Chương 4
Mộc Nhi
17/08/2017
Tay của hắn cứ nắm khư khư cổ tay cô khiến cô không thể làm gì. Uyển Vi trợn mắt, khẽ quát:
- Mau buông tay tôi ra! Bọn chúng sắp đến đây rồi. Tôi cũng không muốn chết chung với anh đâu!
- Giúp tôi lần này, tôi đáp ứng cô 3 điều kiện!- Giọng nói hắn vang lên như tiếng vang từ tu la địa ngục.
Uyển Vi ngẩn ra, đây tuyệt đối là ra lệnh, là ra lệnh a!! Hắn ta là cái gì mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô?!(-_-)
Nếu không phải tình thế cấp bách thì chắc chắn bây giờ cô sẽ cho hắn mấy đế giày vào mặy mà quát:" Giúp đỡ cái *** điều kiện cái*** mạng tôi tôi còn chưa đảm bảo mắc mớ gì lại phải lo giữ mạng cho anh?!!"
Nhưng đời không có " nếu" . Uyển Vi ngoảnh lại thì đã loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng mấy tên đó phía xa , hiện tại có chạy cũng không kịp rồi! Cư nhiên cô rơi vào trạng thái"tiến thoái lưỡng nan"!
Cô thầm khóc ròng!
Thôi thì giờ chỉ còn cách diễn trò để qua ải này. Các vị thần linh ơi hãy phù hộ cho con giữ được cái mạng nhỏ này!
Uyển Vi cắn răng, nhanh chóng gật đầu:
- Được! Bây giờ anh mau bỏ tay ra nhắm mắt lại!
Lúc này cô chỉ tự mắng chửi mình ngu ngốc. Đang yên đang lành lại mò tới đây để giờ tự chuốc họa vào thân!
Mà Quách Tử Hạo sau khi thấy cô gật đầu liền buông tay,nhắm mắt lại. Phen này, anh đành đặt cược vào sự nhạy bén của cô gái xa lạ này!...
Triệu Uyển Vi nhanh chóng ngồi xuống, hít sâu 1 hơi để bình tĩnh lại. Âm thầm chuẩn bị .
Và... Màn kịch bắt đầu...
--------@@-------
Ở bên kia, một đám người mặt mũi bặm trợn cũng đã chạy tới
Một tên lên tiếng:
- Hắn kia ...ơ... cô gái kia là ai?
Tên đó định xông lên thì bị tên cầm đầu đạp cho một phát ngã ngửa ra, quát:
- Mày cút ra cho tao, từ từ để tao xem tình hình đã!
Nói rồi hắn phất tay ra hiệu đám đàn em đi theo , núp vào một bụi cây cách đó không xa
....
Uyển Vi sau khi thấy chúng đã đến gần liền giả bộ la hét, giọng nói hoảng hốt:
- Anh ơi...anh ơi ... tỉnh lại đi... á... sao nhiều máu quá...
Cô lại lấy tay đưa lên mũi hắn rồi giả bộ một khuôn mặt kinh hãi, lùi lại phía sau, ngồi phịch xuống, cố nặn ra mấy giọt nước mắt, giọng lắp bắp:
- Không... không... hức...a.... có ai không... có... ai không?... có người chết này...
....
- Mau buông tay tôi ra! Bọn chúng sắp đến đây rồi. Tôi cũng không muốn chết chung với anh đâu!
- Giúp tôi lần này, tôi đáp ứng cô 3 điều kiện!- Giọng nói hắn vang lên như tiếng vang từ tu la địa ngục.
Uyển Vi ngẩn ra, đây tuyệt đối là ra lệnh, là ra lệnh a!! Hắn ta là cái gì mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô?!(-_-)
Nếu không phải tình thế cấp bách thì chắc chắn bây giờ cô sẽ cho hắn mấy đế giày vào mặy mà quát:" Giúp đỡ cái *** điều kiện cái*** mạng tôi tôi còn chưa đảm bảo mắc mớ gì lại phải lo giữ mạng cho anh?!!"
Nhưng đời không có " nếu" . Uyển Vi ngoảnh lại thì đã loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng mấy tên đó phía xa , hiện tại có chạy cũng không kịp rồi! Cư nhiên cô rơi vào trạng thái"tiến thoái lưỡng nan"!
Cô thầm khóc ròng!
Thôi thì giờ chỉ còn cách diễn trò để qua ải này. Các vị thần linh ơi hãy phù hộ cho con giữ được cái mạng nhỏ này!
Uyển Vi cắn răng, nhanh chóng gật đầu:
- Được! Bây giờ anh mau bỏ tay ra nhắm mắt lại!
Lúc này cô chỉ tự mắng chửi mình ngu ngốc. Đang yên đang lành lại mò tới đây để giờ tự chuốc họa vào thân!
Mà Quách Tử Hạo sau khi thấy cô gật đầu liền buông tay,nhắm mắt lại. Phen này, anh đành đặt cược vào sự nhạy bén của cô gái xa lạ này!...
Triệu Uyển Vi nhanh chóng ngồi xuống, hít sâu 1 hơi để bình tĩnh lại. Âm thầm chuẩn bị .
Và... Màn kịch bắt đầu...
--------@@-------
Ở bên kia, một đám người mặt mũi bặm trợn cũng đã chạy tới
Một tên lên tiếng:
- Hắn kia ...ơ... cô gái kia là ai?
Tên đó định xông lên thì bị tên cầm đầu đạp cho một phát ngã ngửa ra, quát:
- Mày cút ra cho tao, từ từ để tao xem tình hình đã!
Nói rồi hắn phất tay ra hiệu đám đàn em đi theo , núp vào một bụi cây cách đó không xa
....
Uyển Vi sau khi thấy chúng đã đến gần liền giả bộ la hét, giọng nói hoảng hốt:
- Anh ơi...anh ơi ... tỉnh lại đi... á... sao nhiều máu quá...
Cô lại lấy tay đưa lên mũi hắn rồi giả bộ một khuôn mặt kinh hãi, lùi lại phía sau, ngồi phịch xuống, cố nặn ra mấy giọt nước mắt, giọng lắp bắp:
- Không... không... hức...a.... có ai không... có... ai không?... có người chết này...
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.