Tống Thì Hành

Chương 365: Màn lớn kéo ra (1)

Canh Tân

03/10/2013

Thiên Tứ Giám thuộc Quần Mục Tư.

Cái gọi là Đô Giám Thiên Tứ Giám nói toạc ra chính là một quan chăn ngựa mà thôi.

Từ đầu Tống, Liêu quốc thế lớn, sau khi chiếm cứ Yến Vân thì tương đương chặt đứt tài nguyên ngựa của Tống triều. Thái tổ Triệu Khuông Dận đương nhiên cũng cảm giác được điểm này, vì thế liền thiết lập chế độ giám mục nội, ngoại để có thể đảm bảo dùng ngựa trong quân.

Mà nay chế độ này ở thời Tống Chân Tông càng đạt đến độ hoàn thiện.

Đây cũng là một nguyên nhân khi Chân Tông còn tại vị, Đại Tống mấy lần hưng binh với bên ngoài đã giành được thắng lợi.

Đáng tiếc tới thời Thần Tông, Vương An Thạch biến pháp, thúc đẩy cải cách ngụ mã cho dân khiến cho rất nhiều nơi chăn nuôi biến thành đồng ruộng, chế độ giám mục cũng theo đó mà bị phế bỏ đi. Từ lúc Hoàng đế Huy Tông đăng cơ, chế độ giám mục gần như bị tan rã toàn diện. Những địa khu thuộc quản lý của Thiên Tứ Giám dù là nghề chăn nuôi của Kinh kỳ (kinh đô và vùng lân cận) tây lộ nhưng trên thực tế, lại không có bất kỳ quyền lợi nào.

Cao Cầu mưu cầu chức Đô Giám Thiên Tứ Giám cho Ngọc Doãn, làm như vậy là đã nâng phẩm cấp của Ngọc Doãn lên.

Một võ quan từ lục phẩm dù là tới địa phương cũng phải bị đủ loại chế ước, nhưng nếu nâng lên phẩm cấp này tới địa phương rồi, ít nhất có thể làm một Kiềm hạt hoặc Đô Thống chế, ít bị chế ước hơn, càng có lợi cho Ngọc Doãn làm việc.

Có thể nói, Cao Cầu suy xét vô cùng chu đáo cho Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn không rõ lắm tình trạng Thiên Tứ Giám, nhưng theo cấp võ quan ngũ phẩm này thì thật sự là thăng lên.

Ra khỏi Thái úy phủ, tâm trạng Ngọc Doãn vô cùng thư thái, dù là làm Đô Giám Thiên Tứ Giám, hắn cũng sẽ không tuyển nhận thêm binh mã gì, nguyên nhân vì hắn vô cùng hiểu rõ, dù là đưa tới binh mã, thời gian quá ngắn căn bản không thể chỉnh huấn, chẳng bằng duy trì binh lực hiện tại khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn... Chờ sau khi đến Toan Tảo rồi thì mới thiết lập chiêu mộ xã dũng dân binh.

Tóm lại, tại Khai Phong trong khoảng thời gian này hắn không có ý định tiếp tục mở rộng binh lực!

***

Ngày cuối cùng của năm Tuyên Hòa thứ 7 đã qua trong không khí yên lặng.

Đây có lẽ là đêm giao thừa lặng lẽ nhất ở phủ Khai Phong từ có Tống tới nay. Sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn liền đốt giấy để tang, nâng hòm quan tài ra khỏi thành.

Căn cứ di chúc của Hoàng Thường, Ngọc Doãn an táng ông ở Nhạc đài phía tây thành Khai Phong.

Nơi này nằm giữa sông Biện và Kim Thủy, địa thế tương đối đối cao, có thể nhìn ra xa thành Khai Phong, coi như là nơi canh gác cuối cùng của Hoàng Thường đối với triều đình này. Lễ tang tiến hành suốt một ngày, người đến tế bái lại nhiều không kể xiết. Ngoại trừ đám người Lý Cương, trong cung cũng phái người tiến đến tế bái. Mậu Đức Đế Cơ Triệu Phúc Kim mang theo Nhu Phúc Đế Cơ Triệu Đa Phúc và Thập Bát Tỷ Chu Tuyền của Chu gia cũng tới bái tế. Các nàng và Hoàng Thường cũng không có giao tình, tiến đến tế bái phần lớn là vì Ngọc Doãn mà đến.

- Tiểu Ất, ta phát hiện một chuyện.

Sau khi chôn cất xong, Triệu Phúc Kim đột nhiên kéo Ngọc Doãn sang một bên, thì thầm:

- Trong khoảng thời gian này Phùng Tranh từng nhiều lần tiếp xúc với Đới Tiểu Lâu của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu. Hơn nữa Thiên Kim Nhất Tiếu lầu từ sau khi Lỗ Tặc hưng binh thì lấy cớ giữ gìn sự an nguy của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu mà nhiều lần chiêu nạp kẻ nhàn rỗi lưu manh trong thành, mà nay con số đã hơn trăm người rồi. Vốn ta cũng không quá để ý, nhưng ngày hôm trước thám tử hồi báo, nói Đới Tiểu Lâu vài lần xuất hiện ở Phong Khâu Môn và Toan Tảo Môn, ở lại khá lâu.

Đới Tiểu Lâu?

Trong đầu Ngọc Doãn hiện lên gương mặt lúc nào cũng tươi cười kia.

Nói thật, hắn thực chưa từng nghĩ tới Đới Tiểu Lâu, bởi vì trước đây nhiều lần hợp tác, ấn tượng của hắn đối với Đới Tiểu Lâu cũng không quá kém.

Hoàng Văn Đào có giám thị Thiên Kim Nhất Tiếu lầu nhưng lại không vào được trong lầu.

Hắn vẫn cho là Trương Chân Nô có thể có chút đáng nghi, nhưng hiện tại xem ra...



- Ta hiểu!

- Tiểu Ất cần giúp gì không?

- Thật ra trước mắt thì chưa cần, chỉ có điều nhân thủ trong thành dù gì vẫn chưa đủ.

Triệu Phúc Kim do dự!

Nàng trầm ngâm thật lâu rồi tháo khối ngọc bội bên hông, nhân lúc không ai chú ý thì nhét vào tay Ngọc Doãn.

Khuôn mặt xinh đẹp hơi nóng lên, tim nảy loạn như con nai nhỏ, nếu không phải là bất đắc dĩ nàng sẽ không làm những chuyện lỗ mãng như này.

- Nếu Tiểu Ất cần trợ giúp, có thể đến Thị vệ thân quân Mã Quân tư ở thành nam tìm Chỉ huy sứ tên là Hô Diên Chước.

Người này vốn là hậu nhân danh môn. Không ngờ sau này lại theo đám người Tống Giang, tứ ngược Kinh Đông. Sau khi Tống Giang chiêu an, a cậu ta vốn muốn giết hắn, lúc ấy ta nghĩ hắn là hậu nhân danh môn, nhất thời hồ đồ đi theo kẻ tặc, nên không đành lòng, đã ở trước mặt Đạo Quân xin tha cho hắn mới coi như giữ được tính mạng. Từ đó về sau, hắn vẫn làm việc ở Mã Quân Tư.

Người này võ nghệ cao cường, binh pháp xuất chúng... Khi nào Tiểu Ất cần hắn hỗ trợ thì cầm ngọc bội này đi Mã quân tư tìm hắn, quả quyết hắn sẽ không cự tuyệt.

Hô Diên Chước?

Ngọc Doãn lập tức ngây ngẩn cả người!

Cái tên này sao nghe mà tai nóng lên vậy. Hô Diên Chước chẳng phải là nhân vật trong một trăm lẻ tám Lương Sơn Bạc sao?

Ba mươi sáu tặc lớn Kinh Đông rốt cuộc là còn có bao nhiêu người?

Ngọc Doãn đến hiện tại cũng không rõ, nghe nói Lý Nhược Thủy từng sáng tác một bài văn, ghi lại những người liên quan, nhưng quan hệ giữa Ngọc Doãn và Lý Nhược Thủy căng thẳng, chứ đừng nói chi là có vinh dự đọc được tác phẩm của hắn ta. Thế cho nên đến hiện tại, ba mươi sáu tặc lớn kia rốt cuộc bao nhiêu người còn sống, hắn trước sau không rõ ràng. Hắn chỉ biết chỉ có một Lỗ Trí Thâm mà thôi. Vấn đề là Lỗ Trí Thâm tựa hồ đối với việc đã qua thì không muốn nhắc tới nữa, nên Ngọc Doãn cũng không hỏi cụ thể.

Mà nay, rốt cục lại biết thêm một người, hơn nữa là một nhân vật nổi tiếng.

Trong lúc nhất thời, hắn quên mất ngọc bội kia là vật bên người của Triệu Phúc Kim, chẳng nói hai lời mà cất ngay vào ngực.

Triệu Phúc Kim lập tức mặt đỏ bừng.

- Vốn tưởng rằng Tiểu Ất là một chính nhân quân tử, nào ngờ cũng là người lỗ mãng....

Dứt lời, nàng quay ngoắt người bỏ đi.

Lúc này Ngọc Doãn mới bừng tỉnh, ngọc bội là vật bên người nữ nhân, hắn lại cất vào ngực, chẳng phải là da thịt thân cận sao?

Hắn định mở miệng giải thích không ngờ lại có người bước đến đây.

- Ngọc chỉ huy nén bi thương!

Ngọc Doãn đành phải dừng bước nhìn, đó là Hoàng Tiềm Thiện, môn hạ trung thư Thị lang mới nhậm chức.

Hoàng Tiềm Thiện tuổi không lớn lắm, thậm chí còn nhỏ hơn Ngọc Doãn vài tuổi, người Ninh Hóa Đinh Châu, chính là Ninh Hóa Phúc Kiến đời sau.



Người này là xuất thân khoa cử chính quy, rất được Triệu Hoàn tín nhiệm.

Triệu Hoàn vừa đăng cơ, liền phong Hoàng Tiềm Thiện làm môn hạ trung thư Thị lang, có thể nói thân với vua.

Ngọc Doãn cũng là phái của Đông Cung, ít nhất ở trong mắt nhiều người, hắn là người của Thái Tử Triệu Hoàn. Tuy nhiên so sánh với Hoàng Tiềm Thiện thì đúng là cách biệt một trời. Chỉ nhìn chức quan này là có thể nhìn ra manh mối, nếu Ngọc Doãn không được Thái Tử Triệu Kham yêu thích thì chỉ sợ cũng sẽ không có thành tựu ngày hôm nay.

Hoàng Tiềm Thiện hôm nay đến là đại diện cho Triệu Hoàn.

Ở bên cạnh y còn có một lão già xem tuổi chừng hơn sáu mươi, râu tóc xám trắng, cao lớn tráng kiện, chỉ có điều mặc áo vải mộc mạc, nhìn có chút nghèo túng trên mặt lộ vài phần mệt mỏi, như là đường xa đến.

Chợt nhìn, Ngọc Doãn còn tưởng rằng lão già kia là quản gia của Hoàng Tiềm Thiện, cho nên cũng không quá để ý.

- Hoàng Thị Lang có lòng.

- Ôi, Diễn Sơn tiên sinh mất đi thật sự là tổn thất của triều đình.

Sau khi Quan gia nghe tin cũng vô cùng đau lòng, vốn đích thân tiến đến nhưng không ngờ việc trong cung quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể đến được.

- Nếu thúc tổ dưới suối vàng biết chắc sẽ muôn vàn cảm kích.

- Tiểu Ất đừng quá câu nệ, ta và ngươi dù gì cũng là môn hạ Quan gia, tuy nói đường đi khác nhau, nhưng cũng cần tương trợ lẫn nhau. Nào nào, ta giới thiệu cho ngươi một người, đây là Thông Phán Ba Châu Tông Trạch! Quan gia có ý điều từ Ba Châu đến, hôm nay vừa tới Đông Kinh chưa quá hai ngày đã muốn tiến cung diện tấu, nghe nói Diễn Sơn tiên sinh bệnh chết, ông có ý muốn dẫn ta tới bái tế.

Ngọc Doãn giật nảy mình toàn thân lạnh toát.

Tông Trạch?

Lão già trước mặt không ngờ là Tông Trạch?

Nói thật, vừa rồi Ngọc Doãn thật sự là không ngờ đến thân phận của lão già kia, trong lúc nhất thời chỉ biết trợn mắt há mồm.

Đã thấy Tông Trạch bước nhanh lên trước, chắp tay:

- Tông Trạch năm Thiên Hữu thứ 6 đồng tiến sĩ xuất thân, từng được Diễn Sơn tiên sinh dạy bảo, đến nay mãi không quên. Ta vốn định thừa dịp lần này hồi kinh bái kiến, không ngờ...Hôm nay tiến đến, Tông mỗ có hai chuyện, thứ nhất là bái tế Diễn Sơn tiên sinh, thứ hai là nói lời cảm tạ Tiểu Ất ngươi, nếu không có ngươi đề cử Tông mỗ trước mặt Thái tử, chỉ sợ cuộc đời này khó có cơ hội về kinh.

- Hả?

Ngọc Doãn trợn mắt há hốc mồm.

Ta từng đề cập lão trước mặt Thái tử sao?

Ta còn chưa từng gặp Triệu Hoàn nữa là..

Tuy nhiên hắn lập tức bừng tỉnh, Thái tử mà Tông Trạch nhắc đến chỉ sợ không phải là Triệu Hoàn, mà là Hoàng Thái Tôn Triệu Kham trước đây.

Triệu Hoàn sau khi lên ngôi đã lập tức lập Triệu Kham làm Thái tử.

Cho nên Thái tử từ trong miệng Tông Trạch chính là Triệu Kham. Nhưng vấn đề là, Ngọc Doãn thật sự nghĩ không ra hắn từng đề cập Tông Trạch trước mặt Triệu Kham khi nào.

Nhưng mặc kệ như thế nào, đối mặt với một vị lão tướng quân Thiết cốt này, trong thâm tâm Ngọc Doãn vẫn luôn tràn ngập sự kính nể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tống Thì Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook