Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 3: Tên Cầm Thú Anh Đã Làm Gì Tôi Rồi
TK HàPhan
01/03/2021
“Cô tỉnh rồi à? Cô cảm thấy trong người sao rồi.”
Lúc đang nhìn mê man thì bị tiếng của Trần Thanh Phong cắt ngang làm cô bừng tỉnh và thầm mắng chửi mình trong lòng, cái đồ mê trai.
Hạ An nói:
“Đây là đâu? Tôi sao lại ở đây? Tôi nhớ là anh đưa tôi đến bệnh viện cơ mà.”
Thì ra lúc mang cô từ bệnh viện về, cô đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Cho nên lúc anh nói đi về biệt thự của anh cô không hề phản kháng là vì cô không biết gì nữa, chứ không phải cô muốn đến nhà anh để ăn vạ.
“Cô bị dị ứng, nên tôi mang cô về nhà tôi rồi kêu bác sĩ đến khám cho cô rồi. Cô đói không? Tôi đã cho người nấu cháo cho cô rồi, cô ăn đi.” Hiếm khi Trần Thanh Phong giải thích chuyện gì với một ai, thế mà hôm nay ma xui quỷ khiến anh lại đi giải thích với cô.
Hạ An từ chối ngay lập tức:
“Tôi không ăn cháo.”
Mặc dù bây giờ cô cũng đang rất đói nhưng mà cháo thì đúng là cô nuốt không được. Giống như kiếp trước cháo có lỗi gì với cô vậy, nên kiếp này cô rất ghét cháo.
Điều này không thể trách Trần Thanh Phong được, anh vốn dĩ thấy mình nghĩ nhầm cô, nên muốn quan tâm cô tí thôi. Ai mà biết được cô lại ghét cháo vậy chứ, trong khi bọn họ mới gặp nhau chưa được một ngày. Nói xong thì:
“Á…á..đồ của tôi đâu, sao tôi lại mặc đồ của người khác. Tên cầm thú anh đã làm gì tôi rồi?”
Nãy giờ lo mê căn phòng và mê trai nên cô không chú ý tới bản thân, bây giờ nhìn xuống thấy cô đang mặc một bộ độ khác, không phải là đồ hôm nay cô mặc thì mới hét lên.
Tiếng hét cũng làm cho Trần Thanh Phong bị giật mình, đã thế lại còn chửi anh là cầm thú nữa chứ. Trước giờ ngồi ở vị trí tổng giám đốc cao cao tại thượng, chưa ai dám làm trái ý anh chứ chưa nói đến việc công khai chửi anh như vậy. Cô nhóc này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Nhưng mà điều này lại làm cho Trần Thanh Phong có chút buồn cười, và muốn chọc cô:
“Cô nghĩ xem, tôi đã làm gì cô rồi? ”
Giọng nói mang vẻ cợt nhả và trêu chọc của Trần Thanh Phong làm Hạ An càng nóng máu hơn.
“Tên cầm thú kia, dám giở trò với bà đây sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Nói xong Hạ An hất chiếc chăn đang đắp trên người ra định nhào dậy phang cho tên cầm thú trước mặt này mấy bạt tai. Nhưng vừa mới hất chăn xong, chưa kịp làm gì, Trần Thanh Phong đã nhảy vào, ôm cô lại.
“Cô không được cử động, bác sĩ nói chân của cô chưa được cử động. Hiện tại cô chỉ có thể nằm đó thôi.”
“Tên khốn kiếp này, anh đang làm cái gì vậy hả, bỏ cái tay thối của anh ra khỏi người tôi ngay.”
Thấy Trần Thanh Phong ôm chặt cô, cô gào lên. Thế nhưng lão ta vẫn không chịu bỏ tay ra mà càng ôm chặt hơn.
Lợi dụng người ta để chiếm tiện nghi sao, chị đây mê trai nhưng không dễ dãi nhé.
“Vậy cô hứa với tôi là không cử động đi, rồi tôi sẽ thả cô ra.”
Trần Thanh Phong thương lượng, đúng là từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh ta dung giọng thương lượng như vậy đối với người khác. Nếu Đậu Đình ở đây chứng kiến cảnh này chắc chắn hắn ta sẽ sốc mất.
“Á …..” Tiếng hét của Trần Thanh Phong vang lên.
“Cô cầm tinh con chó sao?”
Trần Thanh Phong không ngờ được cô gái này thế mà lại dám cắn mình chứ. Uổng công mình còn lo lắng cho cô ta, sợ chân cô ta có mệnh hệ gì nên mới ngăn cản cô cử động, thế mà lại lấy oán báo ơn như vậy.
“Ai bảo anh không chịu thả tôi ra, dám chiếm tiện nghi của tôi, đáng đời.”
Hạ An vẫn không biết trời cao đất dày là gì, bình thản trả lời.
“Được rồi, tôi không phí lời với cô nữa, cháo để trên bàn cô muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Còn nữa, cô muốn đi thì đi, nhưng sau này cái chân của cô có bị cưa đi thì cũng không liên quan gì đến tôi”
Trần Thanh Phong không chấp nhặt với cô nữa. Nói xong anh ta ra khỏi phòng, không quan tâm đến cô nữa.
Sau khi Trần Thanh Phong ra khỏi phòng thì Hạ An cũng nằm xuống, cô có vết thương ở lưng nên tạm thời vẫn không nằm ngửa được, đành phải nằm nghiêng thôi.
Mặc dù đói nhưng cháo thì Hạ An không thể ăn nổi, cho đến giờ cô cũng không biết tại sao mình lại ghét cháo như vậy nữa. Khi còn ở nhà, chỉ có mẹ cô là có thể ăn cháo, còn bố, anh trai và cả cô nữa đều rất ghét cháo. Có lẽ điều này thuộc về gen di truyền.
Hạ An quyết tâm ngủ, chịu đựng cơn đói vậy. Cô nghĩ chắc sáng mai phải tìm cách để về lại phòng trọ cô đã thuê trước đó, rồi đặt đồ ăn về ăn cũng được, đường nào giờ cũng muộn rồi, mà nhịn đói một đêm cũng không chết được. Thế là Hạ An chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đã là nửa đêm, Trần Thanh Phong mới kết thúc công việc của mình, chuẩn bị từ phòng làm việc về phòng ngủ cho khách, bởi vì Hạ An đang nằm ngủ ở phòng ngủ của anh. Khi ôm cô về anh cũng không nghĩ nhiều liền cho cô nằm trong phòng ngủ của anh, để bay giờ anh lại phải ngủ trong phòng dành cho khách. Nhưng sự hiếu kì đã đưa anh vào phòng ngủ chính, anh muốn vào xem cô gái bên trong bây giờ ổn không, dù gì cũng đang ở nhà anh, mà chính xe anh đã đâm phải cô, nên anh vào vì trách nhiệm mà thôi. Khi anh vào thì thấy cô gái đã ngủ say sưa rồi, cô cuộn tròn người trong chăn, có vẻ điều hòa bật hơi lạnh, nên cô nằm không được thoải mái lắm.
Lúc đang nhìn mê man thì bị tiếng của Trần Thanh Phong cắt ngang làm cô bừng tỉnh và thầm mắng chửi mình trong lòng, cái đồ mê trai.
Hạ An nói:
“Đây là đâu? Tôi sao lại ở đây? Tôi nhớ là anh đưa tôi đến bệnh viện cơ mà.”
Thì ra lúc mang cô từ bệnh viện về, cô đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Cho nên lúc anh nói đi về biệt thự của anh cô không hề phản kháng là vì cô không biết gì nữa, chứ không phải cô muốn đến nhà anh để ăn vạ.
“Cô bị dị ứng, nên tôi mang cô về nhà tôi rồi kêu bác sĩ đến khám cho cô rồi. Cô đói không? Tôi đã cho người nấu cháo cho cô rồi, cô ăn đi.” Hiếm khi Trần Thanh Phong giải thích chuyện gì với một ai, thế mà hôm nay ma xui quỷ khiến anh lại đi giải thích với cô.
Hạ An từ chối ngay lập tức:
“Tôi không ăn cháo.”
Mặc dù bây giờ cô cũng đang rất đói nhưng mà cháo thì đúng là cô nuốt không được. Giống như kiếp trước cháo có lỗi gì với cô vậy, nên kiếp này cô rất ghét cháo.
Điều này không thể trách Trần Thanh Phong được, anh vốn dĩ thấy mình nghĩ nhầm cô, nên muốn quan tâm cô tí thôi. Ai mà biết được cô lại ghét cháo vậy chứ, trong khi bọn họ mới gặp nhau chưa được một ngày. Nói xong thì:
“Á…á..đồ của tôi đâu, sao tôi lại mặc đồ của người khác. Tên cầm thú anh đã làm gì tôi rồi?”
Nãy giờ lo mê căn phòng và mê trai nên cô không chú ý tới bản thân, bây giờ nhìn xuống thấy cô đang mặc một bộ độ khác, không phải là đồ hôm nay cô mặc thì mới hét lên.
Tiếng hét cũng làm cho Trần Thanh Phong bị giật mình, đã thế lại còn chửi anh là cầm thú nữa chứ. Trước giờ ngồi ở vị trí tổng giám đốc cao cao tại thượng, chưa ai dám làm trái ý anh chứ chưa nói đến việc công khai chửi anh như vậy. Cô nhóc này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Nhưng mà điều này lại làm cho Trần Thanh Phong có chút buồn cười, và muốn chọc cô:
“Cô nghĩ xem, tôi đã làm gì cô rồi? ”
Giọng nói mang vẻ cợt nhả và trêu chọc của Trần Thanh Phong làm Hạ An càng nóng máu hơn.
“Tên cầm thú kia, dám giở trò với bà đây sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Nói xong Hạ An hất chiếc chăn đang đắp trên người ra định nhào dậy phang cho tên cầm thú trước mặt này mấy bạt tai. Nhưng vừa mới hất chăn xong, chưa kịp làm gì, Trần Thanh Phong đã nhảy vào, ôm cô lại.
“Cô không được cử động, bác sĩ nói chân của cô chưa được cử động. Hiện tại cô chỉ có thể nằm đó thôi.”
“Tên khốn kiếp này, anh đang làm cái gì vậy hả, bỏ cái tay thối của anh ra khỏi người tôi ngay.”
Thấy Trần Thanh Phong ôm chặt cô, cô gào lên. Thế nhưng lão ta vẫn không chịu bỏ tay ra mà càng ôm chặt hơn.
Lợi dụng người ta để chiếm tiện nghi sao, chị đây mê trai nhưng không dễ dãi nhé.
“Vậy cô hứa với tôi là không cử động đi, rồi tôi sẽ thả cô ra.”
Trần Thanh Phong thương lượng, đúng là từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh ta dung giọng thương lượng như vậy đối với người khác. Nếu Đậu Đình ở đây chứng kiến cảnh này chắc chắn hắn ta sẽ sốc mất.
“Á …..” Tiếng hét của Trần Thanh Phong vang lên.
“Cô cầm tinh con chó sao?”
Trần Thanh Phong không ngờ được cô gái này thế mà lại dám cắn mình chứ. Uổng công mình còn lo lắng cho cô ta, sợ chân cô ta có mệnh hệ gì nên mới ngăn cản cô cử động, thế mà lại lấy oán báo ơn như vậy.
“Ai bảo anh không chịu thả tôi ra, dám chiếm tiện nghi của tôi, đáng đời.”
Hạ An vẫn không biết trời cao đất dày là gì, bình thản trả lời.
“Được rồi, tôi không phí lời với cô nữa, cháo để trên bàn cô muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Còn nữa, cô muốn đi thì đi, nhưng sau này cái chân của cô có bị cưa đi thì cũng không liên quan gì đến tôi”
Trần Thanh Phong không chấp nhặt với cô nữa. Nói xong anh ta ra khỏi phòng, không quan tâm đến cô nữa.
Sau khi Trần Thanh Phong ra khỏi phòng thì Hạ An cũng nằm xuống, cô có vết thương ở lưng nên tạm thời vẫn không nằm ngửa được, đành phải nằm nghiêng thôi.
Mặc dù đói nhưng cháo thì Hạ An không thể ăn nổi, cho đến giờ cô cũng không biết tại sao mình lại ghét cháo như vậy nữa. Khi còn ở nhà, chỉ có mẹ cô là có thể ăn cháo, còn bố, anh trai và cả cô nữa đều rất ghét cháo. Có lẽ điều này thuộc về gen di truyền.
Hạ An quyết tâm ngủ, chịu đựng cơn đói vậy. Cô nghĩ chắc sáng mai phải tìm cách để về lại phòng trọ cô đã thuê trước đó, rồi đặt đồ ăn về ăn cũng được, đường nào giờ cũng muộn rồi, mà nhịn đói một đêm cũng không chết được. Thế là Hạ An chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đã là nửa đêm, Trần Thanh Phong mới kết thúc công việc của mình, chuẩn bị từ phòng làm việc về phòng ngủ cho khách, bởi vì Hạ An đang nằm ngủ ở phòng ngủ của anh. Khi ôm cô về anh cũng không nghĩ nhiều liền cho cô nằm trong phòng ngủ của anh, để bay giờ anh lại phải ngủ trong phòng dành cho khách. Nhưng sự hiếu kì đã đưa anh vào phòng ngủ chính, anh muốn vào xem cô gái bên trong bây giờ ổn không, dù gì cũng đang ở nhà anh, mà chính xe anh đã đâm phải cô, nên anh vào vì trách nhiệm mà thôi. Khi anh vào thì thấy cô gái đã ngủ say sưa rồi, cô cuộn tròn người trong chăn, có vẻ điều hòa bật hơi lạnh, nên cô nằm không được thoải mái lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.