Chương 24: Bị lạc.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
" Bà ơi cô ấy là Giản tổng của Giản thị ,vậy nên bà muốn tìm người thân thì chỉ cần nói với cô ấy là cô ấy sẽ đưa bà về tận nhà" anh nói châm chọc bà.
Bà anh hiểu ý nói lại.
"Tôi có một thằng cháu rất giống cậu tôi thường ngày cưng chiều nó quá nên bây giờ nó vì vợ nó mà nó cho tôi bốc hơi luôn. Haizzz"
Cô ngồi một bên không hiểu chuyện gì cô nghĩ ' hai người sao giống như đã quen nhau từ trước rồi ta ' . Cô lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.
"Hai người mau ăn đi cơm canh sắp nguội hết rồi. Hay hai người chê cơm con nấu không ngon"
"Không ,cơm con/em nấu rất ngon là đằng khác" hai người nói đồng thanh.
Làm cô có chút hoang mang, cùng lúc đó thì A Trình bấm chuông đem tài liệu đến. Cô ra mở cửa mời A Trình vào nhà. A Trình thấy anh và một bà cụ nhà cô lại còn đang ăn cơm thì thắc mắc lên tiếng hỏi :
"Triệu tổng sao anh lại ở đây"
"Tôi đến nhà bạn gái mình không được sao"
"Vâng" A Trình nghĩ ' mình hỏi câu đó cũng bằng thừa mà . Nhìn là biết hai người này đang yêu nhau mà'
"Cháu chào cụ cố" A Trình chào bà.
"Ta già đến nỗi được lên làm cụ cố rồi sao"
( Hai con người này đúng là bà cháu mà nói chuyện không khác gì nhau)
" Không ạ , bà rất đẹp lão từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu cháu thấy có người đẹp lão như vậy"
"Cậu này ăn nói rất khéo ta thích"
A Trình đổ mồ hôi hột chỉ biết đứng cười.
\*\*\*\*\*\*\*\*
Ăn xong anh lên tiếng :
"Mọi người ăn xong rồi thì mau lên nhà thôi"
"Để em dọn bát đĩa đã" cô nói.
" Cháu cứ để cho nó rửa cháu theo ta ra phòng khách. Con trai mà không làm nội chợ giúp vợ thì đừng lấy cháu ạ"
Mặt anh phụng phịu dọn bàn ăn.
" A Trình cậu vài đây cho tôi"
"Nhưng tôi đang bàn về hợp đồng với Giản tổng"
Anh toả ra hàn khí , A Trình chỉ còn cách đi vào. A Trình nghĩ ' mình đâu có được ăn đâu sao mình phải rửa bát chứ. Giờ mình hiểu được cảm giác A Phúc phải chịu rồi. Hứ ở cùng Giản tổng vẫn thấy thoải mái hơn' .
"Cậu dọn đi mà lấy vợ"
Bà và cô đang ngồi nghỉ ngơi nghe thấy vậy bà lên tiếng :
"Cả hai anh rửa đi mà lấy vợ"
Anh câm nín cùng A Trình rửa bát. Cô chỉ biết ngồi cười cứ như thể bà là bà ruột của cô đang chọn cháu rể vậy.
\*\*\*\*\*\*\*
1 giờ chiều mọi người vừa bàn xong hợp đồng thì Uyển Uyển gọi cho cô.
"Alo Uyển Uyển có chuyện gì vậy"
"Y Y nhân dịp ngày nghỉ chúng ta đi cắm trại coi như chúc mừng cậu ra viện"
Cô nhìn anh rồi trả lời điện thoại .
"Cũng được thôi để tớ chuẩn bị , tớ rủ thêm người nhé"
"Được chứ càng đông càng vui mà"
"Vậy 2 giờ chiều gặp nhau ở dưới chân núi X nhé"
" Ok "
Cô cúp máy quay sang hỏi anh.
"Chiều nay tụi em đi cắm trại anh đi cùng không"
"Chiều nay anh bận rồi"
Cô hỏi A Trình :
"Vậy còn cậu có đi không , tôi nghe Uyển Uyển nói có Tử San, Tống Lam ,Gia Huy và Lãnh Hàn nữa"
Nghe thấy tên của Lãnh Hàn anh đổi ý nói :
" Chiều nay anh cũng đi nữa"
"Không phải anh bận việc sao"
"Hôm nay là ngày nghỉ mà nên anh muốn nghỉ ngơi . Mà không phải anh là ân nhân cứu mạng em sao anh cũng muốn đi chúc mừng "
" Thôi được rồi em đi chẩn bị rồi chúng ta đi"
Cô quay sang nhìn A Trình hỏi :
"Sao cậu có đi không"
"Có thưa Giản tổng . À....Ưm"
"Cậu sao vậy" cô nói .
"Ừm tôi gọi thêm A Phúc đi nữa được không"
"Cũng được mà sao hai người thân nhau vậy "
"À...ưm tại hai người cùng ngành nên mới thân thôi ạ" . ' Phù không phải là vì chúng tôi phải phục vụ 1nam , một nữ như hai người sao'.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Đúng 2 giờ chiều mọ người có mặt đông đủ nơi hẹn. Đi sâu vào trong là bãi cỏ xanh cùng bốn quay lại và cây um tùm.Bày bố các đồ đạc ra ngoài, mọi người giúp nhau rồi người nào có việc người đó làm. Người thì nhặt củi đốt lửa, người thù đi sâu vào trong rừng , người thi đi câu cá...Cô đang loay hoay bóc mấy túi bánh kẹo thì bị Tử San kéo đi vào rừng bảo cô đứng canh cho mình để mình giải quyết. Đợi một lúc lâu co không thấy Tử San đi ra gọi cũng không trả lời. Cô vội chạy lại nhưng không thấy đâu, cô định chạy lại chỗ cắm trại nhưng nhìn xung quanh toàn cây che khuất cô đĩ mãi vẫn không thoát ra được.
" A a"
Cô bị trượt chân ngã xuống một cái hố khá sâu.Điện thoại thì mất sóng nên không gọi cho được, khi ngã chân cô còn bị chệch giờ cô chỉ còn cách ngồi chờ người đến cứu.
\*\*\*\*\*\*\*\*
Khi thấy Tử San về một mình anh liền hỏi :
"Y Y đâu sao cô lại đi về một mình" Uyển Uyển cũng chạy lại.
"Cô ấy bảo đợi tôi lâu quá nên về trước rồi mà, tôi còn nghe thấy tiếng của mọit người đàn ông tôi tưởng đó là anh nên....." Tử San chưa kioj nói hết câu thì bị anh bóp chặt tay hỏi :
"Cô ấy đi hướng nào"
Tử San nhìn thấy khuân mặt tức tối của anh trong lòng mừng thầm nhưng cũng hơi sợ.
"Cô ấy đi lối kia" cô ta cố ý chỉ nhầm hướng cho anh nhưng anh cũng chẳng nghi ngờ mà cứ thế đi tìm cô.
' E đi đâu mà lại đi cùng với một người đàn ông chứ về anh sẽ dạy em một bài học mới được' anh nghĩ.
\*\*\*\*\*\*\*
Trời bắt đầu tối dần , mọi người tìm mãi không thấy cô. Mới đầu anh còn tưởng cô đi cùng Lãnh Hàn nhưng không phải vì Lãnh Hàn vẫn luôn ở đây.Anh bắt đầu nóng lòng ' em rốt cuộc đang ở đâu' . A Phúc báo kiểm lâm đi tìm sắp lật tung cả khu rừng rồi mà vẫn chưa tìm thấy cô.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Còn cô ngồi im lịm dưới cái hố ,chân tay ru rẩy vì lạnh điện thoại thì sắp hết pin trời tối om om cô sợ hãi nhưng cũng không dám la lớn vì sợ lại câu dẫn những thứ không cần đến. Khi nghe thấy tiếng người gọi tên mình và thấy ánh đèn ở trên cô vội la lớn :
" Tôi ở đây ,tôi ở đây"
Một dáng người con trai cao dáo cầm chiếc đèn pin soi xuống hố thấy cô liền tìm dây thừng rôi kéo cô lên.
Bà anh hiểu ý nói lại.
"Tôi có một thằng cháu rất giống cậu tôi thường ngày cưng chiều nó quá nên bây giờ nó vì vợ nó mà nó cho tôi bốc hơi luôn. Haizzz"
Cô ngồi một bên không hiểu chuyện gì cô nghĩ ' hai người sao giống như đã quen nhau từ trước rồi ta ' . Cô lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.
"Hai người mau ăn đi cơm canh sắp nguội hết rồi. Hay hai người chê cơm con nấu không ngon"
"Không ,cơm con/em nấu rất ngon là đằng khác" hai người nói đồng thanh.
Làm cô có chút hoang mang, cùng lúc đó thì A Trình bấm chuông đem tài liệu đến. Cô ra mở cửa mời A Trình vào nhà. A Trình thấy anh và một bà cụ nhà cô lại còn đang ăn cơm thì thắc mắc lên tiếng hỏi :
"Triệu tổng sao anh lại ở đây"
"Tôi đến nhà bạn gái mình không được sao"
"Vâng" A Trình nghĩ ' mình hỏi câu đó cũng bằng thừa mà . Nhìn là biết hai người này đang yêu nhau mà'
"Cháu chào cụ cố" A Trình chào bà.
"Ta già đến nỗi được lên làm cụ cố rồi sao"
( Hai con người này đúng là bà cháu mà nói chuyện không khác gì nhau)
" Không ạ , bà rất đẹp lão từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu cháu thấy có người đẹp lão như vậy"
"Cậu này ăn nói rất khéo ta thích"
A Trình đổ mồ hôi hột chỉ biết đứng cười.
\*\*\*\*\*\*\*\*
Ăn xong anh lên tiếng :
"Mọi người ăn xong rồi thì mau lên nhà thôi"
"Để em dọn bát đĩa đã" cô nói.
" Cháu cứ để cho nó rửa cháu theo ta ra phòng khách. Con trai mà không làm nội chợ giúp vợ thì đừng lấy cháu ạ"
Mặt anh phụng phịu dọn bàn ăn.
" A Trình cậu vài đây cho tôi"
"Nhưng tôi đang bàn về hợp đồng với Giản tổng"
Anh toả ra hàn khí , A Trình chỉ còn cách đi vào. A Trình nghĩ ' mình đâu có được ăn đâu sao mình phải rửa bát chứ. Giờ mình hiểu được cảm giác A Phúc phải chịu rồi. Hứ ở cùng Giản tổng vẫn thấy thoải mái hơn' .
"Cậu dọn đi mà lấy vợ"
Bà và cô đang ngồi nghỉ ngơi nghe thấy vậy bà lên tiếng :
"Cả hai anh rửa đi mà lấy vợ"
Anh câm nín cùng A Trình rửa bát. Cô chỉ biết ngồi cười cứ như thể bà là bà ruột của cô đang chọn cháu rể vậy.
\*\*\*\*\*\*\*
1 giờ chiều mọi người vừa bàn xong hợp đồng thì Uyển Uyển gọi cho cô.
"Alo Uyển Uyển có chuyện gì vậy"
"Y Y nhân dịp ngày nghỉ chúng ta đi cắm trại coi như chúc mừng cậu ra viện"
Cô nhìn anh rồi trả lời điện thoại .
"Cũng được thôi để tớ chuẩn bị , tớ rủ thêm người nhé"
"Được chứ càng đông càng vui mà"
"Vậy 2 giờ chiều gặp nhau ở dưới chân núi X nhé"
" Ok "
Cô cúp máy quay sang hỏi anh.
"Chiều nay tụi em đi cắm trại anh đi cùng không"
"Chiều nay anh bận rồi"
Cô hỏi A Trình :
"Vậy còn cậu có đi không , tôi nghe Uyển Uyển nói có Tử San, Tống Lam ,Gia Huy và Lãnh Hàn nữa"
Nghe thấy tên của Lãnh Hàn anh đổi ý nói :
" Chiều nay anh cũng đi nữa"
"Không phải anh bận việc sao"
"Hôm nay là ngày nghỉ mà nên anh muốn nghỉ ngơi . Mà không phải anh là ân nhân cứu mạng em sao anh cũng muốn đi chúc mừng "
" Thôi được rồi em đi chẩn bị rồi chúng ta đi"
Cô quay sang nhìn A Trình hỏi :
"Sao cậu có đi không"
"Có thưa Giản tổng . À....Ưm"
"Cậu sao vậy" cô nói .
"Ừm tôi gọi thêm A Phúc đi nữa được không"
"Cũng được mà sao hai người thân nhau vậy "
"À...ưm tại hai người cùng ngành nên mới thân thôi ạ" . ' Phù không phải là vì chúng tôi phải phục vụ 1nam , một nữ như hai người sao'.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Đúng 2 giờ chiều mọ người có mặt đông đủ nơi hẹn. Đi sâu vào trong là bãi cỏ xanh cùng bốn quay lại và cây um tùm.Bày bố các đồ đạc ra ngoài, mọi người giúp nhau rồi người nào có việc người đó làm. Người thì nhặt củi đốt lửa, người thù đi sâu vào trong rừng , người thi đi câu cá...Cô đang loay hoay bóc mấy túi bánh kẹo thì bị Tử San kéo đi vào rừng bảo cô đứng canh cho mình để mình giải quyết. Đợi một lúc lâu co không thấy Tử San đi ra gọi cũng không trả lời. Cô vội chạy lại nhưng không thấy đâu, cô định chạy lại chỗ cắm trại nhưng nhìn xung quanh toàn cây che khuất cô đĩ mãi vẫn không thoát ra được.
" A a"
Cô bị trượt chân ngã xuống một cái hố khá sâu.Điện thoại thì mất sóng nên không gọi cho được, khi ngã chân cô còn bị chệch giờ cô chỉ còn cách ngồi chờ người đến cứu.
\*\*\*\*\*\*\*\*
Khi thấy Tử San về một mình anh liền hỏi :
"Y Y đâu sao cô lại đi về một mình" Uyển Uyển cũng chạy lại.
"Cô ấy bảo đợi tôi lâu quá nên về trước rồi mà, tôi còn nghe thấy tiếng của mọit người đàn ông tôi tưởng đó là anh nên....." Tử San chưa kioj nói hết câu thì bị anh bóp chặt tay hỏi :
"Cô ấy đi hướng nào"
Tử San nhìn thấy khuân mặt tức tối của anh trong lòng mừng thầm nhưng cũng hơi sợ.
"Cô ấy đi lối kia" cô ta cố ý chỉ nhầm hướng cho anh nhưng anh cũng chẳng nghi ngờ mà cứ thế đi tìm cô.
' E đi đâu mà lại đi cùng với một người đàn ông chứ về anh sẽ dạy em một bài học mới được' anh nghĩ.
\*\*\*\*\*\*\*
Trời bắt đầu tối dần , mọi người tìm mãi không thấy cô. Mới đầu anh còn tưởng cô đi cùng Lãnh Hàn nhưng không phải vì Lãnh Hàn vẫn luôn ở đây.Anh bắt đầu nóng lòng ' em rốt cuộc đang ở đâu' . A Phúc báo kiểm lâm đi tìm sắp lật tung cả khu rừng rồi mà vẫn chưa tìm thấy cô.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Còn cô ngồi im lịm dưới cái hố ,chân tay ru rẩy vì lạnh điện thoại thì sắp hết pin trời tối om om cô sợ hãi nhưng cũng không dám la lớn vì sợ lại câu dẫn những thứ không cần đến. Khi nghe thấy tiếng người gọi tên mình và thấy ánh đèn ở trên cô vội la lớn :
" Tôi ở đây ,tôi ở đây"
Một dáng người con trai cao dáo cầm chiếc đèn pin soi xuống hố thấy cô liền tìm dây thừng rôi kéo cô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.