Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 136: Ông Là Người Đầu Tiên Dám Nói Tôi Là Con Đĩ
TK HàPhan
12/06/2021
Diệp Chi có men rượu trong người rồi, nhưng câu nói này cô vẫn hiểu được.
Ha!!
Muốn ngủ với cô sao?
“Chỉ sợ rằng ngài không dám thôi, ngài có muốn thử một chút không?”
Ông ta vỗ ngực tự hào:
“Em gái chưa biết anh là ai đúng không? Em thử đi tìm người hỏi thử giám đốc Đế Vương Lê Hữu Bằng xem, có ai là không biết anh đây không?”
“Đế Vương sao?”
Lê Hữu Bằng thấy cô hỏi lại, còn tưởng rằng cô cũng biết.
Đế Vương là công ty quản lý nghệ sĩ mới nổi cách đây được vài năm, chuyên đi lăng xê một số nghệ sĩ, hoạt động trong giới showbiz, nhưng ông ta đã đánh giá cao Diệp Chi rồi, cô đâu bao giờ tìm hiểu đến giới showbiz này đâu.
Cô hỏi là để găm thù thôi.
“Sao nào, có phải em cũng biết đến anh rồi không? Nói không chừng, nếu em phục vụ tốt anh đây, anh có thể một tay nâng niu em gia nhập showbiz.”
Diệp Chi nhướng mày, khinh bỉ nói:
“Ông cảm thấy tôi sẽ hứng thú với một công ty cỏn con rách nát đó sao?”
Lê Hữu Bằng tức muốn chết, cứ nghĩ đưa công ty ra sẽ dụ được con nhỏ này, ai ngờ còn muốn leo cao, chê công ty ông ta rách nát, cỏn con:
“Mày...con đĩ mày dám khinh thường tao sao?”
Diệp Chi tiến lại gần ông ta:
“Bốp.”
Dơ tay lên gửi tặng ông ta một bạt tai.
Vì say rượu nên cô không kiềm chế lực đánh, làm ông ta lệch mặt.
Ông ta ôm mặt, chỉ chỉ cô:
“Mày...mày dám đánh tao sao?”
Diệp Chi nói:
“Ông là người đầu tiên dám nói tôi là con đĩ đó, không biết ai cho ông lá gan to như vây?”
Lê Hữu Bằng định trả đũa cô một tát, nhưng ngay khi tay ông ta vừa mới dơ lên, đã có một cánh tay khác bắt lấy và cố định lại, không cho ông ta vùng vẫy.
Ông ta gào lên:
“Mày là ai mà giám cản ông đây đánh người?”
Khi ông ta ngoảnh lại, thấy người đang cầm tay mình là một thanh niên cao to lực lưỡng, làn da ngăm đen, kiện tráng thì nhất thời không biết làm gì, nếu tiếp tục đánh nhau rất có thể ông ta sẽ thua.
Quốc Trường phun ra một chữ:
“Cút.”
Rồi bước lại gần Diệp Chi hỏi han:
“Em không sao chứ?”
Diệp Chi dùng thái độ rất ôn hòa, mỉm cười với anh:
“Em không sao.”
Quốc Trường đột nhiên ngẩn người ra. Bình thường cô rất đẹp, nhưng hôm nay có vẻ uống rượu, hai má phiếm hồng, đôi mắt mơ màng quyến rũ, động lòng người.
Diệp Chi thấy anh cứ nhìn mình thì mất tự nhiên hỏi:
“Anh sao vậy?”
Quốc Trường lúc này mới hoàn hồn.
Vừa rồi thực sự anh bị vẻ đẹp của cô hút hồn.
“À, không có gì. Sao em lại ở đây? Em uống rượu sao?”
“Dạ, hôm nay mời đối tác ăn bữa cơm, phải uống mấy ly, giờ đúng là hơi choáng.”
Cô vừa nói vừa ấn tay lên hai bên thái dương, có vẻ như là bị đau đầu. Thấy thế Quốc Trường đề nghị:
“Vậy hay là anh đưa em về nha?”
“Có tiện không ạ?”
“Không sao, vậy ra cửa đi, anh đi lấy xe.”
Hôm nay anh đến ăn cùng một đồng đội cũ đã xuất ngũ, anh ta cũng bị gia đình ép rời khỏi quân ngũ để nối nghiệp kinh doanh của gia đình, nhưng địa bàn của cậu ta ở Hải Phòng, thỉnh thoảng mới vô Sài gòn công tác. Vừa rồi đang ăn thì cậu ta rời đi trước vì có việc đột xuất, Quốc Trường cũng thanh toán và đi về luôn, ai ngờ đến hành lang lại gặp cô bé này ở đây.
Diệp Chi quay lại phòng, gửi lời xin lỗi đến mọi người rồi ra về trước. Cô để Cảnh Danh ở lại để tiếp đãi mọi người thay cô. Mấy vị giám đốc thấy cô ngà say cũng không làm khó nữa mà vui vẻ để cô ra về trước.
Lúc ra đến sảnh thì Quốc Trường đã lái xe đậu sẵn rồi.
Trên đường về hai người cũng không ai nói gì, rất nhanh sau đó Quốc Trường nghe thấy tiếng thở đều của cô gái bên cạnh, ngoảnh sang thì thấy cô đã say sưa ngủ rồi. Đúng lúc đèn đỏ, Quốc Trường liếc nhìn cô, cô gái ngủ cũng rất đẹp, hai mắt nhắm lại, đôi môi củ ấu hơi hé ra, làn da mịn màng căng bóng đúng lứa tuổi. Sau đó mỉm cười nhìn lại bản thân mình, đã quá ba mươi rồi, đâu còn có thể suy tư vọng tưởng gì nữa. Nói không chừng cô đã có bạn trai rồi cũng nên.
Quốc Trường đưa cô đến căn biệt thự của Trần Thanh Phong, xe dừng lại anh nghiêng người tháo dây an toàn cho cô. Ở cự ly gần nhìn ngắm cô như vậy đúng là làm anh căng cả người, nhưng không thể làm bậy.
Anh mở cửa, bế cô lên rồi mới gõ cửa.
Thấy Trần Thanh Phong đang mang một tạp dề, trên tay còn cầm một ly sữa nóng đi ra mở cửa. Thấy Quốc Trường bế Diệp Chi thì hơi ngạc nhiên:
“Nó sao vậy? Sao hai người lại đi với nhau?”
“Tớ đi ăn với đồng đội cũ, gặp cô ấy, cô ấy uống khá nhiều nên đưa về luôn.”
“Ồ, vào đi.”
Quốc Trường bế Diệp Chi lên phòng, cởi áo khoác, cởi dày, đắp chăn sau đó chỉnh điều hòa cho cô rồi mới đi ra.
Ha!!
Muốn ngủ với cô sao?
“Chỉ sợ rằng ngài không dám thôi, ngài có muốn thử một chút không?”
Ông ta vỗ ngực tự hào:
“Em gái chưa biết anh là ai đúng không? Em thử đi tìm người hỏi thử giám đốc Đế Vương Lê Hữu Bằng xem, có ai là không biết anh đây không?”
“Đế Vương sao?”
Lê Hữu Bằng thấy cô hỏi lại, còn tưởng rằng cô cũng biết.
Đế Vương là công ty quản lý nghệ sĩ mới nổi cách đây được vài năm, chuyên đi lăng xê một số nghệ sĩ, hoạt động trong giới showbiz, nhưng ông ta đã đánh giá cao Diệp Chi rồi, cô đâu bao giờ tìm hiểu đến giới showbiz này đâu.
Cô hỏi là để găm thù thôi.
“Sao nào, có phải em cũng biết đến anh rồi không? Nói không chừng, nếu em phục vụ tốt anh đây, anh có thể một tay nâng niu em gia nhập showbiz.”
Diệp Chi nhướng mày, khinh bỉ nói:
“Ông cảm thấy tôi sẽ hứng thú với một công ty cỏn con rách nát đó sao?”
Lê Hữu Bằng tức muốn chết, cứ nghĩ đưa công ty ra sẽ dụ được con nhỏ này, ai ngờ còn muốn leo cao, chê công ty ông ta rách nát, cỏn con:
“Mày...con đĩ mày dám khinh thường tao sao?”
Diệp Chi tiến lại gần ông ta:
“Bốp.”
Dơ tay lên gửi tặng ông ta một bạt tai.
Vì say rượu nên cô không kiềm chế lực đánh, làm ông ta lệch mặt.
Ông ta ôm mặt, chỉ chỉ cô:
“Mày...mày dám đánh tao sao?”
Diệp Chi nói:
“Ông là người đầu tiên dám nói tôi là con đĩ đó, không biết ai cho ông lá gan to như vây?”
Lê Hữu Bằng định trả đũa cô một tát, nhưng ngay khi tay ông ta vừa mới dơ lên, đã có một cánh tay khác bắt lấy và cố định lại, không cho ông ta vùng vẫy.
Ông ta gào lên:
“Mày là ai mà giám cản ông đây đánh người?”
Khi ông ta ngoảnh lại, thấy người đang cầm tay mình là một thanh niên cao to lực lưỡng, làn da ngăm đen, kiện tráng thì nhất thời không biết làm gì, nếu tiếp tục đánh nhau rất có thể ông ta sẽ thua.
Quốc Trường phun ra một chữ:
“Cút.”
Rồi bước lại gần Diệp Chi hỏi han:
“Em không sao chứ?”
Diệp Chi dùng thái độ rất ôn hòa, mỉm cười với anh:
“Em không sao.”
Quốc Trường đột nhiên ngẩn người ra. Bình thường cô rất đẹp, nhưng hôm nay có vẻ uống rượu, hai má phiếm hồng, đôi mắt mơ màng quyến rũ, động lòng người.
Diệp Chi thấy anh cứ nhìn mình thì mất tự nhiên hỏi:
“Anh sao vậy?”
Quốc Trường lúc này mới hoàn hồn.
Vừa rồi thực sự anh bị vẻ đẹp của cô hút hồn.
“À, không có gì. Sao em lại ở đây? Em uống rượu sao?”
“Dạ, hôm nay mời đối tác ăn bữa cơm, phải uống mấy ly, giờ đúng là hơi choáng.”
Cô vừa nói vừa ấn tay lên hai bên thái dương, có vẻ như là bị đau đầu. Thấy thế Quốc Trường đề nghị:
“Vậy hay là anh đưa em về nha?”
“Có tiện không ạ?”
“Không sao, vậy ra cửa đi, anh đi lấy xe.”
Hôm nay anh đến ăn cùng một đồng đội cũ đã xuất ngũ, anh ta cũng bị gia đình ép rời khỏi quân ngũ để nối nghiệp kinh doanh của gia đình, nhưng địa bàn của cậu ta ở Hải Phòng, thỉnh thoảng mới vô Sài gòn công tác. Vừa rồi đang ăn thì cậu ta rời đi trước vì có việc đột xuất, Quốc Trường cũng thanh toán và đi về luôn, ai ngờ đến hành lang lại gặp cô bé này ở đây.
Diệp Chi quay lại phòng, gửi lời xin lỗi đến mọi người rồi ra về trước. Cô để Cảnh Danh ở lại để tiếp đãi mọi người thay cô. Mấy vị giám đốc thấy cô ngà say cũng không làm khó nữa mà vui vẻ để cô ra về trước.
Lúc ra đến sảnh thì Quốc Trường đã lái xe đậu sẵn rồi.
Trên đường về hai người cũng không ai nói gì, rất nhanh sau đó Quốc Trường nghe thấy tiếng thở đều của cô gái bên cạnh, ngoảnh sang thì thấy cô đã say sưa ngủ rồi. Đúng lúc đèn đỏ, Quốc Trường liếc nhìn cô, cô gái ngủ cũng rất đẹp, hai mắt nhắm lại, đôi môi củ ấu hơi hé ra, làn da mịn màng căng bóng đúng lứa tuổi. Sau đó mỉm cười nhìn lại bản thân mình, đã quá ba mươi rồi, đâu còn có thể suy tư vọng tưởng gì nữa. Nói không chừng cô đã có bạn trai rồi cũng nên.
Quốc Trường đưa cô đến căn biệt thự của Trần Thanh Phong, xe dừng lại anh nghiêng người tháo dây an toàn cho cô. Ở cự ly gần nhìn ngắm cô như vậy đúng là làm anh căng cả người, nhưng không thể làm bậy.
Anh mở cửa, bế cô lên rồi mới gõ cửa.
Thấy Trần Thanh Phong đang mang một tạp dề, trên tay còn cầm một ly sữa nóng đi ra mở cửa. Thấy Quốc Trường bế Diệp Chi thì hơi ngạc nhiên:
“Nó sao vậy? Sao hai người lại đi với nhau?”
“Tớ đi ăn với đồng đội cũ, gặp cô ấy, cô ấy uống khá nhiều nên đưa về luôn.”
“Ồ, vào đi.”
Quốc Trường bế Diệp Chi lên phòng, cởi áo khoác, cởi dày, đắp chăn sau đó chỉnh điều hòa cho cô rồi mới đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.