Chương 278: Tuyên giáo lang (2)
Canh Tân
02/10/2013
Ngọc Doãn vốn cảm thấy mình có không ít tiền, nhưng sau khi nghe An Đạo Toàn nói xong thì chợt cảm thấy mình thật sự là người cùng khổ.
Trong tay hắn vốn có hai ba bạc triệu, còn cấp cho Tô Xán mấy ngàn quan, mua đất một vạn quan.
Trong khoảng thời gian này, chi tiêu thật sự không nhỏ, vụn vặt cộng lại chỉ sợ chỉ còn hơn hai vạn quan. Dù là bán ra Âu Lộ Vong Cơ và Lương Tiêu thì Ngọc Doãn cũng thu được gần mười ngàn quan, nếu không thật sự là chống đỡ không nổi.
Lò mổ một tháng có thể thu vào hơn một ngàn quan, căn bản chống đỡ không nổi chi tiêu kiểu này.
Cho nên kết quả còn là phải chi tiêucủa số vốn ban đầu. Nhưng một tháng ba ngàn quan, cộng lại dù là ba mươi sáu ngàn quan, Ngọc Doãn liền cảm thấy có chút nhức đầu. Tuy nhiên, số tiền này thật sự không thể giảm bớt, về sau có thể cần dùng đến.
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, cắn răng nói:
- Ba nghìn quan thì ba nghìn quan.
Dù sao bên Thái Nguyên nếu giải quyết sự việc xong thì sẽ có mấy chục bạc triệu thu vào, chỉ có điều...
Ngọc Doãn bắt đầu mong mỏi Cao Sủng sớm ngày trở về Đông Kinh.
***
Đêm đó, Ngọc Doãn đi tới chỗ Hoàng Thường nghe giảng bài.
Chỉ là buổi tối hôm nay dường như Hoàng Thường không có cảm xúc nên lúc giảng bài có chút không tập trung.
Trước đây chưa từng xảy ra tình trạng đó khiến Ngọc Doãn có chút tò mò. Đợi khi Hoàng Thường giảng xong, hắn không kìm nổi hỏi:
- Thúc tổ, hôm nay hình như có tâm sự?
Hoàng Thường thở dài sâu kín, lẩm bẩm:
- Nuôi hổ thành họa, nuôi hổ thành họa mà!
- Thúc tổ, đã xảy ra chuyện gì?
- Sứ đoàn Lỗ tặc đến đây.
Ngọc Doãn ngẩy ra, nói:
- Cháu nghe người ta nói rồi, chỉ có điều không rõ ràng mục đích của bọn họ lắm.
Hoàng Thường nói:
- Còn mục đích gì khác chứ? Chính là đòi hỏi lợi ích từ Quan gia, có điều lúc này đây giọng điệu Lỗ tặc khá lớn, mở miệng là muốn Thái Nguyên, Trung Sơn, Hà Gian. Bọn chúng lần này tới là vì chuyện này. Mà đám người Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn, Trương Bang Xương thật đáng giận, lại đồng ý cắt nhường ba trấn. Chẳng lẽ bọn họ không biết một khi cắt nhường ba trấn này thì Đại Tống ta không còn đường sống nữa sao. Binh mã Lỗ tặc có thể tiến quân thần tốc, ẩm mã đại hà sao?
Ngọc Doãn lập tức ngây người!
Người Nữ Trực muốn Thái Nguyên, Trung Sơn và Hà Gian?
Đây dường như...
- Thúc tổ, Quan gia nói sao?
- Lần này giọng điệu Lỗ tặc cứng rắn, mạnh mẽ, mượn cớ nói trước đây Trương Giác bị Quan gia xử tử mà đòi lấy ba trấn để bồi thường.
Quan gia không hiểu chiến sự cung không sao, nhưng những người ở Xu Mật Viện chẳng lẽ không hiểu?
Lý Bá Kỷ và Tần Hội Chi ở trên triều đình đã tranh luận với đám người Phạm Tông Doãn, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được số đông. Quan gia cũng bởi vậy mà dường như có khuynh hướng cắt nhường ba trấn. Khi triều hội chấm dứt, cũng không cần tranh luận mà có kết quả, chẳng chút lạc quan gì.
Hoàng Thường nói xong lại thở dài, lộ vẻ chán chường.
