“Ầm”
Trần Thanh Phong đập tay lên bàn, dõng dạc nói:
“Không cần tìm hiểu thêm.”
“Hả? Ý cậu là sao?”
Không cần trả lời, Trần Thanh Phong cầm tay Hạ An trước mặt Quốc Trường, rồi hôn cô một cái, sau đó ngoảnh lại nói với cậu ta:
“Cậu hiểu vì sao rồi chứ?”
“Cái …gì…..tại ….sao?”
Đầu Hạ An đúng là muốn nổ tung, giữa thanh thiên bạch nhật mà Trần Thanh Phong lại hôn cô, cô muốn phản kháng nhưng mà lực tay của anh quá mạnh, dường như là phản kháng cũng vô dụng. Nhưng trong chuyện này cô cũng không biết mà.
Hạ An nói với Quốc Trường:
“Thật sự xin lỗi anh, hôm đó bố em không nói rõ rang cho em là đi xem mắt, nếu không thì em sẽ không để cho anh hiểu lầm như vậy, bố em chỉ nói là có người quen ở thành phố này, muốn em gặp anh để sau này lỡ như có việc gì, bố mẹ ở xa, cũng đỡ lo hơn, chứ em hoàn toàn không biết gì chuyện xem mắt này.”
“Ồ, anh hiểu rồi.”
Dù trong long có một chút thất vọng nhưng cũng chưa có gì, anh chỉ mới đơn thuần là có ấn tượng tốt thôi, cũng chưa đến mức lún sâu vào không dứt ra được.
Anh nói tiếp:
“Nếu vậy sau này chúng ta là bạn bè được chứ?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Lúc này cục băng ngồi một bên mới có dấu hiệu dịu lại, đe dọa:
“Tốt nhất là cậu nên thu lại mấy suy nghĩ vớ vẩn lại đi.”
“Ôi trời, anh đây sợ cậu quá cơ.”
“Nếu cậu muốn có thể thử xem.”
“Cậu cũng chưa rước được người ta về mà đã lớn miệng khiếp.”
“Đó là chuyện sớm muộn thôi.”
“Hừ, coi như cậu giỏi, chẳng qua là cậu gặp cô ấy trước chứ không thì cậu không có cửa đâu.”
Đúng vậy, trong một giây phút nào đó, Quốc Trường nghĩ rằng chỉ cần anh ta gặp Hạ An trước thì chắc chắn cô ấy sẽ thuộc về anh.
Trần Thanh Phong thì không nghĩ vậy, cho dù là Quốc Trường gặp cô trước, cho dù hai người họ là bạn thân thì nếu thích anh vẫn sẽ cạnh tranh công bằng, tuyệt đối không bỏ cuộc khi chưa hết hy vọng.
“Hừ, mẹ con thì con không tin lại một mực đi tin người ngoài, đến lúc bị đuổi ra khỏi nhà thì đừng kêu mẹ.”
“Chỉ cần mẹ đừng làm ra những chuyện táng tận lương tâm, thì anh ấy sẽ không đối xử tệ với mẹ đâu. Thôi con buồn ngủ rồi, mẹ cũng ngủ sớm đi.”
Nói rồi Thanh Tú cũng nằm xuống, trùm chăn lại, mặc kệ mẹ mình.
Thực ra Thanh Tú rất đồng cảm với Thanh Phong, cũng không bao giờ muốn đối địch với anh hết, mọi sự việc cho đến ngày hôm nay đều do mẹ anh làm nên.
Bà luôn lấy cái cớ là vì anh, nhưng thực ra chỉ có anh mới biết tất cả đều là lòng tham của bà mà ra. Khi đối mặt với Thanh Phong, anh có cảm giác tội lỗi, tội lỗi thay cho mẹ của mình, nếu không vì mẹ mình, anh ấy đâu có phải trải qua một tuổi thơ bi thương như vậy, đâu có bị mồ côi mẹ như vậy. Một gia đình hạnh phúc vì mẹ mà rã nát, thế mà mẹ anh còn lấy đó làm tự hào, thân là một đứa con trai anh còn không chấp nhận nổi chứ nói gì Thanh Phong.
Ngọc Anh thấy con mình bày ra thế đuổi khách thì cũng không ở lại nữa, tức giận đi ra khỏi phòng.
Hôm sau, Hạ An được Trần Thanh Phong dẫn đi gặp một người nào đó mà anh đã nói trước đó, cảm giác rằng Hạ An không hề ghét mình hay ác cảm giống như bản thân suy đoán làm cho anh càng mừng hơn.
Hai người đến nhà hàng trước, mãi một lúc Quốc Trường mới đến, cả hai người đều ngạc nhiên, vì không ngờ lại gặp đối phương sớm như vậy.
“Em chào anh.”
“Ừm, không ngờ lại là em, chứng tỏ chúng ta rất có duyên nha.”
“Em cũng nghĩ vậy, thì ra anh là bạn của anh Phong.”
“Anh cũng rất bất ngờ vì em cũng quen biết cậu ta.”
