Chương 1: Mở đầu
Nguyệt Bán Đinh
21/12/2020
Tên truyện 送心 Tống tâm: Gửi trái tim. 宋心 Tống tâm, là tên thụ, hai chữ đọc giống nhau, là [sòng xīn ]
Edit by: NhatLinh_Tran
12.10/2018
Chương 1.
Tống Tâm là trẻ mồ côi, hơi kém thông minh hơn người bình thường một chút chút, học cái gì cũng không nên cơm cháo, liều hết cái mạng cũng chỉ bằng một nửa người ta.
Cha mẹ cậu mất vì tai nạn giao thông, ban đầu là họ hàng nuôi nấng, nhưng gia cảnh người bà con đó cũng rất khó khăn nên học hết cấp ba cậu liền thôi học, tới sống trong căn phòng nhỏ cha mẹ để lại, làm thuê cũng miễn cưỡng qua ngày.
Con người cậu ngốc nghếch chất phác thiện lương, lại nhận nuôi một cậu nhóc đi lạc mà mình nhặt được.
Tuy rằng cuộc sống rất gian nan, thằng bé kia cũng không nghe lời, thế nhưng cậu vẫn ngốc ngốc kiên trì tự nói với mình, chỉ cần có cố gắng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tống Tâm vắt hết óc cũng đặt xong cho cậu bé một cái tên, gọi là Tống Du, ngụ ý là viên ngọc đẹp. (mỹ ngọc ý tứ - đoán thôi vì chữ Ngọc 玉 phiên âm là Yù, chữ Du 瑜 cũng đọc là yù)
Cậu nhóc ghét bỏ cái tên quá là gái tính, nhưng vẫn đồng ý.
Tống Tâm một lúc làm hai ba công việc, ban đầu Tống Du không tin tưởng cậu lắm, nhưng rồi cũng từ từ mở lòng, hai người nương tựa vào nhau mà sống.
Tống Du rất thông minh, nhưng lại không có hộ khẩu, Tống Tâm bỏ bao công sức mới cho nhóc được đi học. Tống Du cũng không chịu thua kém, năm đầu đi học đã đứng thứ nhất, lúc cầm tiền thưởng về nhà, Tống Tâm cao hứng đi mua hải sản tươi lúc thường chẳng dám nghĩ về cho cậu ăn.
Ông chủ của Tống Tâm là người rất tốt, lúc đầu thấy cậu tay chân vụng về cũng không ghét bỏ, sau khi cậu làm quen tay còn khích lệ tăng lương cho nữa.
Cậu rất vui vẻ, mỗi ngày cuộc sống đang từ từ tốt lên.
Nhưng đúng vào lúc này, cậu lại đột nhiên bị bệnh. Cũng không phải là bệnh nặng gì, nhưng đối với những người nghèo như bọn họ mà nói thì cũng rất nguy kịch, một ít khoản tiết kiệm trong nhà nhanh chóng hết veo, họ hàng cũng không liên lạc được với ai cả.
Khi hai người đã hết đường xoay sở thì ba ruột của Tống Du vừa vặn tìm tới cửa.
Tống Du khi còn bé bị bắt cóc rồi bị bán đi nhiều nơi, cuối cùng tự tìm cơ hội trốn khỏi bọn buôn người, chạy đến thành phố nhỏ này, may mắn gặp được Tống Tâm.
Ba ruột cậu là một vị tổng tài, tên là Nghiêm Thiệu, lần đầu Tống Tâm gặp đã sợ hắn, khiếp đảm gọi hắn là Nghiêm tiên sinh.
Nghiêm tiên sinh chừng ba mươi tuổi, người cũng như tên, nghiêm túc lạnh lùng còn hơi cứng nhắc, là một người vô cùng vô cùng vô cùng có tiền.
Sự xuất hiện của hắn giống y như thiên thần, chỉ cần chớp mắt đã giải quyết tất cả khó khăn. Hắn chữa bệnh cho Tống Tâm, vì cảm ơn, hắn dự định cho Tống Tâm một số tiền lớn, sau đó đem con trai về nhà.
Nhưng Tống Du đã chẳng còn ấn tượng gì với hắn mấy, nói thế nào cũng không chịu rời xa Tống Tâm, Tống Tâm cũng không dám nhận nhiều tiền như vậy.
Nghiêm tiên sinh lập tức thương lượng với Tống Tâm, mời cậu về nhà cùng mình.
Lần đầu Tống Tâm tiếp xúc với người có địa vị như hắn, một mặt cảm kích đối phương giúp mình chữa bệnh, một mặt vẫn theo bản năng mà sợ sệt. Nhưng khi đối phương cùng cậu ở chung thì thái độ vẫn luôn rất ôn hòa, không xem thường cũng không tỏ thái độ không vui, cậu do dự mãi, Nghiêm tiên sinh lại ra điều kiện có thể giúp cậu học lên đại học.
Tống Tâm khẽ cắn răng đồng ý.
Biệt thự nhà Nghiêm tiên sinh rất lớn. Tống Tâm và Tống Du ở sát vách, tiện cho cậu bé khi ở nơi xa lạ không quen có thể đi tìm cậu.
Thật ra Tống Du đã sớm quen, chỉ là trước mặt Nghiêm tiên sinh nó cứ giả vờ.
Người thật sự sợ hãi là Tống Tâm.
Tên thật của Tống Du là Nghiêm Hoài Thanh, nhưng cậu và Tống Tâm đều không quen gọi bằng cái tên này, chỉ có Nghiêm tiên sinh mới gọi cậu như vậy.
Khi mới tới, Tống Tâm đưa mắt nhìn về phía gian phòng trống trải, khẽ buồn, buổi tối Tống Du chạy sang ngủ với cậu.
Một cậu bé mới mười tuổi đầu, nhưng bởi đã trải qua rất nhiều vất vả, nên đã hiểu thế nào là săn sóc người khâc.
Nghiêm tiên sinh rất bận, ngoại trừ thời gian mới đưa hai người về thì bình thường Tống Tâm rất khó thấy Nghiêm tiên sinh.
Nghiêm tiên sinh cho cậu chọn ngành chọn trường, muốn học thì hắn sẽ cho cậu đi học.
Tống Tâm rất hoang mang.
Cậu học xong cấp ba cũng chưa từng nghĩ tới sẽ học lên, một là vì không gánh nổi học phí, hai là vì có học cũng vô dụng.
Cậu liều mạng đọc sách, người khác chỉ cần xem một lần đã hiểu nội dung, còn cậu đọc tới ba lần, mỗi ngày đều làm bài tập đến nửa đêm, nhưng thành tích chỉ bơi bơi ở nhóm dưới trung bình. Thầy cô đều biết sự cố gắng của cậu, nhưng tố chất không có, cuối cùng cũng chẳng có cách nào.
Tống Tâm làm việc khác cũng không tốt, nấu cơm cũng không ngon, công việc cần thể lực cũng không làm nổi, cậu đã từng từng thử làm vài công việc thủ công nhưng hiệu suất cũng kém hơn người khác nhiều.
Đại khái chỉ có kiên trì là ưu điểm duy nhất của cậu.
Cũng lâu rồi mà cậu vẫn chưa chọn được mình nên học gì, không khỏi ủ rũ, mà chuyện như vậy lại không thể kể với Tống Du được.
Một đêm nào đó cậu đi uống nước, bất ngờ gặp Nghiêm tiên sinh vừa mới về nhà.
Hình như Nghiêm tiên sinh uống rượu, nhìn thấy cậu cũng chỉ gật đầu. Tống Tâm theo bản năng tránh né, Nghiêm tiên sinh hỏi cậu, quyết định xong chưa.
Cậu dựa vào tường cười cười, nói cảm thấy mình không chắc, vẫn nên so sánh lại đã, đỡ gây thêm phiền phức.
Không có năng khiếu, không làm được việc gì, thậm chí ngay cả tùy hứng quyết định cũng không dám.
Nghiêm tiên sinh đưa mắt nhìn cậu một chốc, cậu không khỏi tê hết cả da đầu, muốn bỏ chạy về phòng.
Tống Tâm đối với Tống Du là người lớn, nhưng cậu so với Nghiêm tiên sinh thì nhỏ hơn mười mấy tuổi. Nghiêm tiên sinh có uy nghiêm của người bề trên khiến cậu không dám nhìn thẳng.
