Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng
Chương 11: Bị Khinh Thường
Dumy
17/12/2023
Đêm nay, cả một khoảng không gian rộng lớn ở Hoắc đều gia sáng bừng ánh đèn. Khách mời vẫn nối tiếp nhau tới, bãi đậu xe trong vườn cùng hai bên đường lớn dẫn tới khu vực bữa tiệc đậu đầy những chiếc xe sang trọng.
Hoắc Quân Nghị phát biểu xong, sau đó bật sâm banh chính thức bắt đầu buổi tiệc, lập tức một tràng pháo tay tung hô của mọi người vang lên cho thấy bọn họ tin tưởng cùng tín nhiệm đối với hắn như thế nào.
Đây điển hình là một bữa tiệc của xã hội thượng lưu.
Ánh đèn rực rỡ, một bên là dàn nhạc đang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng êm tai, đồ ăn thức uống thập phần đa dạng, màu sắc hấp dẫn. Khách mời khoác trên người những bộ đồ thời thượng lịch lãm tụ lại từng nhóm, cụng ly chuyện trò vui vẻ.
"Phục vụ"
Đang chăm chú nhìn người đàn ông mà mình sùng bái kia đến thất thần, Hạ Tử Du liền bị giọng nói lảnh lót của một vị khách mời làm thức tỉnh.
"Dạ, không biết tiểu thư muốn dùng gì ạ?"
Hạ Tử Du bị người khác phát hiện mình đang không tập trung làm việc thì có chút lo lắng, thấp giọng hỏi.
"Cho tôi nước trái cây đi! Mà này, cô đang không làm tốt công việc phục vụ của mình đó."
Vị tiểu thư xinh đẹp mặc một chiếc đầm đính đá sáng lấp lánh, khi thấy Hạ Tử Du đang chăm chú nhìn nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đến mất hồn thì khoé miệng khẽ nhếch lên đầy mỉa mai, đôi mắt được trang điểm sắc nét nheo lại hắng giọng nói.
"Xin lỗi tiểu thư, do tôi không tập trung, tôi sẽ chú ý hơn"
Hạ Tử Du biết vừa rồi mình lơ đãng, không làm tốt công việc nên cúi đầu nhận sai.
"Tôi biết cô không tập trung làm việc được là vì ai. Người đàn ông xuất sắc như Hoắc tổng chẳng khác nào như một ông vua thời cổ đại, mà cô...thì giống như nô tì vậy. Tốt nhất là làm tốt công việc của mình, biết đâu sẽ gặp được một tên lái xe hay trợ lý của một vị doanh nhân, thiếu gia nào ở đây là cô cũng coi như đổi đời rồi. Ở đời đừng mơ tưởng những thứ quá cao tầm với, trèo cao thì ngã đau, phải biết thân phận của mình ở đâu, biết chưa? Haha!"
Vị tiểu thư đó nói xong liền quay sang hai vị tiểu thư khác đứng bên cạnh mà cười khinh bỉ Hạ Tử Du.
"Bây giờ lắm kẻ mơ mộng hão huyền thật, quạ mà muốn biến thành phượng hoàng sao? Vậy thì...mau đi ngủ thôi...haha"
"À...hay là làm tình nhân của mấy lão già có tiền cũng được, tôi nghe nói nghề đó đang rất thịnh hành đó nha..."
Lại một trận cười đùa vang lên.
Hạ Tử Du bị đem ra làm trò đùa, trong lòng tức giận không khỏi đỏ mặt, nhưng cô nhẫn nhịn, hai tay nắm chặt lấy thanh đẩy của xe đựng nước, trước khi rời đi cố gắng bình tĩnh nói:
"Xin lỗi, nếu quý khách đã lấy đủ nước, tôi xin phép đi làm việc tiếp"
"Hừ, tỏ ra thanh cao gì chứ! Nhìn là biết loại con gái rẻ tiền, không sớm thì muộn cũng là đồ chơi để đàn ông chơi đùa thôi! Chúng ta đi."
Nói rồi, đám người đó ngẩng cao đầu hống hách rời đi, lúc đi ngang qua Hạ Tử Du còn cố tình chạm mạnh vào vai cô khiến những ly nước trong khay sóng sánh chực đổ ra ngoài.
Nhắm mắt, hít sâu một hơi, Hạ Tử Du, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh lại!
"Này Tử Du, đứng ở đó ngủ hay sao? Mau mang nước qua khu vực phía ngoài sân đi, khách mời đang tiến ra ngoài đó để ăn buffet đó"
Tiếng của người quản lý đột ngột vang lên, Hạ Tử Du đang trấn tĩnh bản thân vội mở mắt, nhanh chóng lên tiếng trả lời:
"Vâng, em biết rồi ạ!"
Trước khi rời đi, hai mắt còn luyến tiếc nhìn về phía thân ảnh Hoắc Quân Nghị một lần nữa.
Đúng lúc này, tầm mắt của hắn cũng vừa đưa về phía cô, nhưng dường như đó chỉ là thuận tiện liếc tới, ánh mắt sắc bén đó chưa từng dừng lại trên người cô dù chỉ một giây!
Hoắc Quân Nghị phát biểu xong, sau đó bật sâm banh chính thức bắt đầu buổi tiệc, lập tức một tràng pháo tay tung hô của mọi người vang lên cho thấy bọn họ tin tưởng cùng tín nhiệm đối với hắn như thế nào.
Đây điển hình là một bữa tiệc của xã hội thượng lưu.
Ánh đèn rực rỡ, một bên là dàn nhạc đang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng êm tai, đồ ăn thức uống thập phần đa dạng, màu sắc hấp dẫn. Khách mời khoác trên người những bộ đồ thời thượng lịch lãm tụ lại từng nhóm, cụng ly chuyện trò vui vẻ.
"Phục vụ"
Đang chăm chú nhìn người đàn ông mà mình sùng bái kia đến thất thần, Hạ Tử Du liền bị giọng nói lảnh lót của một vị khách mời làm thức tỉnh.
"Dạ, không biết tiểu thư muốn dùng gì ạ?"
Hạ Tử Du bị người khác phát hiện mình đang không tập trung làm việc thì có chút lo lắng, thấp giọng hỏi.
"Cho tôi nước trái cây đi! Mà này, cô đang không làm tốt công việc phục vụ của mình đó."
Vị tiểu thư xinh đẹp mặc một chiếc đầm đính đá sáng lấp lánh, khi thấy Hạ Tử Du đang chăm chú nhìn nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đến mất hồn thì khoé miệng khẽ nhếch lên đầy mỉa mai, đôi mắt được trang điểm sắc nét nheo lại hắng giọng nói.
"Xin lỗi tiểu thư, do tôi không tập trung, tôi sẽ chú ý hơn"
Hạ Tử Du biết vừa rồi mình lơ đãng, không làm tốt công việc nên cúi đầu nhận sai.
"Tôi biết cô không tập trung làm việc được là vì ai. Người đàn ông xuất sắc như Hoắc tổng chẳng khác nào như một ông vua thời cổ đại, mà cô...thì giống như nô tì vậy. Tốt nhất là làm tốt công việc của mình, biết đâu sẽ gặp được một tên lái xe hay trợ lý của một vị doanh nhân, thiếu gia nào ở đây là cô cũng coi như đổi đời rồi. Ở đời đừng mơ tưởng những thứ quá cao tầm với, trèo cao thì ngã đau, phải biết thân phận của mình ở đâu, biết chưa? Haha!"
Vị tiểu thư đó nói xong liền quay sang hai vị tiểu thư khác đứng bên cạnh mà cười khinh bỉ Hạ Tử Du.
"Bây giờ lắm kẻ mơ mộng hão huyền thật, quạ mà muốn biến thành phượng hoàng sao? Vậy thì...mau đi ngủ thôi...haha"
"À...hay là làm tình nhân của mấy lão già có tiền cũng được, tôi nghe nói nghề đó đang rất thịnh hành đó nha..."
Lại một trận cười đùa vang lên.
Hạ Tử Du bị đem ra làm trò đùa, trong lòng tức giận không khỏi đỏ mặt, nhưng cô nhẫn nhịn, hai tay nắm chặt lấy thanh đẩy của xe đựng nước, trước khi rời đi cố gắng bình tĩnh nói:
"Xin lỗi, nếu quý khách đã lấy đủ nước, tôi xin phép đi làm việc tiếp"
"Hừ, tỏ ra thanh cao gì chứ! Nhìn là biết loại con gái rẻ tiền, không sớm thì muộn cũng là đồ chơi để đàn ông chơi đùa thôi! Chúng ta đi."
Nói rồi, đám người đó ngẩng cao đầu hống hách rời đi, lúc đi ngang qua Hạ Tử Du còn cố tình chạm mạnh vào vai cô khiến những ly nước trong khay sóng sánh chực đổ ra ngoài.
Nhắm mắt, hít sâu một hơi, Hạ Tử Du, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh lại!
"Này Tử Du, đứng ở đó ngủ hay sao? Mau mang nước qua khu vực phía ngoài sân đi, khách mời đang tiến ra ngoài đó để ăn buffet đó"
Tiếng của người quản lý đột ngột vang lên, Hạ Tử Du đang trấn tĩnh bản thân vội mở mắt, nhanh chóng lên tiếng trả lời:
"Vâng, em biết rồi ạ!"
Trước khi rời đi, hai mắt còn luyến tiếc nhìn về phía thân ảnh Hoắc Quân Nghị một lần nữa.
Đúng lúc này, tầm mắt của hắn cũng vừa đưa về phía cô, nhưng dường như đó chỉ là thuận tiện liếc tới, ánh mắt sắc bén đó chưa từng dừng lại trên người cô dù chỉ một giây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.