Chương 111: Mắt yếu
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
04/05/2023
“Ha… Vậy anh xem em là mẹ anh?” Bạch Yên Chi u buồn hỏi.
Hắn nhếch mép: “Em làm gì có cửa làm mẹ anh!”
“Đồ đáng ghét!” Bạch Yên Chi mới vừa thương cảm hắn, giờ thu về hết.
“Em chỉ làm mẹ của con anh là hợp nhất thôi!” Mặc Đình Ngôn đứng lên thân hình cao lớn cúi xuống ôm chầm cô gái nhỏ nhắn. Bạch Yên Chi không chống lại được cảm xúc lòng mình. Thì ra bấy lâu nay cô đã hiểu lầm Mặc Đình Ngôn, mà cô cũng vô tâm không hề biết mẹ anh ấy rời bỏ anh ấy tận năm 3 tuổi.
“Đình Ngôn… mẹ của anh sao mất vậy?”
“Hồi anh 3 tuổi, mẹ anh đưa tới nhà trẻ! Chiều hôm đó không rước, cha anh đến đoán, sau đó nuôi anh ở biệt thự lạnh lẽo.”
“Cái gì?” Bạch Yên Chi không tin được một người cao lớn thành đạt như Mặc Đình Ngôn lại có quá khứ bị giam.
Mặc Đình Ngôn chậm rải tháo cút áo somi và ấ gile, lột trần cơ thể, làm Bạch Yên Chi hoản, la lên.
“Á!.. Anh làm gì vậy?”
“Em thấy không?” Hắn cầm tay cô chạm vào vết sẹo dài bên hông trái, rồi thêm vài vết trên vai. Bạch Yên Chi đơn ra, giờ cô mới để ý kỹ cơ thể Mặc Đình Ngôn có số vết sẹo mờ nhạt chắc hình thành từ bé.
“Cha anh đánh đấy! Em nhớ lúc trước anh đánh em, cha mang gia pháp ra đánh anh không?”
“Ờ!” Bạch Yên Chi làm sao quên được, hôm đó Mặc Đình Ngôn quý xuống rung rẫy, lúc cô đỡ lên phòng, còn cứng cồng không cần.
“Hồi đó cha ghét anh lắm! Đến 10 tuổi mới mang anh về Mặc Gia, thẳng ra là mới nhận anh là con ruột nhờ xét nghiệm ADN. Anh không biết sao cha anh không thờ ảnh của mẹ, lớn lên anh điều tra chỉ biết mẹ anh té xuống biển.”
Mặc Đình Ngôn kể ra Bạch Yên Chi mới nhớ ra, cha chồng không hề bênh vực Mặc Đình Ngôn mà bênh vực mỗi cô con dâu. Giờ cô hiểu ra tuổi thơ của Mặc Đình Ngôn thật sự mang màu buồn.
“Ừ, sơ lượt về tấm ảnh là vậy đó! Ngoài ra chuyện phá thá thai em tin hay không thì tùy.” Mặc Đình Ngôn dành 2 tiếng đồng hồ dỗ dành vợ, chứ bây giờ anh còn đống việc cần làm.
Hắn bế vợ đặt lên ghế mây rồi quay người ngồi vào ghế tổng, kéo học tủ lấy mắt kính quyền lực đeo vào, tập trung đọc tài liệu, lâu lâu liếc quan sát vợ yêu. Nhưng mà hơi khó chịu, vợ hắn không thèm nhìn hắn mà lơ đễnh đi đâu.
“Vợ!”
“Hả?” Bạch Yên Chi vốn vừa nhìn lén hắn xong, thấy hắn ngẩn lên, nên vội quay chỗ khác giả lơ. Nhưng khoang đã, anh ta mới gọi mình là vợ ư? Không được Bạch Yên Chi mày phải tỉnh táo lên, không thể để tên Mặc Đình Ngôn này thao túng tâm lý.
“Vợ!”
“Vợ cái đầu anh!”
“Đầu anh sao là đầu vợ được!” Mặc Đình Ngôn hạ kính xuống trêu vợ một cái rồi kéo lên, lật tài liệu xem tiếp.
Bạch Yên Chi tức xịt khối mà không nói được gì? Hắn khoái chí cười trộm, xưa giờ nguyên tắc làm việc của hắn là không nghênh đón nữ nhân ngồi trong phòng làm việc của hắn, nhưng vì Bạch Yên Chi hắn sẵn sàng phá vỡ quy cũ. Chỉ cẫn nữa giây thấy vợ hắn cũng vui rồi.
“Mặc Đình Ngôn…”
“Hử?”
Bạch Yên Chỉ khẽ gọi tên hắn, hắn ngẩn lên nhìn cô vợ đang kề sát mặt hắn, hắn có phần giật mình với ánh mắt nghi hoặc của vợ.
“Anh… anh bị cận hả? Sao lần nào cũng đeo kính đọc tài liệu vậy?”
Hắn giật mình chỉ có hôm nay, Bạch Yên Chi thấy hắn đọc tài liệu thôi mà, sao nói đã nhiều lần thấy, lẽ nào…
“Em từng thấy anh, làm việc sao? Mắt anh yếu từ bé, không hẳn là cận. Kính hỗn trợ giúp anh không bị đau mắt thôi.”
Thật ra Mặc Đình Ngôn bị ảnh hưởng từ thuốc phá thai hụt, năm đó cha hắn đã ép mẹ hắn uống thuốc phá thai, may mắn là Lục Hàn Quyết đến biết thự Mặc Gia đưa mẹ hắn đến bệnh viện cứu kịp bào thai 5 tháng.
Tuy nhiên khi lọt lòng bác sỹ đã lắc đầu, đôi mắt của Mặc Đình Ngôn rất yếu và sau này dần dần có thể sẽ không thể thấy được ánh sáng.
Mặc Đình Ngôn không hề biết rõ bệnh tình của mình, ngoại trừ cha hắn và Phong Du. Họ chỉ nói mắt hắn yếu thôi.
Dạo gần đây Mặc Đình Ngôn liền tục bị nhất mắt hơn trước, phải uống thuốc hỗ trợ thị lực.
“Ừ, ở nhà, anh chả cấm đầu làm việc! Bữa tôi ghét mới doạ ma anh đó!”
“Ha… vậy ra anh đoán đâu sai… Em cố tình giả ma giả quỷ! Mẹ nó… khi đó tôi còn lo em tự vẫn.”
Bạch Yên Chi kinh ngạc: “Lúc đó anh sợ tôi tự vẫn! Vậy sao mang bạn gái cũ về ngủ chung.”
“Anh chơi ngu…”
“Hả?” Bạch Yên Chi ngây ra, hắn vươn tay kéo vợ xuống hôn môi một cái.
“Anh làm gì vậy?”
“Hôn!” Hắn phất tay tỏ ý bảo cô ngồi về vị trí cũ.
Bạch Yên Chi ngồi ngắm nghía một tổng tài lạnh lùng làm việc. Đúng với những gì báo chí đưa tin, tổng giám đốc của Tập Đoàn Mặc Đình tài giỏi, nhưng lạnh lùng. Giờ cô thấy rõ rồi, nhưng hắn nói đúng nếu hắn nuôi gái thì cả bầy. Hắn thuộc dạng bên ngoài đẹp trai, bên trong ấm áp, trên người phản phất mùi tiền.
“Yên Chi… anh nói thiệt… Em muốn nghe không?”
- “Reng… reng.”
Mặc Đình Ngôn đang nói thì có tiếng chuông điện thoại reo, là điện thoại hắn reo.
Hiển thị: Phong Du đang gọi…
“Tôi nghe…” Hắn cau mày bắt máy.
[Đình Ngôn… tôi đang ở dưới công ty… anh xuống đi…]
“Có chuyện gì?”
[Đi với tôi sẽ biết!]
Nghe ngữ điệu hối thúc của Phong Du, hắn càng thêm sốt ruột, liếc trộm Bạch Yên Chi đang nhìn hắn.
“Yên Chi, anh cho tài xế đưa em về! Anh có việc xíu!”
“Đình Ngôn, là việc gì thế?” Bạch Yên Chi cứ cảm thấy Mặc Đình Ngôn dấu cô làm việc gì đó nguy hiểm.
“Việc riêng, em ngoan ngoãn về đi! Lục Thừa Cẩn sẽ về với em!”
Mặc Đình Ngôn khoát áo chỉnh tề, vội vã rời đi. Bạch Yên Chi nhìn theo bóng lưng khuất khỏi, lòng thật sự không hiểu. Tại sao nói “Lục Thừa Cẩn sẽ về với em.” Là lời giao phó hay trăng trói vậy!
Lúc thì nếu kéo cô, lúc thì như muốn buông, rốt cuộc hắn nghĩ gì trong đầu, cô không hiểu nỗi.
[…]
“Phong Du… nói đi.” Mặc Đình Ngôn ngồi bên ghế phụ lái vừa nói vừa gài dây an toàn. Phong Du ném điện thoại đoạn Clip còn lại.
“Cái này… sao lại có chuyện này xảy ra?” Mặc Đình Ngôn tắt đoạn video, siết chặt đôi tay, điện thoại xém nữa tan nát.
“Này… bình tĩnh đi, còn 2 đoạn nữa, nhưng do thẻ nhớ bị ướt, đang cố phục hồi.” Phong Du vươn tay vuốt ve đùi Mặc Đình Ngôn an ủi.
“Thế giờ anh đưa tôi đi đâu?” Mặc Đình Ngôn lướt lướt điện thoại vừa hỏi, bởi hắn đang xem tài liệu sắp tới hắn phải bay sang Nhật Bản ký hợp đồng.
“Khách sạn!” Phong Du nhếch mép gian xảo.
Mặc Đình Ngôn giật mình, cũng thấy Phong Du hơi quai quái.
“Khách sạn ư? Làm gì?”
Phong Du qua qua quét mắt dọc cơ thế âu phục xộc xệt của Mặc Đình Ngôn, mỉm môi nói:
“Làm việc… không lẽ vô đó ngắm ruồi!”
Dứt lời Phong Du đạp ga phóng nhanh, xe Lamborghini lau nhanh trên đường trưa nắng chang chang, chói lên chiếc xe bóng bẩy.
Đây là xe riêng của Phong Du, và anh đi xe nay là có mục đích tránh bị phát hiện.
Hắn nhếch mép: “Em làm gì có cửa làm mẹ anh!”
“Đồ đáng ghét!” Bạch Yên Chi mới vừa thương cảm hắn, giờ thu về hết.
“Em chỉ làm mẹ của con anh là hợp nhất thôi!” Mặc Đình Ngôn đứng lên thân hình cao lớn cúi xuống ôm chầm cô gái nhỏ nhắn. Bạch Yên Chi không chống lại được cảm xúc lòng mình. Thì ra bấy lâu nay cô đã hiểu lầm Mặc Đình Ngôn, mà cô cũng vô tâm không hề biết mẹ anh ấy rời bỏ anh ấy tận năm 3 tuổi.
“Đình Ngôn… mẹ của anh sao mất vậy?”
“Hồi anh 3 tuổi, mẹ anh đưa tới nhà trẻ! Chiều hôm đó không rước, cha anh đến đoán, sau đó nuôi anh ở biệt thự lạnh lẽo.”
“Cái gì?” Bạch Yên Chi không tin được một người cao lớn thành đạt như Mặc Đình Ngôn lại có quá khứ bị giam.
Mặc Đình Ngôn chậm rải tháo cút áo somi và ấ gile, lột trần cơ thể, làm Bạch Yên Chi hoản, la lên.
“Á!.. Anh làm gì vậy?”
“Em thấy không?” Hắn cầm tay cô chạm vào vết sẹo dài bên hông trái, rồi thêm vài vết trên vai. Bạch Yên Chi đơn ra, giờ cô mới để ý kỹ cơ thể Mặc Đình Ngôn có số vết sẹo mờ nhạt chắc hình thành từ bé.
“Cha anh đánh đấy! Em nhớ lúc trước anh đánh em, cha mang gia pháp ra đánh anh không?”
“Ờ!” Bạch Yên Chi làm sao quên được, hôm đó Mặc Đình Ngôn quý xuống rung rẫy, lúc cô đỡ lên phòng, còn cứng cồng không cần.
“Hồi đó cha ghét anh lắm! Đến 10 tuổi mới mang anh về Mặc Gia, thẳng ra là mới nhận anh là con ruột nhờ xét nghiệm ADN. Anh không biết sao cha anh không thờ ảnh của mẹ, lớn lên anh điều tra chỉ biết mẹ anh té xuống biển.”
Mặc Đình Ngôn kể ra Bạch Yên Chi mới nhớ ra, cha chồng không hề bênh vực Mặc Đình Ngôn mà bênh vực mỗi cô con dâu. Giờ cô hiểu ra tuổi thơ của Mặc Đình Ngôn thật sự mang màu buồn.
“Ừ, sơ lượt về tấm ảnh là vậy đó! Ngoài ra chuyện phá thá thai em tin hay không thì tùy.” Mặc Đình Ngôn dành 2 tiếng đồng hồ dỗ dành vợ, chứ bây giờ anh còn đống việc cần làm.
Hắn bế vợ đặt lên ghế mây rồi quay người ngồi vào ghế tổng, kéo học tủ lấy mắt kính quyền lực đeo vào, tập trung đọc tài liệu, lâu lâu liếc quan sát vợ yêu. Nhưng mà hơi khó chịu, vợ hắn không thèm nhìn hắn mà lơ đễnh đi đâu.
“Vợ!”
“Hả?” Bạch Yên Chi vốn vừa nhìn lén hắn xong, thấy hắn ngẩn lên, nên vội quay chỗ khác giả lơ. Nhưng khoang đã, anh ta mới gọi mình là vợ ư? Không được Bạch Yên Chi mày phải tỉnh táo lên, không thể để tên Mặc Đình Ngôn này thao túng tâm lý.
“Vợ!”
“Vợ cái đầu anh!”
“Đầu anh sao là đầu vợ được!” Mặc Đình Ngôn hạ kính xuống trêu vợ một cái rồi kéo lên, lật tài liệu xem tiếp.
Bạch Yên Chi tức xịt khối mà không nói được gì? Hắn khoái chí cười trộm, xưa giờ nguyên tắc làm việc của hắn là không nghênh đón nữ nhân ngồi trong phòng làm việc của hắn, nhưng vì Bạch Yên Chi hắn sẵn sàng phá vỡ quy cũ. Chỉ cẫn nữa giây thấy vợ hắn cũng vui rồi.
“Mặc Đình Ngôn…”
“Hử?”
Bạch Yên Chỉ khẽ gọi tên hắn, hắn ngẩn lên nhìn cô vợ đang kề sát mặt hắn, hắn có phần giật mình với ánh mắt nghi hoặc của vợ.
“Anh… anh bị cận hả? Sao lần nào cũng đeo kính đọc tài liệu vậy?”
Hắn giật mình chỉ có hôm nay, Bạch Yên Chi thấy hắn đọc tài liệu thôi mà, sao nói đã nhiều lần thấy, lẽ nào…
“Em từng thấy anh, làm việc sao? Mắt anh yếu từ bé, không hẳn là cận. Kính hỗn trợ giúp anh không bị đau mắt thôi.”
Thật ra Mặc Đình Ngôn bị ảnh hưởng từ thuốc phá thai hụt, năm đó cha hắn đã ép mẹ hắn uống thuốc phá thai, may mắn là Lục Hàn Quyết đến biết thự Mặc Gia đưa mẹ hắn đến bệnh viện cứu kịp bào thai 5 tháng.
Tuy nhiên khi lọt lòng bác sỹ đã lắc đầu, đôi mắt của Mặc Đình Ngôn rất yếu và sau này dần dần có thể sẽ không thể thấy được ánh sáng.
Mặc Đình Ngôn không hề biết rõ bệnh tình của mình, ngoại trừ cha hắn và Phong Du. Họ chỉ nói mắt hắn yếu thôi.
Dạo gần đây Mặc Đình Ngôn liền tục bị nhất mắt hơn trước, phải uống thuốc hỗ trợ thị lực.
“Ừ, ở nhà, anh chả cấm đầu làm việc! Bữa tôi ghét mới doạ ma anh đó!”
