Tòng Thiện

Chương 18

Định Ly

26/06/2019

Tô Nguyệt tông chỉ có thể được coi là một môn phái hạng ba trong giới Chân tu.

Nhưng, Khúc Ngưng Tố tông chủ của Tố Nguyệt tông lại là người yêu cũ của tông chủ Đông Phù Thượng tông, không chỉ như vậy, bà ta còn lén lút qua qua lại với một vị trưởng lão ma đạo của Ẩn Huyết môn, điều này giúp cho Tố Nguyệt tông có chỗ chống lưng rất vững chắc, tài nguyên tu luyện của đệ tử tông môn vô cùng dồi dào.

Đệ tử của Tố Nguyệt tông sau khi gia nhập mỗi tháng có thể lĩnh mười viên linh thạch thượng hạng và một bình linh đơn dưỡng khí, Tố Nguyệt tông giàu nứt đố đổ vách không hề thua kém những đại tông môn hạng nhất, nếu có thể gia nhập lăn lộn trong đó vài năm, tu vi của nàng sẽ tăng tiến vượt bậc, đến lúc ấy dựa vào kinh nghiệm từ kiếp trước đi thăm dò mật cảnh, sẽ có được tài sản để lại, khi đó tha hồ tiêu sái, mặc sức tranh đoạt thiên hạ.

Nhưng muốn đến được Tố Nguyệt tông, trước tiên phải vượt qua núi Thất Liên.

Núi Thất Liên còn được gọi là núi Bảy Cô hay núi Thất Tiên Nữ.

Tương truyền rằng núi Thất Liên vốn dĩ là một vùng biển, rất lâu rất lâu trước đây, vùng biển này xuất hiện một con ác giao. Con ác giao này tính tình sớm nắng chiều mưa, thường xuyên gây hại cho bách tính, gây sóng to tạo gió lớn, âm mưu gây lũ lụt nhấn chìm hết các sông ngòi núi non. Bảy vị tiên của Tiên môn đã bay từ trên trời xuống, giao đấu kịch liệt với con ác long suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng mới giết chết được nó, trước khi chết con ác long đã tạo một cơn thủy triều, định rằng dù có chết cũng phải kéo theo hàng ngàn vạn người phàm chết chùm.

Vì thế bảy vị tiên nữ đã hóa thành một dãy núi lớn ngăn biển, cứu sống hàng vạn mạng người xung quanh, hi sinh bản thân, cứu vớt con dân trăm họ.

Tô Trúc Y ngẩng đầu nhìn ngọn núi phía xa, còn thò tay ra đếm thử, một hai ba bốn năm sáu bảy, quả nhiên là có bảy đỉnh núi, ngay từ xa đã nhìn thấy chúng có hình dáng của con người, chẳng trách đám người phàm lại bịa ra câu chuyện đó.

Sâu bên trong núi chẳng có linh vật cấp cao nào hết, nhưng dã thú dữ tợn thì cả đống, vì thế nên cha của Trương Ân Ninh đi săn bên trong núi đã bị bầy sói cắn chết, Tô Trúc Y nàng nếu tái sinh lại lần nữa mà đi qua con đường này, thì chỉ thoáng chốc đoán chừng bị gặm đến vụn xương cũng chẳng còn. Tuy rằng nói không có linh vật cấp cao, nhưng trên núi Thất Liên có một loại hoa mực loang nhiều màu, mỗi năm cứ vào độ tháng Ba tháng Tư sẽ mọc ở lưng chừng núi, thoạt nhìn giống như một đai sặc sỡ buộc ở eo núi xanh.

Thôn dân trong thôn Trường Ninh đều gọi nó là dây lưng của tiên tử.

Xì, sao không gọi là áo ngực của tiên tử luôn đi.

Loại hoa mực loang nhiều màu này là một vị thuốc mà các nữ tu cần dùng khi luyện chế linh đơn dưỡng nhan, vì thế hàng năm đội thương buôn đến thôn Trường Ninh, đều vì giá thu mua loại hoa mực loang nhiều màu này thấp hơn đôi chút so với nơi khác.

Tô Trúc Y của kiếp trước chưa từng ăn linh đơn dưỡng nhan bao giờ, khuôn mặt của nàng thật sự không cần phải dùng đến thứ đó.

