Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng
Chương 20: Không Nghĩ Sẽ Gặp Lại Hắn
Dumy
17/12/2023
"Gỉa vờ thanh cao gì nữa?
Trịnh Cường nheo đôi mắt ti hí gian xảo đầy vẻ háo sắc hạ lưu nói tiếp:
"Đã vào tới đây làm không phải là bán thân, lên giường cùng khách hay sao? Dè dặt cái gì? Chỉ cần em đồng ý, đại gia đây sẽ bao nuôi em, đảm bảo cho em ăn sung mặc sướng, hưởng thụ vinh hoa phú quý"
Sau đó lấy ly rượu đang uống dở ép tới bên miệng Hạ Tử Du bắt cô uống.
Hạ Tử Du nhanh tay phản xạ giựt lại ly rượu từ tay Trịnh Cường, không chút đắn đo suy nghĩ hất thẳng vào mặt hắn.
"Con khốn này, dám tạt rượu vào mặt tao, mày chán sống rồi phải không?"
Hắn hung dữ nắm lấy tóc Hạ Tử Du kéo mạnh ra phía sau. Đau đớn từ da đầu truyền tới, khuôn mặt Hạ Tử Du trắng bệch, hắn dùng lực không ít.
Cô vội lấy hai bàn tay nắm lấy tay còn lại của hắn đưa lên miệng dùng hết sức lực cắn thật mạnh.
"Đồ con điếm, dám cắn tay tao hả?"
Bàn tay thô mập đnag nắm tóc Hạ Tử Du vội buông ra nhưng ngay sau đó lại mạnh mẽ giáng một bạt tai lên má trắng nõn của cô.
Do tức giận nên cái tát rất mạnh, khoé miệng còn thấy được có máu rỉ ra, trên má lập tức đã in hằn năm ngón tay đỏ bừng.
"Gan cũng thật lớn, không biết qua tay bao thằng đàn ông rồi còn bày đặt thanh cao. Ông đây hôm nay phải cưỡng bức mày cho bằng được, phải dạy dỗ cho mày một bài học, nhẹ không muốn thì ông đây sẽ dùng sức"
Nói rồi tay hắn sờ xuống thắt lưng của chính mình mà bắt đầu cởi ra, kéo khoá quần xuống.
"Không... tôi không muốn"
Dưới ánh đèn lờ mờ, vết sẹo trên mặt hắn phá lệ hung ác, khiến người đối diện phát run.
Hành động của hắn làm cô sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, thân thể lùi lại phía sau, bàn tay vô tình quơ phải chai rượu.
Phản xạ tự nhiên cô liền nắm lấy chai rượu hung dữ đập mạnh xuống bàn làm nửa chai dưới bể ra, nửa còn lại thì từng mảnh thuỷ tinh lởm chởm gai góc đang trên tay cô.
"Tránh ra... các người mà tới gần tôi sẽ đâm chết"
Vừa hù doạ cô bừa hua chai rượu qua lại trước mặt hắn, khuôn mặt đanh lại, nếu đã đến bước này, cô phải tự nghĩ cách cứu mình trước.
"Người đẹp, bình tĩnh, anh chỉ giỡn cho vui thôi mà. Ngoan, bỏ cái chai xuống đi."
Thấy nguy hiểm trước mắt, Trịnh Cường thức thời dừng lại động tác, xuống nước mà nài nỉ.
"Đứng yên đó, không được tiến lại đây!"
Hạ Tử Du nhịn đau, cơ thể lùi lại, tiến nhanh về phía cửa phòng. Trong lòng thầm nghĩ, rời khỏi đây trước đã!
Bước chân hỗn loạn bước nhanh hơn, cửa vừa mở liền lao ra ngoài, nhưng vừa chạy được mấy bước không ngờ lại đụng phải một bức tường thịt cứng rắn.
Hơi thở lạnh lùng ập tới, Hạ Tử Du kinh ngạc ngẩng mặt lên, gương mặt mà cô nhung nhớ bao năm nay hiện lên gần trong gang tấc.
Người đàn ông này, dù có hoá ra tro cô vẫn có thể nhận ra. Hạ Tử Du si ngốc nhìn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Cô gái này trông rất quen mắt, dường như đã gặp qua!
Nhưng bị cô gái này nhìn chằm chằm như vậy, người đàn ông vô thức nhìu mày, tay đang đỡ trên lưng cô cũng thả lỏng, lịch sự hỏi:
"Cô không sao chứ?"
Câu hỏi của người đàn ông làm Hạ Tử tỉnh táo lại trong nháy mắt. Cô vội lui về sau vài bước, hốt hoảng cúi đầu, lắp bắp nói:
"Không... không sao!"
"Ừ, không sao thì tốt rồi!"
Người đàn ông hờ hững gật nhẹ đầu, dứt khoát xoay người cùng mấy người đàn ông theo sau từ tốn bước qua, không hề lưu luyến, lạnh lùng rời đi.
Hạ Tử Du còn đang thất thần thì phía sau vang lên
một tiếng gầm giận dữ:
"Tụi bay bắt lấy nó cho tao, nếu hôm nay không đè bẹp được nó tao đây không còn gọi là lão Cường nữa!"
Gương mặt Trịnh Cường vặn vẹo phẫn nộ, bộ dạng giống như ma quỷ hung ác doạ người.
Hạ Tử Du cảm thấy cả người đều trở nên lạnh như băng, hai chân run rẩy, không kịp suy nghĩ, hướng về phía người đàn ông vừa mới rời đi, ánh mắt đáng thương bất lực lên tiếng cầu xin:
"Hoắc Quân Nghị, xin anh hãy cứu tôi!"
Hiện tại người đàn ông trước mặt này chính là người duy nhất có thể cứu cô. Hai tay gắt gao nắm chặt, hồi hộp chờ đợi phản ứng của hắn.
Nghe cô gái kia gọi rõ cả họ tên của mình, bước chân bỗng dừng lại, đôi mắt của Hoắc Quân Nghị trở nên thâm trầm.
Từ từ quay người lại, hai mắt sắc bén của hắn nhìn Hạ Tử Du như muốn cắt từng lớp da thịt của cô.
Cô gái trước mắt cao gầy, quần sáo xộc xệch, tóc tai hơi rối, khoé môi có vết máu nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, mắt đẹp phảng phát nỗi buồn đáng thương nhìn hắn, đôi môi đỏ hồng hé mở thở hổn hển.
Tất cả điều này khiến trong đầu Hoắc Quân Nghị chợt hiện lên hình ảnh mơ hồ của cái đêm làm tình mất hồn hai năm trước kia, mi tâm nhíu chặt lại đầy nghi ngờ.
Trịnh Cường nheo đôi mắt ti hí gian xảo đầy vẻ háo sắc hạ lưu nói tiếp:
"Đã vào tới đây làm không phải là bán thân, lên giường cùng khách hay sao? Dè dặt cái gì? Chỉ cần em đồng ý, đại gia đây sẽ bao nuôi em, đảm bảo cho em ăn sung mặc sướng, hưởng thụ vinh hoa phú quý"
Sau đó lấy ly rượu đang uống dở ép tới bên miệng Hạ Tử Du bắt cô uống.
Hạ Tử Du nhanh tay phản xạ giựt lại ly rượu từ tay Trịnh Cường, không chút đắn đo suy nghĩ hất thẳng vào mặt hắn.
"Con khốn này, dám tạt rượu vào mặt tao, mày chán sống rồi phải không?"
Hắn hung dữ nắm lấy tóc Hạ Tử Du kéo mạnh ra phía sau. Đau đớn từ da đầu truyền tới, khuôn mặt Hạ Tử Du trắng bệch, hắn dùng lực không ít.
Cô vội lấy hai bàn tay nắm lấy tay còn lại của hắn đưa lên miệng dùng hết sức lực cắn thật mạnh.
"Đồ con điếm, dám cắn tay tao hả?"
Bàn tay thô mập đnag nắm tóc Hạ Tử Du vội buông ra nhưng ngay sau đó lại mạnh mẽ giáng một bạt tai lên má trắng nõn của cô.
Do tức giận nên cái tát rất mạnh, khoé miệng còn thấy được có máu rỉ ra, trên má lập tức đã in hằn năm ngón tay đỏ bừng.
"Gan cũng thật lớn, không biết qua tay bao thằng đàn ông rồi còn bày đặt thanh cao. Ông đây hôm nay phải cưỡng bức mày cho bằng được, phải dạy dỗ cho mày một bài học, nhẹ không muốn thì ông đây sẽ dùng sức"
Nói rồi tay hắn sờ xuống thắt lưng của chính mình mà bắt đầu cởi ra, kéo khoá quần xuống.
"Không... tôi không muốn"
Dưới ánh đèn lờ mờ, vết sẹo trên mặt hắn phá lệ hung ác, khiến người đối diện phát run.
Hành động của hắn làm cô sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, thân thể lùi lại phía sau, bàn tay vô tình quơ phải chai rượu.
Phản xạ tự nhiên cô liền nắm lấy chai rượu hung dữ đập mạnh xuống bàn làm nửa chai dưới bể ra, nửa còn lại thì từng mảnh thuỷ tinh lởm chởm gai góc đang trên tay cô.
"Tránh ra... các người mà tới gần tôi sẽ đâm chết"
Vừa hù doạ cô bừa hua chai rượu qua lại trước mặt hắn, khuôn mặt đanh lại, nếu đã đến bước này, cô phải tự nghĩ cách cứu mình trước.
"Người đẹp, bình tĩnh, anh chỉ giỡn cho vui thôi mà. Ngoan, bỏ cái chai xuống đi."
Thấy nguy hiểm trước mắt, Trịnh Cường thức thời dừng lại động tác, xuống nước mà nài nỉ.
"Đứng yên đó, không được tiến lại đây!"
Hạ Tử Du nhịn đau, cơ thể lùi lại, tiến nhanh về phía cửa phòng. Trong lòng thầm nghĩ, rời khỏi đây trước đã!
Bước chân hỗn loạn bước nhanh hơn, cửa vừa mở liền lao ra ngoài, nhưng vừa chạy được mấy bước không ngờ lại đụng phải một bức tường thịt cứng rắn.
Hơi thở lạnh lùng ập tới, Hạ Tử Du kinh ngạc ngẩng mặt lên, gương mặt mà cô nhung nhớ bao năm nay hiện lên gần trong gang tấc.
Người đàn ông này, dù có hoá ra tro cô vẫn có thể nhận ra. Hạ Tử Du si ngốc nhìn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Cô gái này trông rất quen mắt, dường như đã gặp qua!
Nhưng bị cô gái này nhìn chằm chằm như vậy, người đàn ông vô thức nhìu mày, tay đang đỡ trên lưng cô cũng thả lỏng, lịch sự hỏi:
"Cô không sao chứ?"
Câu hỏi của người đàn ông làm Hạ Tử tỉnh táo lại trong nháy mắt. Cô vội lui về sau vài bước, hốt hoảng cúi đầu, lắp bắp nói:
"Không... không sao!"
"Ừ, không sao thì tốt rồi!"
Người đàn ông hờ hững gật nhẹ đầu, dứt khoát xoay người cùng mấy người đàn ông theo sau từ tốn bước qua, không hề lưu luyến, lạnh lùng rời đi.
Hạ Tử Du còn đang thất thần thì phía sau vang lên
một tiếng gầm giận dữ:
"Tụi bay bắt lấy nó cho tao, nếu hôm nay không đè bẹp được nó tao đây không còn gọi là lão Cường nữa!"
Gương mặt Trịnh Cường vặn vẹo phẫn nộ, bộ dạng giống như ma quỷ hung ác doạ người.
Hạ Tử Du cảm thấy cả người đều trở nên lạnh như băng, hai chân run rẩy, không kịp suy nghĩ, hướng về phía người đàn ông vừa mới rời đi, ánh mắt đáng thương bất lực lên tiếng cầu xin:
"Hoắc Quân Nghị, xin anh hãy cứu tôi!"
Hiện tại người đàn ông trước mặt này chính là người duy nhất có thể cứu cô. Hai tay gắt gao nắm chặt, hồi hộp chờ đợi phản ứng của hắn.
Nghe cô gái kia gọi rõ cả họ tên của mình, bước chân bỗng dừng lại, đôi mắt của Hoắc Quân Nghị trở nên thâm trầm.
Từ từ quay người lại, hai mắt sắc bén của hắn nhìn Hạ Tử Du như muốn cắt từng lớp da thịt của cô.
Cô gái trước mắt cao gầy, quần sáo xộc xệch, tóc tai hơi rối, khoé môi có vết máu nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, mắt đẹp phảng phát nỗi buồn đáng thương nhìn hắn, đôi môi đỏ hồng hé mở thở hổn hển.
Tất cả điều này khiến trong đầu Hoắc Quân Nghị chợt hiện lên hình ảnh mơ hồ của cái đêm làm tình mất hồn hai năm trước kia, mi tâm nhíu chặt lại đầy nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.