Tống Thì Hành

Chương 454: Hóa ra là hắn (2)

Canh Tân

03/10/2013

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, dùng ánh mắt dường như xin được giúp đỡ hướng về phía Trần Quy.

Trần Quy mấp máy môi, mở miệng nói:

- Lang quân chớ có sốt ruột, đợi Lý Giáo Đầu bên kia sau khi xác định thân phận đối phương, rồi quyết định tiếp?

- Nguyên Tắc, đem kế sách an bài ra?

Trần Quy khẽ mỉm cười:

- Chỉ còn một bước cuối cùng...

Thấy Trần Quy đã có dự tính trước, Ngọc Doãn ít nhiều thả lỏng tâm trí.

Chỉ có điều hắn vẫn có chút không yên tâm:

- Nguyên Tắc có thể đoán được, đối thủ hiện giờ của Lý Bảo rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trần Quy cười nói:

- Lang quân vừa mới rồi đã nói ra đáp án, cớ gì khảo thí thử?

- Ta nói ra đáp án?

- Lang quân vừa mới nói long tranh hổ đấu

Thái Thượng Đạo Quân sắp đến Khai Phong, lúc trước ông ta truyền ngôi cho quan gia chẳng qua chỉ do bất đắc dĩ. Hiện giờ họa ngoại xâm đã hết Thái Thượng Đạo Quân làm sao có thể cam tâm tình nguyện? Chứ chưa nói đến ông tan cùng với quan gia xưa nay không hợp, thời điểm quan gia làm Thái Tử, Thái Thượng Đạo Quân đã mấy lần muốn trục xuất Thái Tử, lập Vận Vương kế vị. Nếu không phải lúc đó Thái Tử đã đủ vây đủ cánh, chỉ sợ cũng không làm được vị trí quan gia.

Ân oán như thế, Thái Thượng Đạo Quân nếu trở về Đông Kinh, sao có được một ngày tốt lành?

Chớ quên, quan gia trước đây ở Kim Lăng lệnh cho Quan Thắng chém chết cha con Chu Miễn, nhưng không có lấy nửa điểm nể mặt Thái Thượng Đạo Quân.

Mà nay, Thái Thượng Đạo Quân đã trở lại, cũng tuyệt đối không thể từ bỏ ý đồ với quan gia.

- Cha con tương tàn?

Ngọc Doãn lập tức ngây cả người!

Trong ký ức của hắn, trong lịch sử Tống Huy Tông sau khi trở về Khai Phong không bao lâu sau thì cùng với Hoàng đế Khâm Tông bị người Nữ Chân bắt đi.

Cho nên chuyện cha con tranh đấu, vốn cũng không có phát sinh.

Mà nay, người Nữ Chân trong cuộc chiến Khai Phong có thể nói là thảm bại. Nguyên khí tổn thương nặng nề.

Hoàn Nhan Tông Hàn sau khi nghe tin Oát Ly Bất thất bại tại Khai Phong, liền nhanh chóng rút quân, lui lại phía sau Đại Đồng, Thái Nguyên theo đó mà được giải vây.

Minh ước Yên Sơn, vốn không tồn tại trong lịch sử, nhưng lại thật sự xuất hiện.

Như vậy giữa Huy Tông và Khâm Tông sẽ xảy ra xung đột hay không. Thật còn là một ẩn số.

Ngọc Doãn dường như có chút hiểu ra!

Hắn hiểu được Khâm Tông tại sao phải gấp rút như vậy, không thể chờ ký kết Minh thư với người Nữ Chân. Thậm chí lấy thắng làm bại chấp nhận cúi đầu xưng thần với Kim quốc. Chỉ sợ ở trong mắt Khâm Tông. Uy hiếp lớn nhất không phải là người Kim quốc mà là vị Tống Huy Tông Triệu Cát sắp quay lại Khai Phong. Hắn phải dồn sức lớn nghênh đón khiêu chiến với Triệu Cát...Dù sao Triệu Cát lúc trước đã truyền ngôi. Nhưng suy cho cùng đã tại vị hai mươi lăm năm, lực lượng trong tay nắm giữ, thật là không biết đâu mà lần.

Xích mích giữa hai cha con, theo đó từ chuyện người Nữ Chân thất bại bỏ chạy tất nhiên sẽ trở nên cực kỳ quyết liệt



Đối với Tống Huy Tông, Ngọc Doãn không có cảm giác gì.

Trước đây chỉ cảm thấy người này không phải là một Hoàng đế biết nhìn xa trông rộng, nhưng tính tình cũng coi là không quá kém.

Hồi đó Triệu Cát sai Ngọc Doãn đến Thái Nhạc Công thự, có thể nói là nhìn ra tài hoa của hắn, không hẳn là có tâm tư xấu.

