Chương 178: Lâm Nha tạp ký
Canh Tân
02/10/2013
Trong thành Khả Đôn tiếng reo hò khắp thành.
Đối với dân chúng thành Khả Đôn mà nói, phúc của nước Đại Liêu dường như có chút xa xôi. Trên thực tế nguyên nhân Hà Sáo gặp lũ lụt, Đại Liêu từ nhiều năm trước đã buông bỏ Sóc Châu, đem toàn bộ tinh lực ném vào khu tự trị Hà Sáo.
Sau có chuyện tốt thì không có phần của chúng ta, nhưng lúc thất bại mới nghĩ đến chúng ta?
Nếu nói dân chúng thành Khả Đôn không có oán hận với nước Liêu thì thật sự là nói dối.
Nhưng bất kể bọn họ có nguyện ý hay không, thành Khả Đôn đã không thể tránh khỏi bị cuốn vào trong trận chiến liên quan đến vận mệnh của Đại Liêu, đây tuyệt đối không phải là lấy ý chí dân chúng để có thể thay đổi được. Da Luật Diên Hi cũng vậy, mà Da Luật Đại Thạch cũng thế, đối với dân chúng thành Khả Đôn mà nói cũng không thể làm bọn họ vui vẻ phục tùng.
Ngược lại, biểu hiện dũng khí và trí tuệ của Dư Lê Yến hôm nay khiến tất cả mọi người đều chứng kiến.
Cho nên khi Da Luật Dư Lý Diễn đang trong sự vây quanh của mọi người tiến vào thành Khả Đôn, trong khoảnh khắc thành Khả Đôn sôi trào...
Chiến tranh đã một lần nữa không xuất hiện!
Ngọc Doãn dắt ngựa đi dọc theo phố, chậm rãi đến thự nha.
Chỉ là hắn không tiến vào cổng chính thự nha, bởi vì hắn biết, nơi đó nhất định có rất nhiều người.
Xuyên qua một ngõ nhỏ,Ngọc Doãn vượt qua cửa chính, đang chuẩn bị tới cửa ngách, chợt nghe đằng sau có người gọi tên hắn.
- Tiểu Ất!
Ngọc Doãn ngẩn ra, quay người nhìn lại.
- Tiêu Đô thống, sao lại ở đây?
Tiêu Bột Yếu Hợp một thân một mình, bước nhanh đi lên trước.
Y đứng ở trước mặt Ngọc Doãn, yên lặng nhì hắn, một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Tiểu Ất, ta muốn hỏi ngươi, có nguyện ở lại trợ giúp Công chúa không?
- Ta? Ở lại?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt cười nói:
- Tiêu Đô Thống, ngươi đang nói đùa sao?
- Ta rất nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Ngọc Doãn chợt tắt, chăm chú nhìn Tiêu Bột Yếu Hợp rất lâu, rồi mới mở miệng nói:
-Là Yến tử phái ngươi tới hỏi ta?
Tiêu Bột Yếu Hợp lắc đầu:
- Không, đây là chủ ý của ta.
Tuy nhiên ta tin rằng công chúa cũng có cách nghĩ như vậy. Tiểu Ất không biết trên dưới trong thành đều tôn Công chúa, chỉ có Tiểu Ất vẫn gọi nhũ danh công chúa, mà công chúa lại không chút phật ý. Hôm nay trên thành nếu không có Tiểu Ất nhìn ra sơ hở, chỉ sợ công chúa đã bỏ qua cơ hội tốt này. Ta cảm thấy nếu Tiểu Ất có thể ở lại, thì việc lớn của công chúa có thể thành, cho nên mới mạo muội mở lời.
Ngọc Doãn trầm mặc.
- Tiểu Ất, ngươi có võ nghệ giỏi, tâm tư tinh tế, có mưu lược, gặp chuyện hiểu rõ phải trái.
Nếu ngươi quay lại Đông Kinh, Triệu Hoàng đế kia sẽ không coi trọng ngươi. Ta cảm thấy ngươi thật sự có bản lĩnh, chẳng lẽ sau khi ngươi trở về tiếp tục làm đồ tể nhạc sư sao? Sao không ở lại trợ giúp công chúa làm nên sự nghiệp lớn?
Giọng điệu Tiêu Bột Yếu Hợp khẩn thiết, chờ mong.
Nhưng Ngọc Doãn lại không trả lời.
Nói thật lòng, nếu hắn chỉ có một mình thì có thể ở lại không chút chùn bước, do dự. Nhưng mà nay ở Đông Kinh còn có vợ hắn, có bằng hữu của hắn, thật nhiều vướng bận khiến hắn không thể buông tay bỏ đi.
Đời trước không được coi là phẫn thanh nhưng vẫn còn tình dân tộc.
Hắn hy vọng có thể có sự nghiệp thành tựu, nhưng càng hy vọng được hiệu lực cho Đại Tống chứ không phải là người Nữ Chân, hoặc là Khiết Đan.
Tiêu Bột Yếu Hợp nói không sai, dù là trở về Khai Phong chẳng phải cũng chỉ là đồ tể bán thịt heo thôi sao?
Nhưng như vậy thì thế nào?
Hắn vẫn muốn trở về, trở về Khai Phong, về với thê tử của hắn, với bằng hữu của hắn, còn có tòa đô thành phồn hoa,cùng nhau đối mặt với kiếp nạn sắp tới. Con cháu Hoa Hạ không ai muốn chứng kiến kiếp nạn đó.
Thân là kẻ xuyên việt dù không thể xoay chuyển Càn Khôn thì cũng phải dũng cảm đối mặt.
Từ sự sợ hãi ban đầu là muốn trốn tránh,nhưng sau khi trải qua mấy tháng, tâm tình Ngọc Doãn đã có thay đổi lớn.
Ta có thể thay đổi được vận mệnh Da Luật Đại Thạch, có thể thay đổi được vận mệnh của Da Luật Dư Lý Diễn, sao không thể thay đổi được vận mệnh Đại Tống ta?
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn chua xót cười.
Hắn vẫn không trả lời, nhưng Tiêu Bột Yếu Hợp nhìn nụ cười của hắn mà đã thấy đáp án.
Trong thâm tâm y nảy sinh một tia chua xót, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, là do Bột Yếu Hợp mạo muội rồi.
Tâm ý Tiểu Ất, ta hiểu.
Nhưng mặc kệ thế nào, ta vẫn hy vọng Tiểu Ất có thể suy xét kỹ.
Hiện giờ nơi này của ta cũng tốt nhưng vẫn không phồn hoa bằng Đại Tống, nhưng Tiểu Ất lại có thể thi triển được tài năng.
- Ý tốt của Tiêu Đô Thống, ta xin nhận!
Lời Ngọc Doãn vừa thốt ra chẳng khác nào cự tuyệt Tiêu Bột Yếu Hợp.
- Một khi đã vậy....
Trong khoảnh khắc Tiêu Bột Yếu Hợp không biết nên nói thế nào, sau khi suy nghĩ kỹ liền chắp tay với Ngọc Doãn, xoay người đi.
Nhìn bóng lưng của y, trong lòng Ngọc Doãn cũng không chút thoải mái.
Do dự một chút, hắn dắt ngựa đi!
Bất kể nói thế nào thì đây là lựa chọn của hắn.
Có lẽ, hắn đã bỏ qua một kỳ ngộ tốt nhất trong đời, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận.
Nay hắn là người Tống, hắn không nghĩ tương lai có một ngày sẽ cảm thấy hối hận bởi vì tiền đồ của mình mà từ bỏ thê tử, bằng hữu.Cho nên, bất kể con đường tương lai gập ghềnh ra sao, khó khăn thế nào, hắn cũng phải quay về!
Hoa đồ mi rơi, Tiểu Ất về nhà!
Mà nay chắc hẳn hoa đồ mi trong nhà đã nở rực rỡ, hắn thật sự phải trở về...
***
Đêm đó, toàn thành Khả Đôn hân hoan chúc mừng.
Dư Lê Yến bày yến tiệc tại thự nha, nghênh đón hai người Ất Thất Oát Lỗ Đóa và Cốt Na Lý.
Trời cao Hoàng đế xa, tuy rằng Thiên Tộ Đế còn tại vị, nhưng trong thành Khả Đôn này, Dư Lê Yến hoàn toàn xứng đáng là chủ nhân.
Nàng lập tức hạ lệnh phong Tiêu Bột Yếu Hợp đảm nhiệm chức Đô Thống, phụ trách sự vụ trong thành.
Bái Ất Thất Oát Lỗ Đóa làm Đại tướng quân, sáp nhập Hắc Sơn quân và Liêu binh thành Khả Đôn vào làm một, Cốt Na Lý đảm nhiệm tham quân, bày mưu tính kế hiệp trợ cho Dư Lê Yến và Ất Thất Oát Lỗ Đóa.Thạch Liệt Đạt Lạt Can và Mã Bản Đặc làm Thượng Tướng Quân, thống lĩnh nhất bộ binh mã.
Tại bữa tiệc, mọi người cao hứng phấn chấn.
Tuy nhiên, Ngọc Doãn lại không tham gia.
Hắn mang theo Mã Nhĩ Hốt Tư đến hoa viên luyện tập đao pháp, rồi sau đó một thân một mình, mang theo một vò rượu đánh Kê Cầm trong đình, chốc chốc uống một chén rượu, bất giác đã say. Ánh mắt mông lung, trong mơ màng hắn như thấy Yến Nô vẫy hắn.
- Tiểu Ất ca, tại sao chưa về nhà?
- Phải đi về, phải đi về thôi...
Ngọc Doãn nỉ non , say ngã vào trong chòi nghỉ mát!
Ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện mình đã ngủ ở phòng ngủ.
Đầu đau muốn chết, khiến hắn cảm giác rất không thoải mái.
Hắn ngồi dậy ở trên giường ra sức lắc đầu, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.
Ngọc Doãn lắc đầu, xuống giường ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng, ánh mặt trời tiến vào khiến hắn choáng váng.
Lấy tay che ánh mặt trời, bên tai vọng tiếng của Mã Nhĩ Hốt Tư:
- Thầy đã tỉnh rồi sao?
- A... Mã Nhĩ Hốt Tư, sao ngươi lại ở đây?
Trong đình viện rất im lặng, chỉ có Mã Nhĩ Hốt Tư tay trần, tóc rối đẫm mồ hôi đang xách chậu nước đi tới.
Ngọc Doãn rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hắn nghi hoặc nhìn Mã Nhĩ Hốt Tư nói:
- Hôm nay sao yên tĩnh như vậy?
- Cốt Na Lý tham quân triệu tập nhân sự ở Hắc Sơn, nghe nói bên đó còn mấy trăm binh mã giấu trong núi.
Sáng sớm công chúa đã đi cùng Ất Thất Di Lý đến giáo trường rồi. Hôm nay bên đó phải sáp nhập binh mã, cho nên trong thự nha này không có ai, chỉ có một mình Mã Nhĩ Lư Phẩn đóng giữ ở bên ngoài. Đêm qua thầy uống quá nhiều rượu, công chúa bảo ta ở lại chăm sóc, còn bảo nhà bếp chuẩn bị cháo trắng, nói là sau khi thầy tỉnh dậy thì có thể ăn.
Thầy muốn ăn chưa?
Uống rượu hỏng việc, thật sự là uống rượu hỏng việc!
Ngọc Doãn vỗ vỗ đầu, nói với Mã Nhĩ Hốt Tư:
- Vậy mang chút cháo tới đây.
***
Suốt một ngày, Ngọc Doãn không găp Dư Lê Yến.
Nay thành Khả Đôn có rất nhiều việc đang cần làm, việc bị gác lại đang cần làm, Dư Lê Yến thân hệ là tương lai Đại Liêu, đương nhiên cũng bề bộn nhiều việc, gần như cả ngày cũng chưa trở về.
Ngọc Doãn cũng không sốt ruột ở trong thự nha tiếp tục dạy Mã Nhĩ Hốt Tư đao pháp.
Trong lúc rảnh rỗi thì đọc Tư trị thông giám. Thật ra, thành Khả Đôn cũng không có nhiều tàng thư, bộ Tư trị thông giám này của hắn là hắn bảo Mã Nhĩ Lư Phẩn lấy ra từ trong đại lao, lúc Da Luật Đại Thạch đang bị nhốt đã từng đọc, trong đó cũng có khá nhiều sách. Thân phận của ông ta vốn từ đầu đã không tầm thường, lại có Pha Lý Quát âm thầm quan tâm, cho nên tàng thư trong lao ngục thậm chí còn nhiều hơn cả thự nha, chất lượng cũng gấp trăm lần so với tàng thư trong thự nha.
Bên trong một đống sách, ngoại trừ Tư trị thông giám ra, Ngọc Doãn coi trọng nhất vẫn là bút ký được lưu lại lúc Da Luật Đại Thạch ở trong tù.
Hoặc là nói, bộ bút ký này chính là cảm tưởng, bên trong ghi lại những tâm đắc trong cuộc đời Da Luật Đại Thạch, bao gồm cả sự hiểu biết về người Nữ Chân, còn có một vài vấn đề về triều Đại Tống.
Trong đó cũng có một phần nội dung ghi lại quân chế và chiến sự của triều Đại Tống, còn có những lý giải hết sức độc đáo khiến Ngọc Doãn càng hiểu thêm về thời đại này.
Ngọc Doãn gọi bản bút ký này là “Lâm nha tạp ký”, cũng bảo Mã Nhĩ Hốt Tư tìm bút đến để sao chép lại một bản.
Đây là một vật rất quan trọng.
Ngọc Doãn cần, chắc hẳn Dư Lê Yến cũng cần.
Ngày ngày qua đi, một ngày hai ngày, ba ngày...
Nhậm Oán đã phái người truyền tin tức đến nói người Uông Cổ đã bằng lòng xuất binh tương trợ, tuy nhiên phải sau mười ngày mới có thể đến thành Khả Đôn.
Ngược lại phía bên Tây Hạ lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Chiến sự tiền phương hừng hực khí thế.
Thiên Tộ Đế binh phát Tuyên Đức,một đường thông suốt. Vào ngày mười chín tháng năm, đã binh lâm dưới thành Tuyên Đức.
Cùng lúc đó, Đại Đồng phủ đô Nguyên soái Hoàn Nhan Lâu Thất đã hoàn thành bố trí cũng tập kết binh mã chuẩn bị dưới thành Tuyên Đức quyết chiến với Thiên Tộ Đế.
Bồ Sát Thạch Gia Nô suất bộ phá được Nhu Phục, ở bên cánh tạo thành thế giáp công đối với Thiên Tộ Đế.
Nhưng lúc này Thiên Tộ Đế vẫn đắm chìm ở trong thắng lợi liên tiếp nên không chút để tâm đối với hành động của Bồ Sát Thạch Gia Nô mà gia tăng công kích Tuyên Đức. Chỉ cần chiếm lĩnh Tuyên Đức, thì phủ môn Đại Đồng sẽ mở rộng.
Đây là một mồi mà Hoàn Nhan Lâu Thất chuẩn bị cho Thiên Tộ Đế.
Chỉ tiếc, Da Luật Diên Hi lại không hề cảm nhận được điều đó, có lẽ không phải ông không cảm nhận được, mà là quá khinh thường mà thôi!
Trong thành Khả Đôn, việc sáp nhập Hắc Sơn quân và quân Liêu cũng đã hoàn thành.
Kế tiếp là việc huấn luyện thao diễn, đồng thời chờ viện binh đến.
Dư Lê Yến trải qua mấy ngày bận rộn nữa, cuối cùng mới được nghỉ ngơi.
Nàng ngồi trong phòng lặng lẽ cầm quyển “Lâm nha bút ký” ở trên bàn lên xem, nhưng trong lòng lại suy nghĩ bao điều, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bốn chữ Lâm Nha tạp ký nhẹ nhàng phóng khoáng, mở trang sách ra, nội dung bên trong dùng quán các thể sở thư, chỉnh tề, khiến ánh mắt Dư Lê Yến lập tức sáng ngời.
- Hai ngày nay Tiểu Ất làm việc này?
Mã Nhĩ Lư Phẩn gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Hai ngày nay Ngọc công tử vẫn luôn sao chép sách này, được giữ lại bên mình tiểu nhân.
Huynh ấy sắp đi rồi sao?
Dư Lê Yến nhìn bản “Lâm nha tạp ký” trong tay, hai mắt lập tức mờ đi....
Đối với dân chúng thành Khả Đôn mà nói, phúc của nước Đại Liêu dường như có chút xa xôi. Trên thực tế nguyên nhân Hà Sáo gặp lũ lụt, Đại Liêu từ nhiều năm trước đã buông bỏ Sóc Châu, đem toàn bộ tinh lực ném vào khu tự trị Hà Sáo.
Sau có chuyện tốt thì không có phần của chúng ta, nhưng lúc thất bại mới nghĩ đến chúng ta?
Nếu nói dân chúng thành Khả Đôn không có oán hận với nước Liêu thì thật sự là nói dối.
Nhưng bất kể bọn họ có nguyện ý hay không, thành Khả Đôn đã không thể tránh khỏi bị cuốn vào trong trận chiến liên quan đến vận mệnh của Đại Liêu, đây tuyệt đối không phải là lấy ý chí dân chúng để có thể thay đổi được. Da Luật Diên Hi cũng vậy, mà Da Luật Đại Thạch cũng thế, đối với dân chúng thành Khả Đôn mà nói cũng không thể làm bọn họ vui vẻ phục tùng.
Ngược lại, biểu hiện dũng khí và trí tuệ của Dư Lê Yến hôm nay khiến tất cả mọi người đều chứng kiến.
Cho nên khi Da Luật Dư Lý Diễn đang trong sự vây quanh của mọi người tiến vào thành Khả Đôn, trong khoảnh khắc thành Khả Đôn sôi trào...
Chiến tranh đã một lần nữa không xuất hiện!
Ngọc Doãn dắt ngựa đi dọc theo phố, chậm rãi đến thự nha.
Chỉ là hắn không tiến vào cổng chính thự nha, bởi vì hắn biết, nơi đó nhất định có rất nhiều người.
Xuyên qua một ngõ nhỏ,Ngọc Doãn vượt qua cửa chính, đang chuẩn bị tới cửa ngách, chợt nghe đằng sau có người gọi tên hắn.
- Tiểu Ất!
Ngọc Doãn ngẩn ra, quay người nhìn lại.
- Tiêu Đô thống, sao lại ở đây?
Tiêu Bột Yếu Hợp một thân một mình, bước nhanh đi lên trước.
Y đứng ở trước mặt Ngọc Doãn, yên lặng nhì hắn, một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Tiểu Ất, ta muốn hỏi ngươi, có nguyện ở lại trợ giúp Công chúa không?
- Ta? Ở lại?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt cười nói:
- Tiêu Đô Thống, ngươi đang nói đùa sao?
- Ta rất nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Ngọc Doãn chợt tắt, chăm chú nhìn Tiêu Bột Yếu Hợp rất lâu, rồi mới mở miệng nói:
-Là Yến tử phái ngươi tới hỏi ta?
Tiêu Bột Yếu Hợp lắc đầu:
- Không, đây là chủ ý của ta.
Tuy nhiên ta tin rằng công chúa cũng có cách nghĩ như vậy. Tiểu Ất không biết trên dưới trong thành đều tôn Công chúa, chỉ có Tiểu Ất vẫn gọi nhũ danh công chúa, mà công chúa lại không chút phật ý. Hôm nay trên thành nếu không có Tiểu Ất nhìn ra sơ hở, chỉ sợ công chúa đã bỏ qua cơ hội tốt này. Ta cảm thấy nếu Tiểu Ất có thể ở lại, thì việc lớn của công chúa có thể thành, cho nên mới mạo muội mở lời.
Ngọc Doãn trầm mặc.
- Tiểu Ất, ngươi có võ nghệ giỏi, tâm tư tinh tế, có mưu lược, gặp chuyện hiểu rõ phải trái.
Nếu ngươi quay lại Đông Kinh, Triệu Hoàng đế kia sẽ không coi trọng ngươi. Ta cảm thấy ngươi thật sự có bản lĩnh, chẳng lẽ sau khi ngươi trở về tiếp tục làm đồ tể nhạc sư sao? Sao không ở lại trợ giúp công chúa làm nên sự nghiệp lớn?
Giọng điệu Tiêu Bột Yếu Hợp khẩn thiết, chờ mong.
Nhưng Ngọc Doãn lại không trả lời.
Nói thật lòng, nếu hắn chỉ có một mình thì có thể ở lại không chút chùn bước, do dự. Nhưng mà nay ở Đông Kinh còn có vợ hắn, có bằng hữu của hắn, thật nhiều vướng bận khiến hắn không thể buông tay bỏ đi.
Đời trước không được coi là phẫn thanh nhưng vẫn còn tình dân tộc.
Hắn hy vọng có thể có sự nghiệp thành tựu, nhưng càng hy vọng được hiệu lực cho Đại Tống chứ không phải là người Nữ Chân, hoặc là Khiết Đan.
Tiêu Bột Yếu Hợp nói không sai, dù là trở về Khai Phong chẳng phải cũng chỉ là đồ tể bán thịt heo thôi sao?
Nhưng như vậy thì thế nào?
Hắn vẫn muốn trở về, trở về Khai Phong, về với thê tử của hắn, với bằng hữu của hắn, còn có tòa đô thành phồn hoa,cùng nhau đối mặt với kiếp nạn sắp tới. Con cháu Hoa Hạ không ai muốn chứng kiến kiếp nạn đó.
Thân là kẻ xuyên việt dù không thể xoay chuyển Càn Khôn thì cũng phải dũng cảm đối mặt.
Từ sự sợ hãi ban đầu là muốn trốn tránh,nhưng sau khi trải qua mấy tháng, tâm tình Ngọc Doãn đã có thay đổi lớn.
Ta có thể thay đổi được vận mệnh Da Luật Đại Thạch, có thể thay đổi được vận mệnh của Da Luật Dư Lý Diễn, sao không thể thay đổi được vận mệnh Đại Tống ta?
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn chua xót cười.
Hắn vẫn không trả lời, nhưng Tiêu Bột Yếu Hợp nhìn nụ cười của hắn mà đã thấy đáp án.
Trong thâm tâm y nảy sinh một tia chua xót, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, là do Bột Yếu Hợp mạo muội rồi.
Tâm ý Tiểu Ất, ta hiểu.
Nhưng mặc kệ thế nào, ta vẫn hy vọng Tiểu Ất có thể suy xét kỹ.
Hiện giờ nơi này của ta cũng tốt nhưng vẫn không phồn hoa bằng Đại Tống, nhưng Tiểu Ất lại có thể thi triển được tài năng.
- Ý tốt của Tiêu Đô Thống, ta xin nhận!
Lời Ngọc Doãn vừa thốt ra chẳng khác nào cự tuyệt Tiêu Bột Yếu Hợp.
- Một khi đã vậy....
Trong khoảnh khắc Tiêu Bột Yếu Hợp không biết nên nói thế nào, sau khi suy nghĩ kỹ liền chắp tay với Ngọc Doãn, xoay người đi.
Nhìn bóng lưng của y, trong lòng Ngọc Doãn cũng không chút thoải mái.
Do dự một chút, hắn dắt ngựa đi!
Bất kể nói thế nào thì đây là lựa chọn của hắn.
Có lẽ, hắn đã bỏ qua một kỳ ngộ tốt nhất trong đời, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận.
Nay hắn là người Tống, hắn không nghĩ tương lai có một ngày sẽ cảm thấy hối hận bởi vì tiền đồ của mình mà từ bỏ thê tử, bằng hữu.Cho nên, bất kể con đường tương lai gập ghềnh ra sao, khó khăn thế nào, hắn cũng phải quay về!
Hoa đồ mi rơi, Tiểu Ất về nhà!
Mà nay chắc hẳn hoa đồ mi trong nhà đã nở rực rỡ, hắn thật sự phải trở về...
***
Đêm đó, toàn thành Khả Đôn hân hoan chúc mừng.
Dư Lê Yến bày yến tiệc tại thự nha, nghênh đón hai người Ất Thất Oát Lỗ Đóa và Cốt Na Lý.
Trời cao Hoàng đế xa, tuy rằng Thiên Tộ Đế còn tại vị, nhưng trong thành Khả Đôn này, Dư Lê Yến hoàn toàn xứng đáng là chủ nhân.
