Tổng Tài Xấu Xa, Cảm Phiền Tránh Ra
Chương 205: sinh con
Tư Không Vũ Tịch
21/06/2023
Thẩm Thiên Vi coi sự làm như không thấy của cô như một sự sỉ nhục đối với
bản thân, lao tới và nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Tâm, ngay khi tay
cô ta chạm vào Đường Thanh Tâm, cô ta cảm thấy cổ tay đau nhói, sau đó
bị một lực mạnh mẽ ném ra ngoài!
Lệ Thiên Minh lấy khăn tay ra lau lòng bàn tay, sau đó ném xuống đất, vẻ mặt chán ghét khiến cô ta trở nên vô cùng khó coi.
"Cô Thẩm nên tránh xa vợ tôi ra một chút thì tốt hơn. Chúng tôi không chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi và tuyên bố nào từ cô".
Câu nói này khiến Thẩm Thiên Vi đỏ mặt, Trần Hiền đỡ cô ta dậy, bất bình nhìn Lệ Thiên Minh: "Chủ tịch Lệ, làm như vậy có phải là quá đáng lắm không? Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, cũng có chỗ chưa hiểu chuyện, có thể thay đổi là được rồi, các người cũng quá không nể tình người rồi ".
"Ồ, lần đầu tiên nghe nói rằng người phạm mọi tội lỗi không thể tha thứ, lại đi buộc mọi người phải tha thứ, ông Trần, tội Thẩm Thiên Vi gây ra phải ngồi năm sáu năm tù là chuyện bình thường, tôi là nể tình thấy mẹ cô một mình nuôi cô lớn đáng thương nên mới không kháng cáo, cô đừng có làm loạn lên, tôi còn giữ lại chứng cứ đấy".
Lệ Thiên Minh một bước cũng không nhượng bộ, sắc mặt của Trần Hiền và Thẩm Thiên Vi liền tái mét, Lệ Thiên Minh không quan tâm lắm, tự mình đưa Đường Thanh Tâm rời đi.
"Chú Trần, lần trước bắt cóc thất bại, chúng ta làm lại đi!"
Thẩm Thiên Vi không thể chịu được nhục nhã khi bị chỉ thẳng vào mặt như thế này, lòng tự trọng kém cỏi của cô ta lại dâng lên và cầu xin Trần Hiền giúp cô ta, Trần Hiền thở dài nói: "Kiên nhẫn đi, hôm nay cô có một nhiệm vụ, đừng quên mục đích của cô".
Trần Hiền nhắc nhở cô ta, Thẩm Thiên Vi nắm chặt tay, vừa muốn gần như muốn nổ tung, nghĩ đến lời dặn của mẹ, cô ta lại chịu đựng. Cô ta không còn là cô chủ Thẩm cao cao tại thượng nữa, Thẩm Trường Thanh yêu cầu cô ta tới tìm khách hàng thương lượng, để lấy lại những gì đã mất, bây giờ đã quá muộn để huấn luyện cô ta, chỉ là có Trần Hiền, cô ta cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Khi bước ra khỏi khách sạn, Lệ Thiên Minh bàn với Đường Thanh Tâm dọn ra ngoài, nếu như đã gả cho anh rồi vẫn ở trong khách sạn cũng không đúng, Đường Thanh Tâm nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, định là khi chuẩn bị trở về sẽ trả phòng.Hai người ra vào cùng nhau và nhanh chóng bị chụp lại, khi bức ảnh đến tay Trương Mỹ Lan, bà ấy không hề tức giận mà gọi điện cho anh bằng một giọng bình tĩnh đáng ngạc nhiên.
“Làm sao vậy?"
Trong xe, Đường Thanh Tâm nhìn thấy ánh mắt của Lệ Thiên Minh tối sầm lại, không nhịn được hỏi anh, Lệ Thiên Minh đặt điện thoại xuống, nắm chặt tay cô.
"Mẹ nói muốn chúng ta trở về ăn tối".
Tưởng Đường Thanh Tâm sẽ từ chối, nhưng người phụ nữ mỉm cười bắt tay anh.
"Được rồi, cùng em đi mua một ít quà mang theo nhé".
"Được"
Lệ Thiên Minh mỉm cười, thật ra mâu thuẫn mẹ chồng con dâu có thể giải quyết dễ dàng giải quyết, chỉ là đứa trẻ này thôi! Xe dừng ở lối vào bệnh viện, lần này Lệ Thiên Minh chọn một bệnh viện chuyên khoa, nghe nói là tốt nhất trong nước, nếu không có kết quả, anh sẽ đưa Đường Thanh Tâm đi ra nước ngoài, tóm lại nhất định phải thành công.
Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm tư thế hiên ngang xuất hiện, khiến tất cả mọi người trong bệnh viện đều phải giơ điện thoại di động lên, lần này bọn họ không từ chối, Đường Thanh Tâm cũng nhìn không chớp mắt, tùy ý chụp ảnh bọn họ, nếu như đã lựa chọn làm bà chủ nhà họ Lệ, cũng phải quen với ánh nhìn như thế này. Hai người xếp hàng chờ đợi như những người bình thường, Đường Thanh Tâm cũng trò chuyện rôm rả với những người đến khám bệnh.
Mới biết được có nhiều người đang gặp tình trạng không thể sinh con làm phiền lòng, đặc biệt là cặp vợ chồng ngồi bên phải cô, bọn họ đều đã ngoài 40. Đây là lần cuối cùng họ đến gặp bác sĩ. Hai vợ chồng đã có con nuôi, và giờ chỉ muốn thử lại để bản thân không cảm thấy hối tiếc.
"Tôi đã bảo không để cô ấy đi khám nữa, nhưng cô ấy muốn cho tôi một đứa con ruột. Thật ra, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, nhận nuôi cũng là ruột thịt, có gì khác nhau chứ? Nếu như cô ấy muốn giày vò thì tôi cũng đành giày vò theo!"
"Vậy không phải là vì em hi vọng em anh được người ta xem trọng, đừng để đến lúc đó nói ra anh cũng khó xử đấy".
Chị kia quở trách, nhưng anh trai ở bên cạnh lại tự cho mình là đúng.
"Có gì để mà nói, anh sống cũng không phải tiêu tiền nhà người ta, nói cái gì, vợ tôi bản thân tôi biết, tôi không chê, bọn họ có tư cách gì mà chê, em là nghĩ quá nhiều rồi!"
Một nhóm người đang trò chuyện cùng nhau, Đường Thanh Tâm thực sự rất cảm động. Vẫn là một cặp vợ chồng bình thường tốt hơn, nhưng một người đàn ông như Lệ Thiên Minh đã rất hiếm có rồi. Cô còn hy vọng gì nữa? Nhưng mối quan hệ mẹ chồng - con dâu đã khó xử, bọn họ cuối cùng phải tách ra ở riêng, chỉ là bà nội bên đó cô thực sự không có cách nào đối mặt.
"Số 29, Đường Thanh Tâm!"
Nghe thấy tiếng gọi, Đường Thanh Tâm vội vàng đứng dậy xông vào, Lê Thiên Minh nhìn phía sau có chút buồn bực, thật ra cô rất quan tâm, cô rất muốn có một đứa con của riêng mình.
Bác sĩ là một bà già tốt bụng. Gặp bà, Đường Thanh Tâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lật ra tất cả hồ sơ bệnh án trước đây của mình và đưa cho bà xem. Vị bác sĩ già ra hiệu cho cô đi kiểm tra chi tiết và cuối cùng quyết định phương án sau khi có kết quả kiểm tra.
Kết quả kiểm tra phải đến tuần sau mới có thể lấy được, Đường Thanh Tâm cả tuần này cũng không dễ dàng gì. Sau khi kiểm tra, cô hận không thể lập tức lấy kết quả ngay, Lệ Thiên Minh không nhịn được kéo cô lại nhắc nhở cô còn phải về nhà ăn cơm, Đường Thanh Tâm đành miễn cưỡng từ bỏ.
Trên đường đi cô lo lắng không yên, mua xong quà thì đã năm giờ, Đường Thanh Tâm không ngừng nghĩ ngợi lung tung. "Anh nói em mặc cái này có thích hợp không?"
"Tất nhiên là thích hợp, em mặc cái gì cũng đẹp hết".
"Bọn họ đuổi em đi thì sao? Em và anh cứ quyết định như vậy, bà nội nhất định cho rằng em quấn lấy anh, lại còn trách em nói lời không giữ lời".
"Không đâu, anh sẽ nói là do anh ngủ với em rồi, anh phải chịu trách nhiệm".
Đường Thanh Tâm "."
Cô dừng lại vài giây, đang định nói, Lệ Thiên Minh đã chiếm lấy đôi môi cô, chặn môi cô lại và trao một nụ hôn dài, khiến cô gần như khó thở mới chịu buông ra.
"Không cần lo lắng, có gì anh sẽ chịu tột tất, em chỉ cần mỉm cười là được rồi."
Lệ Thiên Minh an ủi Đường Thanh Tâm, khi hai người trở lại nhà cũ, sắc mặt Đường Thanh Tâm thay đổi sau khi nhìn thấy mọi người trong phòng khách, khắp phòng đều là nam nữ thanh niên, khi nhìn thấy họ xuất hiện, rất nhiều cô gái dùng ánh mắt khinh thường nhìn Đường Thanh Tâm, giống như cô là một tên trộm.
Lệ Thiên Minh cau mày, căn bản không ngờ tới mẹ mình sẽ làm điều này.
"Thiên Minh, mau tới đây, tới xem một chút. Cái này đều là do mẹ chọn cho con. Mặt trước lồi, mặt sau uốn lượn. Thật sự là rất đẹp!"
Đột nhiên ép chặt Đường Thanh Tâm sang một bên, cô không thể đứng vững, hộp quà trên tay suýt chút nữa rơi xuống. Người đàn ông bên cạnh nhanh mắt, nhanh chóng đỡ cô.
"Cảm ơn anh".
Đường Thanh Tâm cảm ơn, bên cạnh có tiếng cười chế nhạo, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt hẹp dài.
"Cậu chủ Phan?
"Phan Đức Vinh lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt cương quyết sắt thép, ra hiệu cho người làm cầm hộp quà đi, kéo cô đến bên cạnh Lệ Thiên Minh, còn cố ý hét lên: "Oa! Lệ Thiên Minh, cậu đúng là được lắm đấy, mua cho vợ mình một chiếc nhẫn kim cương to như vậy, còn gọi chúng tôi đến đây để mở tiệc chúc mừng, làm gì cũng chẳng nói rõ trước gì cả!"
“Người anh em cảm ơn nhé".
Lệ Thiên Minh nhỏ giọng cảm ơn, nắm lấy tay Đường Thanh Tâm. Mu bàn tay cô hướng về phía trước, để chiếc nhẫn kim cương lộ ra.
“Mọi người, cảm ơn các bạn đã đến dự tiệc của chúng tôi ngày hôm nay. Đám cưới của tôi và Đường Thanh Tâm sẽ được tổ chức vào hôm ngày này một tháng sau, và chúng tôi xin chân thành mời mọi người đến dự đám cưới của chúng tôi!"
“Chà! Thật lãng mạn".
"Chủ tịch Lệ đẹp trai quá đi!"
“Chúc mừng chúc mừng!"
Cả hội phòng khách lập tức bùng nổ, Đường Thanh Tâm cảm động, nhưng Trương Mỹ Lan sắc mặt lại trắng bệch, bà ta muốn nói gì đó, nhưng hiện tại khung cảnh đang vui sướng hân hoan, ai ai cũng đều tiến lên chúc mừng Lệ Thiên Minh cùng với Đường Thanh Tâm, bà ta rất nhanh đã bị đẩy sang một bên.
Lệ Thiên Minh lấy khăn tay ra lau lòng bàn tay, sau đó ném xuống đất, vẻ mặt chán ghét khiến cô ta trở nên vô cùng khó coi.
"Cô Thẩm nên tránh xa vợ tôi ra một chút thì tốt hơn. Chúng tôi không chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi và tuyên bố nào từ cô".
Câu nói này khiến Thẩm Thiên Vi đỏ mặt, Trần Hiền đỡ cô ta dậy, bất bình nhìn Lệ Thiên Minh: "Chủ tịch Lệ, làm như vậy có phải là quá đáng lắm không? Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, cũng có chỗ chưa hiểu chuyện, có thể thay đổi là được rồi, các người cũng quá không nể tình người rồi ".
"Ồ, lần đầu tiên nghe nói rằng người phạm mọi tội lỗi không thể tha thứ, lại đi buộc mọi người phải tha thứ, ông Trần, tội Thẩm Thiên Vi gây ra phải ngồi năm sáu năm tù là chuyện bình thường, tôi là nể tình thấy mẹ cô một mình nuôi cô lớn đáng thương nên mới không kháng cáo, cô đừng có làm loạn lên, tôi còn giữ lại chứng cứ đấy".
Lệ Thiên Minh một bước cũng không nhượng bộ, sắc mặt của Trần Hiền và Thẩm Thiên Vi liền tái mét, Lệ Thiên Minh không quan tâm lắm, tự mình đưa Đường Thanh Tâm rời đi.
"Chú Trần, lần trước bắt cóc thất bại, chúng ta làm lại đi!"
Thẩm Thiên Vi không thể chịu được nhục nhã khi bị chỉ thẳng vào mặt như thế này, lòng tự trọng kém cỏi của cô ta lại dâng lên và cầu xin Trần Hiền giúp cô ta, Trần Hiền thở dài nói: "Kiên nhẫn đi, hôm nay cô có một nhiệm vụ, đừng quên mục đích của cô".
Trần Hiền nhắc nhở cô ta, Thẩm Thiên Vi nắm chặt tay, vừa muốn gần như muốn nổ tung, nghĩ đến lời dặn của mẹ, cô ta lại chịu đựng. Cô ta không còn là cô chủ Thẩm cao cao tại thượng nữa, Thẩm Trường Thanh yêu cầu cô ta tới tìm khách hàng thương lượng, để lấy lại những gì đã mất, bây giờ đã quá muộn để huấn luyện cô ta, chỉ là có Trần Hiền, cô ta cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Khi bước ra khỏi khách sạn, Lệ Thiên Minh bàn với Đường Thanh Tâm dọn ra ngoài, nếu như đã gả cho anh rồi vẫn ở trong khách sạn cũng không đúng, Đường Thanh Tâm nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, định là khi chuẩn bị trở về sẽ trả phòng.Hai người ra vào cùng nhau và nhanh chóng bị chụp lại, khi bức ảnh đến tay Trương Mỹ Lan, bà ấy không hề tức giận mà gọi điện cho anh bằng một giọng bình tĩnh đáng ngạc nhiên.
“Làm sao vậy?"
Trong xe, Đường Thanh Tâm nhìn thấy ánh mắt của Lệ Thiên Minh tối sầm lại, không nhịn được hỏi anh, Lệ Thiên Minh đặt điện thoại xuống, nắm chặt tay cô.
"Mẹ nói muốn chúng ta trở về ăn tối".
Tưởng Đường Thanh Tâm sẽ từ chối, nhưng người phụ nữ mỉm cười bắt tay anh.
"Được rồi, cùng em đi mua một ít quà mang theo nhé".
"Được"
Lệ Thiên Minh mỉm cười, thật ra mâu thuẫn mẹ chồng con dâu có thể giải quyết dễ dàng giải quyết, chỉ là đứa trẻ này thôi! Xe dừng ở lối vào bệnh viện, lần này Lệ Thiên Minh chọn một bệnh viện chuyên khoa, nghe nói là tốt nhất trong nước, nếu không có kết quả, anh sẽ đưa Đường Thanh Tâm đi ra nước ngoài, tóm lại nhất định phải thành công.
Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm tư thế hiên ngang xuất hiện, khiến tất cả mọi người trong bệnh viện đều phải giơ điện thoại di động lên, lần này bọn họ không từ chối, Đường Thanh Tâm cũng nhìn không chớp mắt, tùy ý chụp ảnh bọn họ, nếu như đã lựa chọn làm bà chủ nhà họ Lệ, cũng phải quen với ánh nhìn như thế này. Hai người xếp hàng chờ đợi như những người bình thường, Đường Thanh Tâm cũng trò chuyện rôm rả với những người đến khám bệnh.
Mới biết được có nhiều người đang gặp tình trạng không thể sinh con làm phiền lòng, đặc biệt là cặp vợ chồng ngồi bên phải cô, bọn họ đều đã ngoài 40. Đây là lần cuối cùng họ đến gặp bác sĩ. Hai vợ chồng đã có con nuôi, và giờ chỉ muốn thử lại để bản thân không cảm thấy hối tiếc.
"Tôi đã bảo không để cô ấy đi khám nữa, nhưng cô ấy muốn cho tôi một đứa con ruột. Thật ra, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, nhận nuôi cũng là ruột thịt, có gì khác nhau chứ? Nếu như cô ấy muốn giày vò thì tôi cũng đành giày vò theo!"
"Vậy không phải là vì em hi vọng em anh được người ta xem trọng, đừng để đến lúc đó nói ra anh cũng khó xử đấy".
Chị kia quở trách, nhưng anh trai ở bên cạnh lại tự cho mình là đúng.
"Có gì để mà nói, anh sống cũng không phải tiêu tiền nhà người ta, nói cái gì, vợ tôi bản thân tôi biết, tôi không chê, bọn họ có tư cách gì mà chê, em là nghĩ quá nhiều rồi!"
Một nhóm người đang trò chuyện cùng nhau, Đường Thanh Tâm thực sự rất cảm động. Vẫn là một cặp vợ chồng bình thường tốt hơn, nhưng một người đàn ông như Lệ Thiên Minh đã rất hiếm có rồi. Cô còn hy vọng gì nữa? Nhưng mối quan hệ mẹ chồng - con dâu đã khó xử, bọn họ cuối cùng phải tách ra ở riêng, chỉ là bà nội bên đó cô thực sự không có cách nào đối mặt.
"Số 29, Đường Thanh Tâm!"
Nghe thấy tiếng gọi, Đường Thanh Tâm vội vàng đứng dậy xông vào, Lê Thiên Minh nhìn phía sau có chút buồn bực, thật ra cô rất quan tâm, cô rất muốn có một đứa con của riêng mình.
Bác sĩ là một bà già tốt bụng. Gặp bà, Đường Thanh Tâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lật ra tất cả hồ sơ bệnh án trước đây của mình và đưa cho bà xem. Vị bác sĩ già ra hiệu cho cô đi kiểm tra chi tiết và cuối cùng quyết định phương án sau khi có kết quả kiểm tra.
Kết quả kiểm tra phải đến tuần sau mới có thể lấy được, Đường Thanh Tâm cả tuần này cũng không dễ dàng gì. Sau khi kiểm tra, cô hận không thể lập tức lấy kết quả ngay, Lệ Thiên Minh không nhịn được kéo cô lại nhắc nhở cô còn phải về nhà ăn cơm, Đường Thanh Tâm đành miễn cưỡng từ bỏ.
Trên đường đi cô lo lắng không yên, mua xong quà thì đã năm giờ, Đường Thanh Tâm không ngừng nghĩ ngợi lung tung. "Anh nói em mặc cái này có thích hợp không?"
"Tất nhiên là thích hợp, em mặc cái gì cũng đẹp hết".
"Bọn họ đuổi em đi thì sao? Em và anh cứ quyết định như vậy, bà nội nhất định cho rằng em quấn lấy anh, lại còn trách em nói lời không giữ lời".
"Không đâu, anh sẽ nói là do anh ngủ với em rồi, anh phải chịu trách nhiệm".
Đường Thanh Tâm "."
Cô dừng lại vài giây, đang định nói, Lệ Thiên Minh đã chiếm lấy đôi môi cô, chặn môi cô lại và trao một nụ hôn dài, khiến cô gần như khó thở mới chịu buông ra.
"Không cần lo lắng, có gì anh sẽ chịu tột tất, em chỉ cần mỉm cười là được rồi."
Lệ Thiên Minh an ủi Đường Thanh Tâm, khi hai người trở lại nhà cũ, sắc mặt Đường Thanh Tâm thay đổi sau khi nhìn thấy mọi người trong phòng khách, khắp phòng đều là nam nữ thanh niên, khi nhìn thấy họ xuất hiện, rất nhiều cô gái dùng ánh mắt khinh thường nhìn Đường Thanh Tâm, giống như cô là một tên trộm.
Lệ Thiên Minh cau mày, căn bản không ngờ tới mẹ mình sẽ làm điều này.
"Thiên Minh, mau tới đây, tới xem một chút. Cái này đều là do mẹ chọn cho con. Mặt trước lồi, mặt sau uốn lượn. Thật sự là rất đẹp!"
Đột nhiên ép chặt Đường Thanh Tâm sang một bên, cô không thể đứng vững, hộp quà trên tay suýt chút nữa rơi xuống. Người đàn ông bên cạnh nhanh mắt, nhanh chóng đỡ cô.
"Cảm ơn anh".
Đường Thanh Tâm cảm ơn, bên cạnh có tiếng cười chế nhạo, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt hẹp dài.
"Cậu chủ Phan?
"Phan Đức Vinh lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt cương quyết sắt thép, ra hiệu cho người làm cầm hộp quà đi, kéo cô đến bên cạnh Lệ Thiên Minh, còn cố ý hét lên: "Oa! Lệ Thiên Minh, cậu đúng là được lắm đấy, mua cho vợ mình một chiếc nhẫn kim cương to như vậy, còn gọi chúng tôi đến đây để mở tiệc chúc mừng, làm gì cũng chẳng nói rõ trước gì cả!"
“Người anh em cảm ơn nhé".
Lệ Thiên Minh nhỏ giọng cảm ơn, nắm lấy tay Đường Thanh Tâm. Mu bàn tay cô hướng về phía trước, để chiếc nhẫn kim cương lộ ra.
“Mọi người, cảm ơn các bạn đã đến dự tiệc của chúng tôi ngày hôm nay. Đám cưới của tôi và Đường Thanh Tâm sẽ được tổ chức vào hôm ngày này một tháng sau, và chúng tôi xin chân thành mời mọi người đến dự đám cưới của chúng tôi!"
“Chà! Thật lãng mạn".
"Chủ tịch Lệ đẹp trai quá đi!"
“Chúc mừng chúc mừng!"
Cả hội phòng khách lập tức bùng nổ, Đường Thanh Tâm cảm động, nhưng Trương Mỹ Lan sắc mặt lại trắng bệch, bà ta muốn nói gì đó, nhưng hiện tại khung cảnh đang vui sướng hân hoan, ai ai cũng đều tiến lên chúc mừng Lệ Thiên Minh cùng với Đường Thanh Tâm, bà ta rất nhanh đã bị đẩy sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.