Nghiêm tiên sinh đột nhiên hỏi: "Ngài rất sợ tôi sao?"
Lúc mới gặp mặt, Nghiêm tiên sinh đều dùng kính ngữ, sau đó thấy cậu không tự nhiên thì chuyển sang kiểu phổ thông, kêu "cậu". Bây giờ đột nhiên lại gọi là "Ngài", Tống Tâm chột dạ nhanh chóng lắc đầu, chỉ kém như thỏ nhỏ bị giật mình mà nhảy lên.
Nghiêm tiên sinh mời cậu ngồi đối diện mình. Bọn họ chỉ mở đèn tường, phòng khách rộng lớn cũng có chút tối tăm, Tống Tâm run sợ trong lòng, lo sợ bất an.
Nghiêm tiên sinh nói: "Tôi cứ nghĩ khi mang Hoài Thanh về sẽ đối mặt với rất nhiều phiền phức. Nó bị bắt cóc lúc mới bốn tuổi, một cái chớp mắt đã bảy, tám năm trôi qua, tôi đã nghĩ, có khi nó đã học được nhiều thói hư tật xấu, nghiêm trọng hơn có khi còn bị thương hay ốm yếu què quặt. Tôi có tiền, nhưng tôi không dám bảo đảm tôi có đủ kiên trì mà giải quyết từng vấn đề này không nữa, nếu nó khó bảo hơn một chút thì tôi cũng không biết nên làm gì để dạy dỗ nó."
Tống Tâm nhỏ giọng nói: "Tiểu Du rất nghe lời, sẽ không như vậy..."
"Đúng, " Nghiêm tiên sinh nói, "Cho nên tôi muốn cảm tạ ngài."
Tống Tâm đột nhiên cảm thấy tai mình nóng lên.
Cậu xấu hổ che mặt, mãi mới ngập ngừng nói nói: "Nghiêm tiên sinh đừng gọi như vậy, gọi tên tôi là được rồi..."
____
Nhảm: Ban đầu mình định edit truyện về cp phụ trong đây, tức là cặp Tống Du và Đường Ninh cơ, nhưng mà thôi, có bố mới có con chứ
Edit by: NhatLinh_Tran
12.10/2018
Chương 1.
Tống Tâm là trẻ mồ côi, hơi kém thông minh hơn người bình thường một chút chút, học cái gì cũng không nên cơm cháo, liều hết cái mạng cũng chỉ bằng một nửa người ta.
Cha mẹ cậu mất vì tai nạn giao thông, ban đầu là họ hàng nuôi nấng, nhưng gia cảnh người bà con đó cũng rất khó khăn nên học hết cấp ba cậu liền thôi học, tới sống trong căn phòng nhỏ cha mẹ để lại, làm thuê cũng miễn cưỡng qua ngày.
Con người cậu ngốc nghếch chất phác thiện lương, lại nhận nuôi một cậu nhóc đi lạc mà mình nhặt được.
Tuy rằng cuộc sống rất gian nan, thằng bé kia cũng không nghe lời, thế nhưng cậu vẫn ngốc ngốc kiên trì tự nói với mình, chỉ cần có cố gắng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tống Tâm vắt hết óc cũng đặt xong cho cậu bé một cái tên, gọi là Tống Du, ngụ ý là viên ngọc đẹp. (mỹ ngọc ý tứ - đoán thôi vì chữ Ngọc 玉 phiên âm là Yù, chữ Du 瑜 cũng đọc là yù)
Cậu nhóc ghét bỏ cái tên quá là gái tính, nhưng vẫn đồng ý.
Tống Tâm một lúc làm hai ba công việc, ban đầu Tống Du không tin tưởng cậu lắm, nhưng rồi cũng từ từ mở lòng, hai người nương tựa vào nhau mà sống.
Tống Du rất thông minh, nhưng lại không có hộ khẩu, Tống Tâm bỏ bao công sức mới cho nhóc được đi học. Tống Du cũng không chịu thua kém, năm đầu đi học đã đứng thứ nhất, lúc cầm tiền thưởng về nhà, Tống Tâm cao hứng đi mua hải sản tươi lúc thường chẳng dám nghĩ về cho cậu ăn.
