Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng
Chương 33: Mỗi Người Đều Có Cuộc Sống Riêng
Dumy
17/12/2023
Sáu năm sau,
Hôm nay cuối tháng lại đúng vào dịp tết Trung Thu, mọi người ở trong công ty ai cũng háo hức mong cho mau hết giờ làm để có thể về nhà quây quần bên gia đình, người thân hoặc ra ngoài dạo chơi cùng người yêu, bằng hữu.
Ở phòng kế toán- lưu trữ dữ liệu của công ty Thái Thịnh, tình hình lại có vẻ căng thẳng hơn.
Vào cuối tháng, việc tổng kết số liệu của các phòng ban sẽ do phòng lưu trữ dữ liệu xử lý, sau đó sẽ làm báo cáo rồi nộp lên cho tổng giám đốc xem xét tình hình kinh doanh của công ty.
Vì vậy cuối tháng cũng chính là thời điểm bận rộn nhất của bọn họ.
Bây giờ cũng đã gần sáu giờ chiều, đa số mọi người ở các phòng ban khác đều đã tắt máy tính chuẩn bị ra về, tiếng nói cười rôm rả khiến những người vẫn còn phải ở lại làm việc càng thêm nhấp nhỏm.
"Tử Du này, hôm nay em có hẹn với ai không?"
Người vừa lên tiếng là đồng nghiệp tên Thu Nguyệt.
Phòng kế toán - lưu trữ dữ liệu có tất cả sáu người, ngoài Hạ Tử Du trẻ tuổi nhất lại chưa có gia đình thì năm người còn lại ai cũng đã có gia đình và con cái, thế nên mặc dù thân xác còn ở công ty nhưng tinh thần của họ đã sớm hướng về nhà.
Hạ Tử Du vẫn đang cặm cụi tổng hợp lại các dữ liệu mà các phòng ban gửi tới, nghe trưởng phòng hỏi vậy liền ngẩng mặt lên khẽ cười trả lời:
"Dạ không, nếu mọi người bận thì cứ về trước đi ạ, công việc cũng không còn nhiều, cứ giao lại cho em, em sẽ cố gắng xử lý xong trong hôm nay."
"Phòng chúng ta chỉ có Tử Du là vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng nhất thôi. Nếu vậy tụi chị cũng không khách khí nữa, em xem mới cách giờ tan tầm chưa tới một tiếng mà điện thoại chị đã bị người nhà gọi réo rắt tới nóng máy luôn rồi."
Câu trả lời của Hạ Tử Du khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, như trút bỏ được gánh nặng, vừa nói vừa cười đầy vui vẻ.
Mọi người nhanh chóng đem công việc vẫn còn đang làm dở giao lại cho Hạ Tử Du sau đó cũng vội vã rời đi.
Còn mỗi trưởng phòng Lưu, vẻ mặt khó xử nhìn qua Hạ Tử Du, có chút áy náy nói:
"Thật là.. bắt nạt người quá đáng!"
"Dù sao em cũng ở có một mình cho nên ở đây hay về nhà cũng giống nhau. Chị cũng mau về nhà đi, đừng lo cho em."
Hạ Tử Du cười nói.
"Con bé này, chỉ biết nghĩ cho người khác. Vậy...chị về nhé, ngày mai nhất định sẽ mời em một bữa
ăn ngon coi như trả công em tăng ca hôm nay."
"Được, em sẽ ăn thật no!"
Hạ Tử Du sảng khoái đáp ứng.
Chẳng mấy chốc, căn phòng lại trở về vẻ an tĩnh.
Hạ Tử Du một mình ngồi trong không gian rộng lớn, hai mắt vô thức nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, tâm trạng có chút lạc lõng.
Tới khi làm xong việc, lúc ra khỏi công ty thì cũng đã hơn chín giờ tối.
Thời tiết hôm nay thật mát mẻ, mặt trăng dường như vừa to lại sáng hơn thường ngày.
Hạ Tử Du cầm lấy giỏ xách chậm rãi đi đến trạm đón xe bus cách công ty hai cái ngã tư.
Từ sáu năm trước, sau khi bà nội được xuất viện, vì không muốn trở thành gánh nặng cho cháu gái phải vừa chăm sóc mình lại còn phải đi làm, đi học nên bà nội Hạ quyết định quay trở về căn nhà cũ ở quê.
Dù sao không khí ở quê vẫn trong lành, yên tĩnh hơn ở thành phố, thích hợp cho người già nghỉ dưỡng, lại có thể nhang khói cho chồng, cho con.
Mặc dù Hạ Tử Du đã năn nỉ, khuyên nhủ nhiều lần nhưng vẫn không thể lay chuyển được quyết định của bà nội Hạ.
Do vậy, mấy năm nay, từ lúc đi học tới khi ra trường rồi đi làm, cô đều thuê phòng ở cùng bạn để có thể giảm bớt tiền phòng, nhưng mấy tháng trước người bạn này đã kết hôn nên tạm thời cô cũng chỉ sống một mình.
Đi làm cho Thái Thịnh gần bốn năm, chế độ dành cho nhân viên ở đây cũng khá tốt, ngoài tiền phòng, tiền sinh hoạt hàng tháng cùng tiền gửi về quê cho bà nội, cô cũng đã để dành được một khoản, nếu cố gắng tích cóp thêm ba năm nữa, tới lúc ấy sẽ có thể mua trả góp một căn hộ chung cư nho nhỏ, khi đó cô sẽ đón bà nội lên ở cùng, hai bà cháu lại có thể ở gần chăm sóc lẫn nhau.
Mỉm cười với suy nghĩ về tương lai của bản thân, lúc ngẩng mặt lên lại vô tình nhìn thấy hình ảnh của bảng hiệu quảng cáo ở toà nhà trước mặt thì khuôn mặt Hạ Tử Du có chút cứng đờ, nụ cười cũng trở nên gượng ngạo rồi tắt ngấm.
Cô gái xinh đẹp quyến rũ xuất hiện ở trên màn hình lớn chính là Đường San San. Mấy năm qua, mức độ nổi tiếng của cô ấy vẫn không hề giảm, thậm chí càng ngày càng nổi tiếng hơn. Chính là mẫu phụ nữ vừa đẹp, vừa giỏi lại còn nhiều tiền, là thần tượng mà mọi cô gái luôn muốn hướng tới.
Hạ Tử Du khẽ cắn cắn môi dưới, ánh mắt rũ xuống đầy tự ti.
Đường San San khiến trong đầu cô bất chợt hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông mà cô đã cố chôn giấu bao nhiêu năm qua.
Hắn dạo này thế nào rồi? Hai người họ đã kết hôn chưa? Sống cùng nhau có hạnh phúc không?
Trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng những chuyện này liên quan gì tới cô cơ chứ?
Cô và hai người họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm tới.
Nếu như không thể, hà tất phải cưỡng cầu, đến cuối cùng cũng chỉ có bản thân phải ngặm nhấm đau khổ trong vô vọng!
Hôm nay cuối tháng lại đúng vào dịp tết Trung Thu, mọi người ở trong công ty ai cũng háo hức mong cho mau hết giờ làm để có thể về nhà quây quần bên gia đình, người thân hoặc ra ngoài dạo chơi cùng người yêu, bằng hữu.
Ở phòng kế toán- lưu trữ dữ liệu của công ty Thái Thịnh, tình hình lại có vẻ căng thẳng hơn.
Vào cuối tháng, việc tổng kết số liệu của các phòng ban sẽ do phòng lưu trữ dữ liệu xử lý, sau đó sẽ làm báo cáo rồi nộp lên cho tổng giám đốc xem xét tình hình kinh doanh của công ty.
Vì vậy cuối tháng cũng chính là thời điểm bận rộn nhất của bọn họ.
Bây giờ cũng đã gần sáu giờ chiều, đa số mọi người ở các phòng ban khác đều đã tắt máy tính chuẩn bị ra về, tiếng nói cười rôm rả khiến những người vẫn còn phải ở lại làm việc càng thêm nhấp nhỏm.
"Tử Du này, hôm nay em có hẹn với ai không?"
Người vừa lên tiếng là đồng nghiệp tên Thu Nguyệt.
Phòng kế toán - lưu trữ dữ liệu có tất cả sáu người, ngoài Hạ Tử Du trẻ tuổi nhất lại chưa có gia đình thì năm người còn lại ai cũng đã có gia đình và con cái, thế nên mặc dù thân xác còn ở công ty nhưng tinh thần của họ đã sớm hướng về nhà.
Hạ Tử Du vẫn đang cặm cụi tổng hợp lại các dữ liệu mà các phòng ban gửi tới, nghe trưởng phòng hỏi vậy liền ngẩng mặt lên khẽ cười trả lời:
"Dạ không, nếu mọi người bận thì cứ về trước đi ạ, công việc cũng không còn nhiều, cứ giao lại cho em, em sẽ cố gắng xử lý xong trong hôm nay."
"Phòng chúng ta chỉ có Tử Du là vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng nhất thôi. Nếu vậy tụi chị cũng không khách khí nữa, em xem mới cách giờ tan tầm chưa tới một tiếng mà điện thoại chị đã bị người nhà gọi réo rắt tới nóng máy luôn rồi."
Câu trả lời của Hạ Tử Du khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, như trút bỏ được gánh nặng, vừa nói vừa cười đầy vui vẻ.
Mọi người nhanh chóng đem công việc vẫn còn đang làm dở giao lại cho Hạ Tử Du sau đó cũng vội vã rời đi.
Còn mỗi trưởng phòng Lưu, vẻ mặt khó xử nhìn qua Hạ Tử Du, có chút áy náy nói:
"Thật là.. bắt nạt người quá đáng!"
"Dù sao em cũng ở có một mình cho nên ở đây hay về nhà cũng giống nhau. Chị cũng mau về nhà đi, đừng lo cho em."
Hạ Tử Du cười nói.
"Con bé này, chỉ biết nghĩ cho người khác. Vậy...chị về nhé, ngày mai nhất định sẽ mời em một bữa
ăn ngon coi như trả công em tăng ca hôm nay."
"Được, em sẽ ăn thật no!"
Hạ Tử Du sảng khoái đáp ứng.
Chẳng mấy chốc, căn phòng lại trở về vẻ an tĩnh.
Hạ Tử Du một mình ngồi trong không gian rộng lớn, hai mắt vô thức nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối, tâm trạng có chút lạc lõng.
Tới khi làm xong việc, lúc ra khỏi công ty thì cũng đã hơn chín giờ tối.
Thời tiết hôm nay thật mát mẻ, mặt trăng dường như vừa to lại sáng hơn thường ngày.
Hạ Tử Du cầm lấy giỏ xách chậm rãi đi đến trạm đón xe bus cách công ty hai cái ngã tư.
Từ sáu năm trước, sau khi bà nội được xuất viện, vì không muốn trở thành gánh nặng cho cháu gái phải vừa chăm sóc mình lại còn phải đi làm, đi học nên bà nội Hạ quyết định quay trở về căn nhà cũ ở quê.
Dù sao không khí ở quê vẫn trong lành, yên tĩnh hơn ở thành phố, thích hợp cho người già nghỉ dưỡng, lại có thể nhang khói cho chồng, cho con.
Mặc dù Hạ Tử Du đã năn nỉ, khuyên nhủ nhiều lần nhưng vẫn không thể lay chuyển được quyết định của bà nội Hạ.
Do vậy, mấy năm nay, từ lúc đi học tới khi ra trường rồi đi làm, cô đều thuê phòng ở cùng bạn để có thể giảm bớt tiền phòng, nhưng mấy tháng trước người bạn này đã kết hôn nên tạm thời cô cũng chỉ sống một mình.
Đi làm cho Thái Thịnh gần bốn năm, chế độ dành cho nhân viên ở đây cũng khá tốt, ngoài tiền phòng, tiền sinh hoạt hàng tháng cùng tiền gửi về quê cho bà nội, cô cũng đã để dành được một khoản, nếu cố gắng tích cóp thêm ba năm nữa, tới lúc ấy sẽ có thể mua trả góp một căn hộ chung cư nho nhỏ, khi đó cô sẽ đón bà nội lên ở cùng, hai bà cháu lại có thể ở gần chăm sóc lẫn nhau.
Mỉm cười với suy nghĩ về tương lai của bản thân, lúc ngẩng mặt lên lại vô tình nhìn thấy hình ảnh của bảng hiệu quảng cáo ở toà nhà trước mặt thì khuôn mặt Hạ Tử Du có chút cứng đờ, nụ cười cũng trở nên gượng ngạo rồi tắt ngấm.
Cô gái xinh đẹp quyến rũ xuất hiện ở trên màn hình lớn chính là Đường San San. Mấy năm qua, mức độ nổi tiếng của cô ấy vẫn không hề giảm, thậm chí càng ngày càng nổi tiếng hơn. Chính là mẫu phụ nữ vừa đẹp, vừa giỏi lại còn nhiều tiền, là thần tượng mà mọi cô gái luôn muốn hướng tới.
Hạ Tử Du khẽ cắn cắn môi dưới, ánh mắt rũ xuống đầy tự ti.
Đường San San khiến trong đầu cô bất chợt hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông mà cô đã cố chôn giấu bao nhiêu năm qua.
Hắn dạo này thế nào rồi? Hai người họ đã kết hôn chưa? Sống cùng nhau có hạnh phúc không?
Trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng những chuyện này liên quan gì tới cô cơ chứ?
Cô và hai người họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm tới.
Nếu như không thể, hà tất phải cưỡng cầu, đến cuối cùng cũng chỉ có bản thân phải ngặm nhấm đau khổ trong vô vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.