Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng
Chương 2: Trở Thành Trẻ Mồ Côi
Dumy
16/12/2023
Nhà họ Hạ,
Bà nội Hạ bận rộn nấu cơm tối trong bếp thì chuông điện thoại ngoài phòng khách vang lên. Đang thái thịt dở chợt nghe tiếng điện thoại khiến bà nội Hạ giật nảy mình, lưỡi dao theo đó mà xẹt nhẹ qua đầu ngón tay làm máu khẽ rướm ra.
Bà nội Hạ vội vàng rửa nước rồi lau sạch tay chạy vội lên nhà bắt máy.
"Alo, tôi nghe đây!"
Bà nội Hạ lên tiếng.
"Xin lỗi, đây có phải nhà họ Hạ không ạ?"
Giọng của chàng trai trẻ đáp lại.
"Vâng đúng rồi, không biết cậu tìm ai thế?"
"Chào bà, tôi bên cảnh sát giao thông của huyện A, hiện tại chúng tôi đang tiếp nhận xử lý một vụ tai nạn giao thông có liên quan đến anh Hạ Nghiêm Quân và cô Ngô Mặc Lam, xin hỏi họ có phải người nhà của bà không?"
Người cảnh sát nói rõ tình hình.
"Đúng, đúng rồi, đó là con trai và con dâu tôi, con tôi...con của tôi có bị làm sao không anh cảnh sát".
Giọng bà nội Hạ run run gấp gáp hỏi.
"Hiện tại họ đã được chuyển đến bệnh viện ở thành phố Y, tôi thông báo để người nhà sắp xếp lên bệnh viện để làm các thủ tục cho họ."
"Vâng, vâng tôi sẽ đi ngay, cảm ơn anh"
Bà nội Hạ khuôn mặt tái nhợt, miệng khẽ lẩm bẩm 'Nghiêm Quân, Mặc Tâm, các con đừng có làm sao nhé, nam mô ai di đà phật, mong ngài phù hộ cho các con của tôi bình an"
Hạ Tử Du vừa mới chơi cùng các bạn nhỏ ở ngoài sân, mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán vội chạy vào nhà, ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi bà nội Hạ:
"Bà nội ơi, ba mẹ con sao giờ vẫn chưa về, ba mẹ nói sẽ về sớm mà, sao giờ vẫn chưa thấy vậy bà nội? Con nhớ ba mẹ quá! ".
" Tiểu Du, con với bà nội cùng nhau đi bệnh viện ngay, cảnh sát vừa gọi điện báo cho bà nội là ba mẹ con gặp tai nạn rồi" .
Ngấn nước trên đuôi mắt nhăn nheo của bà nội Hạ như muốn trực rơi xuống nhưng phải cố kiềm nén lại.
"Ba mẹ con bị tai nạn, ba mẹ con có bị làm sao không bà nội? Ba mẹ, ba mẹ đừng có làm sao, ba mẹ không được bỏ lại tiểu Du, huhu..." .
Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt non nớt, miệng méo xệch vừa khóc vừa nói của cháu gái làm bà nội Hạ đau lòng.
"Không sao đâu, ba mẹ con nhất định sẽ không sao đâu, nhanh, chúng ta phải đến bệnh viện ngay."
Vừa đến bệnh viện, sau khi báo là người thân của nạn nhân vụ tai nạn ở huyện A thì bà nội Hạ được hướng dẫn đến khu cấp cứu. Nhưng khi mới đến tới nơi thì bà nội Hạ liền thấy mấy vị bác sĩ cùng y tá cũng vừa từ phòng bệnh đi ra.
Bác sĩ thấy người nhà của bệnh nhân đến thì khẽ gỡ khẩu trang cúi mặt lắc nhẹ đầu:
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nạn nhân bị chấn thương quá mạnh, đầu bị dập não dẫn đến xuất huyết máu bên trong, chúng tôi đã cố gắng nhưng.... thành thật xin lỗi, chia buồn cùng gia đình."
Lời vừa nói xong, các bác sĩ cùng y tá cúi đầu xin lỗi rồi nhẹ nhàng rời đi.
Bà nội Hạ thẫn thờ như người vô hồn, nước mắt lúc này không thể kìm chế tuôn rơi như mưa, lắc lắc đầu như không thể tin đây là sự thật.
Thấy bà nội như vậy, Hạ Tử Du đứng kế bên cũng khóc theo, lay lay tay bà nội Hạ:
"Bà nội, ba mẹ con sao rồi, sao họ lại bị phủ khăn trắng kín đầu như vậy chứ, bà nội ơi...."
"Ba mẹ con...ba mẹ con bỏ bà cháu mình lại rồi, ba mẹ con đã đi xa rồi..."
Bà nội Hạ hai chân run rẩy vừa nói vừa tiến về phía hai giường bệnh đã được khăn trắng phủ kín đầu.
"Ông trời ơi, tôi đã làm gì sai mà sao ông lại đối xử với các con tôi như vậy chứ? Con của tụi nó còn nhỏ như vậy giờ phải làm sao đây? Cái thân già này phải chống đỡ như thế nào đây? Ông trời ơi!"
Một già một trẻ bên giường bệnh khóc đến thương tâm làm những người chứng kiến cũng phải rơi nước mắt, sụt sùi theo.
Tội nghiệp, còn gì đau lòng hơn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đứa bé còn nhỏ vậy giờ phải trở thành trẻ mồ côi rồi!
Bà nội Hạ bận rộn nấu cơm tối trong bếp thì chuông điện thoại ngoài phòng khách vang lên. Đang thái thịt dở chợt nghe tiếng điện thoại khiến bà nội Hạ giật nảy mình, lưỡi dao theo đó mà xẹt nhẹ qua đầu ngón tay làm máu khẽ rướm ra.
Bà nội Hạ vội vàng rửa nước rồi lau sạch tay chạy vội lên nhà bắt máy.
"Alo, tôi nghe đây!"
Bà nội Hạ lên tiếng.
"Xin lỗi, đây có phải nhà họ Hạ không ạ?"
Giọng của chàng trai trẻ đáp lại.
"Vâng đúng rồi, không biết cậu tìm ai thế?"
"Chào bà, tôi bên cảnh sát giao thông của huyện A, hiện tại chúng tôi đang tiếp nhận xử lý một vụ tai nạn giao thông có liên quan đến anh Hạ Nghiêm Quân và cô Ngô Mặc Lam, xin hỏi họ có phải người nhà của bà không?"
Người cảnh sát nói rõ tình hình.
"Đúng, đúng rồi, đó là con trai và con dâu tôi, con tôi...con của tôi có bị làm sao không anh cảnh sát".
Giọng bà nội Hạ run run gấp gáp hỏi.
"Hiện tại họ đã được chuyển đến bệnh viện ở thành phố Y, tôi thông báo để người nhà sắp xếp lên bệnh viện để làm các thủ tục cho họ."
"Vâng, vâng tôi sẽ đi ngay, cảm ơn anh"
Bà nội Hạ khuôn mặt tái nhợt, miệng khẽ lẩm bẩm 'Nghiêm Quân, Mặc Tâm, các con đừng có làm sao nhé, nam mô ai di đà phật, mong ngài phù hộ cho các con của tôi bình an"
Hạ Tử Du vừa mới chơi cùng các bạn nhỏ ở ngoài sân, mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán vội chạy vào nhà, ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi bà nội Hạ:
"Bà nội ơi, ba mẹ con sao giờ vẫn chưa về, ba mẹ nói sẽ về sớm mà, sao giờ vẫn chưa thấy vậy bà nội? Con nhớ ba mẹ quá! ".
" Tiểu Du, con với bà nội cùng nhau đi bệnh viện ngay, cảnh sát vừa gọi điện báo cho bà nội là ba mẹ con gặp tai nạn rồi" .
Ngấn nước trên đuôi mắt nhăn nheo của bà nội Hạ như muốn trực rơi xuống nhưng phải cố kiềm nén lại.
"Ba mẹ con bị tai nạn, ba mẹ con có bị làm sao không bà nội? Ba mẹ, ba mẹ đừng có làm sao, ba mẹ không được bỏ lại tiểu Du, huhu..." .
Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt non nớt, miệng méo xệch vừa khóc vừa nói của cháu gái làm bà nội Hạ đau lòng.
"Không sao đâu, ba mẹ con nhất định sẽ không sao đâu, nhanh, chúng ta phải đến bệnh viện ngay."
Vừa đến bệnh viện, sau khi báo là người thân của nạn nhân vụ tai nạn ở huyện A thì bà nội Hạ được hướng dẫn đến khu cấp cứu. Nhưng khi mới đến tới nơi thì bà nội Hạ liền thấy mấy vị bác sĩ cùng y tá cũng vừa từ phòng bệnh đi ra.
Bác sĩ thấy người nhà của bệnh nhân đến thì khẽ gỡ khẩu trang cúi mặt lắc nhẹ đầu:
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nạn nhân bị chấn thương quá mạnh, đầu bị dập não dẫn đến xuất huyết máu bên trong, chúng tôi đã cố gắng nhưng.... thành thật xin lỗi, chia buồn cùng gia đình."
Lời vừa nói xong, các bác sĩ cùng y tá cúi đầu xin lỗi rồi nhẹ nhàng rời đi.
Bà nội Hạ thẫn thờ như người vô hồn, nước mắt lúc này không thể kìm chế tuôn rơi như mưa, lắc lắc đầu như không thể tin đây là sự thật.
Thấy bà nội như vậy, Hạ Tử Du đứng kế bên cũng khóc theo, lay lay tay bà nội Hạ:
"Bà nội, ba mẹ con sao rồi, sao họ lại bị phủ khăn trắng kín đầu như vậy chứ, bà nội ơi...."
"Ba mẹ con...ba mẹ con bỏ bà cháu mình lại rồi, ba mẹ con đã đi xa rồi..."
Bà nội Hạ hai chân run rẩy vừa nói vừa tiến về phía hai giường bệnh đã được khăn trắng phủ kín đầu.
"Ông trời ơi, tôi đã làm gì sai mà sao ông lại đối xử với các con tôi như vậy chứ? Con của tụi nó còn nhỏ như vậy giờ phải làm sao đây? Cái thân già này phải chống đỡ như thế nào đây? Ông trời ơi!"
Một già một trẻ bên giường bệnh khóc đến thương tâm làm những người chứng kiến cũng phải rơi nước mắt, sụt sùi theo.
Tội nghiệp, còn gì đau lòng hơn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đứa bé còn nhỏ vậy giờ phải trở thành trẻ mồ côi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.