Chương 131: Bệnh nặng... Yêu trong muộn màng
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
06/06/2023
"Không phải là ba ruột cáo già kia."
Mặc Đình Ngôn ư? chẳng lẽ Bạch Yên Chi tiết lộ luôn cho hai đứa nhỏ này biết.
[....]
"Em đi về đi!" Mặc Đình Ngôn gằn giọng đẩy em trai khỏi giường, vết thương ở chân cũng đau thấu.
Lục Thừa Cẩn đau lòng rơi nước mắt cố ôm chặt anh trai vào lòng, nhưng sự vùng vẫy đẩy ra làm anh té xuống sàn đúng lúc Âu Đình Nghiêm bước vào,liền chạy lại đỡ người mình thương, đồng thời hướng ánh mắt giận dữ nhìn người tàm tật trên giường, gằn giọng.
"Mặc Đình Ngôn... Anh làm gì vậy? Có biết Cẩn Nhi còn mệt không?"
Mệt sao? Lục Thừa Cẩn ái ngại không dám nhìn Âu Đình Nghiêm, bởi mệt ở đây ý là vừa trải qua hoan ái thì phải.
Mặc Đình Ngôn nhìn Âu Đình Nghiêm ôm em trai mình bỗng nhận ra có gì đó sai sai, liền cắm đôi mắt tâm lửa vào tay người bạn thân cận, là do hắn bấy lâu quá sơ ý nhờ Âu Đình Nghiêm bế bồng em trai mỹ nam của mình tạo ra cơ hội thân mật.
"Âu Đình Nghiêm... tránh xa Thừa Cẩn ra!"
Lục Thừa Cẩn thấy anh ba có vẻ không vui, đồng thời cũng sợ Âu Đình Nghiêm bị nam nhân hung tàn tẩn cho một trận, vội đứng cách xa anh bác sỹ riêng.
"Cẩn Nhi..!" Âu Đình Nghiêm chau mày vòng vẫn còn trong không trung, quay lại thấy phong tượng nóng phía sau khiến anh ta giật thóp.
"Cấm anh, đúng đến em trai của tôi!" Mặc Đình Ngôn ngưng lời, đảo ánh nhìn tà ác xuống chỗ quý giá của đàn ông tiếp lời: "Kết cục không tốt hơn Lục Thời Cẩn đâu!"
Lục Thừa Cẩn đứng ra chắn che chở cho nam nhân bị khủng bố tin thần.
"Anh ba, Âu Ca không có như Lục Thời Cẩn... anh ba đừng làm quá!"
"Âu... Ca..." Mặc Đình Ngôn lên chân cà nhắc đến gần bóp đôi gò má em trai, gằn giọng giận dữ: "Em gọi thân mật thế! Có biết sẽ tạo thêm tình cảm lệch lạc cho anh ta không?"
Lục Thừa Cẩn bị bóp đau như hàm bị vỡ nát, Âu Đình Nghiêm bước đến can ngăn thì bị mũi súng trên tay anh trai người mình thương chỉa vào đầu.
"Đứng yên đó, có tin tôi bắt chết anh không?"
Âu Đình Nghiêm giơ hai tay đầu hàng lùi ra xa, anh ta không thể tin Mặc Đình Ngôn muốn giết anh và thô bạo với đứa em trai mà hắn yêu thương nhất.
"Tránh xa anh ta... em là con trai và sắp kết hôn rõ chưa?"
Mặc Đình Ngôn không muốn đứa em trai bước vào con đường Gay, nơi đó đầy kì thị dư luận, số người còn chưa có cái nhìn khách quan về việc con trai hoà quyện cảm xúc, tình yêu đó chưa được mọi người trong xã hội hoàn toàn chúc phúc.
Hắn nghĩ tình yêu nam nữ phân biệt giai cấp giàu nghèo, yêu nhau cảm xúc có thể nén xuống hi sinh thầm lặng, nhưng tình yêu con trai là chinh phục mảnh liệt bất chấp rào cản, bản năng độc chiếm người mình thương lại khá cao, minh chứng là Lục Thời Cẩn không hề sợ chết cưỡng h*p em trai hắn tận 3 lần.
Lục Thừa Cẩn thì lại nghĩ anh trai đang kì thị đồng tính, làm tổn thương Âu Đình Nghiêm.
"Anh ba... Em không lệch lạc giới tính!" Lục Thừa Cẩn nổi giận đạp Mặc Đình Ngôn té sõng soài, bởi chân bị thương khá nặng xương chưa liền, cú ngã chấn động Mặc Đình Ngôn đau điếng, đồng thời tiếng khẩu súng chạm sàn, thì trong mờ ảo Mặc Đình Ngôn dựa vào bóng đen của mọi vật thể xung quanh bò dậy tránh việc em trai nghi ngờ bệnh tình nghiêm trọng của mình.
"Thừa Cẩn... anh ba xin lỗi, anh đã nhờ vệ sỹ rồi, em xuống lầu họ đưa về."
Lục Thừa Cẩn tức ông anh cứng đầu nên bỏ về không lời từ biệt.
"Cút!!!"
Âu Đình Nghiêm muốn đỡ Mặc Đình Ngôn dậy nhưng nhận được khẩu khí buông một chữ lửa nóng trong tâm mắt.
"Mặc Đình Ngôn, anh biết rồi thì tôi cũng nói luôn, tôi đã gặp Cẩn Nhi rất lâu rồi trên một bước tiệc trên biển, yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh biết không tôi đã nén đi thứ tình cảm đơn phương này, vì tôi viết Cẩn Nhi yêu con gái. Tôi biết anh không muốn em trai bị dư luận vùi dập!"
Âu Đình Nghiêm ngưng lời khụy xuống đỡ Mặc Đình Ngôn lên giường ngồi cạnh vỗ vai trấn an tiếp lời: "Nhưng tôi hứa với anh sẽ không để em ấy bị thêm tổn thương nào đâu... Cẩn Nhi cũng rồi... anh đừng bó buộc em ấy quá!"
"Mẹ kiếp... tôi không bó nó bị mấy tên đàn ông Gay như anh h*p chết à! Tôi vẫn còn sống... Anh đụng vô nó tôi sẽ thiến anh luôn đấy!"
Mặc Đình Ngôn vẫn giữa quyết định cắt đứt mối quan hệ sai trái giới tính, em trai hắn một sợ lông cũng không được phép một ai động tới.
Tình yêu đồng giới ảnh hưởng đến tâm lý và tương lai kế thừa gia sản của Lục Thừa Cẩn, với lại cha hắn lam người độc đoán sẽ không cho phép con trai dính tình yêu đồng tính.
"Anh phải rời khỏi nó, đó là thương nó. Cha tôi sẽ dùng gia pháp Mặc Gia lên người nó... Tôi nói rồi... Ngày mai hãy trở về Anh Quốc ngay."
Âu Đình Nghiêm siết đôi tay tuyệt vọng, khoé mi lệ cay. Mặc Đình Ngôn phất tay xua đuổi, người cũng đau lòng rời đi.
Mặc Đình Ngôn rơi nước mắt đau đớn, vào ngày mai hắn sẽ phải chúc phúc cho vợ cũ với em trai bách niên giai lão, hắn ôm quả tim đau siết sợ dây chuyền mặt trăng mà Lục Thừa Cẩn vừa trả lại.
"Yên Chi... Hức... hức... Anh muốn nói là anh rất yêu em... Anh đã cố gắng nhưng không thể được... Ông trời đã sắp đặt anh không thế sống thêm những năm tháng cuối đời cùng em."
Mặc Đình Không ôm ngực khó thở và cơn ho dồn dập kéo đến, trên nền đã đã đầy những đốm máu đỏ hồng, hắn cố gắng lục học tủ tìm thuốc uống giảm triệu chứng bệnh.
"Ngôn Ngôn!!!"
Từ Thiên Uy đẩy cửa vào đập vào mắt những vệt máu đau thương dưới sàn, ngẩn nhìn khuôn mặt Mặc Đình Ngôn tái méc, đôi tay quơ quào tìm thứ gì trong học tủ đầu giường, anh vô thức gọi tên thân mật nhàu tới lấy giúp một lọ thuốc nhỏ trút viên thuốc bỏ vào miệng móm nước bằng miệng, bởi người uống thuốc đã bất tỉnh.
"Ngôn Ngôn... Anh không được chết!"
Từ Thiên Uy khóc nhiễu nước mắt lên khuôn mặt tuấn mĩ, đôi tay cố lay gọi Mặc Đình Ngôn trong lồng mình.
