Chương 82: Điều tra
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
18/04/2023
Cảnh Đình Vội ôm bé gái xoay đi, bỗng khựng lại, bởi câu nói hỏi của Mặc Đình Ngôn.
“Uy Uy, con gái của cậu kháu khỉnh lắm?”
“Con…” Từ Thiên Uy kinh ngạc xoay người nhìn Cảnh Đình Khêu đang bế đứa bé…
“Con ư? Tôi con chưa bóc tem, con đâu ra!!”
Từ Thiên Uy lớn giọng nhìn người băng bó thân trần băng băng quấn trắng xoá, trong lòng hạ hoả xuống hỏi lại: “Ai nói với anh nó là con tôi?”
“Kia!” Mặc Đình Ngôn chớp mắt hướng ánh nhìn về Cảnh Đình Khêu đang muốn vọt mất, lập tức Từ Thiên Uy nắm đầu kéo lại.
“Ầy! Xin lỗi cậu…tôi bất đáp dĩ…”
Chưa chờ Cảnh Đình Khêu nói hết Từ Thiên Uy kéo anh ta về phong xử lý, dám bôi nhọ thân trai của cậu, đúng là chán sống.
Sau khi hai oan gia đấu đá kia rời đi, cô bé lại tiếp tục muốn bò lên giường hắn, nhưng nó lại không thực hiện mà vươn hai tay nhõng nhẽo đòi bế.
Hắn chưa bao giờ thấy đứa bé nào dễ thương vậy, trừ một cô bé mờ ảo lúc bé. Lập tức cô bé đã được bóc lên ngồi cạnh hắn, bàn tay thon dài của nam nhân vuốt ve bé con.
“Làm đi!”
Mặc Đình Ngôn cau mày ra lệnh, da mặt trắng nõn nhăn nhúm lại vì đau. Bác sỹ lui cui với dụng cụ y tế băng gạt, từng sợ chỉ được rút ra, tiến sột xoạc dụng cụ chạm nhau phát ra âm thanh ghê rợn với bé gái, hắn vội bịt đôi tai nhỏ bé ghị cô bé nằm im trong lòng che chở.
“Yên nào bé con, có chú ở đây rồi!”
Cô bé dụi dụi mặc vào vai to lớn, ngửi ươn ướt mùi máu tanh tưởi, bàn tay nhỏ xuýt xoa run giọng an ủi: “Chú ơi…máu chảy rồi… tại con phải không?”
Hắn giận mình bé con đang vuốt ve vết thương và quan tâm hắn sao? Nó không hề run sợ mùi máu sao? Nó giống ai mà gan lỳ thế, bất giác khoé môi nam nhân cong lên, trong lòng tràn đày ấm áp xoay dịu tâm hồn lẻ lôi của hắn. Cơn đau thể xác như tan biến rồi.
* Mặc Đình Ngôn không hổ danh cứng đầu gan lỳ từ bé. Hắn là bào thai mà cha hắn đã ép mẹ hắn uống thuốc phá thai, nhưng và đã lén dữ lại được hắn, sự xuất hiện của hắn khi đó là đứa con oan.
Mặc Diệu khi đó chưa yêu mẹ hắn, cộng thêm người yêu cũ quay về nói với ông rằng mẹ hắn quan hệ bất chính với người đàn ông khác, đưa cả hình ảnh là Lục Hàn Quyết ông vợ mình loả thể.
Mặc Diệu rất sĩ diện không hề có ý xét nghiệm ADN dù con trai đã chào đời. Đến khi mẹ hắn mất cũng không chịu làm điều đó để chứng minh.*
Mặc Đình Ngôn thà chịu đau chứ không cần tiêm thuốc tê. Ông bác sỹ nhìn hắn không hề kêu đau, ông thật sự kham phục.
“Xong rồi, Mặc Thiếu…!” Bác sỹ nhẹ giọng nói và thu dọn dụng cụ y tế máu me.
“Khoảng khi nào sẽ lành!” Mặc Đình Ngôn nhíu nhíu đôi lông mày rồng, khuôn mặt tuấn mĩ đẹp không góc chết.
“Tầm 2 tuần.” Bác sỹ gật đầu trả lời.
“Ừ!” Mặc Đình Ngôn trả lời lạnh một tiếng, vị bác sỹ cũng biến khỏi tầm mắt hắn, lập tức hắn với tay lấy điện thoại bàn bên cạnh, nhưng không tài nào với tới, bởi phần dưới của hắn giờ như treo đá. Chợt hắn cảm thấy bản thân vô dụng rồi, bây giờ chả khác gì người tàn phế cả.
Bé con thấy khuôn mặt thoáng buồn, cánh tay choàng ngang người mình, liền giúp người nhấc điện thoại, ngỏ ý quay số hộ, những ngón tay nhỏ đặt trên phím.
“Chú ơi… chú đọc đi, con gọi cho!”
Nhìn nụ cười tười của bé con, lòng hắn chợt nhúm khao khát Bạch Yên Chi trở về bên hắn, và đứa con kháo khỉnh.
Đến bây giờ hắn không hiểu vào ngày mưa năm đó tại sao? Bạch Yên Chi rời bỏ hắn. Tại sao Phong Du bảo bắt được Lạc Vy ở Trường Lạc, trong khi hắn nhặt được vòng tay Lạc Vy đeo ở sảnh phòng khách biệt thự Hoang Gia.
Giờ hắn suy nghĩ kỹ trong 3 năm qua Phong Du hành tung rất quoái, lúc này hắn không gọi Phong Du, mà gọi cho người thay thế hắn, hắn đọc chậm rãi dãy số.
“0987654321”
Cô bé nhanh chóng đưa tai nghe cho hắn, hình như cô bé biết không nên tham gia nghe chuyện riêng tư của hắn, nên nó lại sofa ngồi quan sát hắn.
Đầu dây bên kia là một giọng trầm:
[A lo]
“Điều tra tới đâu rồi!” Mặc Đình Ngôn áp tai vào điện thoại gầm giọng.
Người đàn ông vui mừng hỏi:
[Đình… Đình Ngôn… em tỉnh rồi sao?]
“Ừ!”
[Giờ…giờ anh qua thăm em… ]
“Không cần… tránh bức dây động rừng!”
Người đàn ông kia ợm ờ vài giây rồi nói: “Đình Ngôn theo quan sát của anh, Phong Du quả thật có vấn đề, mối quan hệ với Lạc Vy nói ra em sẽ sốc đấy!”
Mặc Đình Ngôn nhếch mép khinh thương bởi trên đời này có thứ gì sốc hơn Bạch Yên Chi mang con hắn đi trốn lại báo chết chứ! Nực cười.
“Anh nói đi!”
[Họ là anh em ruột đấy!]
“Anh…anh nói cái gì!!!”
Hắn trợn mắt gầm lên, sao lại là anh em, vậy tài liệu Phong Du đưa cho hắn, bản ADN huyết thống Bạch Yên Chi với Lạc Vy là chị em ruột, là giả sao?
3 năm qua hắn tin Phong Du, tất cả điều tra điều sai.
“Chết tiệt… nuôi ong tay áo mà!!”
[Em bình tĩnh…]
“Bình tĩnh cái đầu anh, mẹ kiếp tôi nghi anh ta lâu rồi, mà không nghĩ chuyện hoan đường thế!”
[Còn nữa, thân thế Phong Du là quý tộc anh đấy!]
“Con mẹ nó! Cái khỉ gió gì vậy?”
Đúng thế trong thời gian thay thế thân phận của Mặc Đình Ngôn dễ dàng điều hành Tập Đoàn Mặc Đình, người đàn ông đã nghe kế hoạch của Mặc Đình Ngôn dệt ra trước đó.
[Rồi khi nào em trở về!]
“Chưa về được…”
Hắn ngập ngừng nhìn phần chân của mình, đáy mắt chứa tia bất kham. Lực bất tồng tâm, hắn đã thành phế vật rồi sao?
“Nhớ lời tôi, cẩn trọng Lạc Viễn Đông lật tẩy anh.”
[Ừ.]
Bên kia cúp máy, hắn chợt nhớ đến em trai, lúc này Cảnh Đỉnh Khêu quay lại bị bầm một con mắt.
“Ha… Bị tiểu thịt tươi đánh à!”
“Này… Anh dám trêu chọc tôi!” Cảnh Đình Khêu hậm hức tới giường ngồi cạnh Mặc Đình Ngôn.
“Chứ biết làm gì?”
Mặc Đình Ngôn đúng là khuôn miệng khi sống lại không đổi, nết nói chuyện châm chọc người ta thẹn quá hoá giận.
“Biết thế, bữa tôi không liều mạng chó cứu anh.”
Hôm Mặc Đình Ngôn đến bến tàu, xe trên đường lướt qua xe Cảnh Đình Khêu đang đi cùng với Lục Thừa Cẩn và cô bé nhỏ. Con mắt tường của Lục Thừa Cẩn đã thấy xe Mặc Đình Ngôn lau nhanh ngược hướng thế là liền phanh xe quay đầu đuổi theo.
Đến bến tàu núp theo giỏi thấy Mặc Đình Ngôn thản nhiên quơ tay quơ chân múa mai nói sống chết với Âu Đình Nghiêm.
Lúc Âu Đình Nghiêm chạy thoát đâm người áo đen Lục Thừa Cẩn đã bắt một phát lướt qua mặt Lạc Viễn Đông, lúc đó Mặc Đình Ngôn không cầm cự được ngất xỉu.
Cảnh Đình Khêu lập tức cổng người chạy trong mưa đạn. Tuy nhiên đạn đã trúng vào khủy chân trái và lưng của Mặc Đình Ngôn. Đường cùng họ nhảy xuống biển sâu, Tuy nhiên Lục Thừa Cẩn cũng trúng đạn thấu ngực, bơi được vào bờ, Từ Thiên Uy đang ở quán nước bến tàu tâm sự với bạn, vô tình thấy 3 người tơi tả, liền vớt họ mang về biệt thự riêng của mình, bí mật chăm sóc hai nạn nhân nguy kịch.
“Uy Uy, con gái của cậu kháu khỉnh lắm?”
“Con…” Từ Thiên Uy kinh ngạc xoay người nhìn Cảnh Đình Khêu đang bế đứa bé…
“Con ư? Tôi con chưa bóc tem, con đâu ra!!”
Từ Thiên Uy lớn giọng nhìn người băng bó thân trần băng băng quấn trắng xoá, trong lòng hạ hoả xuống hỏi lại: “Ai nói với anh nó là con tôi?”
“Kia!” Mặc Đình Ngôn chớp mắt hướng ánh nhìn về Cảnh Đình Khêu đang muốn vọt mất, lập tức Từ Thiên Uy nắm đầu kéo lại.
“Ầy! Xin lỗi cậu…tôi bất đáp dĩ…”
Chưa chờ Cảnh Đình Khêu nói hết Từ Thiên Uy kéo anh ta về phong xử lý, dám bôi nhọ thân trai của cậu, đúng là chán sống.
Sau khi hai oan gia đấu đá kia rời đi, cô bé lại tiếp tục muốn bò lên giường hắn, nhưng nó lại không thực hiện mà vươn hai tay nhõng nhẽo đòi bế.
Hắn chưa bao giờ thấy đứa bé nào dễ thương vậy, trừ một cô bé mờ ảo lúc bé. Lập tức cô bé đã được bóc lên ngồi cạnh hắn, bàn tay thon dài của nam nhân vuốt ve bé con.
“Làm đi!”
Mặc Đình Ngôn cau mày ra lệnh, da mặt trắng nõn nhăn nhúm lại vì đau. Bác sỹ lui cui với dụng cụ y tế băng gạt, từng sợ chỉ được rút ra, tiến sột xoạc dụng cụ chạm nhau phát ra âm thanh ghê rợn với bé gái, hắn vội bịt đôi tai nhỏ bé ghị cô bé nằm im trong lòng che chở.
“Yên nào bé con, có chú ở đây rồi!”
Cô bé dụi dụi mặc vào vai to lớn, ngửi ươn ướt mùi máu tanh tưởi, bàn tay nhỏ xuýt xoa run giọng an ủi: “Chú ơi…máu chảy rồi… tại con phải không?”
Hắn giận mình bé con đang vuốt ve vết thương và quan tâm hắn sao? Nó không hề run sợ mùi máu sao? Nó giống ai mà gan lỳ thế, bất giác khoé môi nam nhân cong lên, trong lòng tràn đày ấm áp xoay dịu tâm hồn lẻ lôi của hắn. Cơn đau thể xác như tan biến rồi.
* Mặc Đình Ngôn không hổ danh cứng đầu gan lỳ từ bé. Hắn là bào thai mà cha hắn đã ép mẹ hắn uống thuốc phá thai, nhưng và đã lén dữ lại được hắn, sự xuất hiện của hắn khi đó là đứa con oan.
Mặc Diệu khi đó chưa yêu mẹ hắn, cộng thêm người yêu cũ quay về nói với ông rằng mẹ hắn quan hệ bất chính với người đàn ông khác, đưa cả hình ảnh là Lục Hàn Quyết ông vợ mình loả thể.
Mặc Diệu rất sĩ diện không hề có ý xét nghiệm ADN dù con trai đã chào đời. Đến khi mẹ hắn mất cũng không chịu làm điều đó để chứng minh.*
Mặc Đình Ngôn thà chịu đau chứ không cần tiêm thuốc tê. Ông bác sỹ nhìn hắn không hề kêu đau, ông thật sự kham phục.
“Xong rồi, Mặc Thiếu…!” Bác sỹ nhẹ giọng nói và thu dọn dụng cụ y tế máu me.
“Khoảng khi nào sẽ lành!” Mặc Đình Ngôn nhíu nhíu đôi lông mày rồng, khuôn mặt tuấn mĩ đẹp không góc chết.
“Tầm 2 tuần.” Bác sỹ gật đầu trả lời.
“Ừ!” Mặc Đình Ngôn trả lời lạnh một tiếng, vị bác sỹ cũng biến khỏi tầm mắt hắn, lập tức hắn với tay lấy điện thoại bàn bên cạnh, nhưng không tài nào với tới, bởi phần dưới của hắn giờ như treo đá. Chợt hắn cảm thấy bản thân vô dụng rồi, bây giờ chả khác gì người tàn phế cả.
Bé con thấy khuôn mặt thoáng buồn, cánh tay choàng ngang người mình, liền giúp người nhấc điện thoại, ngỏ ý quay số hộ, những ngón tay nhỏ đặt trên phím.
“Chú ơi… chú đọc đi, con gọi cho!”
Nhìn nụ cười tười của bé con, lòng hắn chợt nhúm khao khát Bạch Yên Chi trở về bên hắn, và đứa con kháo khỉnh.
Đến bây giờ hắn không hiểu vào ngày mưa năm đó tại sao? Bạch Yên Chi rời bỏ hắn. Tại sao Phong Du bảo bắt được Lạc Vy ở Trường Lạc, trong khi hắn nhặt được vòng tay Lạc Vy đeo ở sảnh phòng khách biệt thự Hoang Gia.
Giờ hắn suy nghĩ kỹ trong 3 năm qua Phong Du hành tung rất quoái, lúc này hắn không gọi Phong Du, mà gọi cho người thay thế hắn, hắn đọc chậm rãi dãy số.
“0987654321”
Cô bé nhanh chóng đưa tai nghe cho hắn, hình như cô bé biết không nên tham gia nghe chuyện riêng tư của hắn, nên nó lại sofa ngồi quan sát hắn.
Đầu dây bên kia là một giọng trầm:
[A lo]
“Điều tra tới đâu rồi!” Mặc Đình Ngôn áp tai vào điện thoại gầm giọng.
Người đàn ông vui mừng hỏi:
[Đình… Đình Ngôn… em tỉnh rồi sao?]
“Ừ!”
[Giờ…giờ anh qua thăm em… ]
“Không cần… tránh bức dây động rừng!”
Người đàn ông kia ợm ờ vài giây rồi nói: “Đình Ngôn theo quan sát của anh, Phong Du quả thật có vấn đề, mối quan hệ với Lạc Vy nói ra em sẽ sốc đấy!”
Mặc Đình Ngôn nhếch mép khinh thương bởi trên đời này có thứ gì sốc hơn Bạch Yên Chi mang con hắn đi trốn lại báo chết chứ! Nực cười.
“Anh nói đi!”
[Họ là anh em ruột đấy!]
“Anh…anh nói cái gì!!!”
Hắn trợn mắt gầm lên, sao lại là anh em, vậy tài liệu Phong Du đưa cho hắn, bản ADN huyết thống Bạch Yên Chi với Lạc Vy là chị em ruột, là giả sao?
3 năm qua hắn tin Phong Du, tất cả điều tra điều sai.
“Chết tiệt… nuôi ong tay áo mà!!”
[Em bình tĩnh…]
“Bình tĩnh cái đầu anh, mẹ kiếp tôi nghi anh ta lâu rồi, mà không nghĩ chuyện hoan đường thế!”
[Còn nữa, thân thế Phong Du là quý tộc anh đấy!]
“Con mẹ nó! Cái khỉ gió gì vậy?”
Đúng thế trong thời gian thay thế thân phận của Mặc Đình Ngôn dễ dàng điều hành Tập Đoàn Mặc Đình, người đàn ông đã nghe kế hoạch của Mặc Đình Ngôn dệt ra trước đó.
[Rồi khi nào em trở về!]
“Chưa về được…”
Hắn ngập ngừng nhìn phần chân của mình, đáy mắt chứa tia bất kham. Lực bất tồng tâm, hắn đã thành phế vật rồi sao?
“Nhớ lời tôi, cẩn trọng Lạc Viễn Đông lật tẩy anh.”
[Ừ.]
Bên kia cúp máy, hắn chợt nhớ đến em trai, lúc này Cảnh Đỉnh Khêu quay lại bị bầm một con mắt.
“Ha… Bị tiểu thịt tươi đánh à!”
“Này… Anh dám trêu chọc tôi!” Cảnh Đình Khêu hậm hức tới giường ngồi cạnh Mặc Đình Ngôn.
“Chứ biết làm gì?”
Mặc Đình Ngôn đúng là khuôn miệng khi sống lại không đổi, nết nói chuyện châm chọc người ta thẹn quá hoá giận.
“Biết thế, bữa tôi không liều mạng chó cứu anh.”
Hôm Mặc Đình Ngôn đến bến tàu, xe trên đường lướt qua xe Cảnh Đình Khêu đang đi cùng với Lục Thừa Cẩn và cô bé nhỏ. Con mắt tường của Lục Thừa Cẩn đã thấy xe Mặc Đình Ngôn lau nhanh ngược hướng thế là liền phanh xe quay đầu đuổi theo.
Đến bến tàu núp theo giỏi thấy Mặc Đình Ngôn thản nhiên quơ tay quơ chân múa mai nói sống chết với Âu Đình Nghiêm.
Lúc Âu Đình Nghiêm chạy thoát đâm người áo đen Lục Thừa Cẩn đã bắt một phát lướt qua mặt Lạc Viễn Đông, lúc đó Mặc Đình Ngôn không cầm cự được ngất xỉu.
Cảnh Đình Khêu lập tức cổng người chạy trong mưa đạn. Tuy nhiên đạn đã trúng vào khủy chân trái và lưng của Mặc Đình Ngôn. Đường cùng họ nhảy xuống biển sâu, Tuy nhiên Lục Thừa Cẩn cũng trúng đạn thấu ngực, bơi được vào bờ, Từ Thiên Uy đang ở quán nước bến tàu tâm sự với bạn, vô tình thấy 3 người tơi tả, liền vớt họ mang về biệt thự riêng của mình, bí mật chăm sóc hai nạn nhân nguy kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.