Trần Thanh Phong không biết hai người này biết nhau từ trước nên khi nghe hai con người này nói chuyện thân thiết như vậy làm anh cũng bất ngờ.
“Thì ra hai người cũng quen biết nhau. Vậy thì không cần phải giới thiệu nữa.”
Ngay lúc này thì phục vụ cũng bê thức ăn lên.
Trần Thanh Phong vừa rót rượu vừa nói:
“Tôi rất tò mò không biết sao hai người lại biết nhau.”
Quốc Trường không nhanh không chậm nhìn Hạ An rồi quay qua nhìn Trần Thanh Tùng nói:
“Hạ An là cô gái mà bố tôi bắt tôi đi xem mắt hôm vừa rồi tôi mới nói với cậu đó.”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Hai con người còn lại đều trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi, ngày hôm đó vậy mà là đi xem mắt, ôi, có cần trùng hợp vậy không chứ.
“Không ngờ lần xem mắt đó lại ngoài mong đợi, tôi có ấn tượng rất tốt về Hạ An. Em có ấn tượng gì với anh không, Hạ An?”
Cô nàng nào đó như đang ngồi trên mây vì hai từ ”xem mắt” lại bị hỏi một câu hóc búa như vậy, á khẩu, không biết trả lời như thế nào mới hợp lý nữa.
Nhưng cô có thể cảm nhận được Trần Thanh Phong ngồi một bên mình như một khối băng vậy, lạnh lùng đáng sợ.
Hạ An khó xử nói:
“À..cái đó…em cũng có ấn tượng rất tốt về anh nha. Nhưng mà….nhưng mà…..”
Ấp a ấp úng mãi vẫn không biết nói gì cho phải, thì Quốc Trường lại cười toe toét nói:
“Em cũng cảm thấy như vậy là anh rất vui.”
“À”
Cô không dám nhìn sang Trần Thanh Phong, cô sợ khối băng này sẽ lập tức tan chảy ngập lụt hết cả Sài Gòn này.
“Em nghĩ là anh có hiểu lầm gì đó rồi. Em đúng là có ấn tượng tốt về anh, nhưng mà chỉ ở mức bạn bè thôi.”
Quốc Trường vẫn chưa cảm giác được sự nguy hiểm mà mở miệng:
“Không sao, chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần thôi, còn nhiều thời gian để tìm hiểu thêm.”
“Ầm”
Trần Thanh Phong đập tay lên bàn, dõng dạc nói:
“Không cần tìm hiểu thêm.”
“Hả? Ý cậu là sao?”
Không cần trả lời, Trần Thanh Phong cầm tay Hạ An trước mặt Quốc Trường, rồi hôn cô một cái, sau đó ngoảnh lại nói với cậu ta:
“Cậu hiểu vì sao rồi chứ?”
“Cái …gì…..tại ….sao?”
Đầu Hạ An đúng là muốn nổ tung, giữa thanh thiên bạch nhật mà Trần Thanh Phong lại hôn cô, cô muốn phản kháng nhưng mà lực tay của anh quá mạnh, dường như là phản kháng cũng vô dụng. Nhưng trong chuyện này cô cũng không biết mà.
Hạ An nói với Quốc Trường:
“Thật sự xin lỗi anh, hôm đó bố em không nói rõ rang cho em là đi xem mắt, nếu không thì em sẽ không để cho anh hiểu lầm như vậy, bố em chỉ nói là có người quen ở thành phố này, muốn em gặp anh để sau này lỡ như có việc gì, bố mẹ ở xa, cũng đỡ lo hơn, chứ em hoàn toàn không biết gì chuyện xem mắt này.”
“Ồ, anh hiểu rồi.”
Dù trong long có một chút thất vọng nhưng cũng chưa có gì, anh chỉ mới đơn thuần là có ấn tượng tốt thôi, cũng chưa đến mức lún sâu vào không dứt ra được.
Anh nói tiếp:
“Nếu vậy sau này chúng ta là bạn bè được chứ?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Lúc này cục băng ngồi một bên mới có dấu hiệu dịu lại, đe dọa:
“Tốt nhất là cậu nên thu lại mấy suy nghĩ vớ vẩn lại đi.”
“Ôi trời, anh đây sợ cậu quá cơ.”
“Nếu cậu muốn có thể thử xem.”
“Cậu cũng chưa rước được người ta về mà đã lớn miệng khiếp.”
“Đó là chuyện sớm muộn thôi.”
“Hừ, coi như cậu giỏi, chẳng qua là cậu gặp cô ấy trước chứ không thì cậu không có cửa đâu.”
Đúng vậy, trong một giây phút nào đó, Quốc Trường nghĩ rằng chỉ cần anh ta gặp Hạ An trước thì chắc chắn cô ấy sẽ thuộc về anh.
Trần Thanh Phong thì không nghĩ vậy, cho dù là Quốc Trường gặp cô trước, cho dù hai người họ là bạn thân thì nếu thích anh vẫn sẽ cạnh tranh công bằng, tuyệt đối không bỏ cuộc khi chưa hết hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.