Chương 13: Bộ xương bé
Định Ly
26/06/2019
Cái gì!
Cơ Vô Tâm mà lại tự sát ư!
Cơ Vô Tâm có thể coi là nhân vật kiệt xuất nhất trong giới ma đạo, ông ta chỉ là một tán tu, không môn không phái, nhưng thực lực lại cao cường, số pháp bảo linh thạch ông ta sở hữu còn nhiều hơn cả những đại tông môn giới Chân tu. Hồi đầu vì muốn bắt ông ta, bốn đại phái đã cùng bắt tay hành động, kết quả cuối cùng vẫn là để ông ta chạy mất, không chỉ chạy không, mà còn dắt theo một nữ tu dung mạo tuyệt trần của phe chính phái bỏ chạy cùng mình, quả thực là vả bôm bốp bôm bốp vào mặt những người của giới chính đạo.
Danh tiếng của ông ta trong giới ma đạo thì ngay cả Thanh Hà và Tô Trúc Y sau này cũng phải còn xa mới bì kịp.
Suy cho cùng Cơ Vô Tâm ngoài trừ nhẫn tâm, ngoại trừ mạnh mẽ ra, ông ta còn giàu nữa!
Còn Thanh Hà đồ đệ của Lạc Anh và Tô Trúc Y nàng nếu so với Cơ Vô Tâm thì đúng là nghèo ngang với ăn mày.
Nhưng một nhân vật chễm chệ trên đỉnh cao của ma đạo như vậy, sao lại tự sát? Còn nói là vì muốn chuộc tội không tạo sát nghiệp nữa chứ, nhìn con Li Vẫn ngọc, ánh mắt Tô Trúc Y mang theo đôi phần khinh bỉ.
Rõ ràng là có thể xưng bá thiên hạ, vậy mà ông lại muốn tự sát……
Đúng vào lúc Tô Trúc Y đang oán thầm trong lòng, thì Cơ Vô Tâm lại nói: “Nhóc trọc đầu, ngươi nhìn rồi sẽ hiểu.”
Lời vừa dứt, đột nhiên có một tia sáng bắn ra từ người con Li Vẫn, nhưng không nhập vào mi tâm của Tô Trúc Y, đây là thuật cộng hồn đơn giản, khiến nàng có thể nhìn thấy những hình ảnh mà ông ta muốn cho nàng nhìn, không có nguy hiểm gì lớn cả.
Tô Trúc Y biết thế nên cũng không hề trốn tránh, mà cứ đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích.
Một lúc sau, nàng nhìn thấy một nam một nữ, người đàn ông phong lưu tuất dật, chiếc áo choàng ngắn màu xanh da trời không giấu nổi vẻ sang trọng của hắn, cô gái mặc váy cài trâm, tướng mạo thanh thuần nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, lời nói cử chỉ đều toát lên vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Quần áo họ mặc trên người đều là của người phàm, thoạt nhìn thì giống người bình thường. Nhưng đôi mắt của cả hai lại trong trẻo, ẩn sâu trong đôi con ngươi là lưu quang lay động, thậm chí còn có thể loáng thoáng cảm nhận được áp lực tinh thần từ họ, Tô Trúc Y nhận ra ngay đây là hai tu sĩ, hơn thế tu vi không hề thấp chút nào, có thể khiến cho nguyên thần của nàng cảm thấy bị uy hiếp, e là tu vi còn cao hơn của nàng đôi chút.
Đây chính là Cơ Vô Tâm và nữ tu phe chính đạo mà ông ta đã bắt cóc ư?
Nhìn hai người họ dường như rất yêu thương nhau, nữ tu có vẻ không giống như bị bắt cóc, mà giống như tự nguyện đi theo ông ta thì đúng hơn?
Hồi đầu khi Cơ Vô Tâm bị chính đạo bao vây tấn công, quan sát dáng vẻ thì là bị thương, sức khỏe cô gái cũng không được ổn cho lắm, cuộc sống của họ giống hệt như những phàm nhân bình thường, hàng ngày người đàn ông săn bắn, cô gái lo toan quán xuyến việc nhà. Bọn họ cũng chưa từng sử dụng pháp thuật, nhóm lửa toàn dùng đá đánh lửa, thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Hai người an cư ở thôn Trường Ninh cằn cỗi, một năm sau, bọn họ hạ sinh một đứa bé.