Phạm Tông Doãn, Ngự Sử Đại Phu cũng rất kiên định phái đầu hàng.
Ngọc Doãn cũng mờ mịt có chút không biết làm sao.
Hắn ngồi ngốc ở đó nhìn Hoàng Thừa, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Chẳng phải còn có Lão Chủng Kinh Lược tướng công và Trương Thúc Dạ sao? Chẳng lẽ toàn bộ không khuyên được Quan gia?
- Trương Thúc Dạ...sao địch nổi đám người Lý Bang Ngạn được sủng ái?
Mà ngay cả Đồng Quán cũng nói Lỗ tặc thế lớn, không thể dùng cứng rắn, ngụ ý không muốn giao phong với Lỗ tặc. Ngươi cũng biết, Đồng Quán kia tổng lĩnh binh mã Hà Bắc, rất được Quan gia tin cậy. Ngay cả hắn cũng nói vậy, sao Quan gia không sợ chứ? Lần này sự việc trọng đại, đám người Lý Bá Kỷ lại liều hết tranh đấu, Quan gia mới hạ lệnh chiêu lão Chủng Kinh Lược tướng công trở về kinh sư thảo luận việc này. Có điều cả triều đều là những thanh âm nghị hòa, ông ta dù có đến cũng chưa chắc đã giải quyết được?
Trong lời nói của Hoàng Thường mang theo tia thất vọng và chán nản.
- Thôi, hôm nay ta không có lòng dạ nào mà giảng bài, dừng ở đây đi. Tiểu Ất và Đại Lang về trước, mấy ngày nữa không cần tới học, ta sợ không có tinh thần. Đợi việc này qua một thời gian nữa thì bắt đầu học tiếp
Ngọc Doãn biết lòng Hoàng Thừa đang rối.
Thật ra trong lòng hắn cũng đang loạn.
Hắn thi lễ với Hoàng Thừa, xem như buổi học đã kết thúc.
Ngọc Doãn đang định đứng dậy rời đi, lại nghe Hoàng Thường gọi hắn lại:
- Tiểu Ất, việc bổ thân cho ngươi, ta đã làm thỏa đáng rồi. Tuy nhiên bản thân ngươi không có công danh, cho nên chỉ có thể bổ thân làm thân phận Địch Công Lang, một hư chức bát phẩm.
- Ồ?
Ngọc Doãn nghe xong ngẩn ra.
Hoàng Thường đã sớm nói với hắn về chuyện ấm bổ thân phận, cho nên hắn cũng có chuẩn bị.
Có điều việc tới quá nhanh, mới một tháng đã xong rồi ư?
Dường như hiểu sự nghi hoặc của Ngọc Doãn, Hoàng Thường mỉm cười:
- Ngươi đừng cho rằng ta có lão hữu bản lĩnh lớn, thật ra việc này ta cũng chỉ ra chút sức, nhưng không ngờ nói với người đó việc này lại đồng ý đáp ứng ngay, nếu chỉ là ấm bổ, sợ cũng không có kết quả nhanh như vậy. Mấu chốt là đám người Lý Cương Lý Nhược Thủy đặc biệt tấu lên, cho nên không phí sức lực lắm. Có điều...Tiểu Ất ngươi phải cẩn thận, mà nay ngươi đã nhập sĩ, trong mắt một số người trên triều đình, chỉ sợ sau này khó mà có những ngày tháng yên bình.
Đáng tiếc ta bản lĩnh không nhiều, không giúp được ngươi mấy.
Nếu không sao lại muốn chuẩn bị cho ngươi một nơi để ngươi rời Đông Kinh, tránh mưa gió một chút chứ.
Tuần San Thời Đại Đại Tống kia của ngươi ảnh hưởng không nhỏ. Nghe nói ngay cả Quan gia cũng biết tờ báo này là của ngươi, trên triều đình cũng có nhiều tranh luận.
Ngọc Doãn có chút bối rối.
Trước tiên nói về Địch Công Lang gọi là Tuyên Giáo Lang, là một chức quan văn chính thức.
Năm Chính Hòa thứ sáu, Hoàng Đế Huy Tông bố trí cấp bậc văn võ quan lại, Địch Công Lang này đứng hàng thứ ba mươi bảy, thuộc loại cấp thất nhất.
Nhưng dù thế, muốn được chức Địch Công Lang này cũng không phải là chuyện dễ.