Khi Ngọc Doãn từ chức, Triệu Cát cũng không truy cứu, vẫn coi như là đại lượng.

Trừ lần đó ra, Ngọc Doãn và Triệu Cát chưa có lần nào gặp nhau, cho nên chưa nói tới cảm giác. Tuy nhiên, Ngọc Doãn nay là cùng phe với Thái Tử Triệu Kham, cũng có thể xem là người cùng phe Khâm Tông. Mặc kệ Khâm Tông là người do dự thiếu quyết đoán như thế nào, thậm chí phải dùng từ yếu đuối để hình dung, lại thật sự trấn giữ Đông Kinh, đánh nhau hung hăng một hồi với người Nữ Chân.

Thì thời điểm này mà nói Ngọc Doãn càng có khuynh hướng về Triệu Hoàn

Quyền thế và địa vị của hắn lập nên gần như đều dựa trên nền tảng Thái Tử Triệu Kham.

Nếu Triệu Hoàn tranh đấu thất bại, chỉ sợ ngôi vị Thái Tử của Triệu Kham cũng khó có thể giữ được...Như vậy, Ngọc Doãn cũng bị liên lụy.

Hiện giờ Ngọc Doãn là người có gia thất.

Hắn đầu tiên phải suy nghĩ, đó là sự an toàn của người nhà.

Cho nên, trong lòng hắn từ đầu đến cuối là đứng ở bên Triệu Hoàn, nghe Trần Quy phân tích như vậy, hắn liền loáng thoáng hiểu ra.

Trần Quy nói:

- Ta mặc dù không rõ lắm chuyện giang hồ tranh đấu, rốt cuộc là người phương nào ra tay?

Nhưng có lẽ không ngoài Thái Thượng Đạo Quân và quan gia đấu đá...Việc này Lang quân ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, có chen tay vào cũng không lọt. Vả lại cứ để Lý Bảo và đối phương đấu đá một hồi trước đã, đợi biết rõ lai lịch đối phương rồi tính tiếp vẫn chưa muộn.

Tuy nhiên, với năng lực của Lý Bảo, sợ không phải là đối thủ của đối phương.

Lang quân đã có lòng giúp đỡ, cũng không cần ra mặt, chỉ cần đem Lý Bảo giới thiệu với Thái Tử, hẳn là được đứng ở thế bất bại. Những chuyện khác, Lang quân không cần phải xen vào, cũng không cần quản. Chỉ cần tập trung luyện cho tốt Thái Tử thân quân, tự có đất dụng võ.

- Để Lý Bảo vào phe của Thái Tử?

Ngọc Doãn tròng mắt hơi híp, không khỏi âm thầm gật đầu.

Lúc trước hắn nghĩ chính mình ra mặt, thật ra cũng không nhất định phải vậy.

Đừng thấy Thái Tử Triệu Kham bây giờ còn nhỏ tuổi, nhưng lực lượng sau lưng cậu ta lại không thể khinh thường.

Kỳ Ngoại Công hiện nay trấn giữ phủ Đại Danh, Chu Thắng Phi cũng là Tri Xu Mật Viện Sự, kiêm Quyền Môn Hạ Thị Lang. Sau này, Chu Thắng Phi sẽ làm được Tướng công, cũng không hẳn là không có khả năng. Chứ đừng nói chi trong tay Thái Tử còn nắm giữ lực lượng Kinh Đông phủ Nguyên soái này, quả thật gộp lại chưa chắc thua người khác. Có một số việc để Triệu Kham ra mặt, thì hơn xa Ngọc Doãn đứng ra.

Ngọc Doãn suy nghĩ rõ ràng ra sự ảo diệu trong đó, thì liên tục gật đầu, không khỏi liếc nhìn Trần Quy tán thưởng một cái.

- Ta có Nguyên Tắc tương trợ, thật là may mắn.

Trần Quy lại không cho là đúng, xua tay cười nói:

- Thật ra Lang quân cũng hiểu được đạo lý kia, chỉ có điều người trong cuộc đôi khi khó tránh khỏi nhìn không rõ lắm. Ta nếu là phụ tá của Lang quân, thì phải vì Lang quân bổ sung chỗ thiếu khuyết, không dám nhận, không dám nhận.

Y dừng lại một chút, đề tài câu chuyện đột nhiên chuyển một cái.

- Lại nói tiếp, ta đối với hỏa khí trong tay Lang quân, có phần cảm thấy hứng thú

- Hỏa khí?

- Chính là Chưởng Tâm Lôi mà Lang quân ở trấn Quách Kiều và núi Tây Đài, hai lần sử dụng đó.