Vì sức khỏe của cô gái vốn đã không tốt, việc sinh đứa bé lại càng khiến nàng ta yếu đi nhiều hơn, giày vò suốt cả một đêm, nàng ta mới chuyển động linh khí, nhờ sự giúp đỡ của linh khí để sinh được đứa bé ra, nhưng khi đứa bé vừa ra đời, Tô Trúc Y đã thấy không ổn.
Sắc mặt cậu bé xanh tím, kết hợp với triệu chứng vốn có trên người nữ tu, Tô Trúc Y hiểu ngay, vị nữ tu này đã trúng độc từ trước đó, rất có thể là Nhất Nhật Đoạn Hồn Phù Du Thanh được mệnh doanh là loại độc đáng sợ nhất trong giới Chân tu, thật ra trong giới Chân tu có rất nhiều loại thuốc độc có dược tính cực mạnh, có thể khiến người ta đau đớn đến sống không bằng chết, theo lý mà nói cái danh loại độc đáng sợ nhất không đến lượt nó, nhưng nó vẫn được người ta gọi bằng cái tên này đương nhiên có cái lý của nó, tất cả là vì sau khi bị trúng độc, tu sĩ không thể chuyển động linh khí được nữa.
Một khi chuyển động linh khí, nội trong một ngày chắc chắn chất độc sẽ phát tác lập tức mất mạng. Một người sau khi sở hữu sức mạnh, lại bắt hắn không được thi triển, một khi thi triển sẽ chết, loại cảm giác này, nói ra thì thật đúng là thà chết còn sung sướng hơn. Rõ ràng một thân tu vi, nhưng chỉ có thể làm một người phàm. Mà trong giới Chân tu không chỗ nào là không cần vận dụng linh khí, cho dù ngày ngày đề phòng khắc chế, cũng thường có lúc bất cẩn dùng nhầm, kết quả đương nhiên là chờ chết thôi.
Ví dụ như bây giờ chẳng hạn, để giữ được đứa bé, nữ tu đã sử dụng linh khí, kết quả là đứa bé thì giữ được, nhưng tính mạng của người mẹ thì lại không.
Mà về phần đứa bé được cứu thì sao, vì sức khỏe của người mẹ suy nhược, thân thể thì trúng độc, nên bẩm sinh đã yếu ớt, tương lai chỉ có chết yểu mà thôi.
Đến khi nhìn tới đây rồi, giọng nói của Cơ Vô Tâm lại vang lên, “Vợ của ta vì muốn giữ lại thằng bé nên ra sức thúc đẩy linh khí, ta không kịp ngăn cản.”
“Con trai ta thân thể yếu ớt, ngay cả việc hà hơi cũng không nổi, cho dù dùng linh đơn thuốc quý đi chăng nữa, ngày nào thằng bé cũng phải sự giày vò của bệnh tật. Nhưng cho dù là vậy, nó cũng không thể sống quá bốn tuổi.”
“Ta từng tự xưng là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng chính là ta, ngay cả vợ và con trai cũng không bảo vệ nổi, cuối cùng rơi vào cảnh vợ con ly tán.” Ông ta nghĩ, đúng là có tồn tại đạo trời thật, thiên lý thông tỏ, gieo nhân nào gặt quả ấy không sai bao giờ.
Cơ Vô Tâm đột nhiên bật cười khẽ, “Ngộ nhi, thằng bé luốn muốn được nhìn ngắm trời đất bên ngoài, ta muốn thỏa mãn ước mơ của nó.”
“Vì thế, ta muốn nuôi nó thành linh khí của sông núi.”
Trước khi con trai qua đời ông ta đã thi triển thuật rút hồn, phong ấn nguyên thần của đứa bé lại, sau đó dùng trận pháp nuôi dưỡng linh khí của sông núi, trước khi loại linh khí này được nuôi thành sẽ không có ý thức, cũng vừa may con trai ông ta tuổi còn nhỏ vẫn giữ được trái tim đơn thuần lương thiện, vì thế cứ được phong kín trong trận pháp, một vạn năm sau, nó sẽ trở thành ý thức của linh khí sông núi, đến lúc ấy, thằng bé có thể tự do thoải mái bay lượn, nhìn ngắm thế giới rộng lớn, phồn hoa rực rỡ bên ngoài.
