Tống Thì Hành

Chương 438: Đại thắng ở Trần Kiều mưa gió nổi lên (1)

Canh Tân

03/10/2013



Từ lúc có Tống tới nay, triều đình nhà Triệu rất kiêng kị võ tướng, có thể nói là tới mức cực hạn.

Từ sau khi Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền, đã không ngừng chèn ép phiên trấn, áp chế võ tướng phát triển. Thậm chí ngay cả Xu Mật Viện cũng phải do người đọc sách quản lý. Nhớ lúc trước sở dĩ Địch Thanh gặp phải chèn ép khắp nơi, cũng chính bởi vì hoàng đế Nhân Tông ủy nhiệm cho y trông coi Xu Mật Viện, phá vỡ truyền thống đã được lập ra từ thời có Tống tới nay, khiến cho Địch Thanh cuối cùng buồn bực u sầu mà chết ở Trần Châu.

Tuy Chủng Sư Đạo là người đọc sách, nhưng cũng xuất thân từ võ tướng.

Quan trọng nhất là, Chủng Sư Đạo ba đời đều xuất thân từ đại tướng, sinh ra từ danh môn vọng tộc của Đại Tống, cũng khiến cho Triệu Hoàn càng thêm kiêng kị.

Chèn ép, nhất định phải chèn ép cho được!

Vốn Triệu Hoàn quyết định đình chỉ việc tra xét đám người của Bạch Thì Trung, cũng là vì chống lại cục diện sau này có thể xuất hiện một gia tộc duy nhất thuộc phái chủ chiến. Tuy nhiên, trải qua sự kiện lần này, lực lượng của phái nghị hòa tất nhiên sẽ yếu hơn rất nhiều, tuy rằng bọn người Trương Bang, Xương Cảnh Nam, Trọng Mai, Chấp Lễ vẫn còn đó, nhưng sau khi mất đi Bạch Thì Trung và Lý Bang Ngạn, tất nhiên sẽ không thế lớn mạnh giống như trước nữa.

Uông Bá Ngạn?

Triệu Hoàn đã sinh lòng nghi kỵ, chắc chắn sẽ không thể phục lên được nữa.

Nhưng không còn những người của Uông Bá Ngạn kiềm chế, chỉ dựa vào bọn người của Trương Bang Xương, lực lượng của phái nghị hòa vẫn có vẻ yếu kém.

Cho nên, sau khi nghe tin Trần Kiều đại thắng, trong lòng của Triệu Hoàn, sao lại có thể không sinh ra khúc mắc được?

Phải làm thế nào để ngăn chặn Chủng Sư Đạo, đem đại thắng Trần Kiều tạo thành ảnh hưởng đến mức thấp nhất bây giờ?

Triệu Hoàn, lâm vào trầm tư!

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++

Núi thây biển máu, thành Khai Phong đang bốc cháy.

Khắp nơi đều là bộ mặt dữ tợn của người Nữ Chân. Vạt áo bên phải màu trắng, phía sau đầu là một bím tóc đuôi chuột màu vàng nổi bật, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay chém giết khắp nơi.

Yến Nô đang mặc quần áo màu nâu, một bộ trang phục của ni cô.

Thanh trúc thương đưa qua trước người, máu đã nhuộm đỏ cả tăng bào. Ở sau lưng nàng là một mảnh hoang tàn đổ nát...Từ mảnh tường đổ nhìn lại, loáng thoáng có thể nhận ra chính là ngõ Quan Âm, nhà cũ của Ngọc gia. Quân Kim thét gào ùa lên. Đôi má lúm đồng tiền trên gương mặt tiều tụy của Yến Nô, dường như lộ ra một chút tươi cười giống như là được giải thoát, thanh trúc thương chợt vung lên. Trong nháy mắt đã giết chết một tên quân Kim ngay tại đống đổ nát.

Một mũi tên sắc bén mạnh mẽ tiến đến, xuyên qua ngực Yến Nô.

Nàng rên một tiếng, dần dần ngã quỵ trong vũng máu. Nụ cười trên mặt càng rõ.

- Cửu Nhi tỷ!

Ngọc Doãn không kìm nổi kêu lên một tiếng bi thương, muốn tiến lên giải cứu Yến Nô. Nhưng thân thể giống như bị giam cầm, sau một lúc lâu cũng không thể động đậy.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Nô, trong vũng máu ngọc nát hương tan.

Nhìn lại về phía ngõ Quan Âm, đã thấy một gã đại tướng Nữ Chân, cầm cây cung trong tay, ý cười trên mặt có vài phần dữ tợn.

Ngọc Doãn nhận ra người này, rõ ràng đúng là Thiên phu trưởng của Nữ Chân, Mãnh An Bột Cận Hoàn Nhan Hoạt Nữ!

Không đúng, Hoàn Nhan Hoạt Nữ không phải đã bị ta giết rồi sao?

Tại sao lại ở chỗ này?

Ngọc Doãn không khỏi cảm thấy kỳ quái. Mà ngay lúc này, thân thể lập tức bay lên trời, cách mặt đất càng ngày càng xa, lơ lửng ở không trung.

Cảnh tượng đột nhiên biến ảo.

Đây là Thái Thị Khẩu, đường lớn ở Biện Hà, cũng là chỗ hành hình của quan địa phương.

Lý Bảo mang gông xiềng, bị một đám sai dịch xô đẩy đi đến pháp trường. Ở phía sau gã, còn có mười mấy người đàn ông lảo đảo đi theo, cả đám người mình đầy thương tích. Trong đó không ít người Ngọc Doãn cũng có biết. Có Cát Phổ, có Lã Chi Sĩ. Chỉ là chân của Lã Chi Sĩ dường như không bị què, nguyên vẹn không tổn hao gì đi theo phía sau Lý Bảo, trên người cũng mang theo gông xiềng.

Ba tiếng pháo vang lên ở Thái Thị Khẩu, bọn người Lý Bảo đầu rơi xuống đất...

Ngọc Doãn trừng to mắt, ngây ngốc nhìn trên đường phố Thái Thị Khẩu mấy chục cái thi thể nằm ngang dọc, trong đầu trống rỗng!

Dường như hắn đã hiểu rõ được phần nào.

Có lẽ những điều này chính là sự thật, sự việc vốn đã từng xảy ra trong lịch sử, thật sự đã xảy ra rồi...Tuy nhiên sự thật trong lịch sử, hắn đã chết. Mối nhục thời Tĩnh Khang cuối cùng cũng xuất hiện, thành Khai Phong nổi tiếng nghìn đời cũng theo đó mà bị phá tan hầu như không còn gì nữa.

Trôi nổi trên không trung, toàn bộ thành Khai Phong thu hết vào trong mắt.



Lầu Phong Nhạc dấy lên lửa cháy hừng hực, Mã Nương Tử ngồi ngay ngắn ở bên trong ngọn lửa, không hề có chút gì là sợ hãi.

Mà ở trên đường lớn Tuấn Nghi Kiều, một đám quân Kim đẩy một thiếu niên lên xe ngựa, thiếu niên kia ngồi ở trong xe, khàn giọng gào lên:

- Dân chúng cứu ta, dân chúng cứu ta!

Ngọc Doãn nhận ra, thiếu niên kia chính là Triệu Kham.

...

Những cảnh tượng như thế liên tiếp xuất hiện, Ngọc Doãn lơ lửng ở không trung, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã rơi đầy mặt.

Đột nhiên, trong tầm mắt Ngọc Doãn xuất hiện một gã đàn ông.

Chính xác là ăn mặc theo kiểu của một nhà sư, cầm cung đứng đó, chăm chú nhìn Ngọc Doãn, quát lớn:

- Yêu nghiệt, còn không chết đi!

Vừa nói, y vừa giương cung lắp tên, bắn một mũi tên về phía Ngọc Doãn...Ngọc Doãn ở trên không trung nên không cách nào né tránh, mắt thấy mũi tên bén nhọn ấy bắn tới, không khỏi kêu to một tiếng. Tiếp theo đó, trời đất quay cuồng, thế giới lại trở về tĩnh mịch. Trước mắt, dần dần có một tia ánh sáng. Ngọc Doãn từ từ mở to mắt, từ trong hôn mê tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng ồn ào một trận.

- Tiểu Ất tỉnh rồi, Tiểu Ất tỉnh rồi!

Âm thanh rất lộn xộn, nhưng vẫn có chút quen thuộc.

Tiếp đó, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt thân quen, Yến Nô trong mắt rưng rưng, đau thương nói:

- Tiểu Ất, rốt cục huynh cũng đã tỉnh.

Ánh mắt của Ngọc Doãn vẫn như còn mờ mịt.

- Nơi này là...

- Đây là ngõ Quan Âm, là nhà của chúng ta mà.

- Ta không chết sao?

- Phì phì phì, sao vừa mới tỉnh lại đã nói điều không may như thế, vẫn yên lành sao lại chết được chứ?

Trong lời nói của Yến Nô có chút run rẩy, một đôi tay thon mềm có phần thô ráp, nắm thật chặt cánh tay Ngọc Doãn. Không đợi Ngọc Doãn tiếp tục mở miệng, An Đạo Toàn đã hiện ra trước mặt. Nét mặt của lão tiên sinh đầy vẻ giận dữ, đầu tiên là kiểm tra mạch đập của Ngọc Doãn một chút, sau khi kiểm tra một hồi mới nổi giận đùng đùng nói:

- Tên ngu ngốc nhà ngươi, đúng là không nói được lời nào hay. Có lão phu ở đây, dù cho ngươi chỉ còn lại có một hơi thở cũng có thể kéo ngươi trở về...Tuy nhiên lần này, quả thật cơ thể ngươi rất yếu, nếu không nghỉ ngơi vài tháng, sợ khó mà khôi phục được.

- Ta...

Ngọc Doãn cảm thấy có chút mơ hồ.

Ký ức sau cùng của hắn, là đang ác chiến với quân Kim ở Trần Kiều.

Sau đó thì cái gì cũng không thể nhớ được, tỉnh lại thì cũng đã về tới nhà rồi.

Trong phòng còn có thật nhiều người. Ngoại trừ Yến Nô và An Đạo Toàn ra, còn có Dương Kim Liên, Trương nhị tỷ, vợ chồng Dương Nhập Cửu, cùng với gia nhân là Cao Thế Quang.

An Đạo Toàn thấy Ngọc Doãn đã khôi phục thần trí, liền phất tay giải tán những người trong phòng.

- Tất cả đều ra ngoài, Tiểu Ất mới tỉnh dậy, cần phải tĩnh dưỡng, mọi người cần gì phải gấp gáp...Đúng rồi, lão Cao ngươi đi xem toà soạn đi, nói một tiếng với Chu Trưởng sử để cho hắn khỏi phải thắp thỏm không yên. Được rồi, được rồi, đi ra ngoài cả đi, đừng có tập trung cả ở trong này.

Bọn người Cao Thế Quang, Dương Nhập Cửu đều rời đi, An Đạo Toàn cũng đứng dậy cáo từ.

- Bây giờ ngươi đã tỉnh, coi như ta cũng được yên tâm.

Cửu Nhi tỷ, Dương nương tử các ngươi săn sóc Tiểu Ất cho thật tốt, ta còn phải đi thăm bọn người Đại Lang và Thập Tam Lang một chút.

Trong lòng Ngọc Doãn hoảng hốt, vội hỏi:

- Đại Lang bọn họ tốt chứ?

- Thương thế của Thập Tam Lang hơi nghiêm trọng, tuy nhiên không ảnh hưởng đến tính mạng.

Đại Lang và tên Ngô Tấn Khanh tử chiến ở Kỳ Thành, nếu không phải viện binh của Lưu Thế Quang đến đúng lúc, nói không chừng đã vì nước hi sinh rồi...Chỉ có điều chút thương thế ở bên ngoài da thịt, nghỉ ngơi vài ngày là được, không có gì đáng ngại. Cửu Nhi tỷ, hai ngày này chớ để cho Tiểu Ất kích động. Hắn cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Ở đây ta có một đơn thuốc, như vầy đi Dương nương tử đi lấy thuốc, trước tiên cho Tiểu Ất uống thuốc đã.

Vừa nói, An Đạo Toàn vừa nhìn về phía Dương Kim Liên liếc mắt một cái, lập tức Dương Kim Liên hiểu được ý tứ của ông ta, bèn đi theo An Đạo Toàn ra ngoài.

- Cửu Nhi tỷ...



Ngón tay lạnh buốt, đặt ở trên môi của Ngọc Doãn.

Yến Nô thổn thức cười nói:

- Tiểu Ất ca đừng nói gì nữa, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Mặc dù Ngọc Doãn đã tỉnh lại, nhưng vẫn cảm thấy có chút mê muội, cơ thể rất yếu:

- Cửu Nhi tỷ, hôm nay là lúc nào rồi hả?

- Đã là hai mươi bảy.

- Tháng giêng?

- Ừ.

Thật ra Ngọc Doãn nhớ rất rõ, hắn ở ngày hai mươi ba quyết chiến với người Nữ Chân ở Trần Kiều, không ngờ chớp mắt một cái mà đã hôn mê suốt bốn ngày.

Đầu lại mơ hồ một trận, thật sự là có chút không chịu nổi.