Hoặc là quan giai Địch Công Lang có thể đợi làm các chức quan Quân tuần phán quan, Tư Lý Tư pháp, Tư Hộ Tòng quân, chủ bộ, huyện úy...Nói cách khác, một khi có thân phận bổ ấm này, Ngọc Doãn đã không còn là tiểu dân thị tỉnh không có căn cơ nữa.
Đại Tống nhìn như là một thời đại bình đẳng.
Nhưng cũng phân chia cấp bậc cực kỳ nghiêm chặt.
Có thân phận bổ ấm, và không có thân phận bổ ấm hoàn toàn là hai cấp độ.
Ở trong quyển sách “Kê Lặc Thiên” của Trang Quý Dụ có ghi lại một câu chuyện xưa: Năm Thiệu Hưng thứ hai, huyện Khai Hóa Cù Châu có một người tên là Chu Mạn, đã được đặc tấu bổ danh làm Địch Công Lang, đợi khuyết huyện úy Thiện Hóa. Ý tứ chính là có thể làm huyện úy huyện Thiện Hóa, tuy nhiên bởi vì cái ghế huyện úy huyện Thiện Hóa đã có người ngồi, cho nên tạm thời chờ, đợi khi huyện úy này không làm nữa thì Chu Mạn có thể thay thế.
Một nhân vật như vậy, có người phát thiệp mời mời hắn, trên đó viết Chu quan nhân.
Kết qua Chu Mạn vô cùng tức giận:
- Ta là Tuyên giáo, hơn hẳn quan nhân, xem ra chủ nhân ngươi không muốn ăn bổng lộc trong huyện nữa rồi.
Khi làm tiểu dân thị tỉnh, một “Đại quan nhân” là cách xưng hô cực cao.
Nhưng nếu đã có thân phận ấm bổ, nếu vẫn gọi là “Đại quan nhân” thì là khinh nhờn, không tôn kính.
Ngọc Doãn vốn tưởng Hoàng Thường sẽ cho hắn một ấm bổ võ quan nào đó, không ngờ lại là quan văn.
Không phải là Tuyên giáo lang quá thấp, cũng không phải là chức quan bình thường.
Mà sau câu nói kia của Hoàng Thường lại làm cho quả tim Ngọc Doãn lập tức đập mạnh.
Cái gì gọi là “Mắt” người trong triều đình, nói toạc ra chính là Tuần San Thời đại Đại Tống đã lọt vào mắt những người đó.
Nếu không phải trong Tuần san thời đại Đại Tống của Ngọc Doãn có nói về sự uy hiếp của người Nữ Trực, chỉ sợ đám người Lý Cương cũng sẽ không đặc tấu. Điều này nghe vào dường như là một chuyện tốt, nhưng trên thực tế tuần san kia đã bị người ta nhòm ngó rồi.
Những người Lý Cương Lý Nhược Thủy này theo dõi tuần san, ai dám đảm bảo những người Bạch Thì Trung, Thái Du không dòm ngó tới?
Đến lúc đó, Ngọc Doãn chắc chắn bị kẹp vào giữa hai phái, muốn sống không được muốn chết không xong. Hoàng Thường đang nhắc nhở Ngọc Doãn, phải sớm chuẩn bị mới được. Về phần chuẩn bị cái gì, Hoàng Thường lại không nói rõ. Ngọc Doãn cũng đã đoán ra manh mối.
Trước đây, hắn cần Tuần san tích lũy thanh danh của hắn.
Mà nay hắn đã được bổ nhiệm làm Địch Công lang.
Có lợi tất có hại, có được ắt có mất!
Hơn nữa Hoàng Thường nói như vậy, chẳng phải là chuyển lời của đám người Lý Cương, dù sao nắm một vũ khí sắc bén trong tay cũng không phải là chuyện tốt. Không phải là đời Tống không kiêng kỵ ngôn luận, nhưng dù gì cũng phải phục vụ cho lợi ích chung.
Ngọc Doãn phải lựa chọn một bên?
Đám người Lý Cương đưa ra đề để Ngọc Doãn lựa chọn.
Bọn họ cấp đủ ưu đãi, đặc tấu Ngọc Doãn làm Địch Công Lang, xem như làm lễ gặp mặt.
Như vậy, Ngọc Doãn phải lựa chọn như thế nào?
Tin rằng đám người Lý Cương cũng đang đợi Ngọc Doãn trả lời
Trong tay hắn vốn có hai ba bạc triệu, còn cấp cho Tô Xán mấy ngàn quan, mua đất một vạn quan.
Trong khoảng thời gian này, chi tiêu thật sự không nhỏ, vụn vặt cộng lại chỉ sợ chỉ còn hơn hai vạn quan. Dù là bán ra Âu Lộ Vong Cơ và Lương Tiêu thì Ngọc Doãn cũng thu được gần mười ngàn quan, nếu không thật sự là chống đỡ không nổi.
Lò mổ một tháng có thể thu vào hơn một ngàn quan, căn bản chống đỡ không nổi chi tiêu kiểu này.
Cho nên kết quả còn là phải chi tiêucủa số vốn ban đầu. Nhưng một tháng ba ngàn quan, cộng lại dù là ba mươi sáu ngàn quan, Ngọc Doãn liền cảm thấy có chút nhức đầu. Tuy nhiên, số tiền này thật sự không thể giảm bớt, về sau có thể cần dùng đến.
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, cắn răng nói:
- Ba nghìn quan thì ba nghìn quan.
Dù sao bên Thái Nguyên nếu giải quyết sự việc xong thì sẽ có mấy chục bạc triệu thu vào, chỉ có điều...
Ngọc Doãn bắt đầu mong mỏi Cao Sủng sớm ngày trở về Đông Kinh.
***
Đêm đó, Ngọc Doãn đi tới chỗ Hoàng Thường nghe giảng bài.
Chỉ là buổi tối hôm nay dường như Hoàng Thường không có cảm xúc nên lúc giảng bài có chút không tập trung.
Trước đây chưa từng xảy ra tình trạng đó khiến Ngọc Doãn có chút tò mò. Đợi khi Hoàng Thường giảng xong, hắn không kìm nổi hỏi:
- Thúc tổ, hôm nay hình như có tâm sự?
Hoàng Thường thở dài sâu kín, lẩm bẩm:
- Nuôi hổ thành họa, nuôi hổ thành họa mà!
- Thúc tổ, đã xảy ra chuyện gì?
- Sứ đoàn Lỗ tặc đến đây.
Ngọc Doãn ngẩy ra, nói:
- Cháu nghe người ta nói rồi, chỉ có điều không rõ ràng mục đích của bọn họ lắm.
Hoàng Thường nói:
- Còn mục đích gì khác chứ? Chính là đòi hỏi lợi ích từ Quan gia, có điều lúc này đây giọng điệu Lỗ tặc khá lớn, mở miệng là muốn Thái Nguyên, Trung Sơn, Hà Gian. Bọn chúng lần này tới là vì chuyện này. Mà đám người Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn, Trương Bang Xương thật đáng giận, lại đồng ý cắt nhường ba trấn. Chẳng lẽ bọn họ không biết một khi cắt nhường ba trấn này thì Đại Tống ta không còn đường sống nữa sao. Binh mã Lỗ tặc có thể tiến quân thần tốc, ẩm mã đại hà sao?
Ngọc Doãn lập tức ngây người!
Người Nữ Trực muốn Thái Nguyên, Trung Sơn và Hà Gian?
Đây dường như...
- Thúc tổ, Quan gia nói sao?
- Lần này giọng điệu Lỗ tặc cứng rắn, mạnh mẽ, mượn cớ nói trước đây Trương Giác bị Quan gia xử tử mà đòi lấy ba trấn để bồi thường.
Quan gia không hiểu chiến sự cung không sao, nhưng những người ở Xu Mật Viện chẳng lẽ không hiểu?
Lý Bá Kỷ và Tần Hội Chi ở trên triều đình đã tranh luận với đám người Phạm Tông Doãn, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được số đông. Quan gia cũng bởi vậy mà dường như có khuynh hướng cắt nhường ba trấn. Khi triều hội chấm dứt, cũng không cần tranh luận mà có kết quả, chẳng chút lạc quan gì.
Hoàng Thường nói xong lại thở dài, lộ vẻ chán chường.
Phạm Tông Doãn, Ngự Sử Đại Phu cũng rất kiên định phái đầu hàng.
Ngọc Doãn cũng mờ mịt có chút không biết làm sao.