Trên thực tế, Cơ Vô Tâm có thể luyện thi thể con trai thành xác sống, đây là sở trường giỏi nhất của ông ta, nhưng ông ta không muốn làm vậy, con trai ông ta bé bỏng là thế ngây thơ là thế, ông ta không muốn biến nó thành quái vật bị người người đánh mắng nhà nhà sợ hãi. Nhưng điều quan trọng nhất là, nguyên thần của thằng bé mong manh quá, ông ta sợ mình không cẩn thận, sẽ làm tiêu tán đi ý thức của con.
Nghe tới đây, trái tim của Tô Trúc Y thật sự cuộn trào sóng dữ.
Những lời của Cơ Vô Tâm, Tô Trúc Y tin quá nửa, chỉ là không ngờ một đại ma đầu mà cũng có trái tim thương yêu con cái hết mực như vậy. Muốn nuôi dưỡng linh khí của sông núi thì không thể chủ động sát sinh, chẳng trách ông ta nói bản thân không thể tạo sát nghiệp. Nhưng cũng tương tự như thế, nếu chủ động đập vỡ bệ sen đá, cũng tức là chủ động ngăn cản linh khí của sông núi được sinh ra, cũng sẽ phải chịu trừng phạt, vì thế hiện giờ Tô Trúc Y dù có muốn đập vỡ bệ sen đá mang đi căn bản cũng là chuyện không thể nào, tóm lại, nàng chỉ còn mỗi một con đường là hợp tác với Cơ Vô Tâm mà thôi.
Ông ta lấy kho báu của mình ra cho nàng tu luyện, còn nàng giúp ông ta sửa lại hồ lô Vô Định, phong ấn lại nơi này. Dù sao chín bệ sen đá của Chước Long trận nàng cũng không thể động vào, vậy thì chi bằng cứ lấy những thứ có thể dùng được trước đã.
“Linh thạch đang ở phía dưới quan tài……” mảnh hồn tàn của Cơ Vô Tâm vừa mở miệng, thì đột nhiên đất đai cây cối rung lắc dữ dội, hơn thế lần này mặt đất lại nứt ra một cái hố, một tia sét bổ xuống, đánh thẳng xuống cái quan tài.
Tô Trúc Y sững sờ, có cần khéo vậy không? Cỗ quan tài bằng gỗ đỏ thắm nứt ngay chính giữa, để lộ ra bộ hài cốt. Tô Trúc nhìn thấy ba thi thể ở bên trong, nam nữ nằm ở hai bên trái phải, ở giữa là một đứa bé.
Năm ngàn năm đã trôi qua, thi thể đã trở thành bộ xương trắng. Trong đó bộ hài cốt của cô gái nằm thẳng, đứa bé cuộn tròn bên cạnh, còn bộ xương của người đàn ông thì nằm nghiêng vươn tay ra ôm trọn lấy vợ con mình.
Tia sét lúc vừa nãy không chỉ đánh trúng quan tài, mà còn chém đứt cánh tay trên bộ xương của Cơ Vô Tâm, viên đá tròn đứa bé đang nằm đè lên cũng vỡ vụn.
Khi Tô Trúc Y nhìn thấy cảnh đó, trong lòng lập tức có dự cảm không ổn.
Cũng đúng vào lúc ấy, mảnh hồn tàn của Cơ Vô Tâm gào lên phẫn nộ, ông ta nói: “Tại sao, tại sao, tại sao lại như vậy?”.
Trong viên đá tròn đó phong ấn nguyên thần yếu ớt của đứa trẻ.
Nhưng hiện giờ, phong ấn đã bị sét đánh vỡ vụn, nguyên thần của đứa bé đương nhiên cũng sẽ bay đi, ý thức quay trở lại bên trong bộ hài cốt của chính nó……
Lại một tiếng sấm chấn động vang lên, bệ sen đá không ngừng rung lắc, toàn bộ động hồ lô lắc lư dữ dội, một cơn mưa cực lớn lạnh buốt trút xuống động, chỉ trong nháy mắt toàn bộ hồ lô đã ngập trong nước, Tô Trúc Y thấp bé, nước tràn vào thiếu chút nữa đã nhấn chìm luôn nàng, khiến nàng cuống cuồng bò lên quan tài, giẫm cả lên nắp quan tài.
“Tại sao, tại sao, tại sao, Ngộ nhi vô tội mà!”.
Mảnh hồn tàn của Cơ Vô Tâm lại điên cuồng gầm lên, cùng lúc đó, bệ sen đá rung động kịch liệt, con Ly Vẫn bên trên bay vèo lên không trung, va cái bộp vào giữa trán Tô Trúc Y, khiến trán nàng rách toạc, máu tuôn ra như suối. Đầu bị đập chảy máu, nên hình nhân thế mạng mà nàng đang nắm chặt trong tay cũng nát tươm.
Cũng tức là, nếu không phải có hình nhân thế mạng đỡ cho, thì nàng đã bị đập chết rồi.
Đường đường là một nữ ma đầu tái sinh, vậy mà lại chết một cách lãng xẹt.
Mẹ nó chứ, thế cứ chết như vậy luôn hả?
Đầu óc xây xẩm váng vất, Tô Trúc Y sờ thử lên trán, lúc nhìn lại tay toàn là máu, đầu nàng cũng hơi choáng, đứng còn không vững, theo phản xạ chân dọ dẫm đi được mấy bước, nhưng lại quên mất chính giữa nắp quan tài đã bị vỡ, kết quả là không cẩn thận lăn luôn vào trong quan tài, máu phun xối xả.
Tô Trúc Y cuống quýt bò lên, nhưng bò rồi mà không lên được.
Thắt lưng của nàng bị hai bàn tay ôm chặt, trong khoảnh khắc ấy, dù có là Tô Trúc Y học rộng hiểu nhiều, trời không sợ, đất không sợ thì toàn thân cũng phải run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh sinh ra từ lòng bàn chân, trong nháy mắt thấm buốt cả lục phủ ngũ tạng.
Nàng cúi đầu xuống, vừa hay nhìn thấy hai cánh tay nhỏ nhắn, sống chết siết chặt lấy eo mình.
Bộ xương năm nghìn năm, nguyên thần vừa mới quay trở về cơ thể, lại vừa hay dính hơi người máu người, hơn thế còn đang ở trong trận nhãn của Chước Long trận, đây chính là biểu hiện của việc xác chết làm loạn sinh ra vua quỷ chứ đâu, lông tóc trên người Tô Trúc Y dựng lên rào rào, nàng liều mạng giãy dụa nhưng không thoát nổi, hơi quay đầu lại nhìn, thì thấy hai mốc mắt đen thùi lùi.
Nàng nhìn bộ xương bé.
Bộ xương bé cũng nhìn lại nàng……
Đời này coi như xong!
Người người đều muốn đảo lộn thời gian để tái sinh, nhưng khi thật sự được tái sinh rồi, lại phát hiện ra căn bản không hề thuận lợi như tưởng tượng, khi nàng trở lại lúc mình yếu ớt nhất, đối thủ trước đây chỉ là con người, hiện giờ lại có thêm một lão già chết tiệt bụng đầy ác ý này nữa.
Mẹ kiếp, biết thế thì đã không quay lại, chi bằng đi theo Tần Giang Lan sống vật vờ còn hơn, tốt xấu gì cũng có ăn có mặc, bên cạnh còn có mỹ nam ngắm rửa mắt……
Đối mặt với cái chết, sự hổ báo cáo chồn của nữ ma đầu sụp đổ trong nháy mắt, nói đến cùng mấy năm qua nàng có thể sống sót được, đặc biệt là những năm tháng trước đây, nguyên nhân là vì nàng đủ nhẫn tâm, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là, da mặt nàng đủ dày……
Nối lại với nhau sẽ thành mặt dày nhẫn tâm.
Người khác từng hỏi nàng, “Cốt khí của ngươi đâu?”.
Nàng đáp: “Cho chó ăn rồi.”
Đứng giữa sống và sĩ diện, Tô Trúc Y chắc chắn sẽ chọn cái đầu tiên.
Tiểu quái vật xác sống năm nghìn năm sống lại, chắc chắn có linh trí, sẽ không phải động vật ngu xuẩn cấp thấp chỉ biết mỗi hút máu như Lục lão thái, nghĩ tới đây, Tô Trúc Y lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu ca xương khô à, chúng ta từ từ nói chuyện, nhé?”.
Cơ Vô Tâm mà lại tự sát ư!
Cơ Vô Tâm có thể coi là nhân vật kiệt xuất nhất trong giới ma đạo, ông ta chỉ là một tán tu, không môn không phái, nhưng thực lực lại cao cường, số pháp bảo linh thạch ông ta sở hữu còn nhiều hơn cả những đại tông môn giới Chân tu. Hồi đầu vì muốn bắt ông ta, bốn đại phái đã cùng bắt tay hành động, kết quả cuối cùng vẫn là để ông ta chạy mất, không chỉ chạy không, mà còn dắt theo một nữ tu dung mạo tuyệt trần của phe chính phái bỏ chạy cùng mình, quả thực là vả bôm bốp bôm bốp vào mặt những người của giới chính đạo.
Danh tiếng của ông ta trong giới ma đạo thì ngay cả Thanh Hà và Tô Trúc Y sau này cũng phải còn xa mới bì kịp.
Suy cho cùng Cơ Vô Tâm ngoài trừ nhẫn tâm, ngoại trừ mạnh mẽ ra, ông ta còn giàu nữa!
Còn Thanh Hà đồ đệ của Lạc Anh và Tô Trúc Y nàng nếu so với Cơ Vô Tâm thì đúng là nghèo ngang với ăn mày.
Nhưng một nhân vật chễm chệ trên đỉnh cao của ma đạo như vậy, sao lại tự sát? Còn nói là vì muốn chuộc tội không tạo sát nghiệp nữa chứ, nhìn con Li Vẫn ngọc, ánh mắt Tô Trúc Y mang theo đôi phần khinh bỉ.
Rõ ràng là có thể xưng bá thiên hạ, vậy mà ông lại muốn tự sát……
Đúng vào lúc Tô Trúc Y đang oán thầm trong lòng, thì Cơ Vô Tâm lại nói: “Nhóc trọc đầu, ngươi nhìn rồi sẽ hiểu.”
Lời vừa dứt, đột nhiên có một tia sáng bắn ra từ người con Li Vẫn, nhưng không nhập vào mi tâm của Tô Trúc Y, đây là thuật cộng hồn đơn giản, khiến nàng có thể nhìn thấy những hình ảnh mà ông ta muốn cho nàng nhìn, không có nguy hiểm gì lớn cả.
Tô Trúc Y biết thế nên cũng không hề trốn tránh, mà cứ đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích.
Một lúc sau, nàng nhìn thấy một nam một nữ, người đàn ông phong lưu tuất dật, chiếc áo choàng ngắn màu xanh da trời không giấu nổi vẻ sang trọng của hắn, cô gái mặc váy cài trâm, tướng mạo thanh thuần nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, lời nói cử chỉ đều toát lên vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Quần áo họ mặc trên người đều là của người phàm, thoạt nhìn thì giống người bình thường. Nhưng đôi mắt của cả hai lại trong trẻo, ẩn sâu trong đôi con ngươi là lưu quang lay động, thậm chí còn có thể loáng thoáng cảm nhận được áp lực tinh thần từ họ, Tô Trúc Y nhận ra ngay đây là hai tu sĩ, hơn thế tu vi không hề thấp chút nào, có thể khiến cho nguyên thần của nàng cảm thấy bị uy hiếp, e là tu vi còn cao hơn của nàng đôi chút.
Đây chính là Cơ Vô Tâm và nữ tu phe chính đạo mà ông ta đã bắt cóc ư?
Nhìn hai người họ dường như rất yêu thương nhau, nữ tu có vẻ không giống như bị bắt cóc, mà giống như tự nguyện đi theo ông ta thì đúng hơn?
Hồi đầu khi Cơ Vô Tâm bị chính đạo bao vây tấn công, quan sát dáng vẻ thì là bị thương, sức khỏe cô gái cũng không được ổn cho lắm, cuộc sống của họ giống hệt như những phàm nhân bình thường, hàng ngày người đàn ông săn bắn, cô gái lo toan quán xuyến việc nhà. Bọn họ cũng chưa từng sử dụng pháp thuật, nhóm lửa toàn dùng đá đánh lửa, thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Hai người an cư ở thôn Trường Ninh cằn cỗi, một năm sau, bọn họ hạ sinh một đứa bé.
Vì sức khỏe của cô gái vốn đã không tốt, việc sinh đứa bé lại càng khiến nàng ta yếu đi nhiều hơn, giày vò suốt cả một đêm, nàng ta mới chuyển động linh khí, nhờ sự giúp đỡ của linh khí để sinh được đứa bé ra, nhưng khi đứa bé vừa ra đời, Tô Trúc Y đã thấy không ổn.
Sắc mặt cậu bé xanh tím, kết hợp với triệu chứng vốn có trên người nữ tu, Tô Trúc Y hiểu ngay, vị nữ tu này đã trúng độc từ trước đó, rất có thể là Nhất Nhật Đoạn Hồn Phù Du Thanh được mệnh doanh là loại độc đáng sợ nhất trong giới Chân tu, thật ra trong giới Chân tu có rất nhiều loại thuốc độc có dược tính cực mạnh, có thể khiến người ta đau đớn đến sống không bằng chết, theo lý mà nói cái danh loại độc đáng sợ nhất không đến lượt nó, nhưng nó vẫn được người ta gọi bằng cái tên này đương nhiên có cái lý của nó, tất cả là vì sau khi bị trúng độc, tu sĩ không thể chuyển động linh khí được nữa.
Một khi chuyển động linh khí, nội trong một ngày chắc chắn chất độc sẽ phát tác lập tức mất mạng. Một người sau khi sở hữu sức mạnh, lại bắt hắn không được thi triển, một khi thi triển sẽ chết, loại cảm giác này, nói ra thì thật đúng là thà chết còn sung sướng hơn. Rõ ràng một thân tu vi, nhưng chỉ có thể làm một người phàm. Mà trong giới Chân tu không chỗ nào là không cần vận dụng linh khí, cho dù ngày ngày đề phòng khắc chế, cũng thường có lúc bất cẩn dùng nhầm, kết quả đương nhiên là chờ chết thôi.
Ví dụ như bây giờ chẳng hạn, để giữ được đứa bé, nữ tu đã sử dụng linh khí, kết quả là đứa bé thì giữ được, nhưng tính mạng của người mẹ thì lại không.
Mà về phần đứa bé được cứu thì sao, vì sức khỏe của người mẹ suy nhược, thân thể thì trúng độc, nên bẩm sinh đã yếu ớt, tương lai chỉ có chết yểu mà thôi.
Đến khi nhìn tới đây rồi, giọng nói của Cơ Vô Tâm lại vang lên, “Vợ của ta vì muốn giữ lại thằng bé nên ra sức thúc đẩy linh khí, ta không kịp ngăn cản.”
“Con trai ta thân thể yếu ớt, ngay cả việc hà hơi cũng không nổi, cho dù dùng linh đơn thuốc quý đi chăng nữa, ngày nào thằng bé cũng phải sự giày vò của bệnh tật. Nhưng cho dù là vậy, nó cũng không thể sống quá bốn tuổi.”
“Ta từng tự xưng là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng chính là ta, ngay cả vợ và con trai cũng không bảo vệ nổi, cuối cùng rơi vào cảnh vợ con ly tán.” Ông ta nghĩ, đúng là có tồn tại đạo trời thật, thiên lý thông tỏ, gieo nhân nào gặt quả ấy không sai bao giờ.
Cơ Vô Tâm đột nhiên bật cười khẽ, “Ngộ nhi, thằng bé luốn muốn được nhìn ngắm trời đất bên ngoài, ta muốn thỏa mãn ước mơ của nó.”
“Vì thế, ta muốn nuôi nó thành linh khí của sông núi.”
Trước khi con trai qua đời ông ta đã thi triển thuật rút hồn, phong ấn nguyên thần của đứa bé lại, sau đó dùng trận pháp nuôi dưỡng linh khí của sông núi, trước khi loại linh khí này được nuôi thành sẽ không có ý thức, cũng vừa may con trai ông ta tuổi còn nhỏ vẫn giữ được trái tim đơn thuần lương thiện, vì thế cứ được phong kín trong trận pháp, một vạn năm sau, nó sẽ trở thành ý thức của linh khí sông núi, đến lúc ấy, thằng bé có thể tự do thoải mái bay lượn, nhìn ngắm thế giới rộng lớn, phồn hoa rực rỡ bên ngoài.
Trên thực tế, Cơ Vô Tâm có thể luyện thi thể con trai thành xác sống, đây là sở trường giỏi nhất của ông ta, nhưng ông ta không muốn làm vậy, con trai ông ta bé bỏng là thế ngây thơ là thế, ông ta không muốn biến nó thành quái vật bị người người đánh mắng nhà nhà sợ hãi. Nhưng điều quan trọng nhất là, nguyên thần của thằng bé mong manh quá, ông ta sợ mình không cẩn thận, sẽ làm tiêu tán đi ý thức của con.
Nghe tới đây, trái tim của Tô Trúc Y thật sự cuộn trào sóng dữ.
Những lời của Cơ Vô Tâm, Tô Trúc Y tin quá nửa, chỉ là không ngờ một đại ma đầu mà cũng có trái tim thương yêu con cái hết mực như vậy. Muốn nuôi dưỡng linh khí của sông núi thì không thể chủ động sát sinh, chẳng trách ông ta nói bản thân không thể tạo sát nghiệp. Nhưng cũng tương tự như thế, nếu chủ động đập vỡ bệ sen đá, cũng tức là chủ động ngăn cản linh khí của sông núi được sinh ra, cũng sẽ phải chịu trừng phạt, vì thế hiện giờ Tô Trúc Y dù có muốn đập vỡ bệ sen đá mang đi căn bản cũng là chuyện không thể nào, tóm lại, nàng chỉ còn mỗi một con đường là hợp tác với Cơ Vô Tâm mà thôi.
Ông ta lấy kho báu của mình ra cho nàng tu luyện, còn nàng giúp ông ta sửa lại hồ lô Vô Định, phong ấn lại nơi này. Dù sao chín bệ sen đá của Chước Long trận nàng cũng không thể động vào, vậy thì chi bằng cứ lấy những thứ có thể dùng được trước đã.
“Linh thạch đang ở phía dưới quan tài……” mảnh hồn tàn của Cơ Vô Tâm vừa mở miệng, thì đột nhiên đất đai cây cối rung lắc dữ dội, hơn thế lần này mặt đất lại nứt ra một cái hố, một tia sét bổ xuống, đánh thẳng xuống cái quan tài.
Tô Trúc Y sững sờ, có cần khéo vậy không? Cỗ quan tài bằng gỗ đỏ thắm nứt ngay chính giữa, để lộ ra bộ hài cốt. Tô Trúc nhìn thấy ba thi thể ở bên trong, nam nữ nằm ở hai bên trái phải, ở giữa là một đứa bé.
Năm ngàn năm đã trôi qua, thi thể đã trở thành bộ xương trắng. Trong đó bộ hài cốt của cô gái nằm thẳng, đứa bé cuộn tròn bên cạnh, còn bộ xương của người đàn ông thì nằm nghiêng vươn tay ra ôm trọn lấy vợ con mình.
Tia sét lúc vừa nãy không chỉ đánh trúng quan tài, mà còn chém đứt cánh tay trên bộ xương của Cơ Vô Tâm, viên đá tròn đứa bé đang nằm đè lên cũng vỡ vụn.
Khi Tô Trúc Y nhìn thấy cảnh đó, trong lòng lập tức có dự cảm không ổn.
Cũng đúng vào lúc ấy, mảnh hồn tàn của Cơ Vô Tâm gào lên phẫn nộ, ông ta nói: “Tại sao, tại sao, tại sao lại như vậy?”.
Trong viên đá tròn đó phong ấn nguyên thần yếu ớt của đứa trẻ.
Nhưng hiện giờ, phong ấn đã bị sét đánh vỡ vụn, nguyên thần của đứa bé đương nhiên cũng sẽ bay đi, ý thức quay trở lại bên trong bộ hài cốt của chính nó……
Lại một tiếng sấm chấn động vang lên, bệ sen đá không ngừng rung lắc, toàn bộ động hồ lô lắc lư dữ dội, một cơn mưa cực lớn lạnh buốt trút xuống động, chỉ trong nháy mắt toàn bộ hồ lô đã ngập trong nước, Tô Trúc Y thấp bé, nước tràn vào thiếu chút nữa đã nhấn chìm luôn nàng, khiến nàng cuống cuồng bò lên quan tài, giẫm cả lên nắp quan tài.
“Tại sao, tại sao, tại sao, Ngộ nhi vô tội mà!”.
Mảnh hồn tàn của Cơ Vô Tâm lại điên cuồng gầm lên, cùng lúc đó, bệ sen đá rung động kịch liệt, con Ly Vẫn bên trên bay vèo lên không trung, va cái bộp vào giữa trán Tô Trúc Y, khiến trán nàng rách toạc, máu tuôn ra như suối. Đầu bị đập chảy máu, nên hình nhân thế mạng mà nàng đang nắm chặt trong tay cũng nát tươm.
Cũng tức là, nếu không phải có hình nhân thế mạng đỡ cho, thì nàng đã bị đập chết rồi.
Đường đường là một nữ ma đầu tái sinh, vậy mà lại chết một cách lãng xẹt.
Mẹ nó chứ, thế cứ chết như vậy luôn hả?
Đầu óc xây xẩm váng vất, Tô Trúc Y sờ thử lên trán, lúc nhìn lại tay toàn là máu, đầu nàng cũng hơi choáng, đứng còn không vững, theo phản xạ chân dọ dẫm đi được mấy bước, nhưng lại quên mất chính giữa nắp quan tài đã bị vỡ, kết quả là không cẩn thận lăn luôn vào trong quan tài, máu phun xối xả.
Tô Trúc Y cuống quýt bò lên, nhưng bò rồi mà không lên được.
Thắt lưng của nàng bị hai bàn tay ôm chặt, trong khoảnh khắc ấy, dù có là Tô Trúc Y học rộng hiểu nhiều, trời không sợ, đất không sợ thì toàn thân cũng phải run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh sinh ra từ lòng bàn chân, trong nháy mắt thấm buốt cả lục phủ ngũ tạng.
Nàng cúi đầu xuống, vừa hay nhìn thấy hai cánh tay nhỏ nhắn, sống chết siết chặt lấy eo mình.
Bộ xương năm nghìn năm, nguyên thần vừa mới quay trở về cơ thể, lại vừa hay dính hơi người máu người, hơn thế còn đang ở trong trận nhãn của Chước Long trận, đây chính là biểu hiện của việc xác chết làm loạn sinh ra vua quỷ chứ đâu, lông tóc trên người Tô Trúc Y dựng lên rào rào, nàng liều mạng giãy dụa nhưng không thoát nổi, hơi quay đầu lại nhìn, thì thấy hai mốc mắt đen thùi lùi.
Nàng nhìn bộ xương bé.
Bộ xương bé cũng nhìn lại nàng……
Đời này coi như xong!
Người người đều muốn đảo lộn thời gian để tái sinh, nhưng khi thật sự được tái sinh rồi, lại phát hiện ra căn bản không hề thuận lợi như tưởng tượng, khi nàng trở lại lúc mình yếu ớt nhất, đối thủ trước đây chỉ là con người, hiện giờ lại có thêm một lão già chết tiệt bụng đầy ác ý này nữa.
Mẹ kiếp, biết thế thì đã không quay lại, chi bằng đi theo Tần Giang Lan sống vật vờ còn hơn, tốt xấu gì cũng có ăn có mặc, bên cạnh còn có mỹ nam ngắm rửa mắt……
Đối mặt với cái chết, sự hổ báo cáo chồn của nữ ma đầu sụp đổ trong nháy mắt, nói đến cùng mấy năm qua nàng có thể sống sót được, đặc biệt là những năm tháng trước đây, nguyên nhân là vì nàng đủ nhẫn tâm, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là, da mặt nàng đủ dày……
Nối lại với nhau sẽ thành mặt dày nhẫn tâm.
Người khác từng hỏi nàng, “Cốt khí của ngươi đâu?”.
Nàng đáp: “Cho chó ăn rồi.”
Đứng giữa sống và sĩ diện, Tô Trúc Y chắc chắn sẽ chọn cái đầu tiên.
Tiểu quái vật xác sống năm nghìn năm sống lại, chắc chắn có linh trí, sẽ không phải động vật ngu xuẩn cấp thấp chỉ biết mỗi hút máu như Lục lão thái, nghĩ tới đây, Tô Trúc Y lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu ca xương khô à, chúng ta từ từ nói chuyện, nhé?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.