Chương 273: Nam Nha (1)
Canh Tân
02/10/2013
Huynh đệ Lý Nhược Thủy?
Ngọc Doãn kinh ngạc khó hiểu nhìn Hoàng Thường.
Lý Nhược Thủy, đời sau gọi là trung thần ái quốc “Nam Triều nhất nhân”, sao Hoàng Thường lại nói phải “cẩn thận”?
Dường như nhận ra tâm tư Ngọc Doãn, Hoàng Thường mỉm cười.
- Ta không nói phẩm hạnh của huynh đệ Lý Nhược Thủy không tốt.
Mà ngược lại, Lý Nhược Thủy là một người có tính cách cương liệt ngay thẳng, hiền lương. Nhưng chớ quên, hắn là quan viên trong triều, là tiến sĩ Trường Thái học, sau lưng hắn còn có rất nhiều người, có thể không càn để tâm những người này nhưng cũng không thể khinh thường được.
Tuần san của ngươi nếu không có lực ảnh hưởng gì thì không sao.
Nhưng ba kỳ tuần san của ngươi phát ra đã phát sinh tác dụng không nhỏ. Kỳ thứ nhất ngươi nói về sự uy hiếp của người Nữ Trực, kỳ thứ hai thì viết về An Lộc Sơn, ám chỉ Quách Dược Sư; kỳ thứ ba thì nói về quốc sự Tây Hạ, được phố xá đón nhận, trò mèo của ngươi có lẽ giấu người khác được, nhưng sao có thể giấu được đám người Lý Nhược Thủy? Chỉ sợ tuần san này của ngươi hiện giờ đã bị người ta nhòm ngó rồi, chỉ có điều trước mắt tất cả mọi người đều đang để ý đến nên Lý Nhược Thủy chưa động thủ mà thôi.
Nếu tuần san của ngươi kéo dài nữa, sớm muộn gì cũng bị người ta lấy mất.
Trong kỳ thứ ba này, bài viết của Lý Nhược Thủy thật ra là đang thử dò xét.
Hiện tại ngươi bản thân không có công danh, càng không có chỗ dựa vững chắc, chỉ dựa vào vài người như Chu Huyến, Cao Nghiê Khanh thì cũng chưa thể đủ vững chắc. Nếu những đại nhân vật trong triều muốn ra tay, ta cho ngươi biết, Cao Nghiêu Khanh cũng tuyệt đối không làm gì được.
Mà những người Lý Nhược Thủy cũng sẽ không ngồi yên để xem, mà sẽ nắm giữ kẻ đồ tể phố phường ngươi trong tay. Đến lúc đó hai bên nếu thật sự tranh đoạt Tuần san này, Chu Huyến có thể đứng vững, nhưng còn ngươi...Quân tử nếu có thủ đoạn thì còn ác độc hơn, đáng sợ hơn cả tiểu nhân. Cho nên, ta muốn ngươi lưu ý huynh đệ Lý Nhược Thủy kia.
Lý Nhược Thủy, Lý Nhược Hư là quân tử sao?
Đáp án hẳn không thể nghi ngờ.
Nhưng Lý Nhược Hư là một quân tử, sao lúc trước lại loại bỏ Ngọc Doãn hắn ra ngoài.
Những người này khi giở thủ đoạn dù là quang minh chính đại nhưng cũng vô cùng ngoan độc.
Dù gì cũng xuất phát từ xuất thân. Đột nhiên Ngọc Doãn phát hiện ra, mình đã suy nghĩ sự việc quá đơn giản rồi.
Nếu không phải có Hoàng Thường nhắc nhở, Ngọc Doãn hắn vẫn đang mơ hồ, có lẽ đến cuối cùng bị đám người Lý Nhược Thủy này lừa gạt, nhưng lại làm như đang mang ơn cho người khác. Ngẫm nghĩ những lời Hoàng Thường nói, Ngọc Doãn toát mồ hôi lanh.
Hắn hít sâu một hơi, chắp tay với Hoàng Thường:
- Tiểu Ất sẽ ghi nhớ kỹ lời dạy bảo hôm nay của Thúc tổ.
***
Một ngày trôi qua như vậy.
Cuộc sống của Ngọc Doãn bận rộn và phong phú.
Mỗi sáng sớm hắn đến lò mổ Liền Kiều luyện công, rồi sau đó đến Quan Âm Viện luận bàn với Lỗ Trí Thâm, tăng mạnh công lực tự thân.
Buổi chiều sẽ đến Hạ Kiều Viên dạy Hoàng Kham học đàn, thỉnh thoảng đến tòa soạn hỏi han tình hình của Tuần san.
Sau khi Tuần san Thời đại Đại Tống liên tục phát hành thì dần dần tốt lên.
Mỗi kỳ miễn phí được tặng đã đến số lượng vạn bản. Theo như lời Ngọc Doãn nói, trước tiên tặng báo chí là tạo nên thói quen đọc báo cho dân chúng, bao gồm cả quan lại quyền quý trong triều. Mà quá trình này tất nhiên kéo dài một chút, dự định sẽ kéo dài đến cuối năm. Trong chuyện này chắc chắn phải gánh vác chi phí cần thiết, tính toán cũng là con số kinh người.
Cũng may, chi phí quảng cáo mỗi kỳ đủ để gánh vác chi phí này.
Sáu kỳ phát hành chi tiêu đã đạt hơn sáu nghìn quan, gần bảy ngàn quan, trong đó quảng cáo thu vào lại hơn tám ngàn quan, chẳng những đảm bảo chi tiêu hậu kỳ, còn tạo ra lợi nhuận không nhỏ, cũng khiến cho đám người Cao Nghiêu Khanh yên lòng.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không cần tiếp tục đầu tư tiền vốn nữa.
Dựa theo xu thế lợi nhuận hiện nay, đến cuối năm mọi người mới có thể thu được mấy ngàn tiền lời.
Điều này cũng làm cho Lý Dật Phong không thể không thừa nhận, Tuần san Thời Đại Đại Tống quả thật là công cụ tạo ra tiền, chỉ có điều từ lúc Tuần san liên tục phát hành, dường như trong phố xá cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng một số ít tờ báo nhỏ. Chẳng qua những tờ báo nhỏ này trong thời gian ngắn vẫn chưa tạo nên ảnh hưởng đối với Tuần san. Dù sao, không phải là ai cũng có thể đầu tư hiệu quả mấy ngàn quan vào việc này.
Chắc chắn không lâu những tờ báo nhỏ này sẽ đóng cửa, còn muốn thật sự tồn tại thì phải là báo chí có thực lực, có bối cảnh. Mà nay báo chí này mới có khả năng là đối thủ của Tuần san.
Tuy nhiên trước mắt nhất định phải đảm bảo Tuần san giữ vững sức hút ở thị trường.
Sau khi bàn luận với đám người Lý Dật Phong, Ngọc Doãn đã quyết định bắt đầu từ tháng mười, mỗi kỳ sẽ in ấn hai vạn bản, đến tháng mười hai sẽ gia tăng lên ba vạn bản. Thông qua việc liên tục đưa tặng miễn phí, đã bồi dưỡng tính ỷ lại của mọi người đối với Tuần San.
Đồng thời còn gia tăng nhân sự, rút ngắn chu kỳ Tuần san.
Hiện tại là bảy ngày một kỳ, thì đến tháng mười hai sẽ đổi thành ba này một kỳ thậm chí sẽ là hai ngày một kỳ.
Đối với kế hoạch điên cuồng như thế của Ngọc Doãn, đám người Lý Dật Phong không chút nào phản đối, mà còn nảy sinh sự hưng phấn khó hiểu.
Đầu tháng chín, được sự giới thiệu của Lý Nhược Hư, tòa soạn đã thêm một người trợ giúp.