Mặc Đình Ngôn ư? chẳng lẽ Bạch Yên Chi tiết lộ luôn cho hai đứa nhỏ này biết.
[....]
"Em đi về đi!" Mặc Đình Ngôn gằn giọng đẩy em trai khỏi giường, vết thương ở chân cũng đau thấu.
Lục Thừa Cẩn đau lòng rơi nước mắt cố ôm chặt anh trai vào lòng, nhưng sự vùng vẫy đẩy ra làm anh té xuống sàn đúng lúc Âu Đình Nghiêm bước vào,liền chạy lại đỡ người mình thương, đồng thời hướng ánh mắt giận dữ nhìn người tàm tật trên giường, gằn giọng.
"Mặc Đình Ngôn... Anh làm gì vậy? Có biết Cẩn Nhi còn mệt không?"
Mệt sao? Lục Thừa Cẩn ái ngại không dám nhìn Âu Đình Nghiêm, bởi mệt ở đây ý là vừa trải qua hoan ái thì phải.
Mặc Đình Ngôn nhìn Âu Đình Nghiêm ôm em trai mình bỗng nhận ra có gì đó sai sai, liền cắm đôi mắt tâm lửa vào tay người bạn thân cận, là do hắn bấy lâu quá sơ ý nhờ Âu Đình Nghiêm bế bồng em trai mỹ nam của mình tạo ra cơ hội thân mật.
"Âu Đình Nghiêm... tránh xa Thừa Cẩn ra!"
Lục Thừa Cẩn thấy anh ba có vẻ không vui, đồng thời cũng sợ Âu Đình Nghiêm bị nam nhân hung tàn tẩn cho một trận, vội đứng cách xa anh bác sỹ riêng.
"Cẩn Nhi..!" Âu Đình Nghiêm chau mày vòng vẫn còn trong không trung, quay lại thấy phong tượng nóng phía sau khiến anh ta giật thóp.
"Cấm anh, đúng đến em trai của tôi!" Mặc Đình Ngôn ngưng lời, đảo ánh nhìn tà ác xuống chỗ quý giá của đàn ông tiếp lời: "Kết cục không tốt hơn Lục Thời Cẩn đâu!"
Lục Thừa Cẩn đứng ra chắn che chở cho nam nhân bị khủng bố tin thần.
"Anh ba, Âu Ca không có như Lục Thời Cẩn... anh ba đừng làm quá!"
"Âu... Ca..." Mặc Đình Ngôn lên chân cà nhắc đến gần bóp đôi gò má em trai, gằn giọng giận dữ: "Em gọi thân mật thế! Có biết sẽ tạo thêm tình cảm lệch lạc cho anh ta không?"
Lục Thừa Cẩn bị bóp đau như hàm bị vỡ nát, Âu Đình Nghiêm bước đến can ngăn thì bị mũi súng trên tay anh trai người mình thương chỉa vào đầu.
"Đứng yên đó, có tin tôi bắt chết anh không?"
Âu Đình Nghiêm giơ hai tay đầu hàng lùi ra xa, anh ta không thể tin Mặc Đình Ngôn muốn giết anh và thô bạo với đứa em trai mà hắn yêu thương nhất.
"Tránh xa anh ta... em là con trai và sắp kết hôn rõ chưa?"
Mặc Đình Ngôn không muốn đứa em trai bước vào con đường Gay, nơi đó đầy kì thị dư luận, số người còn chưa có cái nhìn khách quan về việc con trai hoà quyện cảm xúc, tình yêu đó chưa được mọi người trong xã hội hoàn toàn chúc phúc.
Hắn nghĩ tình yêu nam nữ phân biệt giai cấp giàu nghèo, yêu nhau cảm xúc có thể nén xuống hi sinh thầm lặng, nhưng tình yêu con trai là chinh phục mảnh liệt bất chấp rào cản, bản năng độc chiếm người mình thương lại khá cao, minh chứng là Lục Thời Cẩn không hề sợ chết cưỡng h*p em trai hắn tận 3 lần.
Lục Thừa Cẩn thì lại nghĩ anh trai đang kì thị đồng tính, làm tổn thương Âu Đình Nghiêm.
"Anh ba... Em không lệch lạc giới tính!" Lục Thừa Cẩn nổi giận đạp Mặc Đình Ngôn té sõng soài, bởi chân bị thương khá nặng xương chưa liền, cú ngã chấn động Mặc Đình Ngôn đau điếng, đồng thời tiếng khẩu súng chạm sàn, thì trong mờ ảo Mặc Đình Ngôn dựa vào bóng đen của mọi vật thể xung quanh bò dậy tránh việc em trai nghi ngờ bệnh tình nghiêm trọng của mình.
"Thừa Cẩn... anh ba xin lỗi, anh đã nhờ vệ sỹ rồi, em xuống lầu họ đưa về."
Lục Thừa Cẩn tức ông anh cứng đầu nên bỏ về không lời từ biệt.
"Cút!!!"
Âu Đình Nghiêm muốn đỡ Mặc Đình Ngôn dậy nhưng nhận được khẩu khí buông một chữ lửa nóng trong tâm mắt.
"Mặc Đình Ngôn, anh biết rồi thì tôi cũng nói luôn, tôi đã gặp Cẩn Nhi rất lâu rồi trên một bước tiệc trên biển, yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh biết không tôi đã nén đi thứ tình cảm đơn phương này, vì tôi viết Cẩn Nhi yêu con gái. Tôi biết anh không muốn em trai bị dư luận vùi dập!"
Âu Đình Nghiêm ngưng lời khụy xuống đỡ Mặc Đình Ngôn lên giường ngồi cạnh vỗ vai trấn an tiếp lời: "Nhưng tôi hứa với anh sẽ không để em ấy bị thêm tổn thương nào đâu... Cẩn Nhi cũng rồi... anh đừng bó buộc em ấy quá!"
"Mẹ kiếp... tôi không bó nó bị mấy tên đàn ông Gay như anh h*p chết à! Tôi vẫn còn sống... Anh đụng vô nó tôi sẽ thiến anh luôn đấy!"
Mặc Đình Ngôn vẫn giữa quyết định cắt đứt mối quan hệ sai trái giới tính, em trai hắn một sợ lông cũng không được phép một ai động tới.
Tình yêu đồng giới ảnh hưởng đến tâm lý và tương lai kế thừa gia sản của Lục Thừa Cẩn, với lại cha hắn lam người độc đoán sẽ không cho phép con trai dính tình yêu đồng tính.
"Anh phải rời khỏi nó, đó là thương nó. Cha tôi sẽ dùng gia pháp Mặc Gia lên người nó... Tôi nói rồi... Ngày mai hãy trở về Anh Quốc ngay."
Âu Đình Nghiêm siết đôi tay tuyệt vọng, khoé mi lệ cay. Mặc Đình Ngôn phất tay xua đuổi, người cũng đau lòng rời đi.
Mặc Đình Ngôn rơi nước mắt đau đớn, vào ngày mai hắn sẽ phải chúc phúc cho vợ cũ với em trai bách niên giai lão, hắn ôm quả tim đau siết sợ dây chuyền mặt trăng mà Lục Thừa Cẩn vừa trả lại.
"Yên Chi... Hức... hức... Anh muốn nói là anh rất yêu em... Anh đã cố gắng nhưng không thể được... Ông trời đã sắp đặt anh không thế sống thêm những năm tháng cuối đời cùng em."
Mặc Đình Không ôm ngực khó thở và cơn ho dồn dập kéo đến, trên nền đã đã đầy những đốm máu đỏ hồng, hắn cố gắng lục học tủ tìm thuốc uống giảm triệu chứng bệnh.
"Ngôn Ngôn!!!"
Từ Thiên Uy đẩy cửa vào đập vào mắt những vệt máu đau thương dưới sàn, ngẩn nhìn khuôn mặt Mặc Đình Ngôn tái méc, đôi tay quơ quào tìm thứ gì trong học tủ đầu giường, anh vô thức gọi tên thân mật nhàu tới lấy giúp một lọ thuốc nhỏ trút viên thuốc bỏ vào miệng móm nước bằng miệng, bởi người uống thuốc đã bất tỉnh.
"Ngôn Ngôn... Anh không được chết!"
Từ Thiên Uy khóc nhiễu nước mắt lên khuôn mặt tuấn mĩ, đôi tay cố lay gọi Mặc Đình Ngôn trong lồng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.