Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng
Chương 29: Đêm Cuối Làm Tình Nhân
Dumy
17/12/2023
Sau sinh nhật của Hoắc Quân Nghị, Hạ Tử Du vẫn tới căn hộ kia đợi hắn như mọi ngày.
Nếu đã nhận tiền của hắn thì cô cũng phải làm tròn trách nhiệm mà một tình nhân phải làm.
Đó là đợi kim chủ tới để hầu hạ!
Nhưng đã hai ngày rồi, cho dù cô đợi đến nửa đêm vẫn không thấy hắn ghé qua.
Cũng đúng, người hắn yêu đã trở lại, tâm trí đâu mà nhớ tới cô cơ chứ!
Đưa mắt nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình điện thoại, hôm nay là tròn một tháng từ khi cô và hắn phát sinh quan hệ mờ ám kia.
Vậy chẳng phải chỉ còn tối nay là cô sẽ không còn cơ hội nhìn thấy hắn nữa sao?
Vừa đi vừa suy nghĩ nên lúc quẹo sang phải để vào chung cư Hạ Tử Du không để ý tới có một chiếc xe cũng đang quẹo vào.
"Két"
Tiếng thắng xe gấp chói tai khiến Hạ Tử Du giật nảy mình, lúc nhìn lên thì đã thấy đầu xe chỉ còn cách một gang tay nữa là đã đụng trúng người mình. May mà người lái thắng kịp thời, nếu không cô đã không còn nguyên vẹn mà đứng ở đây.
Biết mình là người sai khi qua đường không chịu quan sát, Hạ Tử Du liền cúi gập người thành tâm nhận lỗi.
"Xin lỗi, thành thật xin lỗi, do tôi không quan sát kỹ khi qua đường...!"
Chủ xe thấy vậy liền mở cửa bước xuống, lúc thấy cô gái trước mắt thì có chút hoài nghi hỏi:
"Cô là...Hạ tiểu thư đúng không?"
Tay nắm chặt lấy giỏ xách, Hạ Tử Du hít sâu một hơi, cô cứ nghĩ khi chủ xe bước xuống, câu đầu tiên sẽ mắng cô một trận đại loại như ' có mắt như mù' , 'muốn chết sao?', 'có đi tự tử thì tránh xa xe tôi ra'....
Nhưng câu đầu tiên người đó nói lại là hỏi danh tính của cô?
Ngẩng mặt lên nhìn, Hạ Tử Du trợn to mắt đầy kinh ngạc, đây chẳng phải là vị bác sĩ đã trực tiếp phẫu thuật cho bà nội cô sao?
"Bác...bác sĩ Lâm, thật ngại quá, vừa rồi là do tôi đi sai, thành thật xin lỗi, mong anh lượng thứ bỏ qua."
"Tôi cũng không sao mà, cô không cần cứ phải nói xin lỗi mãi như vậy!"
Lâm Bách Phong thấy cô gái trước mặt đúng là người mình vừa nhắc tới thì trên môi khẽ nở nụ cười đầy ấm áp, trầm thấp nói.
"Nhà... Hạ tiểu thư ở đây sao?"
Lâm Bách Phong hỏi xong liền thấy có điểm gì đó không đúng. Căn hộ ở đây không phải người bình thường có thể mua được, ngoài có tiền thì phải có quyền, mà theo hắn biết, để có tiền cho bà nội phẫu thuật cô bé này đã phải xoay sở khá lâu mới gom góp đủ, nếu vậy...
"Không...không phải vậy, bác sĩ Lâm hiểu lầm rồi, tôi tới đây là...dọn dẹp nhà theo giờ cho người ta"
Hạ Tử Du xua xua tay, nhanh chóng kiếm đại một lý do để trả lời.
Dù sao cô cũng không muốn ai biết mình tới đây để làm cái việc xấu hổ kia.
"À...thì ra là vậy. Nhưng cũng đã muộn rồi mà vẫn còn phải làm sao?"
Đáy máy thoáng qua tia đau lòng, Lâm Bách Phong quan tâm tiếp tục hỏi.
"Chủ nhà tôi nhận làm chỉ rảnh vào giờ này...bù lại tiền công họ trả rất hậu hĩnh. Cũng đã đến giờ hẹn rồi, tôi phải đi trước, chuyện khi nãy một lần nữa thành thật xin lỗi anh.!"
Hạ Tử Du sợ nếu bác sĩ Lâm có hỏi thêm cô sẽ lộ ra sơ hở nên vội vã tìm cách rời đi.
"Ân, vậy đi cẩn thận!"
Thấy Hạ Tử Du gấp gáp như vậy Lâm Bách Phong cũng hiểu ý mà ân cần nhắc nhở.
Hạ Tử Du khẽ gật đầu mỉm cười chào tạm biệt, sau đó xoay người đi vào trong chung cư.
Lâm Bách Phong dõi nhìn theo bóng lưng của cô, trong mắt tràn đầy nhu tình, khoé môi cũng bất giác giương cao. Từ lần đầu gặp mặt, hắn đã rất ấn tượng với cô gái này, vẻ ngoài tuy thanh thuần mỏng manh, nhưng hắn biết cô là người có nội tâm mạnh mẽ.
Tách!
Trái với hình ảnh giống như đang bịn rịn, không nỡ tách ra của đôi trai gái ở trước lối vào chung cư, thì ở phía đối diện, có một chiếc xe hơi màu đen thương hiệu xa xỉ đã đậu ở đó cũng khá lâu, đủ để quan sát hết mọi việc vừa xảy ra ở bên kia đường.
Ánh đèn đường màu vàng chiếu vào kính xe, mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở buốt giá toả ra từ người đàn ông ngồi ở phía sau.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng nheo lại, hành động mở bật lửa châm điếu xì gà Cohiba đang ngậm ở trên nghiệm vô cùng tao nhã, nhưng chỉ cần là người theo hắn lâu năm sẽ hiểu được, lúc này hắn đang vô cùng tức giận.
Bỗng tiếng điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí lạnh như Bắc cực ở trong xe. Người đàn ông hờ hững bấm nút nghe, phía bên kia liền vang lên âm thanh trầm đục:
"Hoắc tổng, thông tin mà ngài cần điều tra đã có đầy đủ, nếu ngài không bận chúng tôi sẽ mang tới tận nơi."
"Bây giờ tới khách sạn Paradise phòng tổng thống, đợi tôi ở đó"
Hoắc Quân Nghị khẽ day day trán phân phó.
Tắt máy xong, hắn báo tài xế di chuyển, lúc đi ngang qua chỗ Hạ Tử Du cùng người đàn ông kia vừa mới đứng nói chuyện, vẻ mặt càng trở nên âm trầm, trong mắt hừng hực lửa giận như muốn thiêu trụi những nơi hắn nhìn qua.
Nếu đã nhận tiền của hắn thì cô cũng phải làm tròn trách nhiệm mà một tình nhân phải làm.
Đó là đợi kim chủ tới để hầu hạ!
Nhưng đã hai ngày rồi, cho dù cô đợi đến nửa đêm vẫn không thấy hắn ghé qua.
Cũng đúng, người hắn yêu đã trở lại, tâm trí đâu mà nhớ tới cô cơ chứ!
Đưa mắt nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình điện thoại, hôm nay là tròn một tháng từ khi cô và hắn phát sinh quan hệ mờ ám kia.
Vậy chẳng phải chỉ còn tối nay là cô sẽ không còn cơ hội nhìn thấy hắn nữa sao?
Vừa đi vừa suy nghĩ nên lúc quẹo sang phải để vào chung cư Hạ Tử Du không để ý tới có một chiếc xe cũng đang quẹo vào.
"Két"
Tiếng thắng xe gấp chói tai khiến Hạ Tử Du giật nảy mình, lúc nhìn lên thì đã thấy đầu xe chỉ còn cách một gang tay nữa là đã đụng trúng người mình. May mà người lái thắng kịp thời, nếu không cô đã không còn nguyên vẹn mà đứng ở đây.
Biết mình là người sai khi qua đường không chịu quan sát, Hạ Tử Du liền cúi gập người thành tâm nhận lỗi.
"Xin lỗi, thành thật xin lỗi, do tôi không quan sát kỹ khi qua đường...!"
Chủ xe thấy vậy liền mở cửa bước xuống, lúc thấy cô gái trước mắt thì có chút hoài nghi hỏi:
"Cô là...Hạ tiểu thư đúng không?"
Tay nắm chặt lấy giỏ xách, Hạ Tử Du hít sâu một hơi, cô cứ nghĩ khi chủ xe bước xuống, câu đầu tiên sẽ mắng cô một trận đại loại như ' có mắt như mù' , 'muốn chết sao?', 'có đi tự tử thì tránh xa xe tôi ra'....
Nhưng câu đầu tiên người đó nói lại là hỏi danh tính của cô?
Ngẩng mặt lên nhìn, Hạ Tử Du trợn to mắt đầy kinh ngạc, đây chẳng phải là vị bác sĩ đã trực tiếp phẫu thuật cho bà nội cô sao?
"Bác...bác sĩ Lâm, thật ngại quá, vừa rồi là do tôi đi sai, thành thật xin lỗi, mong anh lượng thứ bỏ qua."
"Tôi cũng không sao mà, cô không cần cứ phải nói xin lỗi mãi như vậy!"
Lâm Bách Phong thấy cô gái trước mặt đúng là người mình vừa nhắc tới thì trên môi khẽ nở nụ cười đầy ấm áp, trầm thấp nói.
"Nhà... Hạ tiểu thư ở đây sao?"
Lâm Bách Phong hỏi xong liền thấy có điểm gì đó không đúng. Căn hộ ở đây không phải người bình thường có thể mua được, ngoài có tiền thì phải có quyền, mà theo hắn biết, để có tiền cho bà nội phẫu thuật cô bé này đã phải xoay sở khá lâu mới gom góp đủ, nếu vậy...
"Không...không phải vậy, bác sĩ Lâm hiểu lầm rồi, tôi tới đây là...dọn dẹp nhà theo giờ cho người ta"
Hạ Tử Du xua xua tay, nhanh chóng kiếm đại một lý do để trả lời.
Dù sao cô cũng không muốn ai biết mình tới đây để làm cái việc xấu hổ kia.
"À...thì ra là vậy. Nhưng cũng đã muộn rồi mà vẫn còn phải làm sao?"
Đáy máy thoáng qua tia đau lòng, Lâm Bách Phong quan tâm tiếp tục hỏi.
"Chủ nhà tôi nhận làm chỉ rảnh vào giờ này...bù lại tiền công họ trả rất hậu hĩnh. Cũng đã đến giờ hẹn rồi, tôi phải đi trước, chuyện khi nãy một lần nữa thành thật xin lỗi anh.!"
Hạ Tử Du sợ nếu bác sĩ Lâm có hỏi thêm cô sẽ lộ ra sơ hở nên vội vã tìm cách rời đi.
"Ân, vậy đi cẩn thận!"
Thấy Hạ Tử Du gấp gáp như vậy Lâm Bách Phong cũng hiểu ý mà ân cần nhắc nhở.
Hạ Tử Du khẽ gật đầu mỉm cười chào tạm biệt, sau đó xoay người đi vào trong chung cư.
Lâm Bách Phong dõi nhìn theo bóng lưng của cô, trong mắt tràn đầy nhu tình, khoé môi cũng bất giác giương cao. Từ lần đầu gặp mặt, hắn đã rất ấn tượng với cô gái này, vẻ ngoài tuy thanh thuần mỏng manh, nhưng hắn biết cô là người có nội tâm mạnh mẽ.
Tách!
Trái với hình ảnh giống như đang bịn rịn, không nỡ tách ra của đôi trai gái ở trước lối vào chung cư, thì ở phía đối diện, có một chiếc xe hơi màu đen thương hiệu xa xỉ đã đậu ở đó cũng khá lâu, đủ để quan sát hết mọi việc vừa xảy ra ở bên kia đường.
Ánh đèn đường màu vàng chiếu vào kính xe, mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở buốt giá toả ra từ người đàn ông ngồi ở phía sau.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng nheo lại, hành động mở bật lửa châm điếu xì gà Cohiba đang ngậm ở trên nghiệm vô cùng tao nhã, nhưng chỉ cần là người theo hắn lâu năm sẽ hiểu được, lúc này hắn đang vô cùng tức giận.
Bỗng tiếng điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí lạnh như Bắc cực ở trong xe. Người đàn ông hờ hững bấm nút nghe, phía bên kia liền vang lên âm thanh trầm đục:
"Hoắc tổng, thông tin mà ngài cần điều tra đã có đầy đủ, nếu ngài không bận chúng tôi sẽ mang tới tận nơi."
"Bây giờ tới khách sạn Paradise phòng tổng thống, đợi tôi ở đó"
Hoắc Quân Nghị khẽ day day trán phân phó.
Tắt máy xong, hắn báo tài xế di chuyển, lúc đi ngang qua chỗ Hạ Tử Du cùng người đàn ông kia vừa mới đứng nói chuyện, vẻ mặt càng trở nên âm trầm, trong mắt hừng hực lửa giận như muốn thiêu trụi những nơi hắn nhìn qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.