Không dối gạt Lang quân, ta lúc bình thường đối với hỏa khí, cũng có phần hứng thú, khi ở An Lục, từng lấy cây trúc mọc ở đó chế thành ống trúc. Đem thuốc nổ nhồi vào trong ống trúc, sau đó châm lửa ở phía đằng đuôi, ngọn lửa phun ra...Chỉ có điều chẳng biết tại sao hiệu quả không mạnh. Thử vài lần đều chỉ bắn ra khoảng cách hai ba trượng, thật sự là không sử dụng được.

Trước đây ta nghe người ta nói, lang quân chế tạo Chưởng Tâm Lôi uy lực kinh người, không hề kém phích lịch pháo.

Ta suy nghĩ hết thảy, đó là thuốc nổ này có vấn đề...Cho nên sau khi đến Khai Phong, ta cũng từng hỏi qua Quân Khí Giám, tuy nhiên lại không ai biết việc này. Chuyện này vẫn là dấu hỏi ở trong lòng, cho đến hôm nay, lúc nãy mới cả gan xin lang quân chỉ bảo.

- Đem cây gậy trúc làm thành ống trúc, lắp thuốc nổ, châm lửa ở đằng đuôi phun ra ngọn lửa...

Ngọc Doãn giật nảy cả người, thân mình lạnh toát, cái này không phải là cái gọi là hình thức ống súng, thì ra đây là hình thức ban đầu của súng kíp đời sau sao?

- Trần Quy?

Ngọc Doãn đột nhiên cảm thấy cái tên này dường như nghe rất quen thuộc.

Trần Quy...Há không phải là cái người trong lịch sử phát minh ra ống hỏa khí đó sao?

Trong lịch sử, chính là vì quân Kim xâm lấn, khiến cho quân Tống thất bại tháo chạy, quân lính mất người chỉ huy tụ tập nhau cướp bóc ở xung quanh.

Khi đó Trần Quy làm An Tri phủ, gặp phải giặc cỏ công thành.

Trần Quy liền sử dụng súng kíp do hắn phát minh ra, tạo thành đội súng kíp đánh cho giặc cỏ thất bại thảm hại, do đó được gọi là hình thức ban đầu của súng ống.

Chỉ có điều trước đó, Ngọc Doãn không có đem người phát minh ra súng kíp Trần Quy kia và Trần Quy xuất thân Trung Minh Pháp Khoa Tiến sĩ trước mắt liên hệ lại là một người. Thậm chí hắn có lần còn nghĩ đến cái ông tổ phát minh ra súng kíp là một thợ thủ công.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới...

Ngọc Doãn lúc này, chính là nhặt được bảo bối, không kìm nổi cất tiếng cười to.

Trần Quy ngạc nhiên nhìn Ngọc Doãn, đối với thái độ biểu hiện kích động của hắn, có chút không rõ ràng cho lắm.

- Ta cũng có chút mạo muội, nếu Lang quân không cho phép, liền coi như ta chưa có nói qua việc này.

“Sao có thể coi như ngươi chưa nói qua được?

Ta còn muốn dựa vào ngươi, chế tạo ra thật nhiều súng phun lửa nữa đấy!”

Ngọc Doãn vội vàng xua tay, cười nói:

- Nguyên Tắc suy nghĩ thần kỳ tuyệt diệu, thật khiến cho người ta khen ngợi.

Ta không phải là muốn giữ bí mật kỹ thuật của bản thân, thật sự là vì ý tưởng súng phun lửa này của Nguyên Tắc làm chấn kinh. Không dối gạt Nguyên Tắc, lúc trước người chế tác Chưởng Tâm Lôi cho ta, bây giờ phát huy tác dụng tại Chư Suất Phủ. Ý tưởng súng phun lửa của Nguyên Tắc rất tốt, cho nên ta nghĩ mời ngươi hỗ trợ cho ta nghiên cứu chế tạo hỏa khí này. Tất cả chi phí do ta gánh vác, kính xin Nguyên Tắc đừng từ chối

Trần Quy nhìn Ngọc Doãn có chút ngơ ngác không nói nên lời.

Lúc trước, khi y ở An Lục nghiên cứu chế tạo súng phun lửa, không biết là đã bị bao nhiêu người chế giễu.

Không nghĩ đến Khai Phong, vậy mà gặp được một người chung trí hướng, làm cho y cảm thấy vô cùng hưng phấn.

- Đã được Lang quân coi trọng như thế, ta đây nghĩ ngợi lung tung, hạ quan nhất định không phụ tấm lòng Lang quân nhờ vả, mau chóng làm ra súng phun lửa.

- Không phải mau chóng mà là ngay tức khắc!

Ngọc Doãn thu lại vẻ mặt tươi cười, trầm giọng nói:

- Vào lúc trước khi ta lên đường, cần phải chế tạo ra mười súng phun lửa, Nguyên Tắc có làm được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Thì Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook