Chương 51: Không phải ai cũng là Liễu Tam Biến (Hạ)
Canh Tân
02/10/2013
- Dừng tay lại hết!
Từ trong quán kỹ vọng tới một âm thanh rất to.
Ngay sau đó một người đàn ông vạm vỡ đi tới, thấy Ngọc Doãn, đầu tiên là ngẩn ra, rồi chợt cười nhạt:
- Ta tưởng là vị hảo hán nào ở đây gây loạn, thì ra là Ngọc Giao Long...Nghe nói Ngọc Giao Long ngươi sắp nhanh chóng trở thành con rắn rồi, sao còn dám ở đây gây loạn? Ngọc Tiểu Ất, người bên ngoài sợ ngươi, nhưng Lã Chi Sĩ ta không hề sợ ngươi.
Lã Chi Sĩ?
Ngọc Doãn ngạc nhiên nhìn đối phương.
- Thì ra hắn là Ngọc Tiểu Ất?
- Đúng vậy, nghe nói hắn là tay đánh cầm rất giỏi, bản lĩnh vô cùng lợi hại.
- Là tiểu lang quân tuấn tú...
Vài người vây quanh khe khẽ thì thầm.
Cũng có một vài chị em đi tới quan sát Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất ca sao lại tới đây? Thật là vinh dự quá...Tiểu Ất ca, không bằng để nô hầu hạ, nô mạnh mẽ hơn nhiều so với Phượng tỷ nhi ở Tiêu Tương Uyển này đó.
Mà Phượng nhi tỷ vừa lúc này còn kêu gào đánh Ngọc Doãn lúc này lại không hề nói năng gì cả, đôi mắt nhỏ ngập nước, hàng mi cong nhấp nháy, bộ dạng e thẹn quan sát Ngọc Doãn từ đầu đến chân.
Hai buổi diễn tấu đã khiến Ngọc Doãn nổi danh.
Việc chị em quá mức nhiệt tình khiến Ngọc Doãn đỏ mặt.
- Tên khốn này không biết xấu hổ dám gây náo ở đây, ông đây phải cho hắn biết lợi hại mới được.
Lã Chi Sĩ thấy tình hình như vậy thì không kiềm chế được, giận tím mặt.
Y rống to, lập tức những người xung quanh ngậm miệng lại. Lã Chi Sĩ thì nhanh nhẹn tiến lên, trên mặt lộ vẻ hung hãn tàn bạo.
- Ngươi muốn sao?
Trần Đông thấy tình thế không ổn, vội bước lên trước hét to.
Có lẽ là do y mặc trang phục của Thái Học sinh nên khiến cho Lã Chi Sĩ kinh hãi.
Mà khí độ này của y vượt xa những văn nhân nghèo kiết hủ lậu nói chung, nên chỉ trừng mắt đã khiến Lã Chi Sĩ sợ hãi.
- Thiếu Dương, việc này là việc tư, ngươi đừng nhúng tay vào mà làm hỏng danh tiếng.
Ngọc Doãn vội vã đi tới, kéo Trần Đông ra sau.
Hắn nhìn Lã Chi Sĩ, đột nhiên nói:
- Ta không biết ngươi.
Lã Chi Sĩ lộ vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi. Ngọc Tiểu Ất, mọi chuyện đều bởi người mạnh đứng đầu, lúc trước gia sư thủ hạ lưu tình, không đánh chết ngươi. Nhưng nhìn ngươi xem, đã bị giáo huấn một trận như vậy rồi còn dám chạy đến đây làm loạn. Lã Chi Sĩ ta biệt hiệu là Quỷ Cước bát, hoạt động trong ngõ giết mổ heo. Đúng rồi, qua mấy ngày nữa chúng ta còn có một trận giao tranh.
- Hả?
- Không phải ngươi quên là ngươi đã đánh cược với Tưởng Môn Thần đấy chứ?
Ta không sợ nói cho ngươi biết, đến lúc đó giao tranh với ngươi chính là ta. Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để chết ở trong tay ta.
Lã Chi Sĩ này vóc người to lớn, vai rộng lưng eo. Da mặt xanh đen, trên trán còn có một cái bớt đỏ, dưới ngọn đèn dầu càng lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.
Ngọc Doãn nheo mắt lại, quan sát Quỷ Cước bát từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:
- Đã như vậy, đến lúc đó chúng ta gặp lại.
Rất rõ ràng lúc này Lã Chi Sĩ cũng không muốn quyết đấu với Ngọc Doãn. Mà Ngọc Doãn thì bất ngờ với tin tức nhận được này.
Đánh cược với Tưởng Môn Thần, trước sau cũng là một chuyện phiền toái khiến Ngọc Doãn thầm lo lắng. Ngay từ đầu hắn cũng không biết rốt cuộc mình sẽ giao thủ với ai, cho nên Ngọc Doãn cũng không quá nắm chắc. Hiện tại đã biết đối thủ thì có thể an tâm hơn một chút. Thấy bộ dạng Lã Chi Sĩ này cũng rất vững chắc, nếu hắn ta đã có biệt hiệu là Quỷ Cước Bát, vậy chắc cũng rất có bản lĩnh, mà chắc chắn tập trung ở đùi chân, vậy thì cần phải cẩn thận.
- Vậy thì chuyện hôm nay giải quyết thế nào?
Lã Chi Sĩ cười:
- Dễ thôi, ta cũng không muốn nhiều lời với kẻ sắp chết.
La Đức này ăn uống tại Tiêu Tương Uyển, còn bắt cô nương phải hầu hạ, tổng cộng thiếu tám quan hai trăm mười bảy văn tiền. Còn những huynh đệ này vô duyên cớ bị ngươi đánh, cũng phải bồi thường.
Mười quan tiền thì được mang người đi. Bằng không thì phải để một cái chân lại. Ngươi đừng cho là ta ức hiếp ngươi, đây là quy củ ở ngõ giết mổ heo.
Ngọc Doãn nghe số tiền thì giật mình.
Hắn xoay người lại nhìn La Đức, thầm nghĩ: lão huynh, rốt cuộc là ngươi đã mạo phạm những gì?
La Đức cúi đầu, không dám đối diện với Ngọc Doãn, thái độ đầy ngượng ngùng. Ngọc Doãn khẽ thở dài, cười khổ nói với Trần Đông:
- Thiếu Dương, chỉ sợ phải làm phiền ngươi cho ta mượn ít bạc, trên người ta chỉ có ba quan tiền.
Không có việc gì thì mang theo nhiều tiền làm gì? Vừa nặng lại vừa tốn công.
Sắc mặt Trần Đông khổ sở, xòe hai tay ra, ý nói: Ta không có, ta còn ít hơn ngươi.
- Sao vậy, chút tiền đó mà không có sao?
Ngọc Doãn nhìn Lã Chi Sĩ, đột nhiên nghiến răng, nói to:
- Ai cho ta mượn mười quan, ta tặng người đó một nhạc phổ.
Lã Chi Sĩ ngẩn ra, sau đó bật cười ha hả.
- Tên khốn này đúng là điên rồi, ngươi cho ngươi là đại học sĩ sao?
Một nhạc phổ mười quan tiền, thật đúng là muốn tiền đến bị điên rồi. Muốn tiền đúng không, thật ra ta có một cách.
Lã Chi Sĩ dứt lời, nhấc trên lên dẫm lên bậc thang.
- Chui qua chỗ này thì ngươi được mười quan, thế nào?
- Ha ha ha, chui đi, có chui không?
Trần Đông nắm chặt tay lại nhìn Lã Chi Sĩ.
Ngọc Doãn trừng mắt nhìn Lã Chi Sĩ, rất lâu không nói gì.
- Nhạc phổ của Ngọc Tiểu Ất, đừng nói mười quan, hai mươi quan cũng đáng giá.
Ngay lúc Ngọc Doãn đang rơi vào hoàn cảnh khó xử, chợt nghe trong đám đông có tiếng người nói to. Mọi người rẽ ra, một thanh niên đi tới, nhìn quần áo cũng rất bình thường, nhưng búi tóc thì lại rất kỳ lạ.
- Các hạ...
- Đừng hỏi nhiều, vừa rồi Tiểu Ất nói, mười quan một nhạc phổ, đúng không?
- Đúng!
Thanh niên cười nói:
- Được lắm, ta muốn khúc phổ mà lần trước Tiểu Ất đánh tại Đại Tướng Quốc Tự.
- Ồ?
- Ha hả, ngày đó Tiểu Ất đánh hai khúc. Nhưng ta cũng biết hai khúc này phải hơn mười quan. Như vậy đi, ở đây ta có mười sáu quan tiền, mua bản nhạc của ngươi. Nếu Tiểu Ất bằng lòng, chúng ta thành giao, được không?
- Mười sáu quan?
Ngọc Doãn không ngờ một khúc phổ lại có giá trị như vậy.
Nhưng hắn biết bản nhạc mà thanh niên kia nói đến chính là Nhị Tuyền Ánh Trăng.
Cục diện trước mắt không cho phép hắn từ chối, dù không muốn nhưng hắn vẫn gật đầu:
- Thành giao. Nhưng hiện tại ta không mang theo khúc phổ, nếu ngươi tin ta, lát ta quay về viết ra cho ngươi.
Thanh niên cười nói:
- Ngọc Giao Long trên phố Mã Hành, ta sao không tin chứ?
Ngày mai ta đến cửa hàng tìm ngươi, đến lúc đó ngươi giao bản nhạc cho ta là được. Nơi này có nhiều người, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi ăn quỵt? Ngọc Tiểu Ất, ta tin ngươi, đây là mười sáu quan tiền.
Thanh niên nói xong đưa túi tiền cho Ngọc Doãn.
Những người xung quanh đều kinh hãi.
- Bản nhạc này thật nhiều tiền như thế sao?
Thanh niên cười nói:
- Ngay cả Lý Hành Thủ còn phải tán thưởng, nói rằng bản nhạc này giá trị ngàn kim, sao không thể chứ.
- Hả?
Mọi người xung quanh lại liên tục kêu lên.
Nơi này là ngõ giết mổ heo, cũng là nơi Câu Lan, nếu hỏi thần tượng của các kỹ nữ trong phủ Khai Phong là ai, thì có đủ loại đáp án. Nhưng nếu hỏi các nàng muốn ao ước được như người nào? Vậy thì đáp án chỉ có một: Lý Sư Sư!
Thượng Thính Hành Thủ tiền nhiệm nay là người được Quan gia sủng ái.
Lý Sư Sư tài nghệ xuất chúng, có danh hiệu là hiệp kỹ, nàng giao du rộng rãi, có thể nói là chỉ kết giao với những học giả uyên thâm, không qua lại với dân đen. Có thể khiến Lý Sư Sư nói rằng có giá trị ngàn vàng, thì có tưởng tượng đó là khái niệm gì rồi. Nói cách khác, giá trị con người của Ngọc Doãn bắt đầu từ giờ khắc này đã tăng lên gấp bội. Điều này có thể khiến cho ai đó không tức giận sao được?
- Chết tiệt, chết tiệt, sao lại giành trước ta chứ?
Một khách làng chơi không kìm được cứ giậm chân đấm ngực.
Nếu có được nhạc phổ này, nói không chừng có thể có được người đẹp, rồi trở thành thượng khách cũng là một chuyện vô cùng có lời. Trong giây lát mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Ngọc Doãn.
Thanh niên kia vừa trả mười sáu quan mua một khúc phổ, nói cách khác, khúc phổ giá trị ngàn vàng vẫn còn trong tay Ngọc Doãn?
Bắt đầu có người tính toán làm thế nào từ đó mà mưu lợi bất chính.
Nhưng tất cả những điều đó không liên quan đến Ngọc Doãn, hắn tiến lên lấy mười quan từ trong túi ra, đưa cho Lã Chi Sĩ.
- Mười quan, chúng ta thanh toán xong.
Lã Chi Sĩ ngây ra, chẳng biết làm sao.
Ngọc Doãn hơi nhếch khóe miệng lên, bỗng nhiên buông tay.
Túi tiền rơi xuống đất, nhưng lại không ai để ý.
Sau khi chắp tay nói cảm ơn với thanh niên kia, hắn bước tới bên La Đức, lâng La Đức lên, lại nói với Trần Đông:
- Ca ca chớ trách, tiểu đệ đi trước, ngày khác...ngày khác tiểu đệ mời lại ca ca và Đại Lang.
- Tiểu Ất tự nhiên.
Ngọc Doãn kéo La Đức đi sát qua người Lã Chi Sĩ.
- Quỷ Cước Bát phải không?
Ta không phải là Hoàng Hồng Nhạn, ngươi cũng không phải là Quỷ Cước Bát. Ngọc Doãn hôm nay không phải Ngọc Tiểu Ất hôm qua nữa.
Hai mươi ngày sau sẽ gặp nhau. Đến lúc đó ngươi thấy bản lĩnh của ta, đừng có khóc gào đấy.
Hai gò má Lã Chi Sĩ giật giật, hai tay nắm chặt lại.
Nhưng Ngọc Doãn làm như không thấy, kéo La Đức đi. Nhìn theo bóng lưng Ngọc Doãn, Lã Chi Sĩ mấy lần định động thủ nhưng lại không dám.
Không sai, Ngọc Doãn hiện nay đã không còn là Ngọc Doãn luận võ với sư phụ ngày trước nữa.
Không phải tướng mạo, mà là khí chất!
Một khí chất vô cùng tự tin khiến Lã Chi Sĩ nuốt nước bọt, lòng tin trước đó của y đã bị dao động.
Ngọc Doãn hôm nay không phải là Ngọc Tiểu Ất hôm qua?
Có ý tứ!
Có phải hắn đã luyện đươc bản lĩnh gì khác không? Không được, chuyện này cần phải báo lại cho sư phụ.
****
- Ta không về nhà đâu!
La Đức giãy dụa kêu la.
- Ngươi buông ra, ta nợ tiền ngươi thì sẽ trả lại ngươi, ngươi đừng quản ta.
Không biết là nguyên nhân gì mà khi La Đức nghe Ngọc Doãn nói muốn đưa gã về nhà thì lập tức vô cùng kích động.
Gã lớn tiếng nói, ra sức giãy ra khỏi tay Ngọc Doãn, khiến Ngọc Doãn tức giận dùng tay đánh làm La Đức ngất đi. Sau đó hắn khom lưng khiêng La Đức lên vai. Đi vài bước, Ngọc Doãn dừng lại, hắn suy nghĩ một chút, lại xoay người đi về phía viện Quan Âm. Thấy bộ dạng La Đức như vậy có lẽ có điều khó nói.
Từ xa nhìn thấy đèn sáng trong nhà.
Trong lòng Ngọc Doãn thấy ấm áp, vội bước nhanh hơn, đến cửa rồi lấy tay đẩy cửa ra.
Trong sân, Yến Nô đang ngồi bên cạnh bàn, may vá dưới ngọn đèn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh đèn càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Ngọc Doãn cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, cất bước đi vào, khẽ nói:
- Cửu Nhi tỷ, ta đã về rồi!
Từ trong quán kỹ vọng tới một âm thanh rất to.
Ngay sau đó một người đàn ông vạm vỡ đi tới, thấy Ngọc Doãn, đầu tiên là ngẩn ra, rồi chợt cười nhạt:
- Ta tưởng là vị hảo hán nào ở đây gây loạn, thì ra là Ngọc Giao Long...Nghe nói Ngọc Giao Long ngươi sắp nhanh chóng trở thành con rắn rồi, sao còn dám ở đây gây loạn? Ngọc Tiểu Ất, người bên ngoài sợ ngươi, nhưng Lã Chi Sĩ ta không hề sợ ngươi.
Lã Chi Sĩ?
Ngọc Doãn ngạc nhiên nhìn đối phương.
- Thì ra hắn là Ngọc Tiểu Ất?
- Đúng vậy, nghe nói hắn là tay đánh cầm rất giỏi, bản lĩnh vô cùng lợi hại.
- Là tiểu lang quân tuấn tú...
Vài người vây quanh khe khẽ thì thầm.
Cũng có một vài chị em đi tới quan sát Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất ca sao lại tới đây? Thật là vinh dự quá...Tiểu Ất ca, không bằng để nô hầu hạ, nô mạnh mẽ hơn nhiều so với Phượng tỷ nhi ở Tiêu Tương Uyển này đó.
Mà Phượng nhi tỷ vừa lúc này còn kêu gào đánh Ngọc Doãn lúc này lại không hề nói năng gì cả, đôi mắt nhỏ ngập nước, hàng mi cong nhấp nháy, bộ dạng e thẹn quan sát Ngọc Doãn từ đầu đến chân.
Hai buổi diễn tấu đã khiến Ngọc Doãn nổi danh.
Việc chị em quá mức nhiệt tình khiến Ngọc Doãn đỏ mặt.
- Tên khốn này không biết xấu hổ dám gây náo ở đây, ông đây phải cho hắn biết lợi hại mới được.
Lã Chi Sĩ thấy tình hình như vậy thì không kiềm chế được, giận tím mặt.
Y rống to, lập tức những người xung quanh ngậm miệng lại. Lã Chi Sĩ thì nhanh nhẹn tiến lên, trên mặt lộ vẻ hung hãn tàn bạo.
- Ngươi muốn sao?
Trần Đông thấy tình thế không ổn, vội bước lên trước hét to.
Có lẽ là do y mặc trang phục của Thái Học sinh nên khiến cho Lã Chi Sĩ kinh hãi.
Mà khí độ này của y vượt xa những văn nhân nghèo kiết hủ lậu nói chung, nên chỉ trừng mắt đã khiến Lã Chi Sĩ sợ hãi.
- Thiếu Dương, việc này là việc tư, ngươi đừng nhúng tay vào mà làm hỏng danh tiếng.
Ngọc Doãn vội vã đi tới, kéo Trần Đông ra sau.
Hắn nhìn Lã Chi Sĩ, đột nhiên nói:
- Ta không biết ngươi.
Lã Chi Sĩ lộ vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi. Ngọc Tiểu Ất, mọi chuyện đều bởi người mạnh đứng đầu, lúc trước gia sư thủ hạ lưu tình, không đánh chết ngươi. Nhưng nhìn ngươi xem, đã bị giáo huấn một trận như vậy rồi còn dám chạy đến đây làm loạn. Lã Chi Sĩ ta biệt hiệu là Quỷ Cước bát, hoạt động trong ngõ giết mổ heo. Đúng rồi, qua mấy ngày nữa chúng ta còn có một trận giao tranh.
- Hả?
- Không phải ngươi quên là ngươi đã đánh cược với Tưởng Môn Thần đấy chứ?
Ta không sợ nói cho ngươi biết, đến lúc đó giao tranh với ngươi chính là ta. Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để chết ở trong tay ta.
Lã Chi Sĩ này vóc người to lớn, vai rộng lưng eo. Da mặt xanh đen, trên trán còn có một cái bớt đỏ, dưới ngọn đèn dầu càng lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.
Ngọc Doãn nheo mắt lại, quan sát Quỷ Cước bát từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:
- Đã như vậy, đến lúc đó chúng ta gặp lại.
Rất rõ ràng lúc này Lã Chi Sĩ cũng không muốn quyết đấu với Ngọc Doãn. Mà Ngọc Doãn thì bất ngờ với tin tức nhận được này.
Đánh cược với Tưởng Môn Thần, trước sau cũng là một chuyện phiền toái khiến Ngọc Doãn thầm lo lắng. Ngay từ đầu hắn cũng không biết rốt cuộc mình sẽ giao thủ với ai, cho nên Ngọc Doãn cũng không quá nắm chắc. Hiện tại đã biết đối thủ thì có thể an tâm hơn một chút. Thấy bộ dạng Lã Chi Sĩ này cũng rất vững chắc, nếu hắn ta đã có biệt hiệu là Quỷ Cước Bát, vậy chắc cũng rất có bản lĩnh, mà chắc chắn tập trung ở đùi chân, vậy thì cần phải cẩn thận.
- Vậy thì chuyện hôm nay giải quyết thế nào?
Lã Chi Sĩ cười:
- Dễ thôi, ta cũng không muốn nhiều lời với kẻ sắp chết.
La Đức này ăn uống tại Tiêu Tương Uyển, còn bắt cô nương phải hầu hạ, tổng cộng thiếu tám quan hai trăm mười bảy văn tiền. Còn những huynh đệ này vô duyên cớ bị ngươi đánh, cũng phải bồi thường.
Mười quan tiền thì được mang người đi. Bằng không thì phải để một cái chân lại. Ngươi đừng cho là ta ức hiếp ngươi, đây là quy củ ở ngõ giết mổ heo.
Ngọc Doãn nghe số tiền thì giật mình.
Hắn xoay người lại nhìn La Đức, thầm nghĩ: lão huynh, rốt cuộc là ngươi đã mạo phạm những gì?
La Đức cúi đầu, không dám đối diện với Ngọc Doãn, thái độ đầy ngượng ngùng. Ngọc Doãn khẽ thở dài, cười khổ nói với Trần Đông:
- Thiếu Dương, chỉ sợ phải làm phiền ngươi cho ta mượn ít bạc, trên người ta chỉ có ba quan tiền.
Không có việc gì thì mang theo nhiều tiền làm gì? Vừa nặng lại vừa tốn công.
Sắc mặt Trần Đông khổ sở, xòe hai tay ra, ý nói: Ta không có, ta còn ít hơn ngươi.
- Sao vậy, chút tiền đó mà không có sao?
Ngọc Doãn nhìn Lã Chi Sĩ, đột nhiên nghiến răng, nói to:
- Ai cho ta mượn mười quan, ta tặng người đó một nhạc phổ.
Lã Chi Sĩ ngẩn ra, sau đó bật cười ha hả.
- Tên khốn này đúng là điên rồi, ngươi cho ngươi là đại học sĩ sao?
Một nhạc phổ mười quan tiền, thật đúng là muốn tiền đến bị điên rồi. Muốn tiền đúng không, thật ra ta có một cách.
Lã Chi Sĩ dứt lời, nhấc trên lên dẫm lên bậc thang.
- Chui qua chỗ này thì ngươi được mười quan, thế nào?
- Ha ha ha, chui đi, có chui không?
Trần Đông nắm chặt tay lại nhìn Lã Chi Sĩ.
Ngọc Doãn trừng mắt nhìn Lã Chi Sĩ, rất lâu không nói gì.
- Nhạc phổ của Ngọc Tiểu Ất, đừng nói mười quan, hai mươi quan cũng đáng giá.
Ngay lúc Ngọc Doãn đang rơi vào hoàn cảnh khó xử, chợt nghe trong đám đông có tiếng người nói to. Mọi người rẽ ra, một thanh niên đi tới, nhìn quần áo cũng rất bình thường, nhưng búi tóc thì lại rất kỳ lạ.
- Các hạ...
- Đừng hỏi nhiều, vừa rồi Tiểu Ất nói, mười quan một nhạc phổ, đúng không?
- Đúng!
Thanh niên cười nói:
- Được lắm, ta muốn khúc phổ mà lần trước Tiểu Ất đánh tại Đại Tướng Quốc Tự.
- Ồ?
- Ha hả, ngày đó Tiểu Ất đánh hai khúc. Nhưng ta cũng biết hai khúc này phải hơn mười quan. Như vậy đi, ở đây ta có mười sáu quan tiền, mua bản nhạc của ngươi. Nếu Tiểu Ất bằng lòng, chúng ta thành giao, được không?
- Mười sáu quan?
Ngọc Doãn không ngờ một khúc phổ lại có giá trị như vậy.
Nhưng hắn biết bản nhạc mà thanh niên kia nói đến chính là Nhị Tuyền Ánh Trăng.
Cục diện trước mắt không cho phép hắn từ chối, dù không muốn nhưng hắn vẫn gật đầu:
- Thành giao. Nhưng hiện tại ta không mang theo khúc phổ, nếu ngươi tin ta, lát ta quay về viết ra cho ngươi.
Thanh niên cười nói:
- Ngọc Giao Long trên phố Mã Hành, ta sao không tin chứ?
Ngày mai ta đến cửa hàng tìm ngươi, đến lúc đó ngươi giao bản nhạc cho ta là được. Nơi này có nhiều người, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi ăn quỵt? Ngọc Tiểu Ất, ta tin ngươi, đây là mười sáu quan tiền.
Thanh niên nói xong đưa túi tiền cho Ngọc Doãn.
Những người xung quanh đều kinh hãi.
- Bản nhạc này thật nhiều tiền như thế sao?
Thanh niên cười nói:
- Ngay cả Lý Hành Thủ còn phải tán thưởng, nói rằng bản nhạc này giá trị ngàn kim, sao không thể chứ.
- Hả?
Mọi người xung quanh lại liên tục kêu lên.
Nơi này là ngõ giết mổ heo, cũng là nơi Câu Lan, nếu hỏi thần tượng của các kỹ nữ trong phủ Khai Phong là ai, thì có đủ loại đáp án. Nhưng nếu hỏi các nàng muốn ao ước được như người nào? Vậy thì đáp án chỉ có một: Lý Sư Sư!
Thượng Thính Hành Thủ tiền nhiệm nay là người được Quan gia sủng ái.
Lý Sư Sư tài nghệ xuất chúng, có danh hiệu là hiệp kỹ, nàng giao du rộng rãi, có thể nói là chỉ kết giao với những học giả uyên thâm, không qua lại với dân đen. Có thể khiến Lý Sư Sư nói rằng có giá trị ngàn vàng, thì có tưởng tượng đó là khái niệm gì rồi. Nói cách khác, giá trị con người của Ngọc Doãn bắt đầu từ giờ khắc này đã tăng lên gấp bội. Điều này có thể khiến cho ai đó không tức giận sao được?
- Chết tiệt, chết tiệt, sao lại giành trước ta chứ?
Một khách làng chơi không kìm được cứ giậm chân đấm ngực.
Nếu có được nhạc phổ này, nói không chừng có thể có được người đẹp, rồi trở thành thượng khách cũng là một chuyện vô cùng có lời. Trong giây lát mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Ngọc Doãn.
Thanh niên kia vừa trả mười sáu quan mua một khúc phổ, nói cách khác, khúc phổ giá trị ngàn vàng vẫn còn trong tay Ngọc Doãn?
Bắt đầu có người tính toán làm thế nào từ đó mà mưu lợi bất chính.
Nhưng tất cả những điều đó không liên quan đến Ngọc Doãn, hắn tiến lên lấy mười quan từ trong túi ra, đưa cho Lã Chi Sĩ.
- Mười quan, chúng ta thanh toán xong.
Lã Chi Sĩ ngây ra, chẳng biết làm sao.
Ngọc Doãn hơi nhếch khóe miệng lên, bỗng nhiên buông tay.
Túi tiền rơi xuống đất, nhưng lại không ai để ý.
Sau khi chắp tay nói cảm ơn với thanh niên kia, hắn bước tới bên La Đức, lâng La Đức lên, lại nói với Trần Đông:
- Ca ca chớ trách, tiểu đệ đi trước, ngày khác...ngày khác tiểu đệ mời lại ca ca và Đại Lang.
- Tiểu Ất tự nhiên.
Ngọc Doãn kéo La Đức đi sát qua người Lã Chi Sĩ.
- Quỷ Cước Bát phải không?
Ta không phải là Hoàng Hồng Nhạn, ngươi cũng không phải là Quỷ Cước Bát. Ngọc Doãn hôm nay không phải Ngọc Tiểu Ất hôm qua nữa.
Hai mươi ngày sau sẽ gặp nhau. Đến lúc đó ngươi thấy bản lĩnh của ta, đừng có khóc gào đấy.
Hai gò má Lã Chi Sĩ giật giật, hai tay nắm chặt lại.
Nhưng Ngọc Doãn làm như không thấy, kéo La Đức đi. Nhìn theo bóng lưng Ngọc Doãn, Lã Chi Sĩ mấy lần định động thủ nhưng lại không dám.
Không sai, Ngọc Doãn hiện nay đã không còn là Ngọc Doãn luận võ với sư phụ ngày trước nữa.
Không phải tướng mạo, mà là khí chất!
Một khí chất vô cùng tự tin khiến Lã Chi Sĩ nuốt nước bọt, lòng tin trước đó của y đã bị dao động.
Ngọc Doãn hôm nay không phải là Ngọc Tiểu Ất hôm qua?
Có ý tứ!
Có phải hắn đã luyện đươc bản lĩnh gì khác không? Không được, chuyện này cần phải báo lại cho sư phụ.
****
- Ta không về nhà đâu!
La Đức giãy dụa kêu la.
- Ngươi buông ra, ta nợ tiền ngươi thì sẽ trả lại ngươi, ngươi đừng quản ta.
Không biết là nguyên nhân gì mà khi La Đức nghe Ngọc Doãn nói muốn đưa gã về nhà thì lập tức vô cùng kích động.
Gã lớn tiếng nói, ra sức giãy ra khỏi tay Ngọc Doãn, khiến Ngọc Doãn tức giận dùng tay đánh làm La Đức ngất đi. Sau đó hắn khom lưng khiêng La Đức lên vai. Đi vài bước, Ngọc Doãn dừng lại, hắn suy nghĩ một chút, lại xoay người đi về phía viện Quan Âm. Thấy bộ dạng La Đức như vậy có lẽ có điều khó nói.
Từ xa nhìn thấy đèn sáng trong nhà.
Trong lòng Ngọc Doãn thấy ấm áp, vội bước nhanh hơn, đến cửa rồi lấy tay đẩy cửa ra.
Trong sân, Yến Nô đang ngồi bên cạnh bàn, may vá dưới ngọn đèn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh đèn càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Ngọc Doãn cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, cất bước đi vào, khẽ nói:
- Cửu Nhi tỷ, ta đã về rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.