Chương 27
Mộc Nhi
01/01/2018
...
*cốc cốc cốc *
-Vào đi
Uyển Vi bước vào, đập vào mắt là tư thế ngồi xem tài liệu nhàn nhã của hắn.
Quách Tử Hạo chân bắt chữ ngũ, một tay nâng cốc cà phê, một tay nhàn nhã lật sổ sách. Khí chất vương giả hiện rõ.
Nhưng mà, hiện tại Uyển Vi cô đâu còn tâm trạng ngắm trai đẹp? Cô thực đang gấp muốn chết a!?
- Quách Tổng, tôi có chuyện muốn nói!
Quách Tử Hạo sau khi thấy người đến là cô, đuôi chân mày khẽ nhướng nhẹ, cuối cùng chỉ chậm rãi bỏ cốc xuống, nhìn cô khẽ nhếch khóe môi...
Hắn cũng biết cô sẽ đến tìm! Thật không ngoài dự đoán!
- Chẳng phải hôm nay tôi cho em nghỉ sao?
Uyển Vi không đợi hắn mời, liền cứ như vậy tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện hắn :
- Tôi hôm nay không đến vì công việc, mà là, chuyện của chúng ta. Không biết Quách thiếu đã biết gì chưa?
Hắn nhìn cô, từ chối cho ý kiến
Uyển Vi trực tiếp lôi tờ báo cô vừa mua đưa cho hắn ,nói :
- Đây, chi bằng anh tự xem đi!
Quách Tử Hạo cầm tờ báo lên, lướt qua một lượt, ánh mắt kèm thêm tia hài lòng :
- Ừmmm... Hình ảnh không tệ, rất đẹp.
Uyển Vi trợn mắt nhìn hắn
Gì đây? Chuyện đó có liên quan gì đến vấn đề cô đang muốn nói sao?? Hắn như vậy... Mà lại cư nhiên không chút phản ứng, lại thản nhiên bình luận ảnh, giống như hắn và người trong tờ báo đó không phải một!
Hiện tại cô rất muốn sờ trán hắn xem hắn sốt bao nhiêu độ!!
- Quách Tổng, anh hãy đọc kĩ nội dung trên bài báo này, anh xem, rõ ràng là họ đang nghĩ sai về mối quan hệ của chúng ta, tôi nghĩ.. Việc này có ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của chúng ta... Không, là của anh... Anh xem, cần phải giải quyết như thế nào??
Quách Tử Hạo buông tờ báo, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn cô, miệng khẽ nhếch :
-Hiểu lầm?
- Đúng đúng! Chuyện này, anh xem, có phải đã đi quá xa rồi không?
- Em nói xem?!
- Ý của anh...??
- Nếu như vậy... Hãy cứ để cho họ nghĩ vậy đi, dù sao... Trước sau gì cũng là như vậy!
Nhất thời, đầu óc cô lại chậm tiêu hóa,... Là tai cô có vấn đề hay là não hắn có vấn đề?
- Quách Tổng, làm sao lại có thể để như vậy được? Tôi nghĩ, với thực lực của anh thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, mong anh liên hệ với tòa báo đó yêu cầu gỡ bài được không?
Quách Tử Hạo nhìn cô :
- Em phải biết, không phải chuyện gì tôi cũng làm được!
Sau đó ?
Hắn đi họp, để lại cô ngây ngốc tại chỗ!
Nói như vậy... Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy để yên sao?!
...
Mà Uyển Vi không hề biết, chẳng có sự tình cờ nào ở đây cả, tất cả là do người đàn ông nào đó đã cố ý sắp đặt mọi thứ.
Không có sự đồng ý của hắn, ai dám tự tiện đăng tin lung tung về hắn??
...
*cốc cốc cốc *
-Vào đi
Uyển Vi bước vào, đập vào mắt là tư thế ngồi xem tài liệu nhàn nhã của hắn.
Quách Tử Hạo chân bắt chữ ngũ, một tay nâng cốc cà phê, một tay nhàn nhã lật sổ sách. Khí chất vương giả hiện rõ.
Nhưng mà, hiện tại Uyển Vi cô đâu còn tâm trạng ngắm trai đẹp? Cô thực đang gấp muốn chết a!?
- Quách Tổng, tôi có chuyện muốn nói!
Quách Tử Hạo sau khi thấy người đến là cô, đuôi chân mày khẽ nhướng nhẹ, cuối cùng chỉ chậm rãi bỏ cốc xuống, nhìn cô khẽ nhếch khóe môi...
Hắn cũng biết cô sẽ đến tìm! Thật không ngoài dự đoán!
- Chẳng phải hôm nay tôi cho em nghỉ sao?
Uyển Vi không đợi hắn mời, liền cứ như vậy tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện hắn :
- Tôi hôm nay không đến vì công việc, mà là, chuyện của chúng ta. Không biết Quách thiếu đã biết gì chưa?
Hắn nhìn cô, từ chối cho ý kiến
Uyển Vi trực tiếp lôi tờ báo cô vừa mua đưa cho hắn ,nói :
- Đây, chi bằng anh tự xem đi!
Quách Tử Hạo cầm tờ báo lên, lướt qua một lượt, ánh mắt kèm thêm tia hài lòng :
- Ừmmm... Hình ảnh không tệ, rất đẹp.
Uyển Vi trợn mắt nhìn hắn
Gì đây? Chuyện đó có liên quan gì đến vấn đề cô đang muốn nói sao?? Hắn như vậy... Mà lại cư nhiên không chút phản ứng, lại thản nhiên bình luận ảnh, giống như hắn và người trong tờ báo đó không phải một!
Hiện tại cô rất muốn sờ trán hắn xem hắn sốt bao nhiêu độ!!
- Quách Tổng, anh hãy đọc kĩ nội dung trên bài báo này, anh xem, rõ ràng là họ đang nghĩ sai về mối quan hệ của chúng ta, tôi nghĩ.. Việc này có ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của chúng ta... Không, là của anh... Anh xem, cần phải giải quyết như thế nào??
Quách Tử Hạo buông tờ báo, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn cô, miệng khẽ nhếch :
-Hiểu lầm?
- Đúng đúng! Chuyện này, anh xem, có phải đã đi quá xa rồi không?
- Em nói xem?!
- Ý của anh...??
- Nếu như vậy... Hãy cứ để cho họ nghĩ vậy đi, dù sao... Trước sau gì cũng là như vậy!
Nhất thời, đầu óc cô lại chậm tiêu hóa,... Là tai cô có vấn đề hay là não hắn có vấn đề?
- Quách Tổng, làm sao lại có thể để như vậy được? Tôi nghĩ, với thực lực của anh thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, mong anh liên hệ với tòa báo đó yêu cầu gỡ bài được không?
Quách Tử Hạo nhìn cô :
- Em phải biết, không phải chuyện gì tôi cũng làm được!
Sau đó ?
Hắn đi họp, để lại cô ngây ngốc tại chỗ!
Nói như vậy... Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy để yên sao?!
...
Mà Uyển Vi không hề biết, chẳng có sự tình cờ nào ở đây cả, tất cả là do người đàn ông nào đó đã cố ý sắp đặt mọi thứ.
Không có sự đồng ý của hắn, ai dám tự tiện đăng tin lung tung về hắn??
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.