Chương 40: Cô gài bẫy, để tôi đổ vỏ cho tên đàn ông khác đúng không? [H+]
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
26/03/2023
Hai anh em nhìn nhau đầy khó hiểu, đây há phải thân trai tài giỏi thua hai cô gái sao?
Mặc Đình Ngôn theo Trầm Hạo Phàm đến một căn biệt thự theo phong cách châu âu. Sân biệt thự trồng rất nhiều hoa hồng, lướt qua những khóm hoa hồng, vòng qua mấy hàng lang dài, hai người dừng lại trước ngôi nhà trên mặt hồ, dưới hồ hoa sen hồng nở khoe nhị vàng sáng chói. Nắng ngoài trời cúng nóng rồi, 5 tiếng đồng hồ đến đây thì đã là giữa trưa.
Người phụ nữ trung niên mang khuôn mặt trầm buồn, tuy đã 43 tuổi nhưng bà vẫn rất trẻ. Mái tóc đen dài ngang lưng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu, chân mày lá liễu, sống mũi dọc dừa, hàng mi cong, bờ môi mướt. Quay ngược thời gian trời về thời xuân thì chắc chắc bà là một thiếu nữ vạn người mê.
“Đình Ngôn, con tới rồi.”
“Mẹ, bấy lâu mẹ sống ở đây sao?”
Mặc Đình Ngôn ngồi xuống cạnh mẹ mình, buông lời hỏi hang. Bởi sau khi bà rời khỏi Mặc Gia là hắn mới 10 tuổi, khi hắn 22 tuổi đã cho người tìm tung tích của bà nhưng không hề có manh mối.
“Ừ, con trai chịu đến thăm mẹ là mẹ vui rồi!”
“Mẹ, rốt cuộc năm xưa xảy ra chuyện gì? sao cha lại…”
Mặc Đình Ngôn đang hỏi thì đột nhiên bà ho ra máu, Trầm Hạo Phàm vội bế mẹ mình vào nhà, sau đó bác sỹ thông báo tình hình, nếu dài nhất thì bà chỉ sống thêm được 5 tháng thôi. Căn bệnh nan y nay bà điều trị kéo dài 2 năm rồi. Đã sang giai đoạn cuối, mái tóc đen của bà cũng đang thưa dần.
“Sao anh không tìm em sớm, sao để mẹ ra nông nỗi này.”_ Mặc Đình Ngôn bấu chặt vai Trầm Hạo Phàm lây trong vô vọng.
Đối phương cũng chỉ im lặng, lệ hoan ướt khoé mi. Chỉ vì mẹ anh không cho anh làm phiền cuộc sống yên ả của em trai. Bà bảo căn bệnh này là đền tội cho việc làm sai trái năm xưa.
“Đình Ngôn là anh lén tìm em đấy, mẹ cấm anh về Mạc Gia.”
“Sao cơ? Mẹ giận cha năm xưa ly hôn sao?”
Trầm Hạo Phàm lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy là vì sao?” Mặc Đình Ngôn nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà, rõ ràng vài phút trước khoẻ mạnh, mà giờ như cành hoa héo.
“Chuyện đó khi nào cha đến đây, mẹ nói rõ cho em biết.”
“Ừ!”
Mặc Đình Ngôn ừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống mép giường chăm sóc xoa bóp tay chân cho mẹ mình, thuở nhỏ bà cũng chăm sóc hắn như thế. Hắn té chảy máu bà đã cuốn lên bế đến bệnh viện, hắn tiện tay ném đồ trúng Trầm Hạo Phàm nhưng khi cha hắn răng dạy bằng đòn roi, bà lại bênh vực che roi hứng đòn cho hắn. Trầm Hạo Phàm khi đó đã rất tuổi thân, bởi anh ta mới là con ruột của bà, vậy mà mọi thứ tốt đẹp bà điều dành cho Mặc Đình Ngôn.
Sau khi thăm mẹ xong hắn lái xe về công ty làm nốt số việc hôm nay.
Bạch Yên Chi cả ngày dài ở trường học khá mệt, lếch về nhà đã là xế chiều. Nhìn đồng hồ đã là 16 giờ 20 phút vậy là Mặc Đình Ngôn sắp về. Cô tranh thủ cất đồ đạt, dạt xuống bếp nấu bữa ăn thịnh soạn đợi chồng về.
19 giờ 23 phút.
Mặc Đình Ngôn về tới, bước vào thấy Bạch Yên Chi gục đầu say giấc trên bàn ăn. Hắn nghiến răng lao tới túm tóc cô kéo xồng xộc lên lầu, mặc kệ cô vùng vẫy hai gót chân cà trên từng bậc cầu thang rướm máu.
Lên tới phòng hắn ném cô lên giường, mùi rượu trên người hắn rất nồng. Cô rung rẫy hỏi:
“Anh bị…sao vậy?”
“Rắc.” Tiếng khớp vai của cô bị hắn đè muốn vỡ nát.
“Chát.”
Tiếp đó cái tát gián thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của nữ nhân, làn da trắng tuyết giờ đã chuyển màu đỏ huyết.
Cô kinh hãi nhìn hắn. Anh ta xỉn quá rồi sao? Tại sao đột nhiên thay đổi tính tình dữ vậy?
Bạch Yên Chi cố gắng chống trả sự tàn bạo của hắn nhưng sức lực yếu đuối, cuối cũng vẫn là bị hắn trói chặt hai tay bằng nắm tay to, hắn đè lên cơ thể mỏng manh, cô gần như không thể hô hấp được, đôi mắt cô trợn ngược, ho khang, nói trong hơi thở yếu ớt:
“Anh…anh làm…ơn nói tôi biết…có chuyện gì?”
Hắn bấu chặt cổ thon của nữ nhân, trừng đôi mắt đỏ lửa:
“Bạch Yên Chi, thì ra cô có âm mưu bò lên giường tôi từ trước!”
Âm mưu, anh ta có ý gì chứ? Cô suy nghĩ mọi việc thì chả hiểu hắn ta nói cái mưu gì.
“Anh nói rõ đi, tôi không hiểu ý anh!”
“Không hiểu sao? Rõ ràng hôm đó cô đi gặp Lạc Vy, thế mà khi tôi hỏi lại bảo đi học. Cô cố tình chọc tôi điên lên, để tôi hiếp cô đúng không?”
Anh ta gặp Lạc Vy rồi sao? Lạc Vy nói gì với anh ta vậy chứ. Cô vung tay, nâng chân đạp mạnh vào bụng hắn thuận thế trèo khỏi giường, muốn thoát thân, nhưng bước chân dài đã giúp hắn nhanh gài cửa chính lại. Cô lùi người dựa cửa ban công, xoay người mở cửa nhưng tay hắn chụp lấy tay cô bẻ một cái rắc. Đau nỗi khoé mắt lẹ trào ra, cô nghĩ chắc gãy xương luôn rồi.
“Cô còn muốn chạy, tôi bẻ nốt hai chân của cô, nói đi! Cô gài tôi cưỡng gian cô, để tôi đỗ vỏ cho tên đàn ông khác đúng không?”
Bạch Yên Chi trừng mắt nhìn người chồng không nói lẽ phải, 7 phần tức, 3 phần giận nổi lên, cô lớn tiếng hỏi: “Anh gặp Lạc Vy rồi thì mang cô ta về đi, kết thúc hợp đồng hôn nhân!”
“Cô dám nói thế với tôi, muốn hủy hợp đồng?”
“Ừ, hủy đi, Lạc Vy còn sống đó. Anh có vui không?”
Vui không? Hắn tự hỏi bản thân rồi nhìn cô vợ đang bị hắn ép chặt vào cửa kính. Rốt cuộc hắn nổi giận vì cái gì chứ? Vì Bạch Yên Chi không còn trong trắng khi về làm vợ hắn. Hay vì Lạc Vy bị Bạch Yên Chi giở trò hãm hại, và đem dấu.
“Được lắm! Làm cô muốn chạy tội, lách qua hợp đồng ư? Dám gài bẫy tôi cưới cô, tôi sẽ không thuận ý cô đâu.”
“Á!..Anh bỏ ra, anh muốn làm gì hả?”
Bạch Yên Chi vũng vẫy trên bờ vai vững chải, kinh hãi bắt đầu khi hắn xé toạc quần áo nữ nhân, không cần màn dạo đầu, hắn tách hai đầu gối chụm lại bảo vệ nụ hoa ra. Cởi phăng chiếc quần lớn và em quần nhỏ, đem thứ đó đã ***ng cứng đ*m thẳng vào nhụy hoa.
“A…đau quá…xin anh đó…dừng lại…”
Lời cầu xin kia chỉ đổi lại được nụ cười khinh bỉ, hắn tăng tốc độ dồn khe dập suối, hai tay bóp chặt eo nhỏ nâng lên, vắt hai đùi nõn lên hai đùi rắn rỏi của hắn, kéo đẩy theo khoái cảm dâng trào, từng nhịp ra vào, đau như muốn xé tan nhụy hoa nhỏ.
Nếu tính luôn đêm ác liệt hôm bị bắt cóc cưỡng đoạt, thì đây là lần thứ ba cô bị xâm phạm bạo lực chỗ đó. Cô không cảm nhận được sự hoà hợp nào với người chồng cô đã yêu này.
Anh ta đang đày đoạ thế xác và tâm hồn mình, rõ ràng người anh ta yêu trở về rồi, ta sao còn xâm chiếm cơ thể mình chứ? Rõ ràng nói không muốn phát sinh quan hệ với phụ nữ khác, tôn thờ người cũ mà. Bao nhiêu suy nghĩ lẫn quẫn trong đầu Bạch Yên Chi.
Còn người đàn ông đang xoay trở cơ thể cô, nắm đầu cô kéo ra sau, nâng m*ng tròn vểnh lên. Tiếng dập mạnh âm thụ vang lên, hắn thở dốc rít tiếng rên đạt khoái cảm, rùng mình rướn người kết thúc bắn t*nh vào nơi tư mật, Núi cao leo xong hằn ngã người, mồi hôi ướt mướt trên những múi cơ hoàn hảo. Khuôn mặt tinh xảo đôi mắt nhắm nghiền lại.
Thoả mãn dục vọng cộng thêm men say, hắn bay vào giấc ngủ ngon, chỉ còn cô vợ đau nhứt cả người, nốt đỏ bầm trên người không phải do hôn lưu lại, mà chủ yếu nó là dấu bấu nhéo bạo hành.
Mặc Đình Ngôn theo Trầm Hạo Phàm đến một căn biệt thự theo phong cách châu âu. Sân biệt thự trồng rất nhiều hoa hồng, lướt qua những khóm hoa hồng, vòng qua mấy hàng lang dài, hai người dừng lại trước ngôi nhà trên mặt hồ, dưới hồ hoa sen hồng nở khoe nhị vàng sáng chói. Nắng ngoài trời cúng nóng rồi, 5 tiếng đồng hồ đến đây thì đã là giữa trưa.
Người phụ nữ trung niên mang khuôn mặt trầm buồn, tuy đã 43 tuổi nhưng bà vẫn rất trẻ. Mái tóc đen dài ngang lưng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu, chân mày lá liễu, sống mũi dọc dừa, hàng mi cong, bờ môi mướt. Quay ngược thời gian trời về thời xuân thì chắc chắc bà là một thiếu nữ vạn người mê.
“Đình Ngôn, con tới rồi.”
“Mẹ, bấy lâu mẹ sống ở đây sao?”
Mặc Đình Ngôn ngồi xuống cạnh mẹ mình, buông lời hỏi hang. Bởi sau khi bà rời khỏi Mặc Gia là hắn mới 10 tuổi, khi hắn 22 tuổi đã cho người tìm tung tích của bà nhưng không hề có manh mối.
“Ừ, con trai chịu đến thăm mẹ là mẹ vui rồi!”
“Mẹ, rốt cuộc năm xưa xảy ra chuyện gì? sao cha lại…”
Mặc Đình Ngôn đang hỏi thì đột nhiên bà ho ra máu, Trầm Hạo Phàm vội bế mẹ mình vào nhà, sau đó bác sỹ thông báo tình hình, nếu dài nhất thì bà chỉ sống thêm được 5 tháng thôi. Căn bệnh nan y nay bà điều trị kéo dài 2 năm rồi. Đã sang giai đoạn cuối, mái tóc đen của bà cũng đang thưa dần.
“Sao anh không tìm em sớm, sao để mẹ ra nông nỗi này.”_ Mặc Đình Ngôn bấu chặt vai Trầm Hạo Phàm lây trong vô vọng.
Đối phương cũng chỉ im lặng, lệ hoan ướt khoé mi. Chỉ vì mẹ anh không cho anh làm phiền cuộc sống yên ả của em trai. Bà bảo căn bệnh này là đền tội cho việc làm sai trái năm xưa.
“Đình Ngôn là anh lén tìm em đấy, mẹ cấm anh về Mạc Gia.”
“Sao cơ? Mẹ giận cha năm xưa ly hôn sao?”
Trầm Hạo Phàm lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy là vì sao?” Mặc Đình Ngôn nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà, rõ ràng vài phút trước khoẻ mạnh, mà giờ như cành hoa héo.
“Chuyện đó khi nào cha đến đây, mẹ nói rõ cho em biết.”
“Ừ!”
Mặc Đình Ngôn ừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống mép giường chăm sóc xoa bóp tay chân cho mẹ mình, thuở nhỏ bà cũng chăm sóc hắn như thế. Hắn té chảy máu bà đã cuốn lên bế đến bệnh viện, hắn tiện tay ném đồ trúng Trầm Hạo Phàm nhưng khi cha hắn răng dạy bằng đòn roi, bà lại bênh vực che roi hứng đòn cho hắn. Trầm Hạo Phàm khi đó đã rất tuổi thân, bởi anh ta mới là con ruột của bà, vậy mà mọi thứ tốt đẹp bà điều dành cho Mặc Đình Ngôn.
Sau khi thăm mẹ xong hắn lái xe về công ty làm nốt số việc hôm nay.
Bạch Yên Chi cả ngày dài ở trường học khá mệt, lếch về nhà đã là xế chiều. Nhìn đồng hồ đã là 16 giờ 20 phút vậy là Mặc Đình Ngôn sắp về. Cô tranh thủ cất đồ đạt, dạt xuống bếp nấu bữa ăn thịnh soạn đợi chồng về.
19 giờ 23 phút.
Mặc Đình Ngôn về tới, bước vào thấy Bạch Yên Chi gục đầu say giấc trên bàn ăn. Hắn nghiến răng lao tới túm tóc cô kéo xồng xộc lên lầu, mặc kệ cô vùng vẫy hai gót chân cà trên từng bậc cầu thang rướm máu.
Lên tới phòng hắn ném cô lên giường, mùi rượu trên người hắn rất nồng. Cô rung rẫy hỏi:
“Anh bị…sao vậy?”
“Rắc.” Tiếng khớp vai của cô bị hắn đè muốn vỡ nát.
“Chát.”
Tiếp đó cái tát gián thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của nữ nhân, làn da trắng tuyết giờ đã chuyển màu đỏ huyết.
Cô kinh hãi nhìn hắn. Anh ta xỉn quá rồi sao? Tại sao đột nhiên thay đổi tính tình dữ vậy?
Bạch Yên Chi cố gắng chống trả sự tàn bạo của hắn nhưng sức lực yếu đuối, cuối cũng vẫn là bị hắn trói chặt hai tay bằng nắm tay to, hắn đè lên cơ thể mỏng manh, cô gần như không thể hô hấp được, đôi mắt cô trợn ngược, ho khang, nói trong hơi thở yếu ớt:
“Anh…anh làm…ơn nói tôi biết…có chuyện gì?”
Hắn bấu chặt cổ thon của nữ nhân, trừng đôi mắt đỏ lửa:
“Bạch Yên Chi, thì ra cô có âm mưu bò lên giường tôi từ trước!”
Âm mưu, anh ta có ý gì chứ? Cô suy nghĩ mọi việc thì chả hiểu hắn ta nói cái mưu gì.
“Anh nói rõ đi, tôi không hiểu ý anh!”
“Không hiểu sao? Rõ ràng hôm đó cô đi gặp Lạc Vy, thế mà khi tôi hỏi lại bảo đi học. Cô cố tình chọc tôi điên lên, để tôi hiếp cô đúng không?”
Anh ta gặp Lạc Vy rồi sao? Lạc Vy nói gì với anh ta vậy chứ. Cô vung tay, nâng chân đạp mạnh vào bụng hắn thuận thế trèo khỏi giường, muốn thoát thân, nhưng bước chân dài đã giúp hắn nhanh gài cửa chính lại. Cô lùi người dựa cửa ban công, xoay người mở cửa nhưng tay hắn chụp lấy tay cô bẻ một cái rắc. Đau nỗi khoé mắt lẹ trào ra, cô nghĩ chắc gãy xương luôn rồi.
“Cô còn muốn chạy, tôi bẻ nốt hai chân của cô, nói đi! Cô gài tôi cưỡng gian cô, để tôi đỗ vỏ cho tên đàn ông khác đúng không?”
Bạch Yên Chi trừng mắt nhìn người chồng không nói lẽ phải, 7 phần tức, 3 phần giận nổi lên, cô lớn tiếng hỏi: “Anh gặp Lạc Vy rồi thì mang cô ta về đi, kết thúc hợp đồng hôn nhân!”
“Cô dám nói thế với tôi, muốn hủy hợp đồng?”
“Ừ, hủy đi, Lạc Vy còn sống đó. Anh có vui không?”
Vui không? Hắn tự hỏi bản thân rồi nhìn cô vợ đang bị hắn ép chặt vào cửa kính. Rốt cuộc hắn nổi giận vì cái gì chứ? Vì Bạch Yên Chi không còn trong trắng khi về làm vợ hắn. Hay vì Lạc Vy bị Bạch Yên Chi giở trò hãm hại, và đem dấu.
“Được lắm! Làm cô muốn chạy tội, lách qua hợp đồng ư? Dám gài bẫy tôi cưới cô, tôi sẽ không thuận ý cô đâu.”
“Á!..Anh bỏ ra, anh muốn làm gì hả?”
Bạch Yên Chi vũng vẫy trên bờ vai vững chải, kinh hãi bắt đầu khi hắn xé toạc quần áo nữ nhân, không cần màn dạo đầu, hắn tách hai đầu gối chụm lại bảo vệ nụ hoa ra. Cởi phăng chiếc quần lớn và em quần nhỏ, đem thứ đó đã ***ng cứng đ*m thẳng vào nhụy hoa.
“A…đau quá…xin anh đó…dừng lại…”
Lời cầu xin kia chỉ đổi lại được nụ cười khinh bỉ, hắn tăng tốc độ dồn khe dập suối, hai tay bóp chặt eo nhỏ nâng lên, vắt hai đùi nõn lên hai đùi rắn rỏi của hắn, kéo đẩy theo khoái cảm dâng trào, từng nhịp ra vào, đau như muốn xé tan nhụy hoa nhỏ.
Nếu tính luôn đêm ác liệt hôm bị bắt cóc cưỡng đoạt, thì đây là lần thứ ba cô bị xâm phạm bạo lực chỗ đó. Cô không cảm nhận được sự hoà hợp nào với người chồng cô đã yêu này.
Anh ta đang đày đoạ thế xác và tâm hồn mình, rõ ràng người anh ta yêu trở về rồi, ta sao còn xâm chiếm cơ thể mình chứ? Rõ ràng nói không muốn phát sinh quan hệ với phụ nữ khác, tôn thờ người cũ mà. Bao nhiêu suy nghĩ lẫn quẫn trong đầu Bạch Yên Chi.
Còn người đàn ông đang xoay trở cơ thể cô, nắm đầu cô kéo ra sau, nâng m*ng tròn vểnh lên. Tiếng dập mạnh âm thụ vang lên, hắn thở dốc rít tiếng rên đạt khoái cảm, rùng mình rướn người kết thúc bắn t*nh vào nơi tư mật, Núi cao leo xong hằn ngã người, mồi hôi ướt mướt trên những múi cơ hoàn hảo. Khuôn mặt tinh xảo đôi mắt nhắm nghiền lại.
Thoả mãn dục vọng cộng thêm men say, hắn bay vào giấc ngủ ngon, chỉ còn cô vợ đau nhứt cả người, nốt đỏ bầm trên người không phải do hôn lưu lại, mà chủ yếu nó là dấu bấu nhéo bạo hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.