Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 72: “Không Có Gì” Là “Rất Có Gì”
TK HàPhan
19/05/2021
Cô chỉ có ý tốt thôi mà, có cần phải quạu lên vậy không, nếu không muốn thì thôi, cô cũng chẳng hơi đâu mà làm nữa.
Thanh Trúc điều chỉnh tư thế của mình, rồi ngồi im lặng không nói một câu nào nữa.
Nhận ra động tác của mình có phần hơi quá, và thấy cô ngồi im lặng như vậy thì anh nhướng mày hỏi:
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Lê Đình Hùng nhớ rằng mình đã đọc ở một nơi nào đó, khi người phụ nữ nói “không có gì” nghĩa là “rất có gì”.
Phụ nữ đúng là loài động vật khó hiểu nhất quả đất này.
“Giận sao?”
“Có gì đâu mà giận.”
“Vậy thì tốt, à, ngày mai em sang bên nhà bố mẹ anh chơi nha, phu nhân nhà anh kêu có gì đó muốn nói với em, nhưng mà ngày mai anh đi công tác, chắc hơn một tuần mới về nên em rảnh thì qua chơi với ông bà già.”
“Ừm.”
Sau khi đưa Thanh Trúc về nhà, Lê Đình Hùng cũng quay về biệt thự của bố mẹ.
Lúc vào cửa thấy hai ông bà nhà nào đó đang thì thầm chuyện gì đó nhưng có vẻ rất vui.
“Con về rồi đây.”
Thấy anh vào cửa, Mỹ Anh lập tức vẫy vẫy anh lại:
“Lại đây, mẹ nói chuyện, hôm nay đúng là sảng khoái mà.”
“Có chuyện gì mà có thể làm phu nhân đây vui vẻ như vậy?”
Mỹ Anh đem toàn bộ câu chuyện mình chứng kiến được trong nhà vệ sinh kể lại cho anh nghe.
“....chuyện như vậy đó, thật là sảng khoái. Con bé đúng là tôi nhìn trúng có khác, rất hợp với tôi. Sau này con bé về làm dâu, tôi sẽ cho nó đánh anh như hôm nay nó đánh con bé Nhi luôn.”
“Mẹ, con mới là con mẹ mà.”
“Hừ, nếu có thể bà đây thật muốn nhét anh vào bụng, không bao giờ cho ra đây đâu.”
Lê Đình Hùng bị ghét bỏ thì chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, nhưng không nhận được bất kỳ sự thương hại của hai vị kia.
Anh muốn đi xét nghiệm DNA xem có phải con của hai người này hay không?
“Nhưng mẹ, Yến Nhi dù gì cũng là cháu mẹ mà, sao mẹ lại vui như vậy khi thấy cháu mình gặp họa?”
“Ai bảo nó đụng đến con dâu cưng của mẹ?”
“Cô ấy là con dâu của mẹ hồi nào?”
“Là người mẹ nhận định, và chỉ chấp nhận con bé thôi.”
“Hừ, mẹ cũng không nghĩ xem, lúc mẹ bắt con đi xem mắt với người khác, lại không nói như vậy?”
“Đó không phải do anh bất tài không kiếm được con dâu cho mẹ sao?”
Ôi, cái miệng của mẹ anh, ai mà nói lại được cơ chứ.
Đành phải nói sang chuyện khác:
“Bố, mẹ, ngày mai con phải đi công tác, chắc cũng phải một tuần mới về được, con đã nói Trúc rảnh thì qua chơi với hai người rồi.”
Lê Đình n nãy giờ nhìn hai người đấu khẩu không chen vào, nhưng nói đến chuyện công việc thì ông tò mò:
“Hả, công tác ở đâu mà lâu vậy, để công ty như vậy cả tuần có sao không?”
“Không sao, mọi người đều tự biết sắp xếp công việc của mình.”
Anh không muốn nói chuyện anh sang xem tình hình của Trần Thanh Phong cho bố mẹ, sợ hai người già rồi mà còn phải lo nghĩ.
Ban đầu bố anh không muốn cho anh hợp tác với Trần Thanh Phong dự án này, nhưng anh một mực tham gia cho bằng được nên ông cũng cản nữa, nhưng chuyện này mẹ anh không hề biết.
Mỹ Anh bề ngoài thì có vẻ thích đấu khẩu với anh vậy thôi nhưng thực ra bà rất lo lắng cho anh, anh không muốn làm bà phải mất ăn mất ngủ, cứ thoải mái tận hưởng cuộc sống như bây giờ là được rồi.
Nói xong chuyện với bố mẹ, Lê Đình Hùng cũng đi luôn, bảo còn có việc cần sắp xếp, hai ông bà cũng không giữ lại, vì hai người cũng biết công ty còn nhiều việc và con trai lớn rồi sẽ có cuộc sống riêng mình, không thể gò bó con quá được.
Hạ An cả ngày hôm nay cũng liên tục nhìn điện thoại vì đầu tuần Trần Thanh Phong nói rằng anh đi công tác, thứ bảy về sẽ gọi cho cô. Nhưng giờ đã khuya rồi cũng không hề có cuộc gọi nào, cô không dám gọi cho anh.
Khi đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, chuông điện thoại vang lên, mắt nhắm mắt mở với tay lấy điện thoại và bắt máy với giọng đang ngái ngủ:
“Alo.”
“Cái gì?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Ba giờ rạng sáng ngày hôm sau, tại biên giới của Indonesia một chiếc trực thăng tư nhân đã hạ cánh tại một vùng núi hoang sơ.
Hạ An mặc một chiếc quần jean, một áo thun đen, đội mũ đen, và đi một đôi giày thể thao màu đen, đeo một chiếc balo bước ra từ khoang máy, ở cửa bên kia là Lê Đình Hùng cũng một bộ đồ tối màu từ trên xuống dưới.
Sau khi xuống máy bay, hai người họ lên một chiếc xe việt dã đậu sẵn ở đó để chuẩn bị chuyến hành trình tiếp theo.
Cho đến sáu giờ sáng, hai người mới đến được một thôn nhỏ nằm rất sâu trong núi.
Trần Thanh Phong hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay, tuy có bác sĩ túc trực nhưng do không có máy móc hiện đại, không thể kiểm tra tổng quát tình hình.
Khi Hạ An bước vào căn nhà nhỏ này, thấy Trần Thanh Phong đang nằm trên giường, vì không mặc áo nên băng gạc được bó kín ở khoang ngực nhìn rất chói mắt, phía dưới đắp một mảnh chăn mỏng, mặt mày nhợt nhạt tiều tụy.
Thanh Trúc điều chỉnh tư thế của mình, rồi ngồi im lặng không nói một câu nào nữa.
Nhận ra động tác của mình có phần hơi quá, và thấy cô ngồi im lặng như vậy thì anh nhướng mày hỏi:
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Lê Đình Hùng nhớ rằng mình đã đọc ở một nơi nào đó, khi người phụ nữ nói “không có gì” nghĩa là “rất có gì”.
Phụ nữ đúng là loài động vật khó hiểu nhất quả đất này.
“Giận sao?”
“Có gì đâu mà giận.”
“Vậy thì tốt, à, ngày mai em sang bên nhà bố mẹ anh chơi nha, phu nhân nhà anh kêu có gì đó muốn nói với em, nhưng mà ngày mai anh đi công tác, chắc hơn một tuần mới về nên em rảnh thì qua chơi với ông bà già.”
“Ừm.”
Sau khi đưa Thanh Trúc về nhà, Lê Đình Hùng cũng quay về biệt thự của bố mẹ.
Lúc vào cửa thấy hai ông bà nhà nào đó đang thì thầm chuyện gì đó nhưng có vẻ rất vui.
“Con về rồi đây.”
Thấy anh vào cửa, Mỹ Anh lập tức vẫy vẫy anh lại:
“Lại đây, mẹ nói chuyện, hôm nay đúng là sảng khoái mà.”
“Có chuyện gì mà có thể làm phu nhân đây vui vẻ như vậy?”
Mỹ Anh đem toàn bộ câu chuyện mình chứng kiến được trong nhà vệ sinh kể lại cho anh nghe.
“....chuyện như vậy đó, thật là sảng khoái. Con bé đúng là tôi nhìn trúng có khác, rất hợp với tôi. Sau này con bé về làm dâu, tôi sẽ cho nó đánh anh như hôm nay nó đánh con bé Nhi luôn.”
“Mẹ, con mới là con mẹ mà.”
“Hừ, nếu có thể bà đây thật muốn nhét anh vào bụng, không bao giờ cho ra đây đâu.”
Lê Đình Hùng bị ghét bỏ thì chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, nhưng không nhận được bất kỳ sự thương hại của hai vị kia.
Anh muốn đi xét nghiệm DNA xem có phải con của hai người này hay không?
“Nhưng mẹ, Yến Nhi dù gì cũng là cháu mẹ mà, sao mẹ lại vui như vậy khi thấy cháu mình gặp họa?”
“Ai bảo nó đụng đến con dâu cưng của mẹ?”
“Cô ấy là con dâu của mẹ hồi nào?”
“Là người mẹ nhận định, và chỉ chấp nhận con bé thôi.”
“Hừ, mẹ cũng không nghĩ xem, lúc mẹ bắt con đi xem mắt với người khác, lại không nói như vậy?”
“Đó không phải do anh bất tài không kiếm được con dâu cho mẹ sao?”
Ôi, cái miệng của mẹ anh, ai mà nói lại được cơ chứ.
Đành phải nói sang chuyện khác:
“Bố, mẹ, ngày mai con phải đi công tác, chắc cũng phải một tuần mới về được, con đã nói Trúc rảnh thì qua chơi với hai người rồi.”
Lê Đình n nãy giờ nhìn hai người đấu khẩu không chen vào, nhưng nói đến chuyện công việc thì ông tò mò:
“Hả, công tác ở đâu mà lâu vậy, để công ty như vậy cả tuần có sao không?”
“Không sao, mọi người đều tự biết sắp xếp công việc của mình.”
Anh không muốn nói chuyện anh sang xem tình hình của Trần Thanh Phong cho bố mẹ, sợ hai người già rồi mà còn phải lo nghĩ.
Ban đầu bố anh không muốn cho anh hợp tác với Trần Thanh Phong dự án này, nhưng anh một mực tham gia cho bằng được nên ông cũng cản nữa, nhưng chuyện này mẹ anh không hề biết.
Mỹ Anh bề ngoài thì có vẻ thích đấu khẩu với anh vậy thôi nhưng thực ra bà rất lo lắng cho anh, anh không muốn làm bà phải mất ăn mất ngủ, cứ thoải mái tận hưởng cuộc sống như bây giờ là được rồi.
Nói xong chuyện với bố mẹ, Lê Đình Hùng cũng đi luôn, bảo còn có việc cần sắp xếp, hai ông bà cũng không giữ lại, vì hai người cũng biết công ty còn nhiều việc và con trai lớn rồi sẽ có cuộc sống riêng mình, không thể gò bó con quá được.
Hạ An cả ngày hôm nay cũng liên tục nhìn điện thoại vì đầu tuần Trần Thanh Phong nói rằng anh đi công tác, thứ bảy về sẽ gọi cho cô. Nhưng giờ đã khuya rồi cũng không hề có cuộc gọi nào, cô không dám gọi cho anh.
Khi đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, chuông điện thoại vang lên, mắt nhắm mắt mở với tay lấy điện thoại và bắt máy với giọng đang ngái ngủ:
“Alo.”
“Cái gì?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Ba giờ rạng sáng ngày hôm sau, tại biên giới của Indonesia một chiếc trực thăng tư nhân đã hạ cánh tại một vùng núi hoang sơ.
Hạ An mặc một chiếc quần jean, một áo thun đen, đội mũ đen, và đi một đôi giày thể thao màu đen, đeo một chiếc balo bước ra từ khoang máy, ở cửa bên kia là Lê Đình Hùng cũng một bộ đồ tối màu từ trên xuống dưới.
Sau khi xuống máy bay, hai người họ lên một chiếc xe việt dã đậu sẵn ở đó để chuẩn bị chuyến hành trình tiếp theo.
Cho đến sáu giờ sáng, hai người mới đến được một thôn nhỏ nằm rất sâu trong núi.
Trần Thanh Phong hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay, tuy có bác sĩ túc trực nhưng do không có máy móc hiện đại, không thể kiểm tra tổng quát tình hình.
Khi Hạ An bước vào căn nhà nhỏ này, thấy Trần Thanh Phong đang nằm trên giường, vì không mặc áo nên băng gạc được bó kín ở khoang ngực nhìn rất chói mắt, phía dưới đắp một mảnh chăn mỏng, mặt mày nhợt nhạt tiều tụy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.