Nàng lập tức hạ lệnh phong Tiêu Bột Yếu Hợp đảm nhiệm chức Đô Thống, phụ trách sự vụ trong thành.
Bái Ất Thất Oát Lỗ Đóa làm Đại tướng quân, sáp nhập Hắc Sơn quân và Liêu binh thành Khả Đôn vào làm một, Cốt Na Lý đảm nhiệm tham quân, bày mưu tính kế hiệp trợ cho Dư Lê Yến và Ất Thất Oát Lỗ Đóa.Thạch Liệt Đạt Lạt Can và Mã Bản Đặc làm Thượng Tướng Quân, thống lĩnh nhất bộ binh mã.
Tại bữa tiệc, mọi người cao hứng phấn chấn.
Tuy nhiên, Ngọc Doãn lại không tham gia.
Hắn mang theo Mã Nhĩ Hốt Tư đến hoa viên luyện tập đao pháp, rồi sau đó một thân một mình, mang theo một vò rượu đánh Kê Cầm trong đình, chốc chốc uống một chén rượu, bất giác đã say. Ánh mắt mông lung, trong mơ màng hắn như thấy Yến Nô vẫy hắn.
- Tiểu Ất ca, tại sao chưa về nhà?
- Phải đi về, phải đi về thôi...
Ngọc Doãn nỉ non , say ngã vào trong chòi nghỉ mát!
Ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện mình đã ngủ ở phòng ngủ.
Đầu đau muốn chết, khiến hắn cảm giác rất không thoải mái.
Hắn ngồi dậy ở trên giường ra sức lắc đầu, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.
Ngọc Doãn lắc đầu, xuống giường ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng, ánh mặt trời tiến vào khiến hắn choáng váng.
Lấy tay che ánh mặt trời, bên tai vọng tiếng của Mã Nhĩ Hốt Tư:
- Thầy đã tỉnh rồi sao?
- A... Mã Nhĩ Hốt Tư, sao ngươi lại ở đây?
Trong đình viện rất im lặng, chỉ có Mã Nhĩ Hốt Tư tay trần, tóc rối đẫm mồ hôi đang xách chậu nước đi tới.
Ngọc Doãn rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hắn nghi hoặc nhìn Mã Nhĩ Hốt Tư nói:
- Hôm nay sao yên tĩnh như vậy?
- Cốt Na Lý tham quân triệu tập nhân sự ở Hắc Sơn, nghe nói bên đó còn mấy trăm binh mã giấu trong núi.
Sáng sớm công chúa đã đi cùng Ất Thất Di Lý đến giáo trường rồi. Hôm nay bên đó phải sáp nhập binh mã, cho nên trong thự nha này không có ai, chỉ có một mình Mã Nhĩ Lư Phẩn đóng giữ ở bên ngoài. Đêm qua thầy uống quá nhiều rượu, công chúa bảo ta ở lại chăm sóc, còn bảo nhà bếp chuẩn bị cháo trắng, nói là sau khi thầy tỉnh dậy thì có thể ăn.
Thầy muốn ăn chưa?
Uống rượu hỏng việc, thật sự là uống rượu hỏng việc!
Ngọc Doãn vỗ vỗ đầu, nói với Mã Nhĩ Hốt Tư:
- Vậy mang chút cháo tới đây.
***
Suốt một ngày, Ngọc Doãn không găp Dư Lê Yến.
Nay thành Khả Đôn có rất nhiều việc đang cần làm, việc bị gác lại đang cần làm, Dư Lê Yến thân hệ là tương lai Đại Liêu, đương nhiên cũng bề bộn nhiều việc, gần như cả ngày cũng chưa trở về.
Ngọc Doãn cũng không sốt ruột ở trong thự nha tiếp tục dạy Mã Nhĩ Hốt Tư đao pháp.
Trong lúc rảnh rỗi thì đọc Tư trị thông giám. Thật ra, thành Khả Đôn cũng không có nhiều tàng thư, bộ Tư trị thông giám này của hắn là hắn bảo Mã Nhĩ Lư Phẩn lấy ra từ trong đại lao, lúc Da Luật Đại Thạch đang bị nhốt đã từng đọc, trong đó cũng có khá nhiều sách. Thân phận của ông ta vốn từ đầu đã không tầm thường, lại có Pha Lý Quát âm thầm quan tâm, cho nên tàng thư trong lao ngục thậm chí còn nhiều hơn cả thự nha, chất lượng cũng gấp trăm lần so với tàng thư trong thự nha.
Bên trong một đống sách, ngoại trừ Tư trị thông giám ra, Ngọc Doãn coi trọng nhất vẫn là bút ký được lưu lại lúc Da Luật Đại Thạch ở trong tù.
Hoặc là nói, bộ bút ký này chính là cảm tưởng, bên trong ghi lại những tâm đắc trong cuộc đời Da Luật Đại Thạch, bao gồm cả sự hiểu biết về người Nữ Chân, còn có một vài vấn đề về triều Đại Tống.
Trong đó cũng có một phần nội dung ghi lại quân chế và chiến sự của triều Đại Tống, còn có những lý giải hết sức độc đáo khiến Ngọc Doãn càng hiểu thêm về thời đại này.
Ngọc Doãn gọi bản bút ký này là “Lâm nha tạp ký”, cũng bảo Mã Nhĩ Hốt Tư tìm bút đến để sao chép lại một bản.
Đây là một vật rất quan trọng.
Ngọc Doãn cần, chắc hẳn Dư Lê Yến cũng cần.
Ngày ngày qua đi, một ngày hai ngày, ba ngày...
Nhậm Oán đã phái người truyền tin tức đến nói người Uông Cổ đã bằng lòng xuất binh tương trợ, tuy nhiên phải sau mười ngày mới có thể đến thành Khả Đôn.
Ngược lại phía bên Tây Hạ lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Chiến sự tiền phương hừng hực khí thế.
Thiên Tộ Đế binh phát Tuyên Đức,một đường thông suốt. Vào ngày mười chín tháng năm, đã binh lâm dưới thành Tuyên Đức.
Cùng lúc đó, Đại Đồng phủ đô Nguyên soái Hoàn Nhan Lâu Thất đã hoàn thành bố trí cũng tập kết binh mã chuẩn bị dưới thành Tuyên Đức quyết chiến với Thiên Tộ Đế.
Bồ Sát Thạch Gia Nô suất bộ phá được Nhu Phục, ở bên cánh tạo thành thế giáp công đối với Thiên Tộ Đế.
Nhưng lúc này Thiên Tộ Đế vẫn đắm chìm ở trong thắng lợi liên tiếp nên không chút để tâm đối với hành động của Bồ Sát Thạch Gia Nô mà gia tăng công kích Tuyên Đức. Chỉ cần chiếm lĩnh Tuyên Đức, thì phủ môn Đại Đồng sẽ mở rộng.
Đây là một mồi mà Hoàn Nhan Lâu Thất chuẩn bị cho Thiên Tộ Đế.
Chỉ tiếc, Da Luật Diên Hi lại không hề cảm nhận được điều đó, có lẽ không phải ông không cảm nhận được, mà là quá khinh thường mà thôi!
Trong thành Khả Đôn, việc sáp nhập Hắc Sơn quân và quân Liêu cũng đã hoàn thành.
Kế tiếp là việc huấn luyện thao diễn, đồng thời chờ viện binh đến.
Dư Lê Yến trải qua mấy ngày bận rộn nữa, cuối cùng mới được nghỉ ngơi.
Nàng ngồi trong phòng lặng lẽ cầm quyển “Lâm nha bút ký” ở trên bàn lên xem, nhưng trong lòng lại suy nghĩ bao điều, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bốn chữ Lâm Nha tạp ký nhẹ nhàng phóng khoáng, mở trang sách ra, nội dung bên trong dùng quán các thể sở thư, chỉnh tề, khiến ánh mắt Dư Lê Yến lập tức sáng ngời.
- Hai ngày nay Tiểu Ất làm việc này?
Mã Nhĩ Lư Phẩn gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Hai ngày nay Ngọc công tử vẫn luôn sao chép sách này, được giữ lại bên mình tiểu nhân.
Huynh ấy sắp đi rồi sao?
Dư Lê Yến nhìn bản “Lâm nha tạp ký” trong tay, hai mắt lập tức mờ đi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.