Hắn ngồi ngốc ở đó nhìn Hoàng Thừa, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Chẳng phải còn có Lão Chủng Kinh Lược tướng công và Trương Thúc Dạ sao? Chẳng lẽ toàn bộ không khuyên được Quan gia?
- Trương Thúc Dạ...sao địch nổi đám người Lý Bang Ngạn được sủng ái?
Mà ngay cả Đồng Quán cũng nói Lỗ tặc thế lớn, không thể dùng cứng rắn, ngụ ý không muốn giao phong với Lỗ tặc. Ngươi cũng biết, Đồng Quán kia tổng lĩnh binh mã Hà Bắc, rất được Quan gia tin cậy. Ngay cả hắn cũng nói vậy, sao Quan gia không sợ chứ? Lần này sự việc trọng đại, đám người Lý Bá Kỷ lại liều hết tranh đấu, Quan gia mới hạ lệnh chiêu lão Chủng Kinh Lược tướng công trở về kinh sư thảo luận việc này. Có điều cả triều đều là những thanh âm nghị hòa, ông ta dù có đến cũng chưa chắc đã giải quyết được?
Trong lời nói của Hoàng Thường mang theo tia thất vọng và chán nản.
- Thôi, hôm nay ta không có lòng dạ nào mà giảng bài, dừng ở đây đi. Tiểu Ất và Đại Lang về trước, mấy ngày nữa không cần tới học, ta sợ không có tinh thần. Đợi việc này qua một thời gian nữa thì bắt đầu học tiếp
Ngọc Doãn biết lòng Hoàng Thừa đang rối.
Thật ra trong lòng hắn cũng đang loạn.
Hắn thi lễ với Hoàng Thừa, xem như buổi học đã kết thúc.
Ngọc Doãn đang định đứng dậy rời đi, lại nghe Hoàng Thường gọi hắn lại:
- Tiểu Ất, việc bổ thân cho ngươi, ta đã làm thỏa đáng rồi. Tuy nhiên bản thân ngươi không có công danh, cho nên chỉ có thể bổ thân làm thân phận Địch Công Lang, một hư chức bát phẩm.
- Ồ?
Ngọc Doãn nghe xong ngẩn ra.
Hoàng Thường đã sớm nói với hắn về chuyện ấm bổ thân phận, cho nên hắn cũng có chuẩn bị.
Có điều việc tới quá nhanh, mới một tháng đã xong rồi ư?
Dường như hiểu sự nghi hoặc của Ngọc Doãn, Hoàng Thường mỉm cười:
- Ngươi đừng cho rằng ta có lão hữu bản lĩnh lớn, thật ra việc này ta cũng chỉ ra chút sức, nhưng không ngờ nói với người đó việc này lại đồng ý đáp ứng ngay, nếu chỉ là ấm bổ, sợ cũng không có kết quả nhanh như vậy. Mấu chốt là đám người Lý Cương Lý Nhược Thủy đặc biệt tấu lên, cho nên không phí sức lực lắm. Có điều...Tiểu Ất ngươi phải cẩn thận, mà nay ngươi đã nhập sĩ, trong mắt một số người trên triều đình, chỉ sợ sau này khó mà có những ngày tháng yên bình.
Đáng tiếc ta bản lĩnh không nhiều, không giúp được ngươi mấy.
Nếu không sao lại muốn chuẩn bị cho ngươi một nơi để ngươi rời Đông Kinh, tránh mưa gió một chút chứ.
Tuần San Thời Đại Đại Tống kia của ngươi ảnh hưởng không nhỏ. Nghe nói ngay cả Quan gia cũng biết tờ báo này là của ngươi, trên triều đình cũng có nhiều tranh luận.
Ngọc Doãn có chút bối rối.
Trước tiên nói về Địch Công Lang gọi là Tuyên Giáo Lang, là một chức quan văn chính thức.
Năm Chính Hòa thứ sáu, Hoàng Đế Huy Tông bố trí cấp bậc văn võ quan lại, Địch Công Lang này đứng hàng thứ ba mươi bảy, thuộc loại cấp thất nhất.
Nhưng dù thế, muốn được chức Địch Công Lang này cũng không phải là chuyện dễ.
Hoặc là quan giai Địch Công Lang có thể đợi làm các chức quan Quân tuần phán quan, Tư Lý Tư pháp, Tư Hộ Tòng quân, chủ bộ, huyện úy...Nói cách khác, một khi có thân phận bổ ấm này, Ngọc Doãn đã không còn là tiểu dân thị tỉnh không có căn cơ nữa.
Đại Tống nhìn như là một thời đại bình đẳng.
Nhưng cũng phân chia cấp bậc cực kỳ nghiêm chặt.
Có thân phận bổ ấm, và không có thân phận bổ ấm hoàn toàn là hai cấp độ.
Ở trong quyển sách “Kê Lặc Thiên” của Trang Quý Dụ có ghi lại một câu chuyện xưa: Năm Thiệu Hưng thứ hai, huyện Khai Hóa Cù Châu có một người tên là Chu Mạn, đã được đặc tấu bổ danh làm Địch Công Lang, đợi khuyết huyện úy Thiện Hóa. Ý tứ chính là có thể làm huyện úy huyện Thiện Hóa, tuy nhiên bởi vì cái ghế huyện úy huyện Thiện Hóa đã có người ngồi, cho nên tạm thời chờ, đợi khi huyện úy này không làm nữa thì Chu Mạn có thể thay thế.
Một nhân vật như vậy, có người phát thiệp mời mời hắn, trên đó viết Chu quan nhân.
Kết qua Chu Mạn vô cùng tức giận:
- Ta là Tuyên giáo, hơn hẳn quan nhân, xem ra chủ nhân ngươi không muốn ăn bổng lộc trong huyện nữa rồi.
Khi làm tiểu dân thị tỉnh, một “Đại quan nhân” là cách xưng hô cực cao.
Nhưng nếu đã có thân phận ấm bổ, nếu vẫn gọi là “Đại quan nhân” thì là khinh nhờn, không tôn kính.
Ngọc Doãn vốn tưởng Hoàng Thường sẽ cho hắn một ấm bổ võ quan nào đó, không ngờ lại là quan văn.
Không phải là Tuyên giáo lang quá thấp, cũng không phải là chức quan bình thường.
Mà sau câu nói kia của Hoàng Thường lại làm cho quả tim Ngọc Doãn lập tức đập mạnh.
Cái gì gọi là “Mắt” người trong triều đình, nói toạc ra chính là Tuần San Thời đại Đại Tống đã lọt vào mắt những người đó.
Nếu không phải trong Tuần san thời đại Đại Tống của Ngọc Doãn có nói về sự uy hiếp của người Nữ Trực, chỉ sợ đám người Lý Cương cũng sẽ không đặc tấu. Điều này nghe vào dường như là một chuyện tốt, nhưng trên thực tế tuần san kia đã bị người ta nhòm ngó rồi.
Những người Lý Cương Lý Nhược Thủy này theo dõi tuần san, ai dám đảm bảo những người Bạch Thì Trung, Thái Du không dòm ngó tới?
Đến lúc đó, Ngọc Doãn chắc chắn bị kẹp vào giữa hai phái, muốn sống không được muốn chết không xong. Hoàng Thường đang nhắc nhở Ngọc Doãn, phải sớm chuẩn bị mới được. Về phần chuẩn bị cái gì, Hoàng Thường lại không nói rõ. Ngọc Doãn cũng đã đoán ra manh mối.
Trước đây, hắn cần Tuần san tích lũy thanh danh của hắn.
Mà nay hắn đã được bổ nhiệm làm Địch Công lang.
Có lợi tất có hại, có được ắt có mất!
Hơn nữa Hoàng Thường nói như vậy, chẳng phải là chuyển lời của đám người Lý Cương, dù sao nắm một vũ khí sắc bén trong tay cũng không phải là chuyện tốt. Không phải là đời Tống không kiêng kỵ ngôn luận, nhưng dù gì cũng phải phục vụ cho lợi ích chung.
Ngọc Doãn phải lựa chọn một bên?
Đám người Lý Cương đưa ra đề để Ngọc Doãn lựa chọn.
Bọn họ cấp đủ ưu đãi, đặc tấu Ngọc Doãn làm Địch Công Lang, xem như làm lễ gặp mặt.
Như vậy, Ngọc Doãn phải lựa chọn như thế nào?
Tin rằng đám người Lý Cương cũng đang đợi Ngọc Doãn trả lời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.