Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng
Chương 22: Chấp Nhận Làm Tình Nhân
Dumy
17/12/2023
Từng cơn gió thổi qua, cả người Hạ Tử Du co rụt lại vì lạnh, nhưng giọng điệu cùng ánh mắt đầy chán ghét của Hoắc Quân Nghị lại khiến lòng cô càng lạnh lẽo hơn. Cô biết, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn khinh bỉ, không tin tưởng cô.
Hai mắt ủ rũ, trong lúc Hạ Tử Du định mở miệng lên tiếng minh oan thì thấy Hoắc Quân Nghị đã muốn rời đi.
Lúc đi ngang qua Hạ Tử Du, hắn cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, cứ như người xa lạ mà lạnh lùng bước qua.
Đột nhiên nhớ tới vấn đề hiện tại, cánh tay của Hạ Tử Du không rõ lấy can đảm ở đâu vội vươn ra nắm lấy cánh tay của Hoắc Quân Nghị giữ lại, trong giọng nói đầy khẩn trương mang theo tia cầu xin:
"Anh có thể cho em mượn tiền được không?"
Hạ Tử Du siết chặt bàn tay còn lại vào chân váy tới mức gân xanh nổi đầy mu bàn tay. Hiện tại hắn chính là hi vọng duy nhất mà cô có thể xin giúp đỡ.
Công việc ở Night Club chắc chắn không thể tiếp tục, còn những công việc kia, cô không biết phải làm đến bao giờ mới có thể tích cóp đủ tiền để bà nội làm phẫu thuật.
Bất ngờ vì hành động của cô, cả người Hoắc Quân Nghị trở nên bất động mấy giây, sau đó chợt bật cười, quay người lại nhìn xuống bàn tay nhỏ của cô đang nắm chặt lấy cánh tay mình, giọng điệu đầy châm chọc:
"Cô Hạ, phải nói là cô quá ngây thơ hay là cô có âm mưu gì khác mới đúng? Chuyện vừa rồi tôi còn chưa bắt cô trả ơn, vậy mà giờ cô lại muốn mượn tiền tôi. Cô nói xem, tại sao tôi phải cho cô mượn?"
Khuôn mặt Hạ Tử Du tối sầm lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn cũng vội vã buông ra, lùi về sau mấy bước. Cô biết yêu cầu vừa rồi của mình sẽ khó có ai đồng ý, nhưng vì tính mạng của bà nội, cô không thể không thử.
"Bà nội em bị bệnh, rất cần tiền để làm phẫu thuật. Anh cho em mượn mười vạn tệ, sau này đi làm em nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho anh."
Hạ Tử Du thành thật nói.
Hoắc Quân Nghị không trả lời liền, ánh mắt như diều hâu săn mồi chậm rãi quan sát mọi hành động của cô, giọng nói lạnh nhạt không mang theo một tia ấm áp:
"Cô nghĩ bao lâu sẽ trả xong? Tôi là thương nhân, sẽ không làm việc theo cảm tính mà không có gì đảm bảo."
"Em...em sẽ cố gắng nhanh nhất..."
Khi nói ra điều này, thanh âm của Hạ Tử Du rất nhỏ hầu như là không thể nghe rõ, vì chính cô cũng không biết chắc được bao lâu thì mình mới có thể trả hết số tiền đó.
Hai tay buông thõng, đầu cúi thấp, làm gì có ai ngu ngốc lại cho một người không có gì mượn số tiền lớn như vậy chứ?
Nếu ở lại chỉ càng khiến bản thân thêm nhục nhã, vì vậy Hạ Tử Du hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của người đàn ông kia, gượng cười khẽ nói:
"Anh cứ coi như em chưa nói gì đi, sự việc hôm nay em nhất định sẽ nhớ rõ. Nếu có cơ hội em nhất định sẽ trả cho anh phần ân tình này. Còn bây giờ, em phải đi rồi. Tạm biệt!"
Nói xong, cơ thể nhỏ bé vẫn luôn run rẩy dưới tiết trời mùa đông lạnh giá xoay người rời đi.
"Khoan đã, tôi có nói là không đồng ý sao?"
Hạ Tử Du dừng vội bước chân, khó hiểu quay ngoắt người lại nhìn Hoắc Quân Nghị, nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.
"Vậy...anh đồng ý cho em mượn số tiền đó?"
Hạ Tử Du không chắc chắn hỏi ngược lại, tâm trạng đầy chờ mong.
Từ từ tiến lại gần chỗ Hạ Tử Du đang đứng, khoé môi Hoắc Quân Nghị hiện lên một nụ cười khó hiểu, ánh mắt đầy cuồng dã, bàn tay to nâng chiếc cằm trơn mịn của cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn tà tứ nói:
"Nhưng tôi có một điều kiện."
Cả người Hạ Tử Du như phát run, chưa bao giờ bị hắn nhìn suồng sã như vậy, nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo lắp bắp nói:
"Điều...điều kiện gì?"
Hoắc Quân Nghị thấy biểu cảm sợ sệt như chú thỏ nhỏ trước người thợ săn của cô, tâm đột nhiên trở nên ngứa ngáy, ác ý muốn trêu đùa cô:
"Tôi muốn cô làm tình nhân của tôi trong một tháng, số tiền mười vạn tệ sẽ là của cô!"
Giọng nói của hắn trầm thấp dứt khoát nói ra mong cầu của bản thân.
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh cô gái này từng ở dưới thân người đàn ông khác lấy lòng, hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ muốn hung hắng chiếm giữ lấy cô cho riêng mình.
"Anh...anh...em không hiểu anh muốn gì!"
Hạ Tử Du khiếp sợ với đề nghị của hắn, mắt đẹp trợn to không thể tin nổi.
"Chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng sao? Một tháng này ngoan ngoãn làm tình nhân của một mình tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Thỉnh thoảng cũng nên đổi khẩu vị, xem cô có những chiêu trò gì để lấy lòng đàn ông ở trên giường!"
Hắn nói một cách trào phúng, vô cùng thẳng thắn, ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn cô không chút giấu diếm.
"Em... em không thể đáp ứng những chuyện như thế này. Chẳng phải... anh đã có người yêu rồi sao?"
Hạ Tử Du bối rối cự tuyệt.
Vào cái đêm kia, chẳng phải hắn đã nói yêu Đường San San sao? Khi yêu một người sao lại còn có ý muốn quan hệ không rõ ràng cùng người phụ nữ khác chứ?
"Nếu cô không đồng ý thì có thể đi."
Hoắc Quân Nghị sa sầm mặt khi nghe cô nhắc tới hai chữ 'người yêu' kia. Từ hai năm trước, cái danh phận đó hắn đã không còn dành cho bất kì cô gái nào.
Chuyện tình cảm của bản thân hắn không muốn người khác can thiệp, vả lại hiện tại hắn cũng không muốn nhớ tới cô gái kia.
Hạ Tử Du trong lòng vô cùng thống khổ, nếu đồng ý điều kiện của hắn, thì cô sẽ có tiền để bà nội được làm phẫu thuật, nhưng cô cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt đó là khiến hắn càng xem thường cô hơn. Một cô gái sẵn sàng đánh đổi thân xác để có tiền thì làm gì có quyền để nói chuyện tình yêu chứ?
Nhưng...cô còn lựa chọn nào khác sao?
Dù gì hắn cũng sẽ chẳng bao giờ xem trọng phần tình cảm kia của cô, vậy thì...
"Em...đồng ý!"
Nhìn vào khuôn mặt người đàn ông mà mình yêu yêu nhất, Hạ Tử Du bất lực đáp ứng.
Hai mắt ủ rũ, trong lúc Hạ Tử Du định mở miệng lên tiếng minh oan thì thấy Hoắc Quân Nghị đã muốn rời đi.
Lúc đi ngang qua Hạ Tử Du, hắn cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, cứ như người xa lạ mà lạnh lùng bước qua.
Đột nhiên nhớ tới vấn đề hiện tại, cánh tay của Hạ Tử Du không rõ lấy can đảm ở đâu vội vươn ra nắm lấy cánh tay của Hoắc Quân Nghị giữ lại, trong giọng nói đầy khẩn trương mang theo tia cầu xin:
"Anh có thể cho em mượn tiền được không?"
Hạ Tử Du siết chặt bàn tay còn lại vào chân váy tới mức gân xanh nổi đầy mu bàn tay. Hiện tại hắn chính là hi vọng duy nhất mà cô có thể xin giúp đỡ.
Công việc ở Night Club chắc chắn không thể tiếp tục, còn những công việc kia, cô không biết phải làm đến bao giờ mới có thể tích cóp đủ tiền để bà nội làm phẫu thuật.
Bất ngờ vì hành động của cô, cả người Hoắc Quân Nghị trở nên bất động mấy giây, sau đó chợt bật cười, quay người lại nhìn xuống bàn tay nhỏ của cô đang nắm chặt lấy cánh tay mình, giọng điệu đầy châm chọc:
"Cô Hạ, phải nói là cô quá ngây thơ hay là cô có âm mưu gì khác mới đúng? Chuyện vừa rồi tôi còn chưa bắt cô trả ơn, vậy mà giờ cô lại muốn mượn tiền tôi. Cô nói xem, tại sao tôi phải cho cô mượn?"
Khuôn mặt Hạ Tử Du tối sầm lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn cũng vội vã buông ra, lùi về sau mấy bước. Cô biết yêu cầu vừa rồi của mình sẽ khó có ai đồng ý, nhưng vì tính mạng của bà nội, cô không thể không thử.
"Bà nội em bị bệnh, rất cần tiền để làm phẫu thuật. Anh cho em mượn mười vạn tệ, sau này đi làm em nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho anh."
Hạ Tử Du thành thật nói.
Hoắc Quân Nghị không trả lời liền, ánh mắt như diều hâu săn mồi chậm rãi quan sát mọi hành động của cô, giọng nói lạnh nhạt không mang theo một tia ấm áp:
"Cô nghĩ bao lâu sẽ trả xong? Tôi là thương nhân, sẽ không làm việc theo cảm tính mà không có gì đảm bảo."
"Em...em sẽ cố gắng nhanh nhất..."
Khi nói ra điều này, thanh âm của Hạ Tử Du rất nhỏ hầu như là không thể nghe rõ, vì chính cô cũng không biết chắc được bao lâu thì mình mới có thể trả hết số tiền đó.
Hai tay buông thõng, đầu cúi thấp, làm gì có ai ngu ngốc lại cho một người không có gì mượn số tiền lớn như vậy chứ?
Nếu ở lại chỉ càng khiến bản thân thêm nhục nhã, vì vậy Hạ Tử Du hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của người đàn ông kia, gượng cười khẽ nói:
"Anh cứ coi như em chưa nói gì đi, sự việc hôm nay em nhất định sẽ nhớ rõ. Nếu có cơ hội em nhất định sẽ trả cho anh phần ân tình này. Còn bây giờ, em phải đi rồi. Tạm biệt!"
Nói xong, cơ thể nhỏ bé vẫn luôn run rẩy dưới tiết trời mùa đông lạnh giá xoay người rời đi.
"Khoan đã, tôi có nói là không đồng ý sao?"
Hạ Tử Du dừng vội bước chân, khó hiểu quay ngoắt người lại nhìn Hoắc Quân Nghị, nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.
"Vậy...anh đồng ý cho em mượn số tiền đó?"
Hạ Tử Du không chắc chắn hỏi ngược lại, tâm trạng đầy chờ mong.
Từ từ tiến lại gần chỗ Hạ Tử Du đang đứng, khoé môi Hoắc Quân Nghị hiện lên một nụ cười khó hiểu, ánh mắt đầy cuồng dã, bàn tay to nâng chiếc cằm trơn mịn của cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn tà tứ nói:
"Nhưng tôi có một điều kiện."
Cả người Hạ Tử Du như phát run, chưa bao giờ bị hắn nhìn suồng sã như vậy, nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo lắp bắp nói:
"Điều...điều kiện gì?"
Hoắc Quân Nghị thấy biểu cảm sợ sệt như chú thỏ nhỏ trước người thợ săn của cô, tâm đột nhiên trở nên ngứa ngáy, ác ý muốn trêu đùa cô:
"Tôi muốn cô làm tình nhân của tôi trong một tháng, số tiền mười vạn tệ sẽ là của cô!"
Giọng nói của hắn trầm thấp dứt khoát nói ra mong cầu của bản thân.
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh cô gái này từng ở dưới thân người đàn ông khác lấy lòng, hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ muốn hung hắng chiếm giữ lấy cô cho riêng mình.
"Anh...anh...em không hiểu anh muốn gì!"
Hạ Tử Du khiếp sợ với đề nghị của hắn, mắt đẹp trợn to không thể tin nổi.
"Chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng sao? Một tháng này ngoan ngoãn làm tình nhân của một mình tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Thỉnh thoảng cũng nên đổi khẩu vị, xem cô có những chiêu trò gì để lấy lòng đàn ông ở trên giường!"
Hắn nói một cách trào phúng, vô cùng thẳng thắn, ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn cô không chút giấu diếm.
"Em... em không thể đáp ứng những chuyện như thế này. Chẳng phải... anh đã có người yêu rồi sao?"
Hạ Tử Du bối rối cự tuyệt.
Vào cái đêm kia, chẳng phải hắn đã nói yêu Đường San San sao? Khi yêu một người sao lại còn có ý muốn quan hệ không rõ ràng cùng người phụ nữ khác chứ?
"Nếu cô không đồng ý thì có thể đi."
Hoắc Quân Nghị sa sầm mặt khi nghe cô nhắc tới hai chữ 'người yêu' kia. Từ hai năm trước, cái danh phận đó hắn đã không còn dành cho bất kì cô gái nào.
Chuyện tình cảm của bản thân hắn không muốn người khác can thiệp, vả lại hiện tại hắn cũng không muốn nhớ tới cô gái kia.
Hạ Tử Du trong lòng vô cùng thống khổ, nếu đồng ý điều kiện của hắn, thì cô sẽ có tiền để bà nội được làm phẫu thuật, nhưng cô cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt đó là khiến hắn càng xem thường cô hơn. Một cô gái sẵn sàng đánh đổi thân xác để có tiền thì làm gì có quyền để nói chuyện tình yêu chứ?
Nhưng...cô còn lựa chọn nào khác sao?
Dù gì hắn cũng sẽ chẳng bao giờ xem trọng phần tình cảm kia của cô, vậy thì...
"Em...đồng ý!"
Nhìn vào khuôn mặt người đàn ông mà mình yêu yêu nhất, Hạ Tử Du bất lực đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.