“Ha… vậy ra anh đoán đâu sai… Em cố tình giả ma giả quỷ! Mẹ nó… khi đó tôi còn lo em tự vẫn.”
Bạch Yên Chi kinh ngạc: “Lúc đó anh sợ tôi tự vẫn! Vậy sao mang bạn gái cũ về ngủ chung.”
“Anh chơi ngu…”
“Hả?” Bạch Yên Chi ngây ra, hắn vươn tay kéo vợ xuống hôn môi một cái.
“Anh làm gì vậy?”
“Hôn!” Hắn phất tay tỏ ý bảo cô ngồi về vị trí cũ.
Bạch Yên Chi ngồi ngắm nghía một tổng tài lạnh lùng làm việc. Đúng với những gì báo chí đưa tin, tổng giám đốc của Tập Đoàn Mặc Đình tài giỏi, nhưng lạnh lùng. Giờ cô thấy rõ rồi, nhưng hắn nói đúng nếu hắn nuôi gái thì cả bầy. Hắn thuộc dạng bên ngoài đẹp trai, bên trong ấm áp, trên người phản phất mùi tiền.
“Yên Chi… anh nói thiệt… Em muốn nghe không?”
- “Reng… reng.”
Mặc Đình Ngôn đang nói thì có tiếng chuông điện thoại reo, là điện thoại hắn reo.
Hiển thị: Phong Du đang gọi…
“Tôi nghe…” Hắn cau mày bắt máy.
[Đình Ngôn… tôi đang ở dưới công ty… anh xuống đi…]
“Có chuyện gì?”
[Đi với tôi sẽ biết!]
Nghe ngữ điệu hối thúc của Phong Du, hắn càng thêm sốt ruột, liếc trộm Bạch Yên Chi đang nhìn hắn.
“Yên Chi, anh cho tài xế đưa em về! Anh có việc xíu!”
“Đình Ngôn, là việc gì thế?” Bạch Yên Chi cứ cảm thấy Mặc Đình Ngôn dấu cô làm việc gì đó nguy hiểm.
“Việc riêng, em ngoan ngoãn về đi! Lục Thừa Cẩn sẽ về với em!”
Mặc Đình Ngôn khoát áo chỉnh tề, vội vã rời đi. Bạch Yên Chi nhìn theo bóng lưng khuất khỏi, lòng thật sự không hiểu. Tại sao nói “Lục Thừa Cẩn sẽ về với em.” Là lời giao phó hay trăng trói vậy!
Lúc thì nếu kéo cô, lúc thì như muốn buông, rốt cuộc hắn nghĩ gì trong đầu, cô không hiểu nỗi.
[…]
“Phong Du… nói đi.” Mặc Đình Ngôn ngồi bên ghế phụ lái vừa nói vừa gài dây an toàn. Phong Du ném điện thoại đoạn Clip còn lại.
“Cái này… sao lại có chuyện này xảy ra?” Mặc Đình Ngôn tắt đoạn video, siết chặt đôi tay, điện thoại xém nữa tan nát.
“Này… bình tĩnh đi, còn 2 đoạn nữa, nhưng do thẻ nhớ bị ướt, đang cố phục hồi.” Phong Du vươn tay vuốt ve đùi Mặc Đình Ngôn an ủi.
“Thế giờ anh đưa tôi đi đâu?” Mặc Đình Ngôn lướt lướt điện thoại vừa hỏi, bởi hắn đang xem tài liệu sắp tới hắn phải bay sang Nhật Bản ký hợp đồng.
“Khách sạn!” Phong Du nhếch mép gian xảo.
Mặc Đình Ngôn giật mình, cũng thấy Phong Du hơi quai quái.
“Khách sạn ư? Làm gì?”
Phong Du qua qua quét mắt dọc cơ thế âu phục xộc xệt của Mặc Đình Ngôn, mỉm môi nói:
“Làm việc… không lẽ vô đó ngắm ruồi!”
Dứt lời Phong Du đạp ga phóng nhanh, xe Lamborghini lau nhanh trên đường trưa nắng chang chang, chói lên chiếc xe bóng bẩy.
Đây là xe riêng của Phong Du, và anh đi xe nay là có mục đích tránh bị phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.