Chương 32: Có tin vui.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
Vào một buổi sáng đẹp trời ,cô thức giấc anh nằm bên cạnh đang nhìn cô đắm đuối.
"Vợ yêu của anh dậy rồi hả" anh hôn lên tóc cô.
"Ừm, hôm nay anh không phải đến công ty hả"
"Có chứ nhưng anh muốn ngắm vợ yêu thêm chút nữa"
"Lại dẻo miệng rồi"
" Đâu có đâu anh nói thật mà. Vậy hôm nay em có đến công ty không"
"Hôm nay em thấy hơi mệt nên chắc sẽ ở nhà"
"Sao em thấy mệt ở đâu hay anh ở nhà đưa em đi khám nha"
"Không cần đâu em ở nhà nghỉ ngơi là khoẻ thôi mà.Với cả anh không đi làm thì lấy tiền đâu nuôi em đây"
"Nhưng anh không yên để em ở nhà một mình"
"Em đâu phải trẻ con đâu mà anh phải lo chứ. Hay là anh không nghe lời em nữa"
"Không anh nghe lời vợ mà, anh đi làm là được rồi"
"Thôi anh mau dậy đi em xuống nhà làm đồ ăn cho anh"
"Tuân lệnh bà xã"
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Ăn sáng xong anh đi đến công ty , còn cô ở nhà dọn dẹp rồi đi shopping. Đến cửa hàng cô cảm thấy trong người khó chịu. Nhưng cô vẫn đi mua ít đồ cần thiết,rồi cô sang shop quần áo nam để mua cho anh mấy bộ đồ mặc ở nhà. Đi ra quầy tính tiền thì cô gặp mẹ anh và bà.
" Bà sao bà lại ở đây,hôm bà đi không nói với con làm con lo quá"
"Không ngờ ta có thể gặp con ở đây đúng là duyên phận mà"
Mẹ anh không hiểu chuyện gì.
"Mẹ hai người quen nhau sao"
"Ừ con bé từng cứu ta một lần "
" Triệu phu nhân và bà là mẹ con"
"Là mẹ chồng nàng dâu thì đúng hơn"
"Vậy không lẽ Duy Phong là cháu nội của bà"
"Đúng rồi"
"Cháu thật ngốc mà khi hai người nói chuyện hợp nhau như vậy sao cháu không nhận ra chứ"
"Cái con bé"
"À cũng đến giờ ăn trưa rồi hay hai người đi ăn cùng con nha. Con mời"
" Vậy con không đi ăn cùng cháu trai ta sao"
"Dạ hôm nay anh ấy có cuộc họp quan trọng nên con không muốn làm phiền"
" Thế con có đi không " bà nói với mẹ anh.
"Vâng dù gì con cũng có chuyện muốn nói với con bé"
"Vậy ta đi thôi ạ"
\*\*\*\*\*\*\*
Sau đó ba người tới nhà hàng ăn trưa.
" Xin hỏi quý khách dùng gì"
"Bà với phu nhân gọi món đi ạ"
Gọi món xong :" Quý khách chờ một chút đồ ăn lên ngay"
"Bà à sao hôm đó bà bỏ đi đột ngột vậy"
"Tại ta thấy nên để lại không gian riêng cho hai đứa nên ta mới về nhà"
"Bà lại chọc con rồi" cô đỏ mặt.
"Y Y ta có chuyện muốn nói với cháu" mẹ anh nói.
Cô nghiêm túc lại nói chuyện với mẹ anh :
" Phu nhân trước khi phu nhân nói con muốn nói với phu nhân rằng. Dù phu nhân có nói gì thì con cũng sẽ không dời xa anh ấy đâu"
" Không ta không có ngăn cản cháu với tiểu Phong. Mà là ta muốn xin lỗi cháu vì ta đã ngăn cản chuyện tình của hai đứa. Cũng tại ta quá tin vào lời của con bé Tử San mà đi để hại cháu. TA XIN LỖI "
"Phu nhân không cần xin lỗi đâu cháu không có để bụng đâu. Chuyện đó đã là quá khứ rồi hãy để nó bị chôn vùi đi"
"Cháu không trách ta thật sao"
"Vâng"
"Con thấy chưa ,giờ con đi đâu để tìm được cô con dâu tốt như thế này chứ"
"Đúng là mấy năm trước con thật ngu ngốc mà. Y Y con đưa tay đây cho ta"
Cô đưa tay ra theo lời mẹ anh nói, mẹ anh tháo chiếc vòng đeo ở tay ra và đeo vào tay cô nói :
"Y Y chiếc vòng này là vòng gia truyền nhà họ Triệu chỉ có con dâu nhà họ Triệu mới được đeo giờ ta đưa lại cho con. Con đeo nó vào thì giờ con đã là con dâu nhà họ Triệu rồi"
"Sao ạ cái vòng này con không dám nhận đâu nó giá trị quá rồi" cô định tháo nhưng bị mẹ anh ngăn cản.
" Không được tháo giờ ta đã nhận con làm con dâu rồi không được tháo nghe chưa"
Cô không tháo nữa ngại ngùng nói:
"Vậy con nghe theo lời phu nhân ,con sẽ không tháo nó ra"
"Còn gọi ta là phu nhân sao"
"Vậy con phải gọi người là gì"
"Cái con bé này thật là trên thương trường thông minh bao nhiêu thì mấy chuyện này lại ngốc bấy nhiêu. Gọi ta là mẹ ,gọi bà là nại nại"
"Dạ vâng phu à mẹ và nại nại"
Mọi người nói chuyện vui vẻ đồ ăn cũng cho ra. Ngửi mùi đồ ăn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, cho đến khi bát canh kim chi đặt gần cô. Cô ngửi mùi muốn nôn cô không chịu được nữa đành bị miệng chạy vài phòng vệ sinh. Hai người nhìn nhau nói :
"Không lẽ con bé có rồi "
Một lúc sau cô đi ra khuân mặt xanh xao ,bà vội hỏi cô:
"Con không sao chứ"
"Dạ không ạ chắc là con ăn phải thứ gì nên mới vậy thôi"
"Y Y mẹ hỏi con dạo gần đây con thấy trong người thế nào"
"Ừm con thấy hơi mệt, hay buồn ngủ nữa, và còn thích ăn đồ chua nữa ạ. Ủa mà mẹ hỏi vậy là sao"
" Con trả lời câu này nữa thôi. Lần cuối cùng bà dì của con đến là khi nào"
"Ừm hình như là... A mẹ nói con mới nhớ tháng này con bị trễ 3 tuần rồi"
"Mẹ à con được thăng chức làm bà rồi"
" Ta có chắt rồi"
" Ý của hai người là con có thai rồi"
"Như những gì con vừa nói chúng ta có thể thấy con đã có thai rồi"
" Thật vậy ạ" cô bất ngờ và dưa tay sờ cái bụng phẳng của cô.
" Nếu con muốn chắc chắn thì tí chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra "
"Vâng ạ"
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Tại bệnh viện cô và nại nại cùng mẹ anh đang ngồi chờ kết quả. Bác sĩ mang kết quả ra cho cô :
"Chúc mừng cô đứa bé đã được hai tuần tuổi rồi. Thời gian này cô nên chăm sóc bản thân cho tốt và hơn hết đừng quan hệ vợ chồng ngư vậy sẽ tốt cho thai nhi"
"Bác sĩ tôi thật sự là đã có thai" cô không tin vào tai mình mà hỏi lại.
"Đúng vậy "
" Mẹ con làm bà thật rồi"
"Cảm ơn bác sĩ nhiều " nại nại nói.
"Không có gì đó là bổn phận của tôi"
"Y Y con sao vậy" mẹ anh gọi cô.
" A con không sao chỉ là con vui quá thôi"
"Con dâu mau gọi cho nhà tổ chức lễ cưới"
"Để làm gì vậy mẹ"
"Còn hỏi à để cưới chứ còn sao, chẳng nhẽ lại chờ đến khi bụng con bé to ra rồi mới cưới sao"
"Mẹ nói đúng để con gọi "
" Mẹ ,nại nại hai người bình tĩnh đi đừng vội vàng mà"
"Sao không vội được , mẹ không muốn con chịu thiệt nữa. À đúng rồi phải gọi cho thằng Duy Phong mới được"
"Mẹ con muốn tự mình nói cho anh ấy biết tin vui này"
"Vậy được rồi để con nói vậy ,giờ con cùng chúng ta về Triệu gia"
Vậy là cô bị mẹ anh và nại nại đưa về Triệu gia trong chớp mắt.
"Vợ yêu của anh dậy rồi hả" anh hôn lên tóc cô.
"Ừm, hôm nay anh không phải đến công ty hả"
"Có chứ nhưng anh muốn ngắm vợ yêu thêm chút nữa"
"Lại dẻo miệng rồi"
" Đâu có đâu anh nói thật mà. Vậy hôm nay em có đến công ty không"
"Hôm nay em thấy hơi mệt nên chắc sẽ ở nhà"
"Sao em thấy mệt ở đâu hay anh ở nhà đưa em đi khám nha"
"Không cần đâu em ở nhà nghỉ ngơi là khoẻ thôi mà.Với cả anh không đi làm thì lấy tiền đâu nuôi em đây"
"Nhưng anh không yên để em ở nhà một mình"
"Em đâu phải trẻ con đâu mà anh phải lo chứ. Hay là anh không nghe lời em nữa"
"Không anh nghe lời vợ mà, anh đi làm là được rồi"
"Thôi anh mau dậy đi em xuống nhà làm đồ ăn cho anh"
"Tuân lệnh bà xã"
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Ăn sáng xong anh đi đến công ty , còn cô ở nhà dọn dẹp rồi đi shopping. Đến cửa hàng cô cảm thấy trong người khó chịu. Nhưng cô vẫn đi mua ít đồ cần thiết,rồi cô sang shop quần áo nam để mua cho anh mấy bộ đồ mặc ở nhà. Đi ra quầy tính tiền thì cô gặp mẹ anh và bà.
" Bà sao bà lại ở đây,hôm bà đi không nói với con làm con lo quá"
"Không ngờ ta có thể gặp con ở đây đúng là duyên phận mà"
Mẹ anh không hiểu chuyện gì.
"Mẹ hai người quen nhau sao"
"Ừ con bé từng cứu ta một lần "
" Triệu phu nhân và bà là mẹ con"
"Là mẹ chồng nàng dâu thì đúng hơn"
"Vậy không lẽ Duy Phong là cháu nội của bà"
"Đúng rồi"
"Cháu thật ngốc mà khi hai người nói chuyện hợp nhau như vậy sao cháu không nhận ra chứ"
"Cái con bé"
"À cũng đến giờ ăn trưa rồi hay hai người đi ăn cùng con nha. Con mời"
" Vậy con không đi ăn cùng cháu trai ta sao"
"Dạ hôm nay anh ấy có cuộc họp quan trọng nên con không muốn làm phiền"
" Thế con có đi không " bà nói với mẹ anh.
"Vâng dù gì con cũng có chuyện muốn nói với con bé"
"Vậy ta đi thôi ạ"
\*\*\*\*\*\*\*
Sau đó ba người tới nhà hàng ăn trưa.
" Xin hỏi quý khách dùng gì"
"Bà với phu nhân gọi món đi ạ"
Gọi món xong :" Quý khách chờ một chút đồ ăn lên ngay"
"Bà à sao hôm đó bà bỏ đi đột ngột vậy"
"Tại ta thấy nên để lại không gian riêng cho hai đứa nên ta mới về nhà"
"Bà lại chọc con rồi" cô đỏ mặt.
"Y Y ta có chuyện muốn nói với cháu" mẹ anh nói.
Cô nghiêm túc lại nói chuyện với mẹ anh :
" Phu nhân trước khi phu nhân nói con muốn nói với phu nhân rằng. Dù phu nhân có nói gì thì con cũng sẽ không dời xa anh ấy đâu"
" Không ta không có ngăn cản cháu với tiểu Phong. Mà là ta muốn xin lỗi cháu vì ta đã ngăn cản chuyện tình của hai đứa. Cũng tại ta quá tin vào lời của con bé Tử San mà đi để hại cháu. TA XIN LỖI "
"Phu nhân không cần xin lỗi đâu cháu không có để bụng đâu. Chuyện đó đã là quá khứ rồi hãy để nó bị chôn vùi đi"
"Cháu không trách ta thật sao"
"Vâng"
"Con thấy chưa ,giờ con đi đâu để tìm được cô con dâu tốt như thế này chứ"
"Đúng là mấy năm trước con thật ngu ngốc mà. Y Y con đưa tay đây cho ta"
Cô đưa tay ra theo lời mẹ anh nói, mẹ anh tháo chiếc vòng đeo ở tay ra và đeo vào tay cô nói :
"Y Y chiếc vòng này là vòng gia truyền nhà họ Triệu chỉ có con dâu nhà họ Triệu mới được đeo giờ ta đưa lại cho con. Con đeo nó vào thì giờ con đã là con dâu nhà họ Triệu rồi"
"Sao ạ cái vòng này con không dám nhận đâu nó giá trị quá rồi" cô định tháo nhưng bị mẹ anh ngăn cản.
