Chương 14: Phòng cấp cứu-máu tụ -không tỉnh lại.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
Trên xe anh ôm chặt lấy thân hình nhỉ bé của cô đang run run, miệng không ngừng gọi tên cô.Lãnh Hàn nhìn thấy sự quan tâm anh dành cho cô thì cảm thấy hơi bực bội nhưng sự lo lắng cho cô nhiều hơn.
"Y Y em mở mắt ra nhìn anh đi em không được ngủ" anh nói trong lo sợ.
"Phong em nghĩ mình sắp chịu hết nổi rồi" giọng cô yếu ớt nói.
"Không Y Y em phải cố gắng lên chúng ta sắp đến bệnh viên rồi. Lãnh Hàn chạy nhanh nữa lên"
Lãnh Hàn tăng tốc ,phi như bay vượt qua bao nhiêu là đèn đỏ.
"Phong nghe em nói, em xin lỗi vì 5 năm trước bỏ đi mà không nói với anh lời nào...Anh biết không quãng thời gian em rất đau khổ, ba mẹ thì bỏ em đi anh thì không ở bên cạnh nó đau lắm...Khi em biết người đêm đó là anh em đã rất vui em còn muốn ôm anh kìa...Khi anh vứt chiếc vòng lòng em rất đau....khi đó em chỉ muốn chạy ra nhặt lại ngay thôi...."
"Anh biết rồi giờ em hãy dữ sức đừng nói nữa"
"Không em phải nói không nói bây giờ em sợ sẽ không còn cơ hội nữa...Anh từng hỏi em rằng em có yêu anh không, 5 năm không gặp em có nhớ anh không, có khi nào muốn gặp hay quan tâm anh không. Và đây mới là câu trả lời khi đó em muốn nói : Trong 5 năm qua em rất nhớ anh ,rất muốn gặp anh,nhiều lúc em chỉ muốn chạy lại và ôm lấy anh không rời.Và câu cuối cùng em muốn nói đó là EM YÊU ANH "
"Anh cũng rất yêu em Y Y" nghe xong câu nói của anh cô nhìn anh với ánh mắt hạnh phúc, nở nụ cười. Rồi cô lịm đi không biết gì nữa.
"Y Y tỉnh lại Y Y" anh gọi tên cô.
\*\*\*\*\*\*\*
Vừa đến cổng bệnh viện anh ôm cô chạy thật nhanh vào trong. Vì đã được gọi trước nên vừa vào Gia Huy cùng y tá đẩy giường ra chờ sẵn.Gia Huy nói:
"Mau vào phòng cấp cứu"
"Gia Huy cậu nhất định phải cứu sống cô, nếu không tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này" anh kéo tay Gia Huy lại nói.
"Nếu cậu muốn cô ấy sống thì mau bỏ tay ra"
Anh bỏ tay ra Gia Huy chạy vào trong cửa phòng cấp cứu đóng lại.Anh ngồi sụp xuống trên làn ghế chờ, một lúc sau Uyển Uyển và Tử San cũng chạy tới.
"Y Y sao rồi" Uyển Uyển nói trong nước mắt hỏi Lãnh Hàn.
"Đang trong phòng cấp cứu" Lãnh Hàn nói trong lo lắng.
Tử San thấy anh ngồi một chỗ liền đi tới đặt tay lên vai anh nói:
"Anh yên tâm đi cậu ấy phúc lớn mạng lớn sẽ bình an thôi"
Anh không nói gì chỉ chăm chú nhìn đèn phòng cấp cứu. Uyển Uyển tức tối đi tới chỗ anh trách móc:
"Tại sao anh lại xuất hiện nữa vậy, 5 năm trước anh làm cậu ấy đau khổ chưa đủ sao. Giờ còn làm cậu ấy bị như vậy nữa, anh...."
"Uyển Uyển đủ rồi đừng nói nữa" Lãnh Hàn giường như không muốn Uyển Uyển nói ra gì đó cho anh biết mà ngăn lại.
"Nếu cậu ấy mà bị sao dù có làm mọi cách tôi cũng sẽ không để yên cho anh đâu" Uyển Uyển nói xong mỗi người ngồi một nơi.
20 phút sau y ta mở cửa chạy ra , anh vội vàng đứng dậy hỏi:
"Có chuyện gì sao"
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều nên đang trong cơn nguy kịch. Giờ tôi phải đi lấy máu gấp, làm ơn tránh ra"
30 phút, 50 phút hết người chạy ra chạy vào cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Gia Huy mở cửa đi ra anh vội hỏi:
"Sao rồi"
"Không sao nữa rồi ,đã qua cơn nguy kịch mọi người yên tâm đi" Gia Huy nói.
" Vậy chúng tôi vào thăm được không" Uyển Uyển nói.
"Chưa được vì sức khoẻ của cô ấy giờ còn rất yếu mọi người hãy để cô ấy nghỉ ngơi đã. Phong đi theo tôi tôi có chuyện muốn nói với cậu"
"Được rồi có chuyện gì cậu mau nói đi"
Gia Huy kéo tay anh vào phòng,mở máy tính lên.
"Phong thật ra có một chuyện liên quan đến Y Y mà lúc nãy tôi chưa nói.Nhưng tôi nghĩ chắc cậu sẽ muốn biết"
"Có chuyện gì sao"
Gia Huy vừa chỉ vào màn hình vừa nói:
"Thật ra trong đầu Y Y có một khối máu tụ rất lâu rồi. Nó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cho cô ấy, vậy nên cần nhanh chóng phẫu thuật. Nhưng do cô ấy mất quá nhiều nên tôi đã không phẫu thuật luôn. À đúng rồi vết thương lần này khá nặng công thêm khối máu tụ nữa dù đã cứu sống được nhưng có nguy cơ rất cao là sẽ không tỉnh lại. Chỉ còn có thể xem ý trí của cô ấy ra sao thôi.Xin lỗi tôi đã cố hết sức rồi"
Nghe xong anh chết đứng không nói được lời nào.Uyển Uyển từ ngoài chạy vào hét lớn:
"Anh vừa nói gì máu tụ, không tỉnh lại là sao"
"Cô bình tĩnh chỉ cần cô ấy có ý trí tỉnh dậy thì rất có thể sẽ tỉnh lại"
Uyển Uyển thả tay ra khỏi áo Gia Huy khóc lóc nói:
"Tại sao chứ tại sao lại sảy ra với cậu ấy chứ" Uyển Uyển nhớ ra anh quay sang đánh vào ngực anh và nói:
"Tai anh đều tại anh nếu anh không suất hiện thì cậu ấy sẽ không như vậy . Tại anh tại anh, người bị đâm đáng ra phải là anh tại sao lại là cậu ấy chứ"
Anh không phản kháng chỉ đứng im cho Uyển Uyển đánh. Gia Huy ngăn Uyển Uyển lại nhưng cũng không được.Đúng lúc này Tống Lam mở cửa chạy vào thấy cảnh này Tống Lam chạy lại dữ chặt Uyển Uyển để không cho cô đánh anh nữa.
"Y Y em mở mắt ra nhìn anh đi em không được ngủ" anh nói trong lo sợ.
"Phong em nghĩ mình sắp chịu hết nổi rồi" giọng cô yếu ớt nói.
"Không Y Y em phải cố gắng lên chúng ta sắp đến bệnh viên rồi. Lãnh Hàn chạy nhanh nữa lên"
Lãnh Hàn tăng tốc ,phi như bay vượt qua bao nhiêu là đèn đỏ.
"Phong nghe em nói, em xin lỗi vì 5 năm trước bỏ đi mà không nói với anh lời nào...Anh biết không quãng thời gian em rất đau khổ, ba mẹ thì bỏ em đi anh thì không ở bên cạnh nó đau lắm...Khi em biết người đêm đó là anh em đã rất vui em còn muốn ôm anh kìa...Khi anh vứt chiếc vòng lòng em rất đau....khi đó em chỉ muốn chạy ra nhặt lại ngay thôi...."
"Anh biết rồi giờ em hãy dữ sức đừng nói nữa"
"Không em phải nói không nói bây giờ em sợ sẽ không còn cơ hội nữa...Anh từng hỏi em rằng em có yêu anh không, 5 năm không gặp em có nhớ anh không, có khi nào muốn gặp hay quan tâm anh không. Và đây mới là câu trả lời khi đó em muốn nói : Trong 5 năm qua em rất nhớ anh ,rất muốn gặp anh,nhiều lúc em chỉ muốn chạy lại và ôm lấy anh không rời.Và câu cuối cùng em muốn nói đó là EM YÊU ANH "
"Anh cũng rất yêu em Y Y" nghe xong câu nói của anh cô nhìn anh với ánh mắt hạnh phúc, nở nụ cười. Rồi cô lịm đi không biết gì nữa.
"Y Y tỉnh lại Y Y" anh gọi tên cô.
\*\*\*\*\*\*\*
Vừa đến cổng bệnh viện anh ôm cô chạy thật nhanh vào trong. Vì đã được gọi trước nên vừa vào Gia Huy cùng y tá đẩy giường ra chờ sẵn.Gia Huy nói:
"Mau vào phòng cấp cứu"
"Gia Huy cậu nhất định phải cứu sống cô, nếu không tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này" anh kéo tay Gia Huy lại nói.
