Chương 18: Kế hoạch vở kịch.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
Gia Huy ra khỏi phòng để cô nghỉ ngơi thì bỗng có tiếng mở cửa. Cô tưởng đó là anh nhưng không phải đó là một cậu bé rất dễ thương. Cậu bé lên tiếng:
"Chị ơi mẹ em đâu rồi"
"Em bị lạc mất mẹ sao , nào lại đây với chị rồi chị đưa em đi tìm mẹ"
Đứa bé chạy lại chỗ cô.
" Chị xinh thật đấy, chị xinh đẹp ơi chị có nhiều quả thế này cho em ăn với nha" cậu bé vừa nói vừa chỉ tay vào rỏ hoa quả.
"Được chứ để chị bóc cam cho em nha" cô cười nhẹ và bóc cam cho cậu bé.
"Chị xinh đẹp tốt quá đi , mà chị xinh đẹp tên gì vậy"
"Chị tên Giản Y Y, Giản trong đơn giản Y trong y đức"
"Woa tên chị cũng đẹp như chị vậy đó"
"Dẻo miệng à vậy còn tên em là gì"
"Em tên Bảo Bảo, Bảo trong dễ bảo ạ"
"Ừ tên cũng giống em lắm đó thật đáng yêu mà"
"Hi hi mà chị ở trong này buồn lắm đúng không để Bảo Bảo dẫn chị xinh đẹp đi chơi nha"
" Bảo Bảo muốn đưa chị đi đâu vậy"
"Chị cứ đi theo Bảo Bảo đi rồi chị sẽ biết"
Thấy cậu bé cứ một mực kéo cô đi dù vẫn còn đau nhưng vì cậu bé cô đành chiều theo.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Anh đến bệnh viện xông thẳng đến phòng cô đến cửa anh bỗng đứng .Anh hồi hộp không biết nói gì khi đối mặt với cô ' Mình bị gì vậy trên thương trường mình luôn quyết đoán vậy tại sao giờ lại thấy hồi hộp không biết làm gì khi sắp gặp cô ấy chứ ' .Lấy hết can đảm anh mở cửa phòng bệnh thấy không có ai trong phòng anh vội chạy ra ngoài tìm y tá. Ra ngoài anh thấy một cô y tá nắm tay cô nói lớn:
" Cô gái trong phòng này đâu rồi"
Cô y tá hốt hoảng trả lời:
"Tôi không phải y tá trực phòng này nên tôi không biết. A đúng rồi lúc nãy tôi có thấy một cô gái từ phòng này đi ra với một cậu bé"
" Cô ấy đi hướng nào"
" Chắc tới chỗ vui chơi trẻ em"
Anh thả tay y tá đi một mạch tới khu vui chơi trẻ em. Thấy bóng hình nhỉ nhắn quen thuộc của cô anh vui mừng chạy lại ôm cô vào lòng.Cô bất động một lúc rồi đẩy nhẹ anh ra và nói :
"Anh là ai vậy sao lại bất lịch sự vậy chứ"
Anh chết đứng khi nghe câu nói của cô, anh đứng không vững nắm lấy tay cô nó:
" Em không nhận ra anh sao "
" Anh là ai tôi đâu có quen anh" cô vừa nói vừa rút tay lại.
" Duy Phong tên anh là Duy Phong , người mà em yêu nhất em nhớ ra chưa"
Cô lắc đầu " Xin lỗi nhưng tôi thật sự không nhớ ra anh là ai"
Anh hụt hẫng tút điện thoại gọi cho Gia Huy
"Alo" Gia Huy bắt máy.
" Tại sao cô ấy lại không nhớ tôi là ai"
"Cái này có thể vì cục máu tụ trong đầu và bị đánh vào đầu nữa nên có thể bị mất trí nhớ tạm thời "
"Vậy cô ấy có thể nhớ lại không"
"Việc khôi phục trí nhớ cần phải có thời gian,nếu thúc dục cô ấy nhớ lại có thể sẽ bị ảnh hưởng xấu đến cơ thể của cô ấy"
"Tôi biết rồi"
Anh tắt máy không nói gì nữa ,Gia Huy để điện thoại xuống khẽ lắc đầu nhớ lại chuyện lúc nói với cô ở trong phòng:
" Gia Huy tôi muốn anh diễn cùng tôi một vở kịch"
"Cô muốn diễn thế nào"
" Tôi sẽ giả bộ mất trí nhớ anh giúp tôi được không"
"Tại sao chứ với cả tôi đã thề rằng không bao giờ nói dối cậu ấy.Và tôi cũng không muốn cậu ấy vì chuyện này mà đau buồn lại dại dột nghĩ tới việc tự tử như 5 năm trước"
"Anh yên tâm đi tôi sẽ không để anh ấy làm như vậy đâu. Vì tôi quyết định rồi tôi sẽ không phẫu thuật và sống thật vui vẻ bên những người tôi yêu. Nhưng anh mà vẫn không chịu giúp tôi thì bệnh viện này có thể sẽ bị san bằng thật đó"
"Ý cô là sao, cô nghĩ tôi lại sợ một cô gái không quyền thế như cô ư"
"Anh có tin chỉ cần một câu nói của tôi thì bệnh viện của anh sẽ không còn trên thành phố này không"
"Haha cô bị thương ở đầu rồi bị biến chứng hả, cô nên suy nghĩ kĩ để phẫu thuật đi chứ tôi thấy đầu cô có vấn đề rồi đấy"
Cô với lấy điện thoại bấm bấm một lúc. Gia Huy thấy vậy liền nói :
" Cô tưởng mình là Triệu Duy Phong hay sao chỉ cần lấy điện thoại ra bấm mấy cái là có thể làm cho bệnh viện này biến mất hay sao"
Cô không tra lời cất điện thoại cô cười đắc ý nói :
"Rồi anh sẽ phải hối hận"
Gia Huy chờ đợi xem cô có thể làm gì.
"Zeng...zeng" tiếng chuông điện thoại gieo lên.
"Alo" Gia Huy nghe máy.
"Gia Huy con chọc vào ai không chọc sao lại chọc vào Giản tổng của Giản thị chứ. Con có biết là bệnh viện nhà chúng ta đang có một dự án lớn với Giản thị hay không. Ba không cần biết con làm gì nhưng phải lấy lại hợp đồng của bệnh viện với Giản thị không thì đừng có về nhà " ba Gia Huy gọi tới.
Ba Gia Huy tắt máy không để anh nói lời nào. Gia Huy ngỡ ngàng nhìn cô, cô đắc ý nở nụ cười đầy ác ý nhìn lại Gia Huy. ' Trời ơi hết một Triệu tổng ác ma giờ thêm một nữ ma đầu không rõ lai lịch đày tôi sao tôi khổ vạy này' . Gia Huy hỏi cô:
"Cô đã làm gì, cô có quan hệ gì với Giản thị mà lại có thể..."
"Anh nghĩ xem người đứng đầu Giản thị tên gì"
"Người đứng đầu Giản thị tên Giản Y Y cô là người đứng đầu Giản thị"
'' Xem ra anh cũng không ngốc như tôi nghĩ. Sao giờ anh xó giúp tôi không"
Anh ấm ức chỉ biết gật đầu nắm tay đi ra khỏi phòng với hai dòng nước mắt vô hình.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Gia Huy rùng mình quay lain hiện thực ' không biết kiếp trước mình tạo nghiệp gì mà kiếp này bị hai người họ hành nữa ' Gia Huy khóc không thành tiếng.
"Chị ơi mẹ em đâu rồi"
"Em bị lạc mất mẹ sao , nào lại đây với chị rồi chị đưa em đi tìm mẹ"
Đứa bé chạy lại chỗ cô.
" Chị xinh thật đấy, chị xinh đẹp ơi chị có nhiều quả thế này cho em ăn với nha" cậu bé vừa nói vừa chỉ tay vào rỏ hoa quả.
"Được chứ để chị bóc cam cho em nha" cô cười nhẹ và bóc cam cho cậu bé.
"Chị xinh đẹp tốt quá đi , mà chị xinh đẹp tên gì vậy"
"Chị tên Giản Y Y, Giản trong đơn giản Y trong y đức"
"Woa tên chị cũng đẹp như chị vậy đó"
"Dẻo miệng à vậy còn tên em là gì"
"Em tên Bảo Bảo, Bảo trong dễ bảo ạ"
"Ừ tên cũng giống em lắm đó thật đáng yêu mà"
"Hi hi mà chị ở trong này buồn lắm đúng không để Bảo Bảo dẫn chị xinh đẹp đi chơi nha"
" Bảo Bảo muốn đưa chị đi đâu vậy"
"Chị cứ đi theo Bảo Bảo đi rồi chị sẽ biết"
Thấy cậu bé cứ một mực kéo cô đi dù vẫn còn đau nhưng vì cậu bé cô đành chiều theo.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Anh đến bệnh viện xông thẳng đến phòng cô đến cửa anh bỗng đứng .Anh hồi hộp không biết nói gì khi đối mặt với cô ' Mình bị gì vậy trên thương trường mình luôn quyết đoán vậy tại sao giờ lại thấy hồi hộp không biết làm gì khi sắp gặp cô ấy chứ ' .Lấy hết can đảm anh mở cửa phòng bệnh thấy không có ai trong phòng anh vội chạy ra ngoài tìm y tá. Ra ngoài anh thấy một cô y tá nắm tay cô nói lớn:
" Cô gái trong phòng này đâu rồi"
Cô y tá hốt hoảng trả lời:
"Tôi không phải y tá trực phòng này nên tôi không biết. A đúng rồi lúc nãy tôi có thấy một cô gái từ phòng này đi ra với một cậu bé"
" Cô ấy đi hướng nào"
" Chắc tới chỗ vui chơi trẻ em"
Anh thả tay y tá đi một mạch tới khu vui chơi trẻ em. Thấy bóng hình nhỉ nhắn quen thuộc của cô anh vui mừng chạy lại ôm cô vào lòng.Cô bất động một lúc rồi đẩy nhẹ anh ra và nói :
"Anh là ai vậy sao lại bất lịch sự vậy chứ"
Anh chết đứng khi nghe câu nói của cô, anh đứng không vững nắm lấy tay cô nó:
" Em không nhận ra anh sao "
" Anh là ai tôi đâu có quen anh" cô vừa nói vừa rút tay lại.
" Duy Phong tên anh là Duy Phong , người mà em yêu nhất em nhớ ra chưa"
Cô lắc đầu " Xin lỗi nhưng tôi thật sự không nhớ ra anh là ai"
Anh hụt hẫng tút điện thoại gọi cho Gia Huy
"Alo" Gia Huy bắt máy.
" Tại sao cô ấy lại không nhớ tôi là ai"
"Cái này có thể vì cục máu tụ trong đầu và bị đánh vào đầu nữa nên có thể bị mất trí nhớ tạm thời "
"Vậy cô ấy có thể nhớ lại không"
"Việc khôi phục trí nhớ cần phải có thời gian,nếu thúc dục cô ấy nhớ lại có thể sẽ bị ảnh hưởng xấu đến cơ thể của cô ấy"
"Tôi biết rồi"
Anh tắt máy không nói gì nữa ,Gia Huy để điện thoại xuống khẽ lắc đầu nhớ lại chuyện lúc nói với cô ở trong phòng:
" Gia Huy tôi muốn anh diễn cùng tôi một vở kịch"
"Cô muốn diễn thế nào"
" Tôi sẽ giả bộ mất trí nhớ anh giúp tôi được không"
"Tại sao chứ với cả tôi đã thề rằng không bao giờ nói dối cậu ấy.Và tôi cũng không muốn cậu ấy vì chuyện này mà đau buồn lại dại dột nghĩ tới việc tự tử như 5 năm trước"
"Anh yên tâm đi tôi sẽ không để anh ấy làm như vậy đâu. Vì tôi quyết định rồi tôi sẽ không phẫu thuật và sống thật vui vẻ bên những người tôi yêu. Nhưng anh mà vẫn không chịu giúp tôi thì bệnh viện này có thể sẽ bị san bằng thật đó"
"Ý cô là sao, cô nghĩ tôi lại sợ một cô gái không quyền thế như cô ư"
"Anh có tin chỉ cần một câu nói của tôi thì bệnh viện của anh sẽ không còn trên thành phố này không"
"Haha cô bị thương ở đầu rồi bị biến chứng hả, cô nên suy nghĩ kĩ để phẫu thuật đi chứ tôi thấy đầu cô có vấn đề rồi đấy"
Cô với lấy điện thoại bấm bấm một lúc. Gia Huy thấy vậy liền nói :
" Cô tưởng mình là Triệu Duy Phong hay sao chỉ cần lấy điện thoại ra bấm mấy cái là có thể làm cho bệnh viện này biến mất hay sao"
Cô không tra lời cất điện thoại cô cười đắc ý nói :
"Rồi anh sẽ phải hối hận"
Gia Huy chờ đợi xem cô có thể làm gì.
"Zeng...zeng" tiếng chuông điện thoại gieo lên.
"Alo" Gia Huy nghe máy.
"Gia Huy con chọc vào ai không chọc sao lại chọc vào Giản tổng của Giản thị chứ. Con có biết là bệnh viện nhà chúng ta đang có một dự án lớn với Giản thị hay không. Ba không cần biết con làm gì nhưng phải lấy lại hợp đồng của bệnh viện với Giản thị không thì đừng có về nhà " ba Gia Huy gọi tới.
Ba Gia Huy tắt máy không để anh nói lời nào. Gia Huy ngỡ ngàng nhìn cô, cô đắc ý nở nụ cười đầy ác ý nhìn lại Gia Huy. ' Trời ơi hết một Triệu tổng ác ma giờ thêm một nữ ma đầu không rõ lai lịch đày tôi sao tôi khổ vạy này' . Gia Huy hỏi cô:
"Cô đã làm gì, cô có quan hệ gì với Giản thị mà lại có thể..."
"Anh nghĩ xem người đứng đầu Giản thị tên gì"
"Người đứng đầu Giản thị tên Giản Y Y cô là người đứng đầu Giản thị"
'' Xem ra anh cũng không ngốc như tôi nghĩ. Sao giờ anh xó giúp tôi không"
Anh ấm ức chỉ biết gật đầu nắm tay đi ra khỏi phòng với hai dòng nước mắt vô hình.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Gia Huy rùng mình quay lain hiện thực ' không biết kiếp trước mình tạo nghiệp gì mà kiếp này bị hai người họ hành nữa ' Gia Huy khóc không thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.