" Không được tháo giờ ta đã nhận con làm con dâu rồi không được tháo nghe chưa"
Cô không tháo nữa ngại ngùng nói:
"Vậy con nghe theo lời phu nhân ,con sẽ không tháo nó ra"
"Còn gọi ta là phu nhân sao"
"Vậy con phải gọi người là gì"
"Cái con bé này thật là trên thương trường thông minh bao nhiêu thì mấy chuyện này lại ngốc bấy nhiêu. Gọi ta là mẹ ,gọi bà là nại nại"
"Dạ vâng phu à mẹ và nại nại"
Mọi người nói chuyện vui vẻ đồ ăn cũng cho ra. Ngửi mùi đồ ăn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, cho đến khi bát canh kim chi đặt gần cô. Cô ngửi mùi muốn nôn cô không chịu được nữa đành bị miệng chạy vài phòng vệ sinh. Hai người nhìn nhau nói :
"Không lẽ con bé có rồi "
Một lúc sau cô đi ra khuân mặt xanh xao ,bà vội hỏi cô:
"Con không sao chứ"
"Dạ không ạ chắc là con ăn phải thứ gì nên mới vậy thôi"
"Y Y mẹ hỏi con dạo gần đây con thấy trong người thế nào"
"Ừm con thấy hơi mệt, hay buồn ngủ nữa, và còn thích ăn đồ chua nữa ạ. Ủa mà mẹ hỏi vậy là sao"
" Con trả lời câu này nữa thôi. Lần cuối cùng bà dì của con đến là khi nào"
"Ừm hình như là... A mẹ nói con mới nhớ tháng này con bị trễ 3 tuần rồi"
"Mẹ à con được thăng chức làm bà rồi"
" Ta có chắt rồi"
" Ý của hai người là con có thai rồi"
"Như những gì con vừa nói chúng ta có thể thấy con đã có thai rồi"
" Thật vậy ạ" cô bất ngờ và dưa tay sờ cái bụng phẳng của cô.
" Nếu con muốn chắc chắn thì tí chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra "
"Vâng ạ"
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Tại bệnh viện cô và nại nại cùng mẹ anh đang ngồi chờ kết quả. Bác sĩ mang kết quả ra cho cô :
"Chúc mừng cô đứa bé đã được hai tuần tuổi rồi. Thời gian này cô nên chăm sóc bản thân cho tốt và hơn hết đừng quan hệ vợ chồng ngư vậy sẽ tốt cho thai nhi"
"Bác sĩ tôi thật sự là đã có thai" cô không tin vào tai mình mà hỏi lại.
"Đúng vậy "
" Mẹ con làm bà thật rồi"
"Cảm ơn bác sĩ nhiều " nại nại nói.
"Không có gì đó là bổn phận của tôi"
"Y Y con sao vậy" mẹ anh gọi cô.
" A con không sao chỉ là con vui quá thôi"
"Con dâu mau gọi cho nhà tổ chức lễ cưới"
"Để làm gì vậy mẹ"
"Còn hỏi à để cưới chứ còn sao, chẳng nhẽ lại chờ đến khi bụng con bé to ra rồi mới cưới sao"
"Mẹ nói đúng để con gọi "
" Mẹ ,nại nại hai người bình tĩnh đi đừng vội vàng mà"
"Sao không vội được , mẹ không muốn con chịu thiệt nữa. À đúng rồi phải gọi cho thằng Duy Phong mới được"
"Mẹ con muốn tự mình nói cho anh ấy biết tin vui này"
"Vậy được rồi để con nói vậy ,giờ con cùng chúng ta về Triệu gia"
Vậy là cô bị mẹ anh và nại nại đưa về Triệu gia trong chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.