Người này tên là Chu Mộng Thuyết, dường như có chút danh khí, ngay cả đám người Lý Dật Phong cũng rất kính trọng y.
Người này là một điển hình phái chủ chiến.
Tại hai kỳ báo liên tiếp, y đã liên tục trình bày tư tưởng chủ chiến với người Nữ Trực.
Nếu ở thời hậu thế, Chu Mộng Thuyết này hẳn là nhân vật phía chủ chiến, ngôn ngữ sắc bén, cách nghĩ cũng vô cùng rõ ràng, quan điểm lại vô cùng cấp tiến. Thế cho nên Ngọc Doãn không thể không vài lần thảo luận với y, hy vọng y có thể chú ý dùng từ một chút.
Dù sao lúc này Tuần san còn rất non trẻ.
Mà trong mắt những đại nhân vật trong triều thì Tuần san chẳng khác gì con kiến, nói bóp chết có thể bóp chết ngay.
Ngọc Doãn thậm chí có ý muốn sa thải Chu Mộng Thuyết, tuy nhiên Lý Dật Phong lại kiên quyết phản đối.
Nhưng bởi vậy mà Ngộc Doãn càng thêm cảnh giác với Chu Mộng Thuyết.
Sau này hắn lại nghe nói Chu Mộng Thuyết là con trai của Chu Tiểu Hồng liền đích thân đến nhà thăm hỏi Chu Tiểu Hồng.
Dưới sự hòa giải của Chu Tiểu Hồng, Chu Mộng Thuyết mới đồng ý sẽ chú ý từ ngữ, không dùng ngôn ngữ kịch liệt nữa.
Chu Mộng Thuyết là chi sĩ sớm nhất nhận thức được tai họa ngầm trong triều đình, đồng thời cũng là người sớm nhất cảnh giác người Nữ Trực. Đáng tiếc, y đắc tội đám người Đồng Quán, kết quả bị lưu đày ở Trì Châu nhiều năm, vừa mới được trở về.
Đối với một người như vậy, Ngọc Doãn vô cùng kính nể.
Chỉ có điều đường đi của y với Ngọc Doãn khác nhau, Chu Mộng Thuyết đem tất cả hy vọng ký thác trên người Hoàng đế Huy Tông.
- Mà nay trong triều gian thần hoành hành.
Quan gia bị đám gian thần này che mắt, không có chủ ý gì. Chỉ cần Quan gia có thể tỉnh táo, thì bọn gian thần đó sẽ không làm gì được. Đến lúc đó, Quan gia sẽ lại anh minh sáng suốt trên triều đình, sao có thể để bọn gian thần kia kiêu ngạo?
Cũng không thể nói Chu Mộng Thuyết là sai.
Chỉ có điều y đem tất cả hy vọng ký thác lên người một người thì không khỏi có chút nực cười.
Đúng vậy, Hoàng đế Huy Tông cầm kỳ thư họa vô cùng tinh thông, là một số ít Hoàng đế danh sĩ. Vấn đề là, nếu ông chỉ là danh sĩ thì thôi, nhưng nếu dùng tập tính danh sĩ kia vào trong triều đình, thì sẽ gây rung chuyển thế nào?
Người này cũng không phải là minh quân.
Nhưng đây cũng là bệnh chung của thời đại này: Đem tất cả hy vọng ký thác lên người hoàng đế.
Chu Mộng Thuyết như thế, ngày sau Nhạc Phi chẳng phải cũng thế sao?
Chẳng lẽ Hoàng đế Huy Tông không biết sự uy hiếp của người Nữ Trực sao?
Ông ta biết rõ!
Chẳng qua ông ta lại không muốn thừa nhận.
Bởi vì, người Nữ Trực kiêu ngạo có thể nói là một tay ông thúc đẩy nên.
Chỉ có điều những lời này, Ngọc Doãn không thể nào thảo luận với Chu Mộng Thuyết được.
Nếu nói thật ra, chỉ sợ không đến hôm sau thì đầu Ngọc Doãn hắn đã rơi xuống đất rồi.
Cho nên, Ngọc Doãn chỉ có thể chờ đợi Chu Mộng Thuyết dùng từ ngữ ôn hòa hơn, đồng thời hắn cũng cố gắng ở trong phố xá nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác đối với người Nữ Trực. Tóm lại bài viết của Chu Mộng Thuyết phần lớn là lưu truyền trong phạm vi nhỏ.
Thái Học Sinh, Quốc Tử Giám, còn có những nhóm sĩ phu khi nhắc đến đều là “Cường Hạng Chu Tam Lang lại đã trở lại”. Chỉ như thế mà Ngọc Doãn và Trần Đông chủ trì 'Ngọc Đông kể chuyện lịch sử " lại có danh vọng rất cao trong dân gian. Gần như kỳ nào “'Ngọc Đông kể chuyện lịch sử' xuất bản, thì sẽ trở thành chủ đề mọi người thảo luận không ngớt trong các quán trà khách điếm.
Bên trong tòa soạn dường như xuất hiện hai hệ thống.
Một là đám người Cao Nghiêu Khanh, Lý Dật Phong, Chu Mộng Thuyết cầm đầu, chủ trương gia tăng chính san.
Cái bọn họ nhằm vào là quần thể, chủ yếu lấy sĩ phu cầm đầu tinh anh là việc chính, cho nên bài viết tinh tế, dùng từ sang đẹp.
Mà hệ thống còn lại là Chu Huyến và Ngọc Doãn.
Bọn hắn chủ yếu duy trì tỉ lệ phụ bản, thảo luận phần lớn là những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, các câu chuyện xưa trong phố xá, nhằm vào những người buôn bán nhỏ. Song phương tuy rằng khác biệt rất nhiều nhưng lại không xuất hiện xung đột quá lớn.
Tuy nhiên Ngọc Doãn biết xung đột này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, chẳng qua là thời cơ chưa chín muồi mà thôi.
Điều mà Hoàng Thường nhắc nhở đã dần dần lộ manh mối, Lý Nhược Thủy thông qua những bài văn phát biểu trên tuần san mà tạo nên đủ lực ảnh hưởng, nhưng tình huống trước mắt, bọn họ vẫn chưa nắm chắc tuần san, cho nên vẫn chưa dùng thủ đoạn khác.
Ngọc Doãn cũng chỉ có thể trong bóng tối không ngừng tăng mạnh lực lượng của mình.
Với sự dẫn đầu của Trần Đông, một số ít Thái học sin nghèo khó đang đi theo Ngọc Doãn, tạo nên một vòng lớn.
Nếu như trước đó, Ngọc Doãn muốn tụ hợp những người này cũng không dễ dàng.
Nhưng mà nay, hắn theo Hoàng Thường coi như là có xuất thân. Tuy rằng chưa được công danh gì nhưng xuất thân này đã được khá nhiều người thừa nhận. Ít nhất những người Trần Đông, Trương Trạch Đoan vô cùng kính trọng Ngọc Doãn.
Điều khiến Ngọc Doãn cảm thấy kỳ quái vẫn là Chu Huyến.
Theo lý mà nói, Chu Huyến hẳn đứng về phe Lý Dật Phong mới đúng, dù sao cũng là con cháu quan lại, lại là bạn tốt cũng trường.
Nhưng giữa đám người Ngọc Doãn và Lý Dật Phong, Chu Huyến lại lựa chọn đứng về phía Ngọc Doãn.
Mà tâm tư Ngọc Doãn cũng muốn lôi kéo Chu Huyến, không ngờ hắn ta lại đi theo mình. Nhưng vì sao? Vì sao Chu Huyến lại đứng về phía hắn? Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn cảm thấy nghi hoặc, đồng thời còn thấy phức tạp.
- Chu thị ta nhìn bề ngoài thì có vẻ nở mày nở mặt lắm, còn ta thân là con cháu Chu thị hẳn là phải tiêu dao khoát hoạt.
Có điều, đại gia tộc chịu bao khổ đắng, người ngoài sao hiểu được?
Ngọc Doãn kinh ngạc khó hiểu nhìn Hoàng Thường.
Lý Nhược Thủy, đời sau gọi là trung thần ái quốc “Nam Triều nhất nhân”, sao Hoàng Thường lại nói phải “cẩn thận”?
Dường như nhận ra tâm tư Ngọc Doãn, Hoàng Thường mỉm cười.
- Ta không nói phẩm hạnh của huynh đệ Lý Nhược Thủy không tốt.
Mà ngược lại, Lý Nhược Thủy là một người có tính cách cương liệt ngay thẳng, hiền lương. Nhưng chớ quên, hắn là quan viên trong triều, là tiến sĩ Trường Thái học, sau lưng hắn còn có rất nhiều người, có thể không càn để tâm những người này nhưng cũng không thể khinh thường được.
Tuần san của ngươi nếu không có lực ảnh hưởng gì thì không sao.
Nhưng ba kỳ tuần san của ngươi phát ra đã phát sinh tác dụng không nhỏ. Kỳ thứ nhất ngươi nói về sự uy hiếp của người Nữ Trực, kỳ thứ hai thì viết về An Lộc Sơn, ám chỉ Quách Dược Sư; kỳ thứ ba thì nói về quốc sự Tây Hạ, được phố xá đón nhận, trò mèo của ngươi có lẽ giấu người khác được, nhưng sao có thể giấu được đám người Lý Nhược Thủy? Chỉ sợ tuần san này của ngươi hiện giờ đã bị người ta nhòm ngó rồi, chỉ có điều trước mắt tất cả mọi người đều đang để ý đến nên Lý Nhược Thủy chưa động thủ mà thôi.
Nếu tuần san của ngươi kéo dài nữa, sớm muộn gì cũng bị người ta lấy mất.
Trong kỳ thứ ba này, bài viết của Lý Nhược Thủy thật ra là đang thử dò xét.
Hiện tại ngươi bản thân không có công danh, càng không có chỗ dựa vững chắc, chỉ dựa vào vài người như Chu Huyến, Cao Nghiê Khanh thì cũng chưa thể đủ vững chắc. Nếu những đại nhân vật trong triều muốn ra tay, ta cho ngươi biết, Cao Nghiêu Khanh cũng tuyệt đối không làm gì được.
Mà những người Lý Nhược Thủy cũng sẽ không ngồi yên để xem, mà sẽ nắm giữ kẻ đồ tể phố phường ngươi trong tay. Đến lúc đó hai bên nếu thật sự tranh đoạt Tuần san này, Chu Huyến có thể đứng vững, nhưng còn ngươi...Quân tử nếu có thủ đoạn thì còn ác độc hơn, đáng sợ hơn cả tiểu nhân. Cho nên, ta muốn ngươi lưu ý huynh đệ Lý Nhược Thủy kia.
Lý Nhược Thủy, Lý Nhược Hư là quân tử sao?
Đáp án hẳn không thể nghi ngờ.
Nhưng Lý Nhược Hư là một quân tử, sao lúc trước lại loại bỏ Ngọc Doãn hắn ra ngoài.
Những người này khi giở thủ đoạn dù là quang minh chính đại nhưng cũng vô cùng ngoan độc.
Dù gì cũng xuất phát từ xuất thân. Đột nhiên Ngọc Doãn phát hiện ra, mình đã suy nghĩ sự việc quá đơn giản rồi.
Nếu không phải có Hoàng Thường nhắc nhở, Ngọc Doãn hắn vẫn đang mơ hồ, có lẽ đến cuối cùng bị đám người Lý Nhược Thủy này lừa gạt, nhưng lại làm như đang mang ơn cho người khác. Ngẫm nghĩ những lời Hoàng Thường nói, Ngọc Doãn toát mồ hôi lanh.
Hắn hít sâu một hơi, chắp tay với Hoàng Thường:
- Tiểu Ất sẽ ghi nhớ kỹ lời dạy bảo hôm nay của Thúc tổ.
***
Một ngày trôi qua như vậy.
Cuộc sống của Ngọc Doãn bận rộn và phong phú.
Mỗi sáng sớm hắn đến lò mổ Liền Kiều luyện công, rồi sau đó đến Quan Âm Viện luận bàn với Lỗ Trí Thâm, tăng mạnh công lực tự thân.
Buổi chiều sẽ đến Hạ Kiều Viên dạy Hoàng Kham học đàn, thỉnh thoảng đến tòa soạn hỏi han tình hình của Tuần san.
Sau khi Tuần san Thời đại Đại Tống liên tục phát hành thì dần dần tốt lên.
Mỗi kỳ miễn phí được tặng đã đến số lượng vạn bản. Theo như lời Ngọc Doãn nói, trước tiên tặng báo chí là tạo nên thói quen đọc báo cho dân chúng, bao gồm cả quan lại quyền quý trong triều. Mà quá trình này tất nhiên kéo dài một chút, dự định sẽ kéo dài đến cuối năm. Trong chuyện này chắc chắn phải gánh vác chi phí cần thiết, tính toán cũng là con số kinh người.
Cũng may, chi phí quảng cáo mỗi kỳ đủ để gánh vác chi phí này.
Sáu kỳ phát hành chi tiêu đã đạt hơn sáu nghìn quan, gần bảy ngàn quan, trong đó quảng cáo thu vào lại hơn tám ngàn quan, chẳng những đảm bảo chi tiêu hậu kỳ, còn tạo ra lợi nhuận không nhỏ, cũng khiến cho đám người Cao Nghiêu Khanh yên lòng.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không cần tiếp tục đầu tư tiền vốn nữa.
Dựa theo xu thế lợi nhuận hiện nay, đến cuối năm mọi người mới có thể thu được mấy ngàn tiền lời.
Điều này cũng làm cho Lý Dật Phong không thể không thừa nhận, Tuần san Thời Đại Đại Tống quả thật là công cụ tạo ra tiền, chỉ có điều từ lúc Tuần san liên tục phát hành, dường như trong phố xá cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng một số ít tờ báo nhỏ. Chẳng qua những tờ báo nhỏ này trong thời gian ngắn vẫn chưa tạo nên ảnh hưởng đối với Tuần san. Dù sao, không phải là ai cũng có thể đầu tư hiệu quả mấy ngàn quan vào việc này.
Chắc chắn không lâu những tờ báo nhỏ này sẽ đóng cửa, còn muốn thật sự tồn tại thì phải là báo chí có thực lực, có bối cảnh. Mà nay báo chí này mới có khả năng là đối thủ của Tuần san.
Tuy nhiên trước mắt nhất định phải đảm bảo Tuần san giữ vững sức hút ở thị trường.
Sau khi bàn luận với đám người Lý Dật Phong, Ngọc Doãn đã quyết định bắt đầu từ tháng mười, mỗi kỳ sẽ in ấn hai vạn bản, đến tháng mười hai sẽ gia tăng lên ba vạn bản. Thông qua việc liên tục đưa tặng miễn phí, đã bồi dưỡng tính ỷ lại của mọi người đối với Tuần San.
Đồng thời còn gia tăng nhân sự, rút ngắn chu kỳ Tuần san.
Hiện tại là bảy ngày một kỳ, thì đến tháng mười hai sẽ đổi thành ba này một kỳ thậm chí sẽ là hai ngày một kỳ.
Đối với kế hoạch điên cuồng như thế của Ngọc Doãn, đám người Lý Dật Phong không chút nào phản đối, mà còn nảy sinh sự hưng phấn khó hiểu.
Đầu tháng chín, được sự giới thiệu của Lý Nhược Hư, tòa soạn đã thêm một người trợ giúp.
Người này tên là Chu Mộng Thuyết, dường như có chút danh khí, ngay cả đám người Lý Dật Phong cũng rất kính trọng y.
Người này là một điển hình phái chủ chiến.
Tại hai kỳ báo liên tiếp, y đã liên tục trình bày tư tưởng chủ chiến với người Nữ Trực.
Nếu ở thời hậu thế, Chu Mộng Thuyết này hẳn là nhân vật phía chủ chiến, ngôn ngữ sắc bén, cách nghĩ cũng vô cùng rõ ràng, quan điểm lại vô cùng cấp tiến. Thế cho nên Ngọc Doãn không thể không vài lần thảo luận với y, hy vọng y có thể chú ý dùng từ một chút.
Dù sao lúc này Tuần san còn rất non trẻ.
Mà trong mắt những đại nhân vật trong triều thì Tuần san chẳng khác gì con kiến, nói bóp chết có thể bóp chết ngay.
Ngọc Doãn thậm chí có ý muốn sa thải Chu Mộng Thuyết, tuy nhiên Lý Dật Phong lại kiên quyết phản đối.
Nhưng bởi vậy mà Ngộc Doãn càng thêm cảnh giác với Chu Mộng Thuyết.
Sau này hắn lại nghe nói Chu Mộng Thuyết là con trai của Chu Tiểu Hồng liền đích thân đến nhà thăm hỏi Chu Tiểu Hồng.
Dưới sự hòa giải của Chu Tiểu Hồng, Chu Mộng Thuyết mới đồng ý sẽ chú ý từ ngữ, không dùng ngôn ngữ kịch liệt nữa.
Chu Mộng Thuyết là chi sĩ sớm nhất nhận thức được tai họa ngầm trong triều đình, đồng thời cũng là người sớm nhất cảnh giác người Nữ Trực. Đáng tiếc, y đắc tội đám người Đồng Quán, kết quả bị lưu đày ở Trì Châu nhiều năm, vừa mới được trở về.
Đối với một người như vậy, Ngọc Doãn vô cùng kính nể.
Chỉ có điều đường đi của y với Ngọc Doãn khác nhau, Chu Mộng Thuyết đem tất cả hy vọng ký thác trên người Hoàng đế Huy Tông.
- Mà nay trong triều gian thần hoành hành.
Quan gia bị đám gian thần này che mắt, không có chủ ý gì. Chỉ cần Quan gia có thể tỉnh táo, thì bọn gian thần đó sẽ không làm gì được. Đến lúc đó, Quan gia sẽ lại anh minh sáng suốt trên triều đình, sao có thể để bọn gian thần kia kiêu ngạo?
Cũng không thể nói Chu Mộng Thuyết là sai.
Chỉ có điều y đem tất cả hy vọng ký thác lên người một người thì không khỏi có chút nực cười.
Đúng vậy, Hoàng đế Huy Tông cầm kỳ thư họa vô cùng tinh thông, là một số ít Hoàng đế danh sĩ. Vấn đề là, nếu ông chỉ là danh sĩ thì thôi, nhưng nếu dùng tập tính danh sĩ kia vào trong triều đình, thì sẽ gây rung chuyển thế nào?
Người này cũng không phải là minh quân.
Nhưng đây cũng là bệnh chung của thời đại này: Đem tất cả hy vọng ký thác lên người hoàng đế.
Chu Mộng Thuyết như thế, ngày sau Nhạc Phi chẳng phải cũng thế sao?
Chẳng lẽ Hoàng đế Huy Tông không biết sự uy hiếp của người Nữ Trực sao?
Ông ta biết rõ!
Chẳng qua ông ta lại không muốn thừa nhận.
Bởi vì, người Nữ Trực kiêu ngạo có thể nói là một tay ông thúc đẩy nên.
Chỉ có điều những lời này, Ngọc Doãn không thể nào thảo luận với Chu Mộng Thuyết được.
Nếu nói thật ra, chỉ sợ không đến hôm sau thì đầu Ngọc Doãn hắn đã rơi xuống đất rồi.
Cho nên, Ngọc Doãn chỉ có thể chờ đợi Chu Mộng Thuyết dùng từ ngữ ôn hòa hơn, đồng thời hắn cũng cố gắng ở trong phố xá nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác đối với người Nữ Trực. Tóm lại bài viết của Chu Mộng Thuyết phần lớn là lưu truyền trong phạm vi nhỏ.
Thái Học Sinh, Quốc Tử Giám, còn có những nhóm sĩ phu khi nhắc đến đều là “Cường Hạng Chu Tam Lang lại đã trở lại”. Chỉ như thế mà Ngọc Doãn và Trần Đông chủ trì 'Ngọc Đông kể chuyện lịch sử " lại có danh vọng rất cao trong dân gian. Gần như kỳ nào “'Ngọc Đông kể chuyện lịch sử' xuất bản, thì sẽ trở thành chủ đề mọi người thảo luận không ngớt trong các quán trà khách điếm.
Bên trong tòa soạn dường như xuất hiện hai hệ thống.
Một là đám người Cao Nghiêu Khanh, Lý Dật Phong, Chu Mộng Thuyết cầm đầu, chủ trương gia tăng chính san.
Cái bọn họ nhằm vào là quần thể, chủ yếu lấy sĩ phu cầm đầu tinh anh là việc chính, cho nên bài viết tinh tế, dùng từ sang đẹp.
Mà hệ thống còn lại là Chu Huyến và Ngọc Doãn.
Bọn hắn chủ yếu duy trì tỉ lệ phụ bản, thảo luận phần lớn là những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, các câu chuyện xưa trong phố xá, nhằm vào những người buôn bán nhỏ. Song phương tuy rằng khác biệt rất nhiều nhưng lại không xuất hiện xung đột quá lớn.
Tuy nhiên Ngọc Doãn biết xung đột này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, chẳng qua là thời cơ chưa chín muồi mà thôi.
Điều mà Hoàng Thường nhắc nhở đã dần dần lộ manh mối, Lý Nhược Thủy thông qua những bài văn phát biểu trên tuần san mà tạo nên đủ lực ảnh hưởng, nhưng tình huống trước mắt, bọn họ vẫn chưa nắm chắc tuần san, cho nên vẫn chưa dùng thủ đoạn khác.
Ngọc Doãn cũng chỉ có thể trong bóng tối không ngừng tăng mạnh lực lượng của mình.
Với sự dẫn đầu của Trần Đông, một số ít Thái học sin nghèo khó đang đi theo Ngọc Doãn, tạo nên một vòng lớn.
Nếu như trước đó, Ngọc Doãn muốn tụ hợp những người này cũng không dễ dàng.
Nhưng mà nay, hắn theo Hoàng Thường coi như là có xuất thân. Tuy rằng chưa được công danh gì nhưng xuất thân này đã được khá nhiều người thừa nhận. Ít nhất những người Trần Đông, Trương Trạch Đoan vô cùng kính trọng Ngọc Doãn.
Điều khiến Ngọc Doãn cảm thấy kỳ quái vẫn là Chu Huyến.
Theo lý mà nói, Chu Huyến hẳn đứng về phe Lý Dật Phong mới đúng, dù sao cũng là con cháu quan lại, lại là bạn tốt cũng trường.
Nhưng giữa đám người Ngọc Doãn và Lý Dật Phong, Chu Huyến lại lựa chọn đứng về phía Ngọc Doãn.
Mà tâm tư Ngọc Doãn cũng muốn lôi kéo Chu Huyến, không ngờ hắn ta lại đi theo mình. Nhưng vì sao? Vì sao Chu Huyến lại đứng về phía hắn? Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn cảm thấy nghi hoặc, đồng thời còn thấy phức tạp.
- Chu thị ta nhìn bề ngoài thì có vẻ nở mày nở mặt lắm, còn ta thân là con cháu Chu thị hẳn là phải tiêu dao khoát hoạt.
Có điều, đại gia tộc chịu bao khổ đắng, người ngoài sao hiểu được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.