Chương 21
Mộc Nhi
30/09/2017
...
Chiếc xe đắt tiền dừng trước một cửa tiệm quần áo lớn. Uyển Vi tay tháo dây an toàn, lại không nhịn được, quay sang hắn, hỏi :
- Chúng ta... Đến đây làm gì?
Quách Tử Hạo lười biếng nhìn cô, quét một lượt từ đầu tới chân, không khỏi khiến cô ớn lạnh. Hắn nhướng mắt, kì quái nhìn cô, lại nhìn bộ đồ công sở 2 màu đen, xanh đơn giản cô đang mặc :
- Không lẽ em tính đi ăn bằng bộ đồ này?
Uyển Vi cũng nhìn lại trang phục của mình : áo sơ mi xanh dương, thiết kế đơn giản ôm lấy eo, chiếc váy công sở đen gần đến gối,. Nhìn kiểu gì cô cũng thấy không có gì không ổn cả nha?! Cũng đâu phải đến mức mua đồ?
Nghĩ là vậy nhưng Cô cũng không nói ra, kệ hắn Đi! Dù sao cũng là hoang phí tiền hắn, đối với cô, chẳng có gì tổn hại!
...
Hai người kẻ trước người sau tiến vào trong. Liền sau đó, có một người "đàn ông " ăn mặc lòe loẹt như hoa đon đả chạy tới, cười giả lả tiếp đón (p/s: sở dĩ từ đàn ông được đặt trong "..." vì chị Uyển Vi hổng biết đó là nam hay nữ -~-)
- A thật vinh hạnh cho Trần Khang chúng tôi hôm nay được Quách Tổng ghé qua nha! Không biết, ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây??...
Giọng điệu anh ta ỏn à ỏn ẻn, điệu đà chảy nước., làm cho Uyển Vi từng đợt nổi da gà!
Thật đúng là.... Trên đời này, kiểu người gì cũng có, thực phong phú a!!!
Quách Tử Hạo liếc Trần Khang, lạnh lùng nói :
- Bớt nói nhảm, tôi tới đây không phải để nghe anh lắm lời!
Tên Trần Khang đó liền lập tức im re!
Sau đó, Uyển Vi cảm thấy có một lực nào đó đẩy mình về phía trước, lại nghe thấy tiếng của sếp :
- 30 phút, thay đổi cho cô gái này, dự tiệc!
Quả thực là lời ít ý nhiều nha!
Mà lúc này, tên Trần Khang kia mới để ý đến cô, ánh mắt anh ta mang theo dò hỏi, nghiên cứu như mắt chim ưng săn mồi lại có chút kì dị, đảo đi đảo lại trên người cô, như chỉ hận không thể mổ cả người cô ra để nghiên cứu vậy! Uyển Vi thật sự không thoải mái nổi dưới loại ánh mắt này!
Cô khẽ hắng giọng, nhìn anh ta, mỉm cười lịch sự.
Làm ơn Đi! Đừng có nhìn tôi như thấy người ngoài hành tinh như vậy nữa! Tôi thực hết chịu nổi rồi nha!!!
Cuối cùng, sau n giây tìm tòi, nghiền ngẫm gì đó trên người cô, anh ta cũng thức tỉnh, thấy mình thất lễ liền xấu hổ cười cười với cô, lại quay sang Quách Tử Hạo, điệu bộ rất khoa trương, liền trợn mắt, cất tiếng lanh lảnh:
- Chuchoa! Không biết Quách Tổng kiếm đâu ra cô bạn gái xinh như tiên giáng trần thế này? Nhìn xem nhìn xem, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người?! Thật đúng là mĩ nữ nga!!!!
...
Chiếc xe đắt tiền dừng trước một cửa tiệm quần áo lớn. Uyển Vi tay tháo dây an toàn, lại không nhịn được, quay sang hắn, hỏi :
- Chúng ta... Đến đây làm gì?
Quách Tử Hạo lười biếng nhìn cô, quét một lượt từ đầu tới chân, không khỏi khiến cô ớn lạnh. Hắn nhướng mắt, kì quái nhìn cô, lại nhìn bộ đồ công sở 2 màu đen, xanh đơn giản cô đang mặc :
- Không lẽ em tính đi ăn bằng bộ đồ này?
Uyển Vi cũng nhìn lại trang phục của mình : áo sơ mi xanh dương, thiết kế đơn giản ôm lấy eo, chiếc váy công sở đen gần đến gối,. Nhìn kiểu gì cô cũng thấy không có gì không ổn cả nha?! Cũng đâu phải đến mức mua đồ?
Nghĩ là vậy nhưng Cô cũng không nói ra, kệ hắn Đi! Dù sao cũng là hoang phí tiền hắn, đối với cô, chẳng có gì tổn hại!
...
Hai người kẻ trước người sau tiến vào trong. Liền sau đó, có một người "đàn ông " ăn mặc lòe loẹt như hoa đon đả chạy tới, cười giả lả tiếp đón (p/s: sở dĩ từ đàn ông được đặt trong "..." vì chị Uyển Vi hổng biết đó là nam hay nữ -~-)
- A thật vinh hạnh cho Trần Khang chúng tôi hôm nay được Quách Tổng ghé qua nha! Không biết, ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây??...
Giọng điệu anh ta ỏn à ỏn ẻn, điệu đà chảy nước., làm cho Uyển Vi từng đợt nổi da gà!
Thật đúng là.... Trên đời này, kiểu người gì cũng có, thực phong phú a!!!
Quách Tử Hạo liếc Trần Khang, lạnh lùng nói :
- Bớt nói nhảm, tôi tới đây không phải để nghe anh lắm lời!
Tên Trần Khang đó liền lập tức im re!
Sau đó, Uyển Vi cảm thấy có một lực nào đó đẩy mình về phía trước, lại nghe thấy tiếng của sếp :
- 30 phút, thay đổi cho cô gái này, dự tiệc!
Quả thực là lời ít ý nhiều nha!
Mà lúc này, tên Trần Khang kia mới để ý đến cô, ánh mắt anh ta mang theo dò hỏi, nghiên cứu như mắt chim ưng săn mồi lại có chút kì dị, đảo đi đảo lại trên người cô, như chỉ hận không thể mổ cả người cô ra để nghiên cứu vậy! Uyển Vi thật sự không thoải mái nổi dưới loại ánh mắt này!
Cô khẽ hắng giọng, nhìn anh ta, mỉm cười lịch sự.
Làm ơn Đi! Đừng có nhìn tôi như thấy người ngoài hành tinh như vậy nữa! Tôi thực hết chịu nổi rồi nha!!!
Cuối cùng, sau n giây tìm tòi, nghiền ngẫm gì đó trên người cô, anh ta cũng thức tỉnh, thấy mình thất lễ liền xấu hổ cười cười với cô, lại quay sang Quách Tử Hạo, điệu bộ rất khoa trương, liền trợn mắt, cất tiếng lanh lảnh:
- Chuchoa! Không biết Quách Tổng kiếm đâu ra cô bạn gái xinh như tiên giáng trần thế này? Nhìn xem nhìn xem, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người?! Thật đúng là mĩ nữ nga!!!!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.