Chương 136: Lòng của nữ nhân
Canh Tân
02/10/2013
Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa nhỏ, chiếu vào trong phòng.
Dư Lê Yến mặc một chiếc áo mỏng manh, trằn trọc trên giường khó ngủ. Trong đầu phút chốc là cảnh mẫu thân Tiêu Sắt Sắt cùng huynh trưởng Da Luật Ngao Lư Oát bị giết, phút chốc lại chuyển sang hình ảnh phụ hoàng Da Luật Diên Hi dữ tợn rít gào, rồi đột nhiên hóa thành tiếng vó kỵ gào thét của người Nữ Chân, cuối cùng là một màn trời đỏ rực, thân tại giữa cảnh núi thây biển máu quạnh hiu …
Gò má phấn hồng xinh đẹp tuyệt trần không ngừng biến đổi bất định.
Ngoài cửa sổ, mảnh sân trống trải yên tĩnh.
Ngọc Doãn đã về phòng nghỉ ngơi, giờ phút này đang ngủ say.
Dư Lê Yến mặc vào một chiếc áo mỏng, đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy tấm màn trúc. Gió nhẹ chậm rãi thổi vào khiến cảm giác thanh thản dễ chịu. Nàng chống cánh tay lên bệ cửa sổ, chống cằm si ngốc nhìn xuống mảnh sân, trong đầu trống rỗng.
Nói thật, khi nghe Da Luật Diên Hi xuất binh từ Giáp Sơn thì Dư Lê Yến rất vui vẻ.
Cho dù trong lòng nàng có oán hận Thiên Tộ Đế thế nào chăng nữa thì đó cũng là cha của nàng, cho dù đó là người đã giết mẹ và anh ruột của nàng đi chăng nữa. Khi Thiên Tộ Đế mất tích, Dư Lê Yến luôn lo lắng sợ hãi. Thế nên khi cùng Tứ ca nghe tin phụ hoàng xuất binh thì phản ứng đầu tiên của hai người là trở về tìm Da Luật Diên Hi, chấn hưng quốc uy của Đại Liêu.
Nhưng khi nàng tỉnh táo lại …
Đặc biệt vừa cùng Ngọc Doãn nói chuyện một hồi, Dư Lê Yến càng thấy mê mang đối với tương lai.
Trong lòng nàng có một tia sợ hãi nhàn nhạt. Nàng không biết trở lại bên Da Luật Diên Hi sẽ có cảm xúc thế nào.
Tiếp tục oán hận, hay là…
Đại Liêu đã hết hi vọng khôi phục thời cường thịnh trước đó.
Dư Lê Yến rất rõ ràng điều này. Ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn nước Liêu tuyệt đối không có khả năng đoạt lại mười sáu châu Yến Vân. Như vậy phụ hoàng xuất binh rốt cục là có ý nghĩa gì? Dư Lê Yến nhắm mắt lại, không biết nên quyết định thế nào.
Khuyên bảo Da Luật Diên Hi thay đổi chủ ý?
Vậy kết quả cuối cùng chắc chắn là đầu một nơi thân một nẻo.
“Lệnh tôn khăng khăng giữ ý mình, sao có thể nghe người khác khuyên bảo?”
Lời của Ngọc Doãn đột nhiên vang lên trong đầu Dư Lê Yến. Khuôn mặt xinh đẹp kia nhẹ nhàng nhăn lại, đôi tay nhỏ bé theo bản năng nắm thành quả đấm.
Đúng vậy, ai có thể khuyên bảo được phụ hoàng thay đổi suy nghĩ đây!
Đừng nói Dư Lê Yến, cho dù vị tính tình ôn thục từng làm bốn năm Vương Phi, cũng chính là hoàng hậu Tiêu Đoạt Lý Lại trọng sinh cũng không thể. Tiêu Đoạt Lý Lại gả cho Thiên Tộ Đế lúc y vẫn chỉ là Yến Quốc Vương, được Da Luật Diên Hi sủng ái vô cùng. Năm Bảo Đại thứ hai Thiện Tộ Đế trốn về phía tây, chỉ mang theo người duy nhất là Tiêu Đoạt Lý Lại. Đáng tiếc trên đường chạy trốn, Tiêu Đoạt Lý Lại ở năm thứ ba Bảo Đại nhiễm phong hàn mà chết.
Tiêu Đoạt Lý Lại chết, ai còn có thể khuyên bảo được phụ hoàng nữa?
Ít nhất Dư Lê Yến không thể. Cho dù nàng là đứa con gái duy nhất trong sáu người con gái đạt được danh hiệu công chúa thì cũng không dám làm trái với ý của Da Luật Diên Hi. Nói cách khác với lần xuất binh này Thiên Tộ Đế khó mà chết già được.
“Da Luật Đại Thạch quả thật có tài, nhưng đừng quên y từng cùng Vương Tiêu Can ủng hộ Da Luật Thuần lên làm đế. Đúng vậy, lúc ấy Đại Liêu thắng Đại Tống ta, nhưng người đánh thắng không phải là lệnh tôn mà là Bắc Liêu Da Luật Đại Thạch.
Yến, cô thực sự nghĩ lệnh tôn có thể tin một người như vậy sao?
Được rồi, nếu không thể tin thì tiếp theo chính là lúc vị Đại Liêu danh tướng này mưu nghịch! Y có thể phản bội lệnh tôn, ủng hộ Da Luật Thuần chứng tỏ trong lòng y cũng không phục lệnh tôn. Bất đắc dũ quy thuận lệnh tôn, nếu không được sử dụng thì sao y có thể bó tay chịu chết? Ta dám nói ngày lệnh tôn xuất binh quyết chiến cùng Nữ Trực cũng là ngày Da Luật Đại Thạch làm phản.”
Lời Ngọc Doãn như tiếng chuông âm vang vọng mãi trong đầu Dư Lê Yến.
Nếu … Nếu Da Luật Đại Thạch thật sự làm phản thì làm sao bây giờ? Nếu phụ hoàng thật sự thất bại thì Đại Liêu sẽ đi đến đâu?
Dư Lê Yến càng nghĩ càng rối bời.
Lỗ tai dần ong ong vang lên, đầu óc hỗn loạn.
Nàng không muốn thừa nhận nhưng Ngọc Doãn nói không sai.
Tên đồ tể đáng ghét này sao lại có kiến thức thế chứ? Nếu như bị hắn nói trúng thì Đại Liêu xong thật rồi!
Không được, không thể trơ mắt nhìn Đại Liêu diệt vong được.
Nhưng ta một thiếu nữ yếu đuối có thể làm gì được?
Dư Lê Yến nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: nếu hoàng hậu Duệ Trí ở trong cục diện này thì sẽ xử lý ra sao?
Hoàng Hậu Duệ Trí tên thật Tiêu Xước, chính là Tiêu Yến Yến nổi tiếng trong lịch sử, Tiêu thái hậu.
Nàng là hoàng hậu của Liêu Cảnh Tông Da Luật Hiền, là con gái của danh thần Đại Liêu, Bắc Phủ Tể Tướng Tiêu Tư Ôn. Liêu Cảnh Tông thường xuyên bị bệnh nên phần lớn thời gian đều để Tiêu Xước Tiêu hoàng hậu xử lý việc nước. Tiêu Xước cũng là nữ thống soái, nhà quân sự, nhà chính trị hiếm có của nước Liêu. Dưới sự quản lý của nàng, nước Liêu càng ngày càng mạnh mẽ.
Dư Lê Yến vẫn luôn kính nể Tiêu Xước, trong thâm tâm luôn coi vị hoàng hậu Duệ Trí này như thần tượng noi theo.
Trong lòng nhớ tới năm đó hoàng hậu Duệ Trí có thể trị vì đất nước, sớm hơn trước còn có Võ Tắc Thiên lên làm vua. Những việc các nàng có thể làm sao ta không làm được? Nói không chừng ta còn làm tốt hơn các nàng nữa.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã không cách nào áp chế…
Dư Lê Yến đứng lên, nhẹ nhàng đi lại trong phòng. Chiếc áo mỏng manh đơn bạc phất phơ theo bước đi uyển chuyển, phiêu hốt dưới ánh trăng như tiên nữ giáng trần. Võ Tắc Thiên có thể làm nữ hoàng đế, hoàng hậu Duệ Trí có thể thống lĩnh triều đình, ta cũng có thể, hơn nữa chưa chắc kém hơn so với các nàng… Tuy nhiên Dư Lê Yến cũng biết tình huống bây giờ hoàn toàn khác biết.
Năm đó Tiêu Xước có thể chấn nhiếp triều đình, thống lĩnh văn võ bá quan vì thứ nhất nàng là hoàng hậu, thứ hai nàng là con gái của Bắc Phủ tể tướng Tiêu Tư Ôn. Đồng thời ở bên nàng còn có một vị thanh mai trúc mãi, thậm chí từng có hôn ước là Hàn Đức Nhượng âm thầm giúp đỡ phụ tá nàng. Về phần Võ Tắc Thiên thì càng không phải nói, nắm hoàn toàn quyền thần trong tay.
Nhưng mình thì sao?
Dư Lê Yến cười chua xót.
Trong đám người con của Da Luật Diên Hi thì nàng kính nể nhất là đại ca Da Luật Ngao Lư Oát và Nhị ca Da Luật Nhã Lý… Nhưng giờ đại ca bị phụ hoàng giết, nhị ca năm ngoái đã qua đời. Còn những người khác nàng đều không coi trọng, cho dù là Tứ hoàng tử Da Luật Tập Nê Luật nàng cũng không để trong lòng, thậm chí còn hơi khinh thường.
Không sai, Da Luật Tập Nê Liệt võ nghệ cao cường, tính tình tuy dữ dằn nhưng đối xử rất tốt với Dư Lê Yến.
Nhưng y nhiều nhất chỉ là một cái mãnh tướng xông chiến trận anh dũng thôi, đến cả thống soái cũng không làm được… Từ lúc phá vây ở trại Thanh Trủng, Dư Lê Yến phải bày mưu tính kế cho y ít nhiều mới bình an đến được Thái Nguyên, bảo vệ được tính mạng cả nhà. Nhưng nếu y buộc phải thành thống soái ba quân chấn hưng Đại Liệu thì không thể. Những đại thần bên người phụ hoàng đều có tính toán riêng, Da Luật Đại Thạch càng không thể tin tưởng, vậy ai có thể làm Hàn Đức Nhượng của ta đây?
Dư Lê Yến mê mang… Một đêm này không có chuyện gì xảy ra. Mặt trời vừa lấp ló thì Dư Lê Yến bị một hồi tiếng động kỳ quái làm tỉnh giấc.
Nàng lờ đờ ngồi dậy, đến bên cửa sổ liền nhìn thấy trong làn sương sớm một bóng dáng thon dài đang ra quyền luyện võ đón ánh nắng phía chân trời. Ngọc Doãn cánh tay trần trụ, người mịn mồ hôi lóe ra ánh sáng của nắng sớm. Mỗi quyền đánh ra sẽ phát một âm tiết kỳ lạ khiến thế quyền tùy theo trở nên mạnh mẽ.
Ngọc Tiểu Ất?
Dư Lê Yến đột nhiên thanh tỉnh!
Hắn tuy chỉ là đồ tể nhưng nhận thức lại bất phàm.
Đêm qua lúc nói chuyện cùng ta không hề siểm nịnh hay kiêu ngạo, có khí chất của một kẻ đại trượng phu.
Có thể văn có thể võ, đây không phải có thể làm Hàn Đức Nhượng của ta sao? Phì phì, sáng sớm đã ngớ ngẩn. Hàn Đức Nhượng là tình nhân của hoàng hậu Duệ Trí, chẳng lẽ lại để hắn một tên đồ tể trở thành … Dư Lê Yến à Dư Lê Yến, ngươi không thể không biết xấu hổ thế được.
Dư Lê Yến hai má đỏ bừng, đứng bên cửa sổ si ngốc nhìn người đàn ông đang luyện quyền trong nắng sớm, trong đầu rối bời một đống hỗn loạn, tim nhảy nhót đập thình thịch. Sao sáng sớm mà ta cứ suy nghĩ lung tung là sao?
- Yến, chào buổi sáng!
Ngọc Doãn đang luyện quyền, quay đầu lại nhìn Dư Lê Yến đang đứng bên cửa sổ.
Trong nắng sớm, trên mặt hắn phủ một lớp mồ hôi mịn, phất tay với Dư Lế Yến lộ ra hàm răng trắng nõn.
Dư Lê Yến như con thỏ nhỏ sợ hãi rụt vào trong cửa sổ.
Mặt nóng rần lên như bị trúng gió, trong lòng rối loạn không dứt được, càng nghĩ càng loạn!
Cô gái này làm sao thế nhỉ?
Ngọc Doãn mờ mịt khó hiểu.
Sao sáng sớm thấy ta mà cứ như thấy quỷ vậy?
Nghĩ một hồi, hắn lắc đầu, cầm quần áo vắt trên lan can rồi đến giếng nước đổ một thùng, ngụp đầu xuống. Thật sảng khoái tinh thần. Ngọc Doãn lau khô thân, vắt tóc cho đỡ ướt rồi trở vào phòng. Soi gương đồng thắt lại búi tóc rồi lấy một bộ quần áo mặc, cuối cùng ra khỏi phòng.
Sau một hồi lâu Dư Lê Yến đã khôi phục bình tĩnh, xuống lầu.
Nhìn thấy Ngọc Doãn tuy vẫn hơi hoảng nhưng lập tức trấn tĩnh:
- Tiểu Ất, đã quyết định chắc chắn chưa?
- Cô muốn ta theo cô đi Thiên Đức Quân?
- Đúng vậy!
- Ha ha, đi một chuyến thì chẳng có vấn đề gì. Nhưng nói trước khi xong xuôi thì ta phải về Khai Phong.
- Anh …
Dư Lê Yến nghe xong những lời này không hiểu sao lại thấy đau xót.
Hắn cuối cùng cũng không phải Hàn Đức Nhượng của ta!
Tuy nhiên nàng không có lý do gì để phản đối. Dù sao Ngọc Doãn cũng đã nói hắn có vợ, người ấy còn đang ở thành Khai Phong chờ mong hắn về.
Dư Lê Yến hừ một tiếng:
- Về thì cứ về, ta cần gì?
Vốn chỉ là một câu giải thích để phát tiết nỗi lòng nhưng không biết tại sao sau khi nói ra khỏi miệng lại giống như lời hờn dỗi của cô gái nhỏ. Ngọc Doãn ngẩn ra, cảm giác khá quái dị. Mà Dư Lê Yến cũng nhận ra giọng của nàng không hợp lý, mặt lập tức đỏ lên, xoay người quay lên lầu.
- Yến, cô đi đâu thế?
- Ai cần anh lo…
Phì phì phì, sao càng nói càng giống kiểu hờn dỗi người yêu thế chứ?
Dư Lê Yến hoảng hốt, lại sợ Ngọc Doãn hiểu lầm, đành phải dứng bước quay đầu nói:
- Lát nữa xe của Nhâm Lão Công tới, anh dọn đồ trước đi, đến lúc đó đỡ mất thời gian. Lúc gặp Tứ ca của ta anh đừng nhiều lời, cũng đừng nói mấy lời hôm qua cho Tứ ca. Tính tình của anh ấy không tốt, nói chỉ thêm phản tác dụng.
Ngọc Doãn nghe liền gật đầu đáp ứng.
Dư Lê Yến mặc một chiếc áo mỏng manh, trằn trọc trên giường khó ngủ. Trong đầu phút chốc là cảnh mẫu thân Tiêu Sắt Sắt cùng huynh trưởng Da Luật Ngao Lư Oát bị giết, phút chốc lại chuyển sang hình ảnh phụ hoàng Da Luật Diên Hi dữ tợn rít gào, rồi đột nhiên hóa thành tiếng vó kỵ gào thét của người Nữ Chân, cuối cùng là một màn trời đỏ rực, thân tại giữa cảnh núi thây biển máu quạnh hiu …
Gò má phấn hồng xinh đẹp tuyệt trần không ngừng biến đổi bất định.
Ngoài cửa sổ, mảnh sân trống trải yên tĩnh.
Ngọc Doãn đã về phòng nghỉ ngơi, giờ phút này đang ngủ say.
Dư Lê Yến mặc vào một chiếc áo mỏng, đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy tấm màn trúc. Gió nhẹ chậm rãi thổi vào khiến cảm giác thanh thản dễ chịu. Nàng chống cánh tay lên bệ cửa sổ, chống cằm si ngốc nhìn xuống mảnh sân, trong đầu trống rỗng.
Nói thật, khi nghe Da Luật Diên Hi xuất binh từ Giáp Sơn thì Dư Lê Yến rất vui vẻ.
Cho dù trong lòng nàng có oán hận Thiên Tộ Đế thế nào chăng nữa thì đó cũng là cha của nàng, cho dù đó là người đã giết mẹ và anh ruột của nàng đi chăng nữa. Khi Thiên Tộ Đế mất tích, Dư Lê Yến luôn lo lắng sợ hãi. Thế nên khi cùng Tứ ca nghe tin phụ hoàng xuất binh thì phản ứng đầu tiên của hai người là trở về tìm Da Luật Diên Hi, chấn hưng quốc uy của Đại Liêu.
Nhưng khi nàng tỉnh táo lại …
Đặc biệt vừa cùng Ngọc Doãn nói chuyện một hồi, Dư Lê Yến càng thấy mê mang đối với tương lai.
Trong lòng nàng có một tia sợ hãi nhàn nhạt. Nàng không biết trở lại bên Da Luật Diên Hi sẽ có cảm xúc thế nào.
Tiếp tục oán hận, hay là…
Đại Liêu đã hết hi vọng khôi phục thời cường thịnh trước đó.
Dư Lê Yến rất rõ ràng điều này. Ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn nước Liêu tuyệt đối không có khả năng đoạt lại mười sáu châu Yến Vân. Như vậy phụ hoàng xuất binh rốt cục là có ý nghĩa gì? Dư Lê Yến nhắm mắt lại, không biết nên quyết định thế nào.
Khuyên bảo Da Luật Diên Hi thay đổi chủ ý?
Vậy kết quả cuối cùng chắc chắn là đầu một nơi thân một nẻo.
“Lệnh tôn khăng khăng giữ ý mình, sao có thể nghe người khác khuyên bảo?”
Lời của Ngọc Doãn đột nhiên vang lên trong đầu Dư Lê Yến. Khuôn mặt xinh đẹp kia nhẹ nhàng nhăn lại, đôi tay nhỏ bé theo bản năng nắm thành quả đấm.
Đúng vậy, ai có thể khuyên bảo được phụ hoàng thay đổi suy nghĩ đây!
Đừng nói Dư Lê Yến, cho dù vị tính tình ôn thục từng làm bốn năm Vương Phi, cũng chính là hoàng hậu Tiêu Đoạt Lý Lại trọng sinh cũng không thể. Tiêu Đoạt Lý Lại gả cho Thiên Tộ Đế lúc y vẫn chỉ là Yến Quốc Vương, được Da Luật Diên Hi sủng ái vô cùng. Năm Bảo Đại thứ hai Thiện Tộ Đế trốn về phía tây, chỉ mang theo người duy nhất là Tiêu Đoạt Lý Lại. Đáng tiếc trên đường chạy trốn, Tiêu Đoạt Lý Lại ở năm thứ ba Bảo Đại nhiễm phong hàn mà chết.
Tiêu Đoạt Lý Lại chết, ai còn có thể khuyên bảo được phụ hoàng nữa?
Ít nhất Dư Lê Yến không thể. Cho dù nàng là đứa con gái duy nhất trong sáu người con gái đạt được danh hiệu công chúa thì cũng không dám làm trái với ý của Da Luật Diên Hi. Nói cách khác với lần xuất binh này Thiên Tộ Đế khó mà chết già được.
“Da Luật Đại Thạch quả thật có tài, nhưng đừng quên y từng cùng Vương Tiêu Can ủng hộ Da Luật Thuần lên làm đế. Đúng vậy, lúc ấy Đại Liêu thắng Đại Tống ta, nhưng người đánh thắng không phải là lệnh tôn mà là Bắc Liêu Da Luật Đại Thạch.
Yến, cô thực sự nghĩ lệnh tôn có thể tin một người như vậy sao?
Được rồi, nếu không thể tin thì tiếp theo chính là lúc vị Đại Liêu danh tướng này mưu nghịch! Y có thể phản bội lệnh tôn, ủng hộ Da Luật Thuần chứng tỏ trong lòng y cũng không phục lệnh tôn. Bất đắc dũ quy thuận lệnh tôn, nếu không được sử dụng thì sao y có thể bó tay chịu chết? Ta dám nói ngày lệnh tôn xuất binh quyết chiến cùng Nữ Trực cũng là ngày Da Luật Đại Thạch làm phản.”
Lời Ngọc Doãn như tiếng chuông âm vang vọng mãi trong đầu Dư Lê Yến.
Nếu … Nếu Da Luật Đại Thạch thật sự làm phản thì làm sao bây giờ? Nếu phụ hoàng thật sự thất bại thì Đại Liêu sẽ đi đến đâu?
Dư Lê Yến càng nghĩ càng rối bời.
Lỗ tai dần ong ong vang lên, đầu óc hỗn loạn.
Nàng không muốn thừa nhận nhưng Ngọc Doãn nói không sai.
Tên đồ tể đáng ghét này sao lại có kiến thức thế chứ? Nếu như bị hắn nói trúng thì Đại Liêu xong thật rồi!
Không được, không thể trơ mắt nhìn Đại Liêu diệt vong được.
Nhưng ta một thiếu nữ yếu đuối có thể làm gì được?
Dư Lê Yến nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: nếu hoàng hậu Duệ Trí ở trong cục diện này thì sẽ xử lý ra sao?
Hoàng Hậu Duệ Trí tên thật Tiêu Xước, chính là Tiêu Yến Yến nổi tiếng trong lịch sử, Tiêu thái hậu.
Nàng là hoàng hậu của Liêu Cảnh Tông Da Luật Hiền, là con gái của danh thần Đại Liêu, Bắc Phủ Tể Tướng Tiêu Tư Ôn. Liêu Cảnh Tông thường xuyên bị bệnh nên phần lớn thời gian đều để Tiêu Xước Tiêu hoàng hậu xử lý việc nước. Tiêu Xước cũng là nữ thống soái, nhà quân sự, nhà chính trị hiếm có của nước Liêu. Dưới sự quản lý của nàng, nước Liêu càng ngày càng mạnh mẽ.
Dư Lê Yến vẫn luôn kính nể Tiêu Xước, trong thâm tâm luôn coi vị hoàng hậu Duệ Trí này như thần tượng noi theo.
Trong lòng nhớ tới năm đó hoàng hậu Duệ Trí có thể trị vì đất nước, sớm hơn trước còn có Võ Tắc Thiên lên làm vua. Những việc các nàng có thể làm sao ta không làm được? Nói không chừng ta còn làm tốt hơn các nàng nữa.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã không cách nào áp chế…
Dư Lê Yến đứng lên, nhẹ nhàng đi lại trong phòng. Chiếc áo mỏng manh đơn bạc phất phơ theo bước đi uyển chuyển, phiêu hốt dưới ánh trăng như tiên nữ giáng trần. Võ Tắc Thiên có thể làm nữ hoàng đế, hoàng hậu Duệ Trí có thể thống lĩnh triều đình, ta cũng có thể, hơn nữa chưa chắc kém hơn so với các nàng… Tuy nhiên Dư Lê Yến cũng biết tình huống bây giờ hoàn toàn khác biết.
Năm đó Tiêu Xước có thể chấn nhiếp triều đình, thống lĩnh văn võ bá quan vì thứ nhất nàng là hoàng hậu, thứ hai nàng là con gái của Bắc Phủ tể tướng Tiêu Tư Ôn. Đồng thời ở bên nàng còn có một vị thanh mai trúc mãi, thậm chí từng có hôn ước là Hàn Đức Nhượng âm thầm giúp đỡ phụ tá nàng. Về phần Võ Tắc Thiên thì càng không phải nói, nắm hoàn toàn quyền thần trong tay.
Nhưng mình thì sao?
Dư Lê Yến cười chua xót.
Trong đám người con của Da Luật Diên Hi thì nàng kính nể nhất là đại ca Da Luật Ngao Lư Oát và Nhị ca Da Luật Nhã Lý… Nhưng giờ đại ca bị phụ hoàng giết, nhị ca năm ngoái đã qua đời. Còn những người khác nàng đều không coi trọng, cho dù là Tứ hoàng tử Da Luật Tập Nê Luật nàng cũng không để trong lòng, thậm chí còn hơi khinh thường.
Không sai, Da Luật Tập Nê Liệt võ nghệ cao cường, tính tình tuy dữ dằn nhưng đối xử rất tốt với Dư Lê Yến.
Nhưng y nhiều nhất chỉ là một cái mãnh tướng xông chiến trận anh dũng thôi, đến cả thống soái cũng không làm được… Từ lúc phá vây ở trại Thanh Trủng, Dư Lê Yến phải bày mưu tính kế cho y ít nhiều mới bình an đến được Thái Nguyên, bảo vệ được tính mạng cả nhà. Nhưng nếu y buộc phải thành thống soái ba quân chấn hưng Đại Liệu thì không thể. Những đại thần bên người phụ hoàng đều có tính toán riêng, Da Luật Đại Thạch càng không thể tin tưởng, vậy ai có thể làm Hàn Đức Nhượng của ta đây?
Dư Lê Yến mê mang… Một đêm này không có chuyện gì xảy ra. Mặt trời vừa lấp ló thì Dư Lê Yến bị một hồi tiếng động kỳ quái làm tỉnh giấc.
Nàng lờ đờ ngồi dậy, đến bên cửa sổ liền nhìn thấy trong làn sương sớm một bóng dáng thon dài đang ra quyền luyện võ đón ánh nắng phía chân trời. Ngọc Doãn cánh tay trần trụ, người mịn mồ hôi lóe ra ánh sáng của nắng sớm. Mỗi quyền đánh ra sẽ phát một âm tiết kỳ lạ khiến thế quyền tùy theo trở nên mạnh mẽ.
Ngọc Tiểu Ất?
Dư Lê Yến đột nhiên thanh tỉnh!
Hắn tuy chỉ là đồ tể nhưng nhận thức lại bất phàm.
Đêm qua lúc nói chuyện cùng ta không hề siểm nịnh hay kiêu ngạo, có khí chất của một kẻ đại trượng phu.
Có thể văn có thể võ, đây không phải có thể làm Hàn Đức Nhượng của ta sao? Phì phì, sáng sớm đã ngớ ngẩn. Hàn Đức Nhượng là tình nhân của hoàng hậu Duệ Trí, chẳng lẽ lại để hắn một tên đồ tể trở thành … Dư Lê Yến à Dư Lê Yến, ngươi không thể không biết xấu hổ thế được.
Dư Lê Yến hai má đỏ bừng, đứng bên cửa sổ si ngốc nhìn người đàn ông đang luyện quyền trong nắng sớm, trong đầu rối bời một đống hỗn loạn, tim nhảy nhót đập thình thịch. Sao sáng sớm mà ta cứ suy nghĩ lung tung là sao?
- Yến, chào buổi sáng!
Ngọc Doãn đang luyện quyền, quay đầu lại nhìn Dư Lê Yến đang đứng bên cửa sổ.
Trong nắng sớm, trên mặt hắn phủ một lớp mồ hôi mịn, phất tay với Dư Lế Yến lộ ra hàm răng trắng nõn.
Dư Lê Yến như con thỏ nhỏ sợ hãi rụt vào trong cửa sổ.
Mặt nóng rần lên như bị trúng gió, trong lòng rối loạn không dứt được, càng nghĩ càng loạn!
Cô gái này làm sao thế nhỉ?
Ngọc Doãn mờ mịt khó hiểu.
Sao sáng sớm thấy ta mà cứ như thấy quỷ vậy?
Nghĩ một hồi, hắn lắc đầu, cầm quần áo vắt trên lan can rồi đến giếng nước đổ một thùng, ngụp đầu xuống. Thật sảng khoái tinh thần. Ngọc Doãn lau khô thân, vắt tóc cho đỡ ướt rồi trở vào phòng. Soi gương đồng thắt lại búi tóc rồi lấy một bộ quần áo mặc, cuối cùng ra khỏi phòng.
Sau một hồi lâu Dư Lê Yến đã khôi phục bình tĩnh, xuống lầu.
Nhìn thấy Ngọc Doãn tuy vẫn hơi hoảng nhưng lập tức trấn tĩnh:
- Tiểu Ất, đã quyết định chắc chắn chưa?
- Cô muốn ta theo cô đi Thiên Đức Quân?
- Đúng vậy!
- Ha ha, đi một chuyến thì chẳng có vấn đề gì. Nhưng nói trước khi xong xuôi thì ta phải về Khai Phong.
- Anh …
Dư Lê Yến nghe xong những lời này không hiểu sao lại thấy đau xót.
Hắn cuối cùng cũng không phải Hàn Đức Nhượng của ta!
Tuy nhiên nàng không có lý do gì để phản đối. Dù sao Ngọc Doãn cũng đã nói hắn có vợ, người ấy còn đang ở thành Khai Phong chờ mong hắn về.
Dư Lê Yến hừ một tiếng:
- Về thì cứ về, ta cần gì?
Vốn chỉ là một câu giải thích để phát tiết nỗi lòng nhưng không biết tại sao sau khi nói ra khỏi miệng lại giống như lời hờn dỗi của cô gái nhỏ. Ngọc Doãn ngẩn ra, cảm giác khá quái dị. Mà Dư Lê Yến cũng nhận ra giọng của nàng không hợp lý, mặt lập tức đỏ lên, xoay người quay lên lầu.
- Yến, cô đi đâu thế?
- Ai cần anh lo…
Phì phì phì, sao càng nói càng giống kiểu hờn dỗi người yêu thế chứ?
Dư Lê Yến hoảng hốt, lại sợ Ngọc Doãn hiểu lầm, đành phải dứng bước quay đầu nói:
- Lát nữa xe của Nhâm Lão Công tới, anh dọn đồ trước đi, đến lúc đó đỡ mất thời gian. Lúc gặp Tứ ca của ta anh đừng nhiều lời, cũng đừng nói mấy lời hôm qua cho Tứ ca. Tính tình của anh ấy không tốt, nói chỉ thêm phản tác dụng.
Ngọc Doãn nghe liền gật đầu đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.