Chương 42: Tỉnh lại.
꧁༺Sönġ Hữü͜͡ Fʊʑʑʏツ
09/01/2021
Ở nơi nào đó cô vẫn đang nằm trên đất thì nghe tiếng ai đó đang gọi cô.
"Y Y con mau tỉnh lại đi Y Y"
"Mẹ ơi mẹ mau tỉnh dậy đi"
"Con gái yêu của mẹ mau dậy đi"
Cô dần tỉnh lại nghe những lời đó cô biết đó là ai cô đáp lại:
"Ba mẹ ,bé con ba người ở đâu con không nhìn thấy ba người"
"Con tỉnh rồi đó hả" mẹ cô nói.
"Mẹ mẹ ở đâu mẹ "
"Con không nhìn thấy được chúng ta vì con vẫn chưa chết mà. Giờ con nghe mẹ nói giờ con mau ra khỏi căn phòng đó . Bởi vì bên kia cánh cửa còn rất nhiều người đang chờ con "
"Nhưng con không thể mở nó ra được"
"Con gái trên đời này không gì là không thể chỉ cần con không bỏ cuộc" ba cô nói.
"Ông bà nói đúng đó mẹ ,mẹ của con rất mạnh mẽ mà con tin mẹ sẽ mở nó ra được. Ba con còn đang chờ mẹ mà"
"Bé con mẹ xin lỗi đã không bảo vệ được con"
"Con không có trách mẹ ,kiếp này tuy con không được nhìn thấy ánh sáng nhưng có thể làm con của ba mẹ thì con vui rồi. Được rồi mẹ mau mở của đi"
"Mọi người đều tin con sẽ làm được"
"Đúng vậy" ba người đồng thanh.
Cô lau nước mắt đứng dậy dùng hết sức lực để mở cánh cửa. "Cạch" cánh cửa đã mở được,cô cười vui vẻ nhìn về phía tiếng nói khi nãy ba mẹ và bé con cô nói.
"Ba mẹ con mở được rồi"
"Ừ ,vậy con còn chần chừ gì nữa mau đi đi"
"Vậy còn mọi người"
"Con yên tâm chúng ta vẫn luôn ở trong tim con. Vẫn luôn dõi theo con từ trên trời"
"Mẹ mau đi và hãy nói với ba rằng con yêu ba rất nhiều"
"Ba mẹ,bé con...Tạm biệt con yêu mọi người" nói xong cô mở cửa bước ra.
"Chúng ta cũng rất yêu con"
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Hiện tại, anh nhanh tay nắm được tay cô kéo vào lòng. Còn chiếc xe thì bị đổ,mọi người xúm lại khinh ngạc.Duy Phong tức giận quay qua nhìn cô ta với ánh mắt đầy sát khí.
"Cô muốn chết đúng không"
Cô ta run sợ trước cái nhìn của anh nhưng cô ta vẫn trai mặt nói:
"Cô ta chỉ là người thực vật thôi sẽ không đáp ứng được nhu cầu cho anh đâu. Anh hãy ở bên..."
"Chát" cô ta được anh tặng một bạt tai, rồi một giọng nói quen thuộc,có phần yếu ớt vang ra từ trong lòng anh.
"Tôi có là thực vật thì cũng không cần loại con gái lẳng lơ như cô chăm sóc anh ấy đâu"
Anh và mọi người ngạc nhiên, anh nhìn người con gái trong lòng mình.Ánh mắt cô tỏ ra sự yếu đuối ,mệt mỏi như cô vừa đấu tranh từ chỗ tử thần trở về. Cô nhìn anh ,anh nhìn cô bốn mắt nhìn nhau. Cô nở nụ cười trìu mến và nói:
"Anh lại cau mày rồi em đã nói sao anh không được cau mày cơ mà. Nhìn anh xanh xao quá đó bộ không có em bên cạnh lại đâm đầu vào công việc phải không"
"Anh đâu có"
"Còn nói không nhìn anh là em biết rồi.Mà khi em không có ở đây anh có đi trêu hoa ghẹo bướm không đó"
"Anh nào dám đâu vợ ,anh chỉ yêu mình vợ thôi"
"Chưa gì lại dẻo miệng rồi"
"Xí vừa tỉnh đã quyến rũ đàn ông còn nói tôi gái này gái nọ" cô ta nói khinh bỉ.
"Ấy cô mà không lên tiếng chắc tôi quên mất cô đó. Phong em không đứng vững được anh đỡ em qua đó nhé"
"Tuân lệnh bà xã"
Quay sang cô ta ,cô thay đổi ánh mắt. Ánh mắt cô lúc này không còn yếu đuối mà thay vào đó là ánh mắt hiền hậu muốn ăn tươi nuốt sống .Trước ánh mắt đó cô ta run run , sợ sệt lui lại vài bước.
"Cô...cô...muốn làm gì"
"Cô cần gì phải sợ tôi như vậy tôi đã làm gì cô đâu. Không phải cô nói rằng tôi là người thực vật hay sao. Cô cần gì phải sợ một người thực vật như tôi chứ"
"Hứ tôi mà phải sợ cô sao đứng còn không vững còn cần người dìu sao tôi phải sợ cô chứ"
"Ồ vậy ư nhưng chắc cô không biết đúng là tôi không đứng vững nhưng cô hãy nhìn xem xung quanh tôi luôn có người dìu tôi bất cứ lúc nào"
Cô ta nhìn xung quanh cô không chỉ có anh mà còn có Lãnh Hàn, Gia Huy, Tống Lam, A Phúc, Trần Hiểu, A Trình,...Cô ta run sợ.Nuốt nước bọt cố nói.
( Đúng là chị không đứng vững nhưng chị không thiếu người đỡ nha)
"Thì sao chứ cô cũng đâu có thể làm gì được tôi"
"Vậy tôi sẽ cho biết tôi làm được gì" ánh mắt lẫn hành động của cô khiến cô ta ngã xuống đất.
"Chưa gì đã ngã rồi nhìn cô thật thảm hại" cô vừa nói vừa nâng cằm cô lên"
"À tôi nhớ ra rồi hình như tôi chưa nói cho biết rằng tôi và anh ấy đã là vợ chồng rồi. Có cần xem giấy đăng kí kết hôn của chúng tôi không" cô nói đầy ẩn ý.
Cô ta tức không nói nên lời và cũng có phần xấu hổ.Cô ta đứng dậy bỏ đi,vừa đi được vài bước anh lên tiếng.
"Vợ tôi đã cho cô đi chưa mà cô đi"
Cô ta dừng bước, cô vội nói:
"Anh này để cho Tạ tiểu thư đi sao lại bảo cô ấy dừng lại chứ"
"Vợ à anh..."
"Anh yên tâm em cho Tạ tiểu thư đi chứ đâu có nói là tha cho cô ta cái tội cướp đồ của em chứ"
' Đồ mình là đồ vật của cô ấy sao' anh nghĩ thầm.
Cô ta vội vã quay lại nói đầy lo sợ:
"Cô muốn gì"
"Ừm...."
"Giản tổng công ty chúng ta có một hợp đồng với công ty Tạ thị" A Trình lên tiếng.
"Ồ vậy hủy thôi ,tôi không muốn có quan hệ gì với cái công ty mà có cô con gái như cô ta"
"Dạ"
"Không Giản tổng tôi xin cô đừng hủy hợp đồng.Nếu không có bản hợp đồng này công ty ba tôi sẽ phá sản mất.Đây là lỗi của tôi xin cô đừng vì vậy mà hủy hợp đồng"
"Haizz thôi vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội để chuộc lỗi vậy"
"Thật chứ"
"Tôi chưa nói dối ai bao giờ, tôi muốn cô chết cô có dám không"
Cô ta thờ thẫn, lắp bắp:
"Tôi...tôi...tôi"
"Haizzz tôi chỉ nói đùa thôi vậy mà cô đã như vậy rồi. Thôi tôi nói thật vậy tôi muốn cô ngay ngày mai sang châu Phi cô thấy sao"
"Được được chứ không cần đến ngày mai ngay bây giờ tôi đi ngay"
Vậy là cô ta chạy nhanh đi trong vòng một nốt nhạc.Cô lắc đầu đầy thất vọng, A Trình lên tiếng:
"Giản tổng vạy còn chuyện hợp đồng"
"Cứ ký kết như dự định" cô nói và xoa thái dương.
"Em không sao chứ" anh lo lắng hỏi.
"Em không sao"
Bỗng Uyển Uyển không biết sướt mướt từ bao giờ nhào tới ôm cô.
"Y Y đáng chết cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Cậu có biết là mình nhớ cậu lắm không"
Uyển Uyển bất ngờ nhào tới khiến cô suýt ngã may có anh đỡ kịp.
"Thôi mà hôm nay cậu là cô dâu đấy sao lại khóc chứ nhìn xấu chết được"
" Mình mặc kệ ai bảo giờ cậu mới tỉnh. Hứa với mình cậu không được ngủ lâu như vậy nữa"
"Được được rồi mình hứa nhưng mình sắp không thở được rồi nè"
" A mình xin lỗi tại mình vui quá"
"Cái nhỏ này lớn rồi mà vẫn mít ướt như vậy" cô lau nước cho Uyển Uyển và gõ nhẹ vào đầu Uyển Uyển.
Tống Lam thấy vậy liền đi ra nói:
"Nè dù cô có là vợ của Triệu Duy Phong nhưng động đến vợ tôi là không xong đâu nha"
"A Tống Lam lâu rồi không bị tôi đánh ngứa ngáy rồi đúng" anh lên tiếng.
"Anh mà dám động vào Y Y em sẽ là người đầu tiên đánh anh đó" Uyển Uyển nói.
"Ơ vợ à anh đang bênh em mà sao em lại.."
Mọi người phá ra cười .
"Tống Lam à tôi thấy anh khổ rồi đấy" cô vừa cười vừa nói. Không may quá chớn cô ho vài tiếng.
"Khụ..khụ..khụ"
Anh liền hỏi:
"Em không sao chứ"
"Em không sao khụ..khụ..khụ"
"Triệu tổng mau đưa đại nữ vương này vào phòng nào đấy để tôi kiểm tra rồi hẵng nói chuyện" Trần Hiểu nói.
"Ừ nào em cẩn thận"
"Y Y con mau tỉnh lại đi Y Y"
"Mẹ ơi mẹ mau tỉnh dậy đi"
"Con gái yêu của mẹ mau dậy đi"
Cô dần tỉnh lại nghe những lời đó cô biết đó là ai cô đáp lại:
"Ba mẹ ,bé con ba người ở đâu con không nhìn thấy ba người"
"Con tỉnh rồi đó hả" mẹ cô nói.
"Mẹ mẹ ở đâu mẹ "
"Con không nhìn thấy được chúng ta vì con vẫn chưa chết mà. Giờ con nghe mẹ nói giờ con mau ra khỏi căn phòng đó . Bởi vì bên kia cánh cửa còn rất nhiều người đang chờ con "
"Nhưng con không thể mở nó ra được"
"Con gái trên đời này không gì là không thể chỉ cần con không bỏ cuộc" ba cô nói.
"Ông bà nói đúng đó mẹ ,mẹ của con rất mạnh mẽ mà con tin mẹ sẽ mở nó ra được. Ba con còn đang chờ mẹ mà"
"Bé con mẹ xin lỗi đã không bảo vệ được con"
"Con không có trách mẹ ,kiếp này tuy con không được nhìn thấy ánh sáng nhưng có thể làm con của ba mẹ thì con vui rồi. Được rồi mẹ mau mở của đi"
"Mọi người đều tin con sẽ làm được"
"Đúng vậy" ba người đồng thanh.
Cô lau nước mắt đứng dậy dùng hết sức lực để mở cánh cửa. "Cạch" cánh cửa đã mở được,cô cười vui vẻ nhìn về phía tiếng nói khi nãy ba mẹ và bé con cô nói.
"Ba mẹ con mở được rồi"
"Ừ ,vậy con còn chần chừ gì nữa mau đi đi"
"Vậy còn mọi người"
"Con yên tâm chúng ta vẫn luôn ở trong tim con. Vẫn luôn dõi theo con từ trên trời"
"Mẹ mau đi và hãy nói với ba rằng con yêu ba rất nhiều"
"Ba mẹ,bé con...Tạm biệt con yêu mọi người" nói xong cô mở cửa bước ra.
"Chúng ta cũng rất yêu con"
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Hiện tại, anh nhanh tay nắm được tay cô kéo vào lòng. Còn chiếc xe thì bị đổ,mọi người xúm lại khinh ngạc.Duy Phong tức giận quay qua nhìn cô ta với ánh mắt đầy sát khí.
"Cô muốn chết đúng không"
Cô ta run sợ trước cái nhìn của anh nhưng cô ta vẫn trai mặt nói:
"Cô ta chỉ là người thực vật thôi sẽ không đáp ứng được nhu cầu cho anh đâu. Anh hãy ở bên..."
"Chát" cô ta được anh tặng một bạt tai, rồi một giọng nói quen thuộc,có phần yếu ớt vang ra từ trong lòng anh.
"Tôi có là thực vật thì cũng không cần loại con gái lẳng lơ như cô chăm sóc anh ấy đâu"
Anh và mọi người ngạc nhiên, anh nhìn người con gái trong lòng mình.Ánh mắt cô tỏ ra sự yếu đuối ,mệt mỏi như cô vừa đấu tranh từ chỗ tử thần trở về. Cô nhìn anh ,anh nhìn cô bốn mắt nhìn nhau. Cô nở nụ cười trìu mến và nói:
"Anh lại cau mày rồi em đã nói sao anh không được cau mày cơ mà. Nhìn anh xanh xao quá đó bộ không có em bên cạnh lại đâm đầu vào công việc phải không"
"Anh đâu có"
"Còn nói không nhìn anh là em biết rồi.Mà khi em không có ở đây anh có đi trêu hoa ghẹo bướm không đó"
"Anh nào dám đâu vợ ,anh chỉ yêu mình vợ thôi"
"Chưa gì lại dẻo miệng rồi"
"Xí vừa tỉnh đã quyến rũ đàn ông còn nói tôi gái này gái nọ" cô ta nói khinh bỉ.
"Ấy cô mà không lên tiếng chắc tôi quên mất cô đó. Phong em không đứng vững được anh đỡ em qua đó nhé"
"Tuân lệnh bà xã"
Quay sang cô ta ,cô thay đổi ánh mắt. Ánh mắt cô lúc này không còn yếu đuối mà thay vào đó là ánh mắt hiền hậu muốn ăn tươi nuốt sống .Trước ánh mắt đó cô ta run run , sợ sệt lui lại vài bước.
"Cô...cô...muốn làm gì"
"Cô cần gì phải sợ tôi như vậy tôi đã làm gì cô đâu. Không phải cô nói rằng tôi là người thực vật hay sao. Cô cần gì phải sợ một người thực vật như tôi chứ"
"Hứ tôi mà phải sợ cô sao đứng còn không vững còn cần người dìu sao tôi phải sợ cô chứ"
"Ồ vậy ư nhưng chắc cô không biết đúng là tôi không đứng vững nhưng cô hãy nhìn xem xung quanh tôi luôn có người dìu tôi bất cứ lúc nào"
Cô ta nhìn xung quanh cô không chỉ có anh mà còn có Lãnh Hàn, Gia Huy, Tống Lam, A Phúc, Trần Hiểu, A Trình,...Cô ta run sợ.Nuốt nước bọt cố nói.
( Đúng là chị không đứng vững nhưng chị không thiếu người đỡ nha)
"Thì sao chứ cô cũng đâu có thể làm gì được tôi"
"Vậy tôi sẽ cho biết tôi làm được gì" ánh mắt lẫn hành động của cô khiến cô ta ngã xuống đất.
"Chưa gì đã ngã rồi nhìn cô thật thảm hại" cô vừa nói vừa nâng cằm cô lên"
"À tôi nhớ ra rồi hình như tôi chưa nói cho biết rằng tôi và anh ấy đã là vợ chồng rồi. Có cần xem giấy đăng kí kết hôn của chúng tôi không" cô nói đầy ẩn ý.
Cô ta tức không nói nên lời và cũng có phần xấu hổ.Cô ta đứng dậy bỏ đi,vừa đi được vài bước anh lên tiếng.
"Vợ tôi đã cho cô đi chưa mà cô đi"
Cô ta dừng bước, cô vội nói:
"Anh này để cho Tạ tiểu thư đi sao lại bảo cô ấy dừng lại chứ"
"Vợ à anh..."
"Anh yên tâm em cho Tạ tiểu thư đi chứ đâu có nói là tha cho cô ta cái tội cướp đồ của em chứ"
' Đồ mình là đồ vật của cô ấy sao' anh nghĩ thầm.
Cô ta vội vã quay lại nói đầy lo sợ:
"Cô muốn gì"
"Ừm...."
"Giản tổng công ty chúng ta có một hợp đồng với công ty Tạ thị" A Trình lên tiếng.
"Ồ vậy hủy thôi ,tôi không muốn có quan hệ gì với cái công ty mà có cô con gái như cô ta"
"Dạ"
"Không Giản tổng tôi xin cô đừng hủy hợp đồng.Nếu không có bản hợp đồng này công ty ba tôi sẽ phá sản mất.Đây là lỗi của tôi xin cô đừng vì vậy mà hủy hợp đồng"
"Haizz thôi vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội để chuộc lỗi vậy"
"Thật chứ"
"Tôi chưa nói dối ai bao giờ, tôi muốn cô chết cô có dám không"
Cô ta thờ thẫn, lắp bắp:
"Tôi...tôi...tôi"
"Haizzz tôi chỉ nói đùa thôi vậy mà cô đã như vậy rồi. Thôi tôi nói thật vậy tôi muốn cô ngay ngày mai sang châu Phi cô thấy sao"
"Được được chứ không cần đến ngày mai ngay bây giờ tôi đi ngay"
Vậy là cô ta chạy nhanh đi trong vòng một nốt nhạc.Cô lắc đầu đầy thất vọng, A Trình lên tiếng:
"Giản tổng vạy còn chuyện hợp đồng"
"Cứ ký kết như dự định" cô nói và xoa thái dương.
"Em không sao chứ" anh lo lắng hỏi.
"Em không sao"
Bỗng Uyển Uyển không biết sướt mướt từ bao giờ nhào tới ôm cô.
"Y Y đáng chết cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Cậu có biết là mình nhớ cậu lắm không"
Uyển Uyển bất ngờ nhào tới khiến cô suýt ngã may có anh đỡ kịp.
"Thôi mà hôm nay cậu là cô dâu đấy sao lại khóc chứ nhìn xấu chết được"
" Mình mặc kệ ai bảo giờ cậu mới tỉnh. Hứa với mình cậu không được ngủ lâu như vậy nữa"
"Được được rồi mình hứa nhưng mình sắp không thở được rồi nè"
" A mình xin lỗi tại mình vui quá"
"Cái nhỏ này lớn rồi mà vẫn mít ướt như vậy" cô lau nước cho Uyển Uyển và gõ nhẹ vào đầu Uyển Uyển.
Tống Lam thấy vậy liền đi ra nói:
"Nè dù cô có là vợ của Triệu Duy Phong nhưng động đến vợ tôi là không xong đâu nha"
"A Tống Lam lâu rồi không bị tôi đánh ngứa ngáy rồi đúng" anh lên tiếng.
"Anh mà dám động vào Y Y em sẽ là người đầu tiên đánh anh đó" Uyển Uyển nói.
"Ơ vợ à anh đang bênh em mà sao em lại.."
Mọi người phá ra cười .
"Tống Lam à tôi thấy anh khổ rồi đấy" cô vừa cười vừa nói. Không may quá chớn cô ho vài tiếng.
"Khụ..khụ..khụ"
Anh liền hỏi:
"Em không sao chứ"
"Em không sao khụ..khụ..khụ"
"Triệu tổng mau đưa đại nữ vương này vào phòng nào đấy để tôi kiểm tra rồi hẵng nói chuyện" Trần Hiểu nói.
"Ừ nào em cẩn thận"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.