Ông chủ của Tống Tâm là người rất tốt, lúc đầu thấy cậu tay chân vụng về cũng không ghét bỏ, sau khi cậu làm quen tay còn khích lệ tăng lương cho nữa.
Cậu rất vui vẻ, mỗi ngày cuộc sống đang từ từ tốt lên.
Nhưng đúng vào lúc này, cậu lại đột nhiên bị bệnh. Cũng không phải là bệnh nặng gì, nhưng đối với những người nghèo như bọn họ mà nói thì cũng rất nguy kịch, một ít khoản tiết kiệm trong nhà nhanh chóng hết veo, họ hàng cũng không liên lạc được với ai cả.
Khi hai người đã hết đường xoay sở thì ba ruột của Tống Du vừa vặn tìm tới cửa.
Tống Du khi còn bé bị bắt cóc rồi bị bán đi nhiều nơi, cuối cùng tự tìm cơ hội trốn khỏi bọn buôn người, chạy đến thành phố nhỏ này, may mắn gặp được Tống Tâm.
Ba ruột cậu là một vị tổng tài, tên là Nghiêm Thiệu, lần đầu Tống Tâm gặp đã sợ hắn, khiếp đảm gọi hắn là Nghiêm tiên sinh.
Nghiêm tiên sinh chừng ba mươi tuổi, người cũng như tên, nghiêm túc lạnh lùng còn hơi cứng nhắc, là một người vô cùng vô cùng vô cùng có tiền.
Sự xuất hiện của hắn giống y như thiên thần, chỉ cần chớp mắt đã giải quyết tất cả khó khăn. Hắn chữa bệnh cho Tống Tâm, vì cảm ơn, hắn dự định cho Tống Tâm một số tiền lớn, sau đó đem con trai về nhà.
Nhưng Tống Du đã chẳng còn ấn tượng gì với hắn mấy, nói thế nào cũng không chịu rời xa Tống Tâm, Tống Tâm cũng không dám nhận nhiều tiền như vậy.
Nghiêm tiên sinh lập tức thương lượng với Tống Tâm, mời cậu về nhà cùng mình.
Lần đầu Tống Tâm tiếp xúc với người có địa vị như hắn, một mặt cảm kích đối phương giúp mình chữa bệnh, một mặt vẫn theo bản năng mà sợ sệt. Nhưng khi đối phương cùng cậu ở chung thì thái độ vẫn luôn rất ôn hòa, không xem thường cũng không tỏ thái độ không vui, cậu do dự mãi, Nghiêm tiên sinh lại ra điều kiện có thể giúp cậu học lên đại học.
Tống Tâm khẽ cắn răng đồng ý.
Biệt thự nhà Nghiêm tiên sinh rất lớn. Tống Tâm và Tống Du ở sát vách, tiện cho cậu bé khi ở nơi xa lạ không quen có thể đi tìm cậu.
Thật ra Tống Du đã sớm quen, chỉ là trước mặt Nghiêm tiên sinh nó cứ giả vờ.
Người thật sự sợ hãi là Tống Tâm.
Tên thật của Tống Du là Nghiêm Hoài Thanh, nhưng cậu và Tống Tâm đều không quen gọi bằng cái tên này, chỉ có Nghiêm tiên sinh mới gọi cậu như vậy.
Khi mới tới, Tống Tâm đưa mắt nhìn về phía gian phòng trống trải, khẽ buồn, buổi tối Tống Du chạy sang ngủ với cậu.
Một cậu bé mới mười tuổi đầu, nhưng bởi đã trải qua rất nhiều vất vả, nên đã hiểu thế nào là săn sóc người khâc.
Nghiêm tiên sinh rất bận, ngoại trừ thời gian mới đưa hai người về thì bình thường Tống Tâm rất khó thấy Nghiêm tiên sinh.
Nghiêm tiên sinh cho cậu chọn ngành chọn trường, muốn học thì hắn sẽ cho cậu đi học.
Tống Tâm rất hoang mang.
Cậu học xong cấp ba cũng chưa từng nghĩ tới sẽ học lên, một là vì không gánh nổi học phí, hai là vì có học cũng vô dụng.
Cậu liều mạng đọc sách, người khác chỉ cần xem một lần đã hiểu nội dung, còn cậu đọc tới ba lần, mỗi ngày đều làm bài tập đến nửa đêm, nhưng thành tích chỉ bơi bơi ở nhóm dưới trung bình. Thầy cô đều biết sự cố gắng của cậu, nhưng tố chất không có, cuối cùng cũng chẳng có cách nào.
Tống Tâm làm việc khác cũng không tốt, nấu cơm cũng không ngon, công việc cần thể lực cũng không làm nổi, cậu đã từng từng thử làm vài công việc thủ công nhưng hiệu suất cũng kém hơn người khác nhiều.
Đại khái chỉ có kiên trì là ưu điểm duy nhất của cậu.
Cũng lâu rồi mà cậu vẫn chưa chọn được mình nên học gì, không khỏi ủ rũ, mà chuyện như vậy lại không thể kể với Tống Du được.
Một đêm nào đó cậu đi uống nước, bất ngờ gặp Nghiêm tiên sinh vừa mới về nhà.
Hình như Nghiêm tiên sinh uống rượu, nhìn thấy cậu cũng chỉ gật đầu. Tống Tâm theo bản năng tránh né, Nghiêm tiên sinh hỏi cậu, quyết định xong chưa.
Cậu dựa vào tường cười cười, nói cảm thấy mình không chắc, vẫn nên so sánh lại đã, đỡ gây thêm phiền phức.
Không có năng khiếu, không làm được việc gì, thậm chí ngay cả tùy hứng quyết định cũng không dám.
Nghiêm tiên sinh đưa mắt nhìn cậu một chốc, cậu không khỏi tê hết cả da đầu, muốn bỏ chạy về phòng.
Tống Tâm đối với Tống Du là người lớn, nhưng cậu so với Nghiêm tiên sinh thì nhỏ hơn mười mấy tuổi. Nghiêm tiên sinh có uy nghiêm của người bề trên khiến cậu không dám nhìn thẳng.
Nghiêm tiên sinh đột nhiên hỏi: "Ngài rất sợ tôi sao?"
Lúc mới gặp mặt, Nghiêm tiên sinh đều dùng kính ngữ, sau đó thấy cậu không tự nhiên thì chuyển sang kiểu phổ thông, kêu "cậu". Bây giờ đột nhiên lại gọi là "Ngài", Tống Tâm chột dạ nhanh chóng lắc đầu, chỉ kém như thỏ nhỏ bị giật mình mà nhảy lên.
Nghiêm tiên sinh mời cậu ngồi đối diện mình. Bọn họ chỉ mở đèn tường, phòng khách rộng lớn cũng có chút tối tăm, Tống Tâm run sợ trong lòng, lo sợ bất an.
Nghiêm tiên sinh nói: "Tôi cứ nghĩ khi mang Hoài Thanh về sẽ đối mặt với rất nhiều phiền phức. Nó bị bắt cóc lúc mới bốn tuổi, một cái chớp mắt đã bảy, tám năm trôi qua, tôi đã nghĩ, có khi nó đã học được nhiều thói hư tật xấu, nghiêm trọng hơn có khi còn bị thương hay ốm yếu què quặt. Tôi có tiền, nhưng tôi không dám bảo đảm tôi có đủ kiên trì mà giải quyết từng vấn đề này không nữa, nếu nó khó bảo hơn một chút thì tôi cũng không biết nên làm gì để dạy dỗ nó."
Tống Tâm nhỏ giọng nói: "Tiểu Du rất nghe lời, sẽ không như vậy..."
"Đúng, " Nghiêm tiên sinh nói, "Cho nên tôi muốn cảm tạ ngài."
Tống Tâm đột nhiên cảm thấy tai mình nóng lên.
Cậu xấu hổ che mặt, mãi mới ngập ngừng nói nói: "Nghiêm tiên sinh đừng gọi như vậy, gọi tên tôi là được rồi..."
____
Nhảm: Ban đầu mình định edit truyện về cp phụ trong đây, tức là cặp Tống Du và Đường Ninh cơ, nhưng mà thôi, có bố mới có con chứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.