Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 30: Giặt Đồ
TK HàPhan
28/03/2021
Sau khi ăn cơm xong, Hạ An xung phong dọn dẹp, rửa chén bát, Trần Thanh Phong cũng không cản. Bình thường có người giúp việc, anh không đụng tay đụng chân đến mấy chuyện này. Hạ An cũng rất thức thời, lớn lên trong gia đình có truyền thống văn hóa, dạy cho cô những đạo lý cơ bản này.
Trần Thanh Phong ngồi ở sô pha đọc báo kinh tế ngày hôm nay, còn Hạ An thì loay hoay trong bếp với mớ chén bát, xoong nồi.
Thỉnh thoảng, Trần Thanh Phong ngó vào gian bếp, thấy một người phụ nữ đeo tạp dề bận rộn với mớ chén đĩa, trong lòng anh có một cỗ ấm áp. Cảm giác có một gia đình, một tổ ấm, đi làm về có cô vợ hiền, con ngoan trông ngóng. Thật là không có gì có thể hạnh phúc bằng.
Hạnh phúc nhiều khi chỉ đơn giản vậy thôi, không cần quá nhiều tiền, quá nổi tiếng. Chỉ cần có một nơi để về, và còn có những người trông ngóng chờ đợi.
Từ khi bố mẹ ly hôn, hạnh phúc gia đình đối với Trần Thanh Phong là một điều rất xa xỉ. Anh có thể là một ông hoàng trong giới kinh doanh và cả... nhưng lại thiếu thốn cả một bầu trời hạnh phúc.
Đang miên man suy nghĩ thì Hạ An bê một đĩa hoa quả được cắt xẻ rất hấp dẫn đặt lên bàn, không ngờ cô cũng có thể làm những thứ này.
“Ăn hoa quả đi. Cứ tự nhiên như ở nhà đi.”
Từ khách biến thành chủ rồi, cũng tự nhiên đấy.
“À, vốn dĩ là ở nhà mà. Nếu em muốn, đây cũng có thể là nhà em.”
Nói rồi, anh mỉm cười, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Hạ An, xem thử thái độ của cô.
“Không có hứng thú.” Cô nói.
Nhưng làm anh thất vọng rồi, vật nhỏ này không hề thay đổi sắc mặt. Cô không hề có một tí tình cảm gì với anh sao?
Tại sao một người mà lúc nào cũng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý lại không một một tí phân lượng nào trong lòng vật nhỏ này vậy.
Ăn một ít trái cây, Hạ An đi vào phòng bê sọt quần áo kinh tởm kia ra đi giặt. Hạ An thấy ngoài vườn có một cái vòi nước thì bê thẳng ra đó.
Nhà Trần Thanh Phong có máy giặt, nhưng Hạ An giặt bằng tay. Vì cô thấy chiếc áo vest đắt đỏ này mà giặt bằng máy lỡ có hư thì có mà bán mạng cũng đền không nổi. Vẫn là giặt tay cho an toàn.
Trần Thanh Phong thấy vậy thì nhíu mày, đặt tờ báo xuống và ra chỗ cô, hỏi:
“Nhà tôi có máy giặt, sao em không dùng?”
Hạ An không thèm ngẩng đầu lên, vừa chà áo vừa nói:
“Tôi sợ làm hỏng cái áo dát vàng này, bán mạng đền cũng không được.”
Cái áo này chắc cả gần trăm triệu đấy.
“Chút tiền tiêu vặt đó, em nghĩ tôi sẽ để ý sao?”
“Haha, người có tiền nói chuyện thấy ghét.”
Giọng nói thật là kiểu coi tiền là cỏ rác mà. Xì, tôi nhổ vào, nhiều tiền thì có gì ghê gớm.
Trần Thanh Phong không nói gì, hai tay nhét vào túi quần, thong thả đi vào phòng khách tiếp tục đọc báo. Dáng người cao tầm một mét tám lăm, thân hình không thừa không thiếu chỗ nào, thật là yêu nghiệt mà. Hạ An cũng không thèm nghĩ đến nữa tiếp tục giặt đồ.
Nửa tiếng sau rốt cuộc cũng xong xuôi mọi thứ, Hạ An ngồi lên sô pha, hai chân bắt chéo tiếp tục ăn trái cây và nghịch điện thoại.
Một lúc sau thì Trần Thanh Phong cũng đọc xong tờ báo, ngẩng đầu lên nhìn vật nhỏ đang ngồi thưởng thức cuộc sống kia. Anh hỏi:
“Hôm nay em có bận gì không?”
Miệng vừa nhai vừa nói:
“Kẻ vô công rỗi nghề như tôi, bận gì được chứ.”
Ngán ngẩm, trả lời cái kiểu cho có. Từ khi lên ngồi vị trí tổng giám đốc kia, có ai dám nói chuyện với anh như vật nhỏ này chưa. Coi trời bằng vung mà.
“Có hứng thú đi với tôi một chuyến không? Đảm bảo em sẽ thích.”
Tò mò nha, còn biết cô sẽ thích luôn.
“Oki, vậy khi nào đi?”
Không tò mò, không thắc mắc, tính tình ngang ngược mà. Nhưng anh cũng vui, ít nhất là cô tin tưởng anh.
“Đợi chút.”
Đúng lúc này thì:
“King koong, king koong...”
“Đến rồi, em ra mở cửa đi.”
Hạ An chạy ra mở cửa, sáng giờ dường như cô làm chân sai vặt cho tên gian thương này thì phải. Không nặng nhọc cho lắm nên cô không thèm ý kiến.
Lấy rồi đặt nó trên bàn, cũng không xem trong đó là gì luôn.
“Của anh đây.”
“Cầm đi thay đi, rồi chúng ta xuất phát.”
Ồ, mua đồ cho cô sao, cảm động quá, cảm động quá.
Một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, đường kẻ sọc màu trắng xung quanh đường viền, thân áo hơi ngắn.
Một bịch khác là quần xì, áo ngực size 36. Sao anh ta lại biết rõ vậy nhỉ?
Ngoài ra còn một cãi mũ lưỡi trai và một đôi giày thể thao màu đen.
Được, chu đáo, chị khen, chị cảm động nha.
Thay xong đồ, Hạ An búi tóc kiểu đuôi ngựa, đội mũ và đi giày vào, nhìn không khác học sinh là mấy. Chiếc áo kiểu thân ngắn, làm tôn lên vòng eo con kiến và dáng hình cao ráo của cô.
Chị duyệt.
Đi ra ngoài thấy Trần Thanh Phong một thân đen sì, đôi giày thể thao màu đen phiên bản giới hạn cùng một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, tôn lên dáng dấp của anh ta, cao ngạo, quý phái. Thật là muốn rụng trứng luôn.
Trần Thanh Phong thấy Hạ An bước ra, khuôn mặt búng ra sữa cùng dáng vẻ nhỏ nhắn, năng động và đáng yêu.
Hai người mặc đồ cùng kiểu nhưng lại đối lập về màu sắc, bên sáng bên tối. Nhưng đi cùng nhau lại thấy hợp nhau đến lạ.
Trần Thanh Phong ngồi ở sô pha đọc báo kinh tế ngày hôm nay, còn Hạ An thì loay hoay trong bếp với mớ chén bát, xoong nồi.
Thỉnh thoảng, Trần Thanh Phong ngó vào gian bếp, thấy một người phụ nữ đeo tạp dề bận rộn với mớ chén đĩa, trong lòng anh có một cỗ ấm áp. Cảm giác có một gia đình, một tổ ấm, đi làm về có cô vợ hiền, con ngoan trông ngóng. Thật là không có gì có thể hạnh phúc bằng.
Hạnh phúc nhiều khi chỉ đơn giản vậy thôi, không cần quá nhiều tiền, quá nổi tiếng. Chỉ cần có một nơi để về, và còn có những người trông ngóng chờ đợi.
Từ khi bố mẹ ly hôn, hạnh phúc gia đình đối với Trần Thanh Phong là một điều rất xa xỉ. Anh có thể là một ông hoàng trong giới kinh doanh và cả... nhưng lại thiếu thốn cả một bầu trời hạnh phúc.
Đang miên man suy nghĩ thì Hạ An bê một đĩa hoa quả được cắt xẻ rất hấp dẫn đặt lên bàn, không ngờ cô cũng có thể làm những thứ này.
“Ăn hoa quả đi. Cứ tự nhiên như ở nhà đi.”
Từ khách biến thành chủ rồi, cũng tự nhiên đấy.
“À, vốn dĩ là ở nhà mà. Nếu em muốn, đây cũng có thể là nhà em.”
Nói rồi, anh mỉm cười, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Hạ An, xem thử thái độ của cô.
“Không có hứng thú.” Cô nói.
Nhưng làm anh thất vọng rồi, vật nhỏ này không hề thay đổi sắc mặt. Cô không hề có một tí tình cảm gì với anh sao?
Tại sao một người mà lúc nào cũng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý lại không một một tí phân lượng nào trong lòng vật nhỏ này vậy.
Ăn một ít trái cây, Hạ An đi vào phòng bê sọt quần áo kinh tởm kia ra đi giặt. Hạ An thấy ngoài vườn có một cái vòi nước thì bê thẳng ra đó.
Nhà Trần Thanh Phong có máy giặt, nhưng Hạ An giặt bằng tay. Vì cô thấy chiếc áo vest đắt đỏ này mà giặt bằng máy lỡ có hư thì có mà bán mạng cũng đền không nổi. Vẫn là giặt tay cho an toàn.
Trần Thanh Phong thấy vậy thì nhíu mày, đặt tờ báo xuống và ra chỗ cô, hỏi:
“Nhà tôi có máy giặt, sao em không dùng?”
Hạ An không thèm ngẩng đầu lên, vừa chà áo vừa nói:
“Tôi sợ làm hỏng cái áo dát vàng này, bán mạng đền cũng không được.”
Cái áo này chắc cả gần trăm triệu đấy.
“Chút tiền tiêu vặt đó, em nghĩ tôi sẽ để ý sao?”
“Haha, người có tiền nói chuyện thấy ghét.”
Giọng nói thật là kiểu coi tiền là cỏ rác mà. Xì, tôi nhổ vào, nhiều tiền thì có gì ghê gớm.
Trần Thanh Phong không nói gì, hai tay nhét vào túi quần, thong thả đi vào phòng khách tiếp tục đọc báo. Dáng người cao tầm một mét tám lăm, thân hình không thừa không thiếu chỗ nào, thật là yêu nghiệt mà. Hạ An cũng không thèm nghĩ đến nữa tiếp tục giặt đồ.
Nửa tiếng sau rốt cuộc cũng xong xuôi mọi thứ, Hạ An ngồi lên sô pha, hai chân bắt chéo tiếp tục ăn trái cây và nghịch điện thoại.
Một lúc sau thì Trần Thanh Phong cũng đọc xong tờ báo, ngẩng đầu lên nhìn vật nhỏ đang ngồi thưởng thức cuộc sống kia. Anh hỏi:
“Hôm nay em có bận gì không?”
Miệng vừa nhai vừa nói:
“Kẻ vô công rỗi nghề như tôi, bận gì được chứ.”
Ngán ngẩm, trả lời cái kiểu cho có. Từ khi lên ngồi vị trí tổng giám đốc kia, có ai dám nói chuyện với anh như vật nhỏ này chưa. Coi trời bằng vung mà.
“Có hứng thú đi với tôi một chuyến không? Đảm bảo em sẽ thích.”
Tò mò nha, còn biết cô sẽ thích luôn.
“Oki, vậy khi nào đi?”
Không tò mò, không thắc mắc, tính tình ngang ngược mà. Nhưng anh cũng vui, ít nhất là cô tin tưởng anh.
“Đợi chút.”
Đúng lúc này thì:
“King koong, king koong...”
“Đến rồi, em ra mở cửa đi.”
Hạ An chạy ra mở cửa, sáng giờ dường như cô làm chân sai vặt cho tên gian thương này thì phải. Không nặng nhọc cho lắm nên cô không thèm ý kiến.
Lấy rồi đặt nó trên bàn, cũng không xem trong đó là gì luôn.
“Của anh đây.”
“Cầm đi thay đi, rồi chúng ta xuất phát.”
Ồ, mua đồ cho cô sao, cảm động quá, cảm động quá.
Một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, đường kẻ sọc màu trắng xung quanh đường viền, thân áo hơi ngắn.
Một bịch khác là quần xì, áo ngực size 36. Sao anh ta lại biết rõ vậy nhỉ?
Ngoài ra còn một cãi mũ lưỡi trai và một đôi giày thể thao màu đen.
Được, chu đáo, chị khen, chị cảm động nha.
Thay xong đồ, Hạ An búi tóc kiểu đuôi ngựa, đội mũ và đi giày vào, nhìn không khác học sinh là mấy. Chiếc áo kiểu thân ngắn, làm tôn lên vòng eo con kiến và dáng hình cao ráo của cô.
Chị duyệt.
Đi ra ngoài thấy Trần Thanh Phong một thân đen sì, đôi giày thể thao màu đen phiên bản giới hạn cùng một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, tôn lên dáng dấp của anh ta, cao ngạo, quý phái. Thật là muốn rụng trứng luôn.
Trần Thanh Phong thấy Hạ An bước ra, khuôn mặt búng ra sữa cùng dáng vẻ nhỏ nhắn, năng động và đáng yêu.
Hai người mặc đồ cùng kiểu nhưng lại đối lập về màu sắc, bên sáng bên tối. Nhưng đi cùng nhau lại thấy hợp nhau đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.