Giờ vẫn đang là cuối tháng Hai, loại hoa mực loang nhiều màu trên núi Thất Liên vẫn chưa nở, từ đằng xa nhìn lại chỉ thấy một màng tối âm u, giống như có con thú khổng lồ đang ẩn núp, chỉ trực chờ ăn tươi nuốt sống người ta bất cứ lúc nào. Tô Trúc Y tay trái cầm rễ cây làm đồ ăn vặt, tay phải nắm chặt cây cuốc, đi men theo con đường mà thôn dân vẫn hay đi săn bắn để lên núi, nàng phải vượt qua được dãy núi Thất Liên này mới có thể đến được thị trấn ở phía bên kia, nếu may mắn thì trong vòng ba đến năm ngày là đến nơi.

Đường trên núi rất heo hút, cây cối um tùm, cỏ dại mọc cao quá đầu người. Đương nhiên, cũng là do hiện giờ nàng quá thấp nữa. Tô Trúc Y biến cây cuốc trở nên to hơn để mở đường, tất cả cỏ dại đều bị phạt ngang, vì thế tốc độ di chuyển cũng không chậm lắm. Lúc nàng leo lên được lưng chừng núi, thì đã cảm nhận được mùi của một số loại thú dữ ở xung quanh.

Ngay cả trên cây cũng có một con khỉ hoang theo đuôi nàng từ đầu đến giờ.



Suốt cả một mùa đông, đám dã thú trong rừng e rằng đều chưa được lấp đầy bụng, đột nhiên xuất hiện một đứa bé con, lại được chăm bẵm đầy đủ da mềm thịt ngọt cứ phây phây ra thế kia, vừa liếc mắt nhìn đã thấy ngon rồi, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng lũ dã thú trải qua một mùa đông lạnh giá đều rất thông minh cảnh giác, cũng cảm nhận được trên người nàng một loại khí thế như có như không, tuy rằng muốn ăn ngon nhưng cũng không thể tùy tiện ra tay được, chỉ đành lén lút bám theo suốt dọc đường, định quan sát thêm một lúc rồi mới hạ thủ.

Tô Trúc Y đi suốt một đêm, bụng cũng thấy hơi đói, tuy rằng trong cơ thể có linh khí từ việc ăn sạch chỗ rễ cây mang theo, nhưng trong bụng không hề có cảm giác no, hiện giờ tu vi của nàng còn thấp, lại chưa tích cốc, nên giờ bụng rất đói, bèn quyết định tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ, gác chân lên xoa nắn mắt cá chân, sau đó nhặt một hòn đá, nheo nheo mắt nhìn trời, sau đó giơ viên đá lên ngắm bắn, nàng nhìn thấy con khỉ đang trốn sau tán lá đang co người lại, sau đó lại chuyển sang núp sau thân cây.

(Tích cốc là một trong những phương pháp dưỡng sinh cổ xưa của đạo gia, nghĩa là không ăn ngũ cốc. Phương pháp này có nguồn gốc từ thời nhà Tần, thịnh hành vào thời nhà Đương, người dưỡng sinh theo cách này sẽ không ăn các loại ngũ cốc, chỉ hít gió và uống sương để sống, thông qua việc tuyệt thực để điều chỉnh khí tức.)

Nàng cong tay bắn viên đá đi, nhưng không phải bắn con khỉ, mà là một con chim đang bay trên trời.

Thịt khỉ không ngon, ăn thịt chim nướng ngon hơn.

Đợi đến khi Tô Trúc Y nhặt con chim chết vì bị đá bắn trúng về, nhanh nhẹn nhổ sạch hết lông xong, thì mùi của đám dã thú bám theo phía sau thoắt cái đã biến mất, nàng bật cười ha hả đầy khoái chí, sử dụng linh thạch bấm khẩu quyết để nhóm lửa, châm vào một búi cỏ khô, nướng con chim lên loáng cái đã giải quyết sạch bách.

Đến khi ăn xong rồi, nàng phát hiện ra con khỉ vẫn còn ở trên cây, lập tức cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Đám thú dữ đi theo phía sau lúc vừa nãy đã bỏ chạy hết cả, nhưng con khỉ này vẫn giấu mình trên cây run lẩy bà lẩy bẩy, lá cây xung quanh đó rung lắc liên hồi, đủ để chứng minh con khỉ này đang cực kỳ sợ hãi, nhưng sao nó lại không chạy đi, vẫn định đi theo nàng sao?

Khỉ được xem là loại động vật rất thông minh, cũng có những con khỉ linh tu luyện thành tinh, năm đó ma đạo có một tu sĩ huấn luyện được một con khỉ linh đi giành cướp đồ vật, khi ở trong mật cảnh lúc tranh giành các loại thuốc quý tay chân con khỉ linh hoạt lại nhanh nhẹn, con người nắm được một kiểu thì con khỉ này có thể nắm được năm kiểu, mỗi bàn tay với bốn móng vuốt, mỗi móng nắm được một, thêm cái đuôi cuộn được một nữa là năm, tốc độ cực nhanh, người khác thi triển thuật Cầm Nã cũng không thể bằng nó, vị tu sĩ ma đạo kia đánh nhau thì kém nhưng chạy trốn thì rất giỏi, loáng cái cả chủ nhân lẫn con khỉ đều mất dạng, quả thực khiến cho người ta tức đến ngứa cả răng.

Vị tu sĩ đó tên là gì Tô Trúc Y cũng không còn nhớ nữa, nàng chỉ nhớ trên đầu con khỉ đen ấy có mọc một chòm lông màu đỏ.

Nhưng trên cái cây kia lại là một con khỉ lông vàng tươi, đôi mắt đen đảo qua đảo lại, nhìn trông rất thông minh.

Quan sát đôi con ngươi long lanh loáng thoáng ẩn chứa ánh sáng nơi đáy mắt, trong lòng Tô Trúc Y có chút kinh ngạc, không ngờ, con khỉ ấy là một con khỉ linh, chắc là may mắn ăn được linh thảo hoặc hấp thu được linh khí, thể chất khác hẳn những loại dã thú bình thường, nên mới sinh ra một con khỉ biến dị như vậy, nhìn quầng sáng trong mắt nó, e là đã có được sức mạnh của những tu sĩ loài người luyện khí thời kỳ đầu rồi, những con khỉ giống như nó nếu hồi đầu không có người dẫn dắt, chỉ tu luyện dựa theo bản năng, thì tốc độ sẽ càng ngày càng nhanh, hành động càng ngày càng nhạy bén, móng vuốt cũng sẽ sắc nhọn hơn.

Nói cách khác, nếu Tô Trúc Y dùng lực và tốc độ vừa nãy ném chết con chim để ném con khỉ thì chắc chắn sẽ không thành công, nó run rẩy kịch liệt như vậy, nhất định là đang làm màu.

Dường như cảm nhận được Tô Trúc Y đang hiếu kỳ đánh giá mình, hơn thế không hề lộ ra sát ý, nên con khì dần dần thò đầu ra dưới tán lá, rồi ném một viên đá nhỏ đang nắm trong tay về phía Tô Trúc Y.

Viên đá nhỏ có màu đỏ, kích thước cỡ bằng một quân cờ, nhưng bên trong viên đá lại phảng phất có linh khí dao động. Tô Trúc Y giơ tay lên bắt gọn, ngón tay xoa xát viên đá trong lòng bàn tay mấy cái, làm ra vẻ như đang trầm tư lắm.

Con khỉ kêu lên khẹc khẹc, rồi lại ném thêm một viên đá nữa về phía nàng.

Viên đá lần này có màu cam, linh khí quanh nó nhiều hơn viên trước, con khỉ ném xong liền nhảy sang một cái cây to cạnh đấy, còn nhếch miệng nhe nanh với Tô Trúc Y nữa, giống như thể đang khiêu khích nàng. Thấy Tô Trúc Y không có phản ứng gì, nó lại ném thêm viên đá thứ ba, viên đá này có màu lục bích, linh khí trên viên đá này nồng đượm hơn hẳn, tựa như một miếng linh thạch bị vỡ.



Nó ném xong lại kêu toáng lên, vừa kêu vừa chuyền qua chuyền lại giữa hai trạc cây, rõ ràng đang vô cùng nôn nóng.

Ồ, vừa khiêu khích, lại vừa dụ dỗ, rốt cuộc con khỉ này định dẫn nàng đi đâu?

Tô Trúc Y không phải là một đứa trẻ thực sự, nàng đã sống hơn nghìn năm rồi, tự nhận rằng không có trò mèo gì nàng chưa từng chứng kiến, lẽ nào còn bị con khỉ này dắt mũi đưa vào tròng.

Rất rõ ràng, con khỉ này muốn dụ nàng đến một nơi nào đó.

Nếu tính tình nàng dễ bị kích động nổi giận, hoặc mờ mắt vì linh thạch, thì giờ đã liều mạng đuổi theo con khỉ kia rồi. Tô Trúc Y ngây ra tại chỗ không nhúc nhích, đợi đến khi con khỉ ném đến lần thứ ba, thứ tư, thứ năm……

Lại đợi thêm một lúc nữa, Tô Trúc Y phát hiện ra con khỉ bắt đầu nóng nảy đến độ ném cả lá cây, cũng hiểu rằng những viên đá có linh khí trên người nó đã không còn nữa rồi, vì thế nàng vẫy vẫy tay về phía con khỉ đang ở trên cây, lại chớp chớp mắt vài cái, sau đó cười khúc khích mấy tiếng, đoạn nói: “Cám ơn nhé, ta đi trước đây.”

Nói xong, Tô Trúc Y quay người tiêu sái bỏ đi, căn bản không hề bị con khỉ dụ dỗ. Kiếp trước nàng chưa từng nghe nói núi Thất Liên có xuất hiện bảo vật, trong khi đó con khỉ này vừa nhìn đã thấy xấu bụng, còn lâu nàng mới trúng kế của nó.

Nhìn Tô Trúc Y quay người bỏ đi, con khỉ lông vàng tươi trên cây lập tức nổi cáu ngoác miệng nhe răng, tóm lấy cây mây, móng vuốt sắc nhọn thò ra, nhưng còn chưa kịp chạm vào Tô Trúc Y thì đã nhìn thấy một cái cuốc bổ thẳng từ trên trời xuống, chặt đứt luôn cành cây mây con khỉ đang bám vào, khiến nó lập tức rơi từ trên không trung xuống, nhưng tốc độ của nó rất kỳ lạ, trong lúc đang trong đà rơi chân vẫn kịp đạp vào cái cuốc mượn lực giẫm bật lên, thân hình nó lại vọt lên cao tóm lấy thân cây lộn hai vòng, sau đó lại kêu toáng lên khèng khẹc khèng khẹc về phía Tô Trúc Y.

Nó vừa kêu thì cái cuốc lập tức quay sang đối đầu với nó, rõ ràng là muốn đánh cho con khỉ một trận, nhưng vì tạo hình tương đối kỳ lạ, nên trông như thể đang cúi người chào con khỉ vậy, con khỉ muốn đuổi theo Tô Trúc Y, nhưng lại bị cái cuốc ngăn cản, nó cuống đến độ vò đầu bứt tai, hai mắt đỏ ngầu, nhưng cuối cùng không làm cách nào để vượt qua được cái cuốc, con khỉ lông vàng rướn cái cổ lên nhìn theo Tô Trúc Y đang đi xa dần cuối cùng đành bỏ cuộc, nó cào cho cái cuốc một cái rồi xoay mình nhảy tót lên một cái cây khác, sau mấy lần chuyền hết cành này đến cành kia thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đợi con khỉ đi xa rồi, Tô Trúc Y liền vẫy tay gọi pháp bảo bản mệnh quay về, nàng cũng không định cất nó đi, mà cứ để cái cuốc đứng ở đằng sau lưng mình.

Năm xưa có rất nhiều nữ tu yêu cái đẹp, thích mua mấy thứ pháp bảo có hào quang, sau khi đeo lên rực rỡ như hoa gấm, tiên khí tung tóe. Từng có một người đàn ông vì muốn lấy lòng nàng, nên đã tặng nàng một món pháp bảo có tên là Nguyệt Triều Tịch, mỗi khi đeo Nguyệt Triều Tịch lên người, cứ hễ bước đi là sau lưng có bóng trăng, dưới chân có vầng sáng tỏa ra.

Nhưng hiện giờ thì sao, dưới chân là cỏ dại, sau lưng là cái cuốc.

Thật sự khiến cho con nhà người ta thổn thức nói không lên lời.

Tô Trúc Y thở dài tiếp tục tiến về phía trước, đến khi chạng vạng nàng đã trèo thêm được hai ngọn núi nữa, núi Bảy Cô đã chinh phục được ba rồi, chỉ còn lại bốn ngọn thôi là có thể đến được thị trấn trước mặt. Xem ra, nhiều nhất là ba ngày, nàng đã có thể đến được thị trấn dưới chân núi rồi.

Mấy viên đá con khỉ ném lúc vừa nãy dùng để đổi chút tiền chắc không có vấn đề gì, đến lúc ấy nàng dùng tiền đi thuê một cỗ xe ngựa trong trấn, thì sẽ đến được Tố Nguyệt tông trước thời gian đã định được mấy ngày.

Lại đi thêm một đoạn đường nữa, mặt trời lặn dần về hướng Tây, trong rừng rậm không có ánh sáng, Tô Trúc Y bèn tìm một sơn động nghỉ tạm, nàng bố trí một trận pháp đơn giản quanh sơn động, lại sai pháp bảo bảnh mệnh ra ngoài cảnh giới, sau đó ngồi xuống tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tòng Thiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook