Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm
Chương 143: Xin Lỗi (1)
TK HàPhan
12/06/2021
Vừa đến phòng khách, bà Hy đã đưa tay lên giới thiệu với anh:
“Giới thiệu với con, đây là chồng mẹ Hoàng Văn Nghiêm, cũng là bạn thân của bố Hạ An, còn đây là Thanh Minh, Diệp My là con của mẹ, cũng em của con.”
Sau đó bà giới thiệu với chồng hiện tại của bà:
“Đây là Phong, con trai của em, em thường hay nhắc với anh.”
Ông Nghiêm đưa tay ra, sảng khoái bắt tay anh:
“Chào cháu, lần đầu gặp cháu ngoài đời, trước đó chú đã được nghe mẹ cháu kể về cháu, đồng thời cũng nhìn thấy cháu trên các tờ tạp chí kinh tế.”
Trần Thanh Phong cảm nhận được chồng hiện tại của mẹ mình rất từ tốn, ấm áp, ánh mắt ông ấy nhìn mẹ mình rất tình cảm. Có lẽ mẹ đã tìm được một bến đỗ thực sự an tâm, cho nên mẹ mới trẻ trung và đẹp đến như vậy.
“Chú quá khen, cảm ơn chú thời gian qua đã chăm sóc mẹ cháu, cho mẹ cháu một gia đình thực sự.”
“Không không, là mẹ cháu cho ta một mái ấm bình yên.”
Ngồi chơi được một lúc, bà Hy mới để ý trên người con trai còn mặc tạp dề, bà hỏi:
“Con đang nấu ăn sao?”
Trần Thanh Phong đáp:
“Dạ, con đang nấu đồ ăn sáng cho vợ, đợi cô ấy tỉnh dậy là có thể ăn rồi.”
“Hạ An là con bé tốt, mẹ mong hai đứa thực sự hạnh phúc.”
“Cảm ơn mẹ.”
Ông Nghiêm hôm nay còn phải tham gia hội nghị nên rời đi trước, để ba mẹ con ở lại chơi với Trần Thanh Phong.
Trong nhà lúc này Hạ An vẫn chưa tỉnh, bà Hy muốn nói chuyện riêng với Trần Thanh Phong nên dặn dò hai đứa con ngồi xem ti vi tử tế, còn bà vào bếp vừa nhặt rau vừa nói chuyện với con trai.
“Những năm qua con sống tốt không?”
Biểu cảm trên gương mặt Trần Thanh Phong ngừng trệ, anh cũng không biết như thế nào là tốt nữa:
“Mọi thứ vẫn ổn, chỉ thiếu mẹ.”
Bà Hy nắm tay con trai mình, vuốt ve:
“Xin lỗi, là mẹ có lỗi với hai anh em con, nhưng lúc đó mẹ ra đi không xu dính túi, mẹ còn không biết rằng sau này mình có sống tốt không, làm sao để nuôi được hai đứa, cho nên mẹ phải cắn răng chịu đựng để ra đi một mình. Mẹ biết rằng hai con sẽ phải chịu nhiều ủy khuất khi sống cảnh mẹ ghẻ con chồng, nhưng mẹ không còn cách nào khác, ít nhất theo bố con, các con sẽ được học hành trong một điều kiện tốt hơn. Sau đó mẹ ra Hà Nội, gặp chú Nghiêm, chú ấy rất thương mẹ, cũng thông cảm cho hoàn cảnh của mẹ, chú ấy còn khuyên mẹ quay về tìm các con, nhưng mẹ không làm vậy. Nhưng bây giờ, mẹ thấy các con trưởng thành như vậy,mẹ cũng được an ủi phần nào.”
Bà Hy nhớ lại những ngày tháng xa con, đêm nào cũng ngủ mơ thấy con mình bị hành hạ, đánh đập, bà khóc cạn nước mắt nhưng không thể làm gì khác. Lúc đó ông Nghiêm ở bên cạnh an ủi động viên bà, về sau bà cũng cảm động trước tình cảm ông ấy dành cho bà, nên gật đầu đồng ý, sau đó sinh hai đứa con là Thanh Minh và Diệp My. Khi nhìn thấy hai đứa con ngày một lớn lên, bà lại càng nhớ đến hai đứa con đầu lòng của mình. Không thể làm gì khác, bà chỉ có thể thu thập những hình ảnh của con trai trên các trang tạp chí. Cho đến gần đây, thông tin con trai lấy vợ, bà mới lấy hết dũng khí tham dự, người làm mẹ như bà thật không xứng đáng với con, nhưng vẫn muốn được chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc nhất của con trai.
Ơn trời, con trai và con gái không ghét bà.
Nước mắt bà không tự chủ mà tuôn ra khi nhớ về những ngày tháng quá khứ.
Trần Thanh Phong an ủi:
“Mẹ, con và Diệp Chi không trách mẹ, nhưng nếu lúc đó mẹ hỏi bọn con một câu, có muốn theo mẹ không, thì có lẽ….mẹ con ta sẽ không xa cách lâu như vậy.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc:
“Mẹ xin lỗi hai con.”
Hạ An xuống cầu thang thấy cảnh này thì không muốn phá vỡ, có lẽ mẹ con xa nhau sẽ có nhiều điều tâm sự, nghĩ vậy cô ra phòng khách ngồi.
Vừa thấy cô, con nhóc Diệp My đã hét lên:
“Chị An, chị An.”
Thấy hai cu cậu đang ngồi xem ti vi thì cô cũng bất ngờ, trước đây cô đã từng gặp hai nhóc này mấy lần, nhưng mấy năm nay đi học xa nhà, nên không có gặp lại, không ngờ giờ hai nhóc đã lớn như vậy rồi, và thật không ngờ hai nhóc giờ lại là em chồng của cô.
Thế giới thật nhỏ mà.
Hạ An mỉm cười:
“Ai đưa hai đứa đến đây?”
“Bố mẹ đưa em đến đây, nhưng mà bố em đi họp rồi, nên chỉ còn lại ba mẹ con ở đây thôi. Chị An, giờ chị là chị dâu của em đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cô bé Diệp My này lúc nào cũng cởi mở thân thiện, khác xa với cậu anh trai Thanh Minh. Nhưng đâu đó, cậu anh này lại có nét tương đồng với Trần Thanh Phong, nét mặt tuy đang ở tuổi thành niên nhưng lại góc cạnh, nam tính, tính tình trầm ổn, lạnh lùng.
Đúng là con nhà công không giống lông cũng giống cánh.
Đến trưa, khi hai mẹ con nấu ăn xong thì Diệp Chi và Trần Thanh Tú cũng đến, ngay sau đó là Trần Thanh Tùng cũng có mặt.
Bầu không khí vì có ông Tùng mà trở nên ngượng ngùng hơn.
“Giới thiệu với con, đây là chồng mẹ Hoàng Văn Nghiêm, cũng là bạn thân của bố Hạ An, còn đây là Thanh Minh, Diệp My là con của mẹ, cũng em của con.”
Sau đó bà giới thiệu với chồng hiện tại của bà:
“Đây là Phong, con trai của em, em thường hay nhắc với anh.”
Ông Nghiêm đưa tay ra, sảng khoái bắt tay anh:
“Chào cháu, lần đầu gặp cháu ngoài đời, trước đó chú đã được nghe mẹ cháu kể về cháu, đồng thời cũng nhìn thấy cháu trên các tờ tạp chí kinh tế.”
Trần Thanh Phong cảm nhận được chồng hiện tại của mẹ mình rất từ tốn, ấm áp, ánh mắt ông ấy nhìn mẹ mình rất tình cảm. Có lẽ mẹ đã tìm được một bến đỗ thực sự an tâm, cho nên mẹ mới trẻ trung và đẹp đến như vậy.
“Chú quá khen, cảm ơn chú thời gian qua đã chăm sóc mẹ cháu, cho mẹ cháu một gia đình thực sự.”
“Không không, là mẹ cháu cho ta một mái ấm bình yên.”
Ngồi chơi được một lúc, bà Hy mới để ý trên người con trai còn mặc tạp dề, bà hỏi:
“Con đang nấu ăn sao?”
Trần Thanh Phong đáp:
“Dạ, con đang nấu đồ ăn sáng cho vợ, đợi cô ấy tỉnh dậy là có thể ăn rồi.”
“Hạ An là con bé tốt, mẹ mong hai đứa thực sự hạnh phúc.”
“Cảm ơn mẹ.”
Ông Nghiêm hôm nay còn phải tham gia hội nghị nên rời đi trước, để ba mẹ con ở lại chơi với Trần Thanh Phong.
Trong nhà lúc này Hạ An vẫn chưa tỉnh, bà Hy muốn nói chuyện riêng với Trần Thanh Phong nên dặn dò hai đứa con ngồi xem ti vi tử tế, còn bà vào bếp vừa nhặt rau vừa nói chuyện với con trai.
“Những năm qua con sống tốt không?”
Biểu cảm trên gương mặt Trần Thanh Phong ngừng trệ, anh cũng không biết như thế nào là tốt nữa:
“Mọi thứ vẫn ổn, chỉ thiếu mẹ.”
Bà Hy nắm tay con trai mình, vuốt ve:
“Xin lỗi, là mẹ có lỗi với hai anh em con, nhưng lúc đó mẹ ra đi không xu dính túi, mẹ còn không biết rằng sau này mình có sống tốt không, làm sao để nuôi được hai đứa, cho nên mẹ phải cắn răng chịu đựng để ra đi một mình. Mẹ biết rằng hai con sẽ phải chịu nhiều ủy khuất khi sống cảnh mẹ ghẻ con chồng, nhưng mẹ không còn cách nào khác, ít nhất theo bố con, các con sẽ được học hành trong một điều kiện tốt hơn. Sau đó mẹ ra Hà Nội, gặp chú Nghiêm, chú ấy rất thương mẹ, cũng thông cảm cho hoàn cảnh của mẹ, chú ấy còn khuyên mẹ quay về tìm các con, nhưng mẹ không làm vậy. Nhưng bây giờ, mẹ thấy các con trưởng thành như vậy,mẹ cũng được an ủi phần nào.”
Bà Hy nhớ lại những ngày tháng xa con, đêm nào cũng ngủ mơ thấy con mình bị hành hạ, đánh đập, bà khóc cạn nước mắt nhưng không thể làm gì khác. Lúc đó ông Nghiêm ở bên cạnh an ủi động viên bà, về sau bà cũng cảm động trước tình cảm ông ấy dành cho bà, nên gật đầu đồng ý, sau đó sinh hai đứa con là Thanh Minh và Diệp My. Khi nhìn thấy hai đứa con ngày một lớn lên, bà lại càng nhớ đến hai đứa con đầu lòng của mình. Không thể làm gì khác, bà chỉ có thể thu thập những hình ảnh của con trai trên các trang tạp chí. Cho đến gần đây, thông tin con trai lấy vợ, bà mới lấy hết dũng khí tham dự, người làm mẹ như bà thật không xứng đáng với con, nhưng vẫn muốn được chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc nhất của con trai.
Ơn trời, con trai và con gái không ghét bà.
Nước mắt bà không tự chủ mà tuôn ra khi nhớ về những ngày tháng quá khứ.
Trần Thanh Phong an ủi:
“Mẹ, con và Diệp Chi không trách mẹ, nhưng nếu lúc đó mẹ hỏi bọn con một câu, có muốn theo mẹ không, thì có lẽ….mẹ con ta sẽ không xa cách lâu như vậy.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc:
“Mẹ xin lỗi hai con.”
Hạ An xuống cầu thang thấy cảnh này thì không muốn phá vỡ, có lẽ mẹ con xa nhau sẽ có nhiều điều tâm sự, nghĩ vậy cô ra phòng khách ngồi.
Vừa thấy cô, con nhóc Diệp My đã hét lên:
“Chị An, chị An.”
Thấy hai cu cậu đang ngồi xem ti vi thì cô cũng bất ngờ, trước đây cô đã từng gặp hai nhóc này mấy lần, nhưng mấy năm nay đi học xa nhà, nên không có gặp lại, không ngờ giờ hai nhóc đã lớn như vậy rồi, và thật không ngờ hai nhóc giờ lại là em chồng của cô.
Thế giới thật nhỏ mà.
Hạ An mỉm cười:
“Ai đưa hai đứa đến đây?”
“Bố mẹ đưa em đến đây, nhưng mà bố em đi họp rồi, nên chỉ còn lại ba mẹ con ở đây thôi. Chị An, giờ chị là chị dâu của em đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cô bé Diệp My này lúc nào cũng cởi mở thân thiện, khác xa với cậu anh trai Thanh Minh. Nhưng đâu đó, cậu anh này lại có nét tương đồng với Trần Thanh Phong, nét mặt tuy đang ở tuổi thành niên nhưng lại góc cạnh, nam tính, tính tình trầm ổn, lạnh lùng.
Đúng là con nhà công không giống lông cũng giống cánh.
Đến trưa, khi hai mẹ con nấu ăn xong thì Diệp Chi và Trần Thanh Tú cũng đến, ngay sau đó là Trần Thanh Tùng cũng có mặt.
Bầu không khí vì có ông Tùng mà trở nên ngượng ngùng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.