"Nếu cậu muốn cô ấy sống thì mau bỏ tay ra"
Anh bỏ tay ra Gia Huy chạy vào trong cửa phòng cấp cứu đóng lại.Anh ngồi sụp xuống trên làn ghế chờ, một lúc sau Uyển Uyển và Tử San cũng chạy tới.
"Y Y sao rồi" Uyển Uyển nói trong nước mắt hỏi Lãnh Hàn.
"Đang trong phòng cấp cứu" Lãnh Hàn nói trong lo lắng.
Tử San thấy anh ngồi một chỗ liền đi tới đặt tay lên vai anh nói:
"Anh yên tâm đi cậu ấy phúc lớn mạng lớn sẽ bình an thôi"
Anh không nói gì chỉ chăm chú nhìn đèn phòng cấp cứu. Uyển Uyển tức tối đi tới chỗ anh trách móc:
"Tại sao anh lại xuất hiện nữa vậy, 5 năm trước anh làm cậu ấy đau khổ chưa đủ sao. Giờ còn làm cậu ấy bị như vậy nữa, anh...."
"Uyển Uyển đủ rồi đừng nói nữa" Lãnh Hàn giường như không muốn Uyển Uyển nói ra gì đó cho anh biết mà ngăn lại.
"Nếu cậu ấy mà bị sao dù có làm mọi cách tôi cũng sẽ không để yên cho anh đâu" Uyển Uyển nói xong mỗi người ngồi một nơi.
20 phút sau y ta mở cửa chạy ra , anh vội vàng đứng dậy hỏi:
"Có chuyện gì sao"
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều nên đang trong cơn nguy kịch. Giờ tôi phải đi lấy máu gấp, làm ơn tránh ra"
30 phút, 50 phút hết người chạy ra chạy vào cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Gia Huy mở cửa đi ra anh vội hỏi:
"Sao rồi"
"Không sao nữa rồi ,đã qua cơn nguy kịch mọi người yên tâm đi" Gia Huy nói.
" Vậy chúng tôi vào thăm được không" Uyển Uyển nói.
"Chưa được vì sức khoẻ của cô ấy giờ còn rất yếu mọi người hãy để cô ấy nghỉ ngơi đã. Phong đi theo tôi tôi có chuyện muốn nói với cậu"
"Được rồi có chuyện gì cậu mau nói đi"
Gia Huy kéo tay anh vào phòng,mở máy tính lên.
"Phong thật ra có một chuyện liên quan đến Y Y mà lúc nãy tôi chưa nói.Nhưng tôi nghĩ chắc cậu sẽ muốn biết"
"Có chuyện gì sao"
Gia Huy vừa chỉ vào màn hình vừa nói:
"Thật ra trong đầu Y Y có một khối máu tụ rất lâu rồi. Nó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cho cô ấy, vậy nên cần nhanh chóng phẫu thuật. Nhưng do cô ấy mất quá nhiều nên tôi đã không phẫu thuật luôn. À đúng rồi vết thương lần này khá nặng công thêm khối máu tụ nữa dù đã cứu sống được nhưng có nguy cơ rất cao là sẽ không tỉnh lại. Chỉ còn có thể xem ý trí của cô ấy ra sao thôi.Xin lỗi tôi đã cố hết sức rồi"
Nghe xong anh chết đứng không nói được lời nào.Uyển Uyển từ ngoài chạy vào hét lớn:
"Anh vừa nói gì máu tụ, không tỉnh lại là sao"
"Cô bình tĩnh chỉ cần cô ấy có ý trí tỉnh dậy thì rất có thể sẽ tỉnh lại"
Uyển Uyển thả tay ra khỏi áo Gia Huy khóc lóc nói:
"Tại sao chứ tại sao lại sảy ra với cậu ấy chứ" Uyển Uyển nhớ ra anh quay sang đánh vào ngực anh và nói:
"Tai anh đều tại anh nếu anh không suất hiện thì cậu ấy sẽ không như vậy . Tại anh tại anh, người bị đâm đáng ra phải là anh tại sao lại là cậu ấy chứ"
Anh không phản kháng chỉ đứng im cho Uyển Uyển đánh. Gia Huy ngăn Uyển Uyển lại nhưng cũng không được.Đúng lúc này Tống Lam mở cửa chạy vào thấy cảnh này Tống Lam chạy lại dữ chặt Uyển Uyển để không cho cô đánh anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.