Chương 17: Là hắn!
Mộc Nhi
30/08/2017
...
Khoan đã!
Uyển Vi hơi hé môi
Giọng nói này...
Quả thực rất giống... rất quen a!
Xong, cô lại khẽ lắc đầu ... không thể nào !
Bàn tay thon dàikhẽ mở cửa, phát ra âm thanh thanh thúy
"Cạch"
Cô nhẹ nhàng, cẩn trọng bước vào,theo bản năng,đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng này không giống như trong tưởng tượng của cô mà là... quá sức tưởng tượng a!
Cũng quá sang trọng, quá tốn kém rồi!
Không hổ là văn phòng của CEO, thật vô cùng rộng, nếu đem ra so sánh với phòng trọ nhỏ bé của cô, có lẽ phải gấp mười, không, là 15 lần a!!?
Nhưng dường như phòng này rất u ám a!
Gam màu chủ yếu là đen, trắng.
Rèm cửa màu đen, sàn nhà màu tối, ghế sofa cũng là màu đen. Nhìn vào, khiến người ta biết được, chủ nhân của nó rất lãnh đạm, u ám!
Cô lại nhìn về phía bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ- Nơi ánh sáng tốt nhất.
Trên bàn rộng đã chật kín chỗ bởi các xấp văn kiện xếp như những núi nhỏ. Quả thực, nhìn cũng đã choáng váng a!
Bên cạnh bàn, có một bóng lưng cao lớn, lại cao ngạo của người đàn ông.
Hắn ta... hẳn là vị lãnh đạo trong truyền thuyết a?!
Hắn đứng ngược sáng với cô, ánh mặt trời chiếu vào tạo ra một vầng sáng quanh người hắn. Thật chói mắt! Nhìn như vậy lại khiến hắn ta thêm cao ngạo, khí thế bức người. Giống như cô và hắn không ở cùng một thế giới, giống như hắn đang đứng từ trên cao, còn cô ở mãi dưới, ngước đầu lẻn nhìn hắn!
Nhưng mà...
Sao cô lại cảm thấy có chút quen thuộc?!
...
Uyển Vi thấy hắn ta dường như không phát hiện ra sự có mặt của mình, khẽ nói:
- Xin chào, tôi đã đến, thưa gám đốc?!
Hắn ta quay đầu lại nhìn cô, nhếch khóe miệng:
- Chào em, đã lâu không gặp!?
...
Khoan đã!
Uyển Vi hơi hé môi
Giọng nói này...
Quả thực rất giống... rất quen a!
Xong, cô lại khẽ lắc đầu ... không thể nào !
Bàn tay thon dàikhẽ mở cửa, phát ra âm thanh thanh thúy
"Cạch"
Cô nhẹ nhàng, cẩn trọng bước vào,theo bản năng,đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng này không giống như trong tưởng tượng của cô mà là... quá sức tưởng tượng a!
Cũng quá sang trọng, quá tốn kém rồi!
Không hổ là văn phòng của CEO, thật vô cùng rộng, nếu đem ra so sánh với phòng trọ nhỏ bé của cô, có lẽ phải gấp mười, không, là 15 lần a!!?
Nhưng dường như phòng này rất u ám a!
Gam màu chủ yếu là đen, trắng.
Rèm cửa màu đen, sàn nhà màu tối, ghế sofa cũng là màu đen. Nhìn vào, khiến người ta biết được, chủ nhân của nó rất lãnh đạm, u ám!
Cô lại nhìn về phía bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ- Nơi ánh sáng tốt nhất.
Trên bàn rộng đã chật kín chỗ bởi các xấp văn kiện xếp như những núi nhỏ. Quả thực, nhìn cũng đã choáng váng a!
Bên cạnh bàn, có một bóng lưng cao lớn, lại cao ngạo của người đàn ông.
Hắn ta... hẳn là vị lãnh đạo trong truyền thuyết a?!
Hắn đứng ngược sáng với cô, ánh mặt trời chiếu vào tạo ra một vầng sáng quanh người hắn. Thật chói mắt! Nhìn như vậy lại khiến hắn ta thêm cao ngạo, khí thế bức người. Giống như cô và hắn không ở cùng một thế giới, giống như hắn đang đứng từ trên cao, còn cô ở mãi dưới, ngước đầu lẻn nhìn hắn!
Nhưng mà...
Sao cô lại cảm thấy có chút quen thuộc?!
...
Uyển Vi thấy hắn ta dường như không phát hiện ra sự có mặt của mình, khẽ nói:
- Xin chào, tôi đã đến, thưa gám đốc?!
Hắn ta quay đầu lại nhìn cô, nhếch khóe miệng:
- Chào em, đã lâu không gặp!?
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.