Dù sao đã về nhà, coi như trong lòng đã không còn vướng bận gì nhiều, vì thế liền nhắm mắt lại, ngủ thật say...

Ngủ một giấc mãi cho tới buổi trưa ngày hôm sau.

Khi thức dậy thì tinh thần đã tốt lên rất nhiều, chỉ có điều thấy đói bụng kêu ục ục.

Cũng may Yến Nô đã chuẩn bị xong thức ăn tẩm bổ từ trước, đút cho hắn ăn một chén, tinh thần cũng vì vậy mà phấn chấn không ít.

Đêm đó, Chu Mộng Thuyết tới thăm, lúc này Ngọc Doãn mới hiểu rõ tất cả mọi việc.

Trần Đông ở vịnh Bát Lý một quả pháo đánh xuyên qua đê đập, khiến cho thượng du sông Quảng Tế nước lũ bộc phát...Toàn bộ Trần Kiều bị nước lũ bao phủ, mà Chủng Sư Đạo suất lĩnh quân chủ lực của quân Tống ngay lúc ấy cũng đến Trần Kiều. Quân Kim vì thế mà tan tác, tử thương vô số.

- Hôm nay Binh bộ phát ra chiến báo, trận chiến ở Trần Kiều Lỗ Tặc chết hơn tám ngàn, còn bắt được hơn mười ngàn người, có thể nói là thắng lợi hoàn toàn.

- Còn Hoàn Nhan Tông Vọng thì sao?

- Hoàn Nhan Tông Vọng bị nước lũ cuốn đi, sau lại bị Nghĩa Dng bắt được, hiện giờ bị tạm giam ở trong đại lao.

Hoàn Nhan Tông Vọng bị bắt?

Ngọc Doãn nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, tinh thần chợt chấn động.

- Còn Cao Khánh Duệ và Quách Dược Sư thì sao?

- Cái tên Cao Khánh Duệ ấy cũng có chút dũng khí, lúc ấy hắn đứng ở bờ Hà Nam, mắt thấy đại thế đã mất, liền tự vẫn ngay tại đấy.

Nhưng còn Quách Dược Sư...

Tên này quá xảo quyệt! Mắt thấy tình hình không ổn, liền bỏ trốn ngay. Sau ở Kỳ Thành gặp phải phục kích của Uy Võ quân, bèn không rõ tung tích. Có lẽ gã đã chạy thoát, tuy nhiên nếu như có chạy thoát cũng không có chỗ nào để đi. Lần này Lỗ Tặc bị đại bại, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chưa chắc sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Quách Dược Sư, chạy thoát?

Vấn đề này ở trong lòng của Ngọc Doãn, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tiếc nuối.

Quách Dược Sư này cũng không phải là hạng người tầm thường, hôm nay để cho người này chạy thoát, không chừng sẽ gây hậu hoạn về sau. Tuy nhiên đúng như lời của Chu Mộng Thuyết nói, dầu y còn sống về tới thượng kinh, không chừng cũng không có kết quả gì tốt. Ngay cả Hoàn Nhan Tông Vọng đã thành tù binh, lẽ nào Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có thể để yên cho y được? Phải biết rằng, lúc trước kẻ đã dốc hết sức xúi giục Hoàn Nhan Tông Vọng tiến về nam, chính là Quách Dược Sư. Nếu không phải Quách Dược Sư kiên trì như thế, Hoàn Nhan Tông Vọng có được phủ Yến Sơn là đã thấy thỏa mãn.

Mặc dù gã này ngày sau sẽ thành tai họa, cũng cần một khoảng thời gian rất dài.

Tâm tình Ngọc Doãn, lập tức chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

Hắn do dự một chút, miệng ngập ngừng, vấn đề đọng lại ở trong lòng đã từ lâu, cuối cùng vẫn không kìm nổi, bèn hỏi:

- Tam Lang, Thân quân Thái Tử thương vong như thế nào?

Hắn đã biết, Thái tử Triệu Kham bình an trở về, chỉ vì y lần này càn quấy, quả thực chọc giận Triệu Hoàn, bị cấm túc ở Đông cung.

Chu Mộng Thuyết vẫn không nói với hắn số người thương vong của thân quân Thái Tử, khiến cho trong lòng Ngọc Doãn càng thêm nặng nề.

Thấy Chu Mộng Thuyết không nói, cuối cùng hắn không kìm nổi mở miệng hỏi.

Nào ngờ, lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Chu Mộng Thuyết lập tức trở nên đầy vẻ lo lắng, cũng khiến trong lòng của Ngọc Doãn, theo đó mà nặng nề hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Thì Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook