Chương 21: Long Tuyền kiếm.
Định Ly
26/06/2019
Tần Giang Lan vốn dĩ đã được coi là người không tùy tiện cười nói trong giới Chân tu rồi.
Nhưng thì ra Lạc Anh thậm chí còn trên hắn một bậc, khuôn mặt thật sự từ đầu đến cuối đều không mảy may có chút biểu cảm nào, lạnh lẽo tựa băng tuyết. So với một ả ma đầu như nàng ngày ngày ngoài mặt vẫn thơn thớt nói cười, nhưng bên trong là một bồ dao găm thì cũng gần như nhau.
……
“Thần Thiên của Phi Hồng môn bái kiến Lạc tiền bối, gia sư của Phi Hồng môn là Cố Hồng Hoa, đã từng chịu ơn của tiền bối.” Lưu Chân bị một cái lườm sắc lạnh của Lạc Anh khiến toàn thân rét lạnh run lẩy bẩy không dám mở miệng nói chuyện nữa, một nam tử có vẻ lớn hơn nàng ta vài tuổi, mày kiếm mắt sáng dáng vẻ xuất chúng vượt trội, thái độ cung kính cẩn trọng hành đại lễ với Lạc Anh.
Đoạn Thần Thiên nói tiếp: “Cho dù phong ấn không liên quan gì tới con bé, thì việc giếng nước của thôn dân trong thôn Trường Ninh bị người ta hạ chú Thất hồn cũng là sự thật, việc này thì con bé đó không thể thoát khỏi liên can.”
Hô hô, hai người này chính là đôi cẩu nam nữ lúc vừa nãy, bảo sao giọng nói lại nghe quen tai thế.
Tô Trúc Y hơi nghiêng nghiêng đầu, căn bản không hề trả lời cho câu hỏi mà mình đang được nhắc đến, mà quay ra hỏi ngược lại: “Đại ca, đại tỷ à, vừa nãy khi ở trên mặt đất ta nghe thấy giọng nói của hai người, hai người đi theo con chuột săn kho báu đã phát hiện ra điều gì đó nên mới chạm phải phong ấn đúng không? Chi bằng kể lại tỉ mỉ cho bọn ta nghe đi, xem thử xem có tìm ra được chút manh mối gì không?”.
Tô Trúc Y vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đồng loạt quét lên người Thần Thiên và Lưu Chân, trong số đó có một thiếu nữ khuôn mặt tròn trịa của Phi Hồng môn hỏi với giọng điệu không được vui cho lắm: “Sao vừa nãy lúc được hỏi các ngươi không ai nói câu nào? Chúng ta đều đang bay trên trời, thì Lưu Chân cứ nằng nặc đòi vào trong núi chơi, rốt cuộc các ngươi đã chạm phải thứ gì, mà khiến phong ấn bị kích thích? Phong ấn nơi này hung dữ như vậy, nếu các ngươi đã cầm phải thứ gì không nên cầm, thì mau chóng trả về chỗ cũ đi!”.
So với việc bỏ chú Thất hồn vào trong giếng nước của thôn Trường Ninh, thì mọi người lại càng quan tâm đến tình cảnh của bản thân ở hiện tại hơn.
“Ngươi bớt nói linh tinh đi! Chuột săn báu nào chứ!” Lưu Chân xảo biện: “Ta chẳng động vào cái phong ấn nào hết, chắc chắn là con tiểu ma đầu ngươi tính kế nhốt chúng ta vào đây.” Chẳng qua là lời của nàng ta không có sức thuyết phục, nên ngay cả đồng môn giờ phút này cũng chẳng thèm tin nàng ta.
Bị hết cặp mắt này đến cặp mắt khác nhìn chằm chằm, cuối cùng Lưu Chân không thể chịu thêm được nữa, đành phải nói: “Bọn ta nhìn thấy một con chuột săn kho báu…”
“Sau đó, sau đó thì…”
Giọng nói của nàng ta càng lúc càng bé, rõ ràng là đang lúng túng thiếu tự tin, Thần Thiên bèn tiếp lời kể rõ ngọn ngành, “Sau đó bọn ta đuổi đến đỉnh ngọn núi thứ tư cũng là ngọn núi thấp nhất của dãy Thất Liên, ngọn núi đó rất nóng, trước đây chúng ta đã từng bay qua phía trên nó nhưng không hề thấy có điều gì khác thường, lúc đặt chân xuống dưới đất mới cảm nhận được sức nóng kinh người.”
Đi theo con chuột săn khó báu đến một cái động, bọn họ nhìn thấy rất nhiều những viên đá nhỏ đủ màu sắc, chất đầy toàn bộ sơn động, tuy rằng linh khí của rất nhiều viên đá trong đó rất yếu căn bản không thể so với những viên linh thạch được, nhưng cũng có một số linh khí dồi dào, không kém gì những linh thạch thượng hạng.
Phát hiện ra số kho báu này đương nhiên khiến hai người họ vô cùng sung sướng, lập tức lấy pháp bảo ra để đựng đá, sau khi lấy được già nửa thì bên trong sơn động lộ ra một cái đinh sắt, trên cái đinh này bám đầy gỉ sét, xem ra đã rất cũ rồi.
Vốn dĩ bọn họ không bận tâm gì đến cái đinh sắt ấy, cũng không có ý định động vào nó, nhưng không ngờ con chuột săn kho báu lúc trước đột nhiên xông ra, lao về phía cái đinh tự sát. Máu tươi liền thuận thế chảy xuống, lập tức bề mặt cái đinh giống như được máu tươi rửa sạch tan hết gỉ, lộ ra màu sắc nguyên bản.
“Sau khi cái đinh trở nên sáng trở lại, thì thanh kiếm Phù Dao của ta liền có phản ứng, không ngừng rung lên rít gào.” Lưu Chân sờ thanh kiếm mềm của bản thân, “Ta phát hiện ra cái đinh ấy là một thanh sắt rất kỳ diệu, vì thế, đầu óc nhất thời nảy sinh ý định muốn mang cái đinh ấy về chế tạo thành tiên kiếm.”
“Tay của sư huynh vừa mới chạm vào cái định, thì lòng bàn tay liền bị bỏng nặng, để lại một ấn ký rất sâu.” Lưu Chân nói đến đây thì giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Rõ ràng cái đinh ấy trơn bóng, nhưng lại nung một ký hiệu kỳ quái trên tay của sư huynh, khi ấy bọn ta cảm thấy hơi lo nên định rút khỏi sơn động, không ngờ vừa nhúc nhích, thì động đất rung chuyển cả ngọn núi.”
Trong nháy mắt cả ngọn núi đổ sụp, và bọn họ cũng rơi thẳng xuống lòng đất từ những vết nứt.
“Nếu nói cái đinh ấy là vật trấn áp phong ấn, thì chúng ta chưa từng làm gì tổn hại đến cái đinh ấy, cũng không hề nhổ nó lên.” Thần Thiên nói tới đây, lại đưa mắt nhìn về phía Tần Xuyên, “Chỗ các ngươi hình như có truyền thuyết liên quan đến núi Thất Liên, đây cũng gọi là núi Thất Tiên Nữ đúng không?”.
Tần Xuyên là người phàm còn chưa bước chân vào tu luyện, dù tư chất có giỏi, thì hiện giờ cũng chỉ là một người bình thường, lúc rơi xuống núi cho dù được sư huynh che chở thì vẫn bị gãy tay, gãy chân như thường, cậu ta vốn dĩ yếu mệt lắm rồi, nhìn thấy Tô Trúc Y nên mới miễn cưỡng ngồi dậy, giờ nghe nhắc đến núi Bảy Cô, tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo, kể lại truyền thuyết về núi Bảy Cô cho mọi người cùng nghe.
Kể xong, cậu ta còn hỏi lại: “Lẽ nào truyền thuyết đó là thật, dưới lòng đất trấn áp một ác giao? Tiếng gào thét mà chúng ta nghe thấy, là do con giao long đó đang gầm rú sao?”.
Lời vừa thốt ra, lập tức khiến các tu sĩ Phi Hồng môn trầm mặc hẳn đi, Tô Trúc Y cũng không hé răng lên tiếng, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Thần Thiên, rất muốn xem ấn ký do cái đinh đó nung trên tay gã trông như thế nào, chỉ có xem rõ ràng cẩn thận rồi, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Đáng tiếc là lúc này nàng không dám sử dụng thần thức, mỗi khi dùng có cảm giác như bị ngàn vạn thanh kiếm đâm vào khiến đầu óc đau không chịu nổi, bàn tay của Thần Thiên lại giấu trong ống tay áo, nên nàng không thể xem được.
Vì thế Tô Trúc Y theo phản xạ liếc nhìn Lạc Anh một cái.
Cũng chính lúc đó, Lạc Anh mở miệng, “Xòe bàn tay của ngươi ra đi, để ta xem vết nung trên đó.”
Lạc Anh đã mở miệng, thì đương nhiên Thần Thiên không dám không nghe theo, hắn đi tới trước mặt Lạc Anh, không dám vượt qua lớp sương giá dưới chân nàng ta, mà đứng ở bên ngoài lớp sương xòe tay ra, vốn chỉ nghĩ là xòe trước mặt nàng ta một lúc thôi, kết quả là bàn tay vừa tiến vào lớp sương giá liền cảm nhận được cơn lạnh thấm buốt vào tận xương, hắn chỉ có thể vội vàng rụt tay về, đề tay ở bên ngoài giới hạn vòng sương.
Lòng bàn tay Thần Thiên có một ký hiệu, là do nét bút tạo hành, uốn lượn như một con rồng.
Mọi người nhìn thấy ký hiệu đó xong, đều công nhận truyền thuyết trên núi Thất Liên là thật, cảm giác như con ác giao bị trấn áp dưới lòng đất sắp sửa bay lên hóa rồng đến nơi, nhưng Tô Trúc Y chỉ nhếch miệng cười khẩy, người có khác có sống được ra khỏi đây hay không thì không biết, nhưng riêng gã Thần Thiên này chắc chắn không sống nổi.
Vừa nhìn đã biết ký hiệu trên tay hắn là đầu rồng, trận pháp của cái đầu rồng này ẩn giấu một hình nhân, hơn thế hình nhân này không phải ai khác, mà chính là bản thân mình. Thật ra ký hiệu này là ấn nung, ý nghĩa của nó là khi bị nung ấn này lên tay, thì hắn ta sẽ trở thành vật tế.
Tô Trúc Y nhìn ra được, và Lạc Anh cũng nhìn ra được.
Nàng ta hơi cúi mắt xuống, sau đó duỗi tay ra, năm ngón tay nắm chặt giữa lưng chừng không, thanh phi kiếm lúc trước đông cứng giống như một cột băng đột nhiên rung lắc vài cái, sau mấy tiếng vù vù thanh kiếm liền bay về phía lòng bàn tay nàng ta. Khoảnh khắc thanh phi kiếm nhập vào lòng bàn tay Lạc Anh lớp sương giá xung quanh lập tức tan ra, để lộ ra một thanh kiếm bạc sáng bóng. Đến lúc này Tô Trúc Y mới phát hiện ra, thanh phi kiếm của Lạc Anh có khắc hoa văn hình còn rồng, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng con rồng di chuyển uốn lượn trên thân kiếm.
Ngón tay nàng ta miết lấy thanh kiếm, rồi khẽ búng một cái.
Thanh phi kiếm lập tức phát ra một tiếng rít, giống nghư là tiếng kêu của rồng.
Ngay lập tức, dưới lòng đất cùng truyền ra một tiếng rít chói tai, chấn động khiến vụn đá xung quanh lăn xuống, sắc mặt đệ tử Phi Hồng môn tái mét, khỏe miệng Tô Trúc Y trào máu.
Nhưng tác động của nó đến Lạc Anh dường như còn lớn hơn cả, lớp sương giá dưới chân nàng ta hoàn toàn vỡ vụn, thanh kiếm trong tay cũng không ngừng run rẩy, giống như bị một lực cực lớn chém một đường, suýt chút nữa thì bị bẻ gẫy.
Hai tay nàng ta siết chặt lấy thanh kiếm, ổn định được thanh kiếm xong, dừng lại một lúc mới nói: “Không phải là ác giao.”
Ánh mắt Lạc Anh nhìn về xa xăm, chậm rãi nói: “Là kiếm.”
Thứ bị trấn áp dưới núi Thất Liên không phải là ác giao, mà là một thanh kiếm.
Và những tiếng rít chói tai ấy không phải là tiếng của rồng, mà là tiếng của kiếm.
“Là kiếm sao?” Phi Hồng môn cũng là phái kiếm tu, giờ nghe nói dưới lòng đất trấn áp kiếm, ánh mắt của hai kẻ kiếm tu đều sáng cả lên.
Ác giao là linh thú hung dữ, giết người không chớp mắt, nhưng kiếm thì không giống vậy, kiếm sẽ chọn chủ.
Ác giao là vận đen, còn phi kiếm là cơ duyên.
Đương nhiên Lạc Anh đã chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của của hai người, nàng ta chậm rãi lắc đầu nói thêm: “Là một thanh ác kiếm.”
“Nếu như ta đoán không nhầm, thì đó là Long Tuyền kiếm.”
Long Tuyền kiếm! Vừa nghe thấy ba chữ Long Tuyền kiếm, trong lòng Tô Trúc Y liền run rẩy. Cái tên Long Tuyền kiếm này, nàng đã từng đọc trong cổ tịch rồi. Nếu nói gương Lưu Quang là đạo khí, thì Long Tuyền kiếm cũng có thể tạm coi là đạo khí, năm đó đại sư đúc ra thanh kiếm này là một kẻ điên, đã sử dụng những nguyên liệu tốt nhất, rèn suốt ngàn năm mới làm ra nó, nhưng ông ta vẫn không hài lòng, nên đầu tiên là để vợ và con trai con gái của mình nhảy vào lò luyện để tế kiếm, sau đó tế toàn gia tộc, cuối cùng bản thân cũng nhảy vào lò để tuẫn táng. Ngày thanh kiếm ra lò, cát bay đá chạy, vạn vật trong ngàn dặm đều bị nghiền thành bột, toàn bộ thành trì của Chân tu bị uy lực của thanh kiếm xóa sổ trong chớp mắt, chỉ thoáng chốc, uống máu trăm ngàn người.
Khi đó thanh kiếm hung tợn ấy đã gây ra một mưa gió máu tanh náo loạn cho giới Chân tu, nhưng sau đó thế nào, thì trong thư tịch lại không ghi chép thêm.
Không ngờ lần này sống lại, nàng lại có thể gặp được Long Tuyền kiếm!
Đúng rồi, thanh kiếm trong tay Lạc Anh có tên là Tiềm Long, nguyên liệu và phương pháp đúc thanh kiếm ấy giống hệt với Long Tuyền kiếm, cũng chế tạo được ngàn năm nay rồi, là do hậu nhân bắt chước đúc theo Long Tuyền kiếm, chỉ là không dùng người tế kiếm mà thôi, cũng vì lý do đó mà nó không phải là một thanh ác kiếm, nhưng cho dù là vậy, thanh kiếm này cũng là một thanh tiên kiếm xếp hạng nhất nhì trong giới Chân tu, sau khi Lạc Anh chết, cũng không còn nghe thấy tung tích của Tiềm Long kiếm nữa.
Lạc Anh đang cầm trên tay thanh Tiềm Long, vậy thì thanh Long Tuyền kiếm nàng ta nói chắc chắn khó mà sai được.
Tô Trúc Y liếc nhìn vẻ mặt của các đệ tử Phi Hồng môn người nào người nấy đều hoang mang, rõ ràng là đều không biết uy danh của Long Tuyền kiếm, nàng cũng lười giải thích, tìm một góc ngồi xuống, đầu óc có hơi rối loạn.
Nếu là Long Tuyền kiếm thì phiền phức rồi đây. Nó đã tuyệt tích được khá lâu rồi, không ngừng dùng oán khí chồng chất tấn công phong ấn, cuối cùng đã đợi đến khi phong ấn bị nới lỏng. Một luồng sát khí tràn ra khỏi phong ấn, biến đổi những con thú bình thường trên núi, khiến chúng trở thành nanh vuốt của nó, thay nó tìm kiếm tế phẩm. Suy cho cùng phong ấn vẫn chưa bị phá, sát khí thoát ra quá yếu, chỉ có thể khống chế được dã thú, tạm thời rất khó ảnh hưởng được đến con người.
Vốn dĩ là vì núi Bảy Cô hoang vu hẻo lánh, rất ít khi gặp được tu sĩ từ đồng bằng đi qua, vì thế nó muốn tìm một tế phẩm thích hợp để ăn thịt cũng chẳng dễ dàng gì, vớ được một tiểu tu sĩ có chút linh khí như Tô Trúc Y, thì chắc chắn mấy con linh thú ấy đời nào chịu bỏ qua, ngày ngày đuổi theo nàng, nào ngờ nàng chẳng mắc bẫy, căn bản không hề bị cám dỗ.
Nàng vốn đã hồi phục được thể lực, trước đó cũng đã giải quyết xong con đại bàng giỏi theo dõi rồi, đang định tiếp theo sẽ xử nốt con sói, đợi khi giết được con sói nàng cũng có thể thuận lợi rời khỏi đây, không gặp bất cứ cản trở nào nữa, ai ngờ lại gặp phải tên đệ tử ngốc nghếch của Phi Hồng môn, bị mờ mắt vì chút lợi ích ít ỏi mà chui vào trong sơn động, khiến phong ấn rung lắc thì thôi không nói, còn tự mình bày mình lên bàn tế, nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa chết, vậy thì Long Tuyền kiếm còn đang đợi gì nữa nhỉ?
Kiếp trước, chưa từng nghe nói Long Tuyền kiếm xuất thế. Núi Thất Liên cũng không có động tĩnh gì khác thường, điều đó chứng tỏ cho đến cuối cùng phong ấn không hề bị phá vỡ, Long Tuyền kiếm vẫn bị trấn áp dưới lòng đất.
Năm xưa bảy nàng tiên đã trấn áp Long Tuyền kiếm, lần này đổi lại thành Lạc Anh sao? Vì thế nên nàng ta chết?
Tô Trúc Y không rõ quá trình, nhưng nàng biết kết cục, giờ tuy cảm thấy ở cùng với Lạc Anh sẽ an toàn hơn, nhưng lại lo lắng bản thân yếu ớt sẽ bị thần nhập, bị Lạc Anh số định sẵn phải chết kia liên lụy theo, vì thế nàng co ro một góc, duy trì một khoảng cách không gần không xa với Lạc Anh, so ra thì, còn gần với các đệ tử Phi Hồng môn hơn một chút.
“Lạc tiền bối, nếu dưới đất có chôn kiếm, vậy hay chúng ta đi tìm thử xem, chỉ cần có thể thu phục được thanh kiếm ấy, thì chẳng phải sẽ một đao giải quyết xong vấn đề hay sao?”.
“Muốn thu phục được thanh kiếm ấy, thì thông thường phải tiến hành so đấu với kiếm ý.” Một tu sĩ của Phi Hồng môn trầm ngâm, “Vừa nãy Lạc tiền bối bị trọng thương rồi, giờ muốn thu phục kiếm e rằng rất khó.”
“Nhưng nếu không thử, thì làm sao chúng ta ra được khỏi đây?” Trong khi hai người đó tranh cãi, thì đột nhiên gã Thần Thiên kia gào lên thảm thiết, lòng bàn tay hắn trở nên đau nhức dữ dội, giống như bị lửa thiêu đốt, đúng vào lúc này, Lạc Anh nhấc thanh kiếm lên, một nhát chặt đứt cánh tay Thần Thiên.
Nhưng thì ra Lạc Anh thậm chí còn trên hắn một bậc, khuôn mặt thật sự từ đầu đến cuối đều không mảy may có chút biểu cảm nào, lạnh lẽo tựa băng tuyết. So với một ả ma đầu như nàng ngày ngày ngoài mặt vẫn thơn thớt nói cười, nhưng bên trong là một bồ dao găm thì cũng gần như nhau.
……
“Thần Thiên của Phi Hồng môn bái kiến Lạc tiền bối, gia sư của Phi Hồng môn là Cố Hồng Hoa, đã từng chịu ơn của tiền bối.” Lưu Chân bị một cái lườm sắc lạnh của Lạc Anh khiến toàn thân rét lạnh run lẩy bẩy không dám mở miệng nói chuyện nữa, một nam tử có vẻ lớn hơn nàng ta vài tuổi, mày kiếm mắt sáng dáng vẻ xuất chúng vượt trội, thái độ cung kính cẩn trọng hành đại lễ với Lạc Anh.
Đoạn Thần Thiên nói tiếp: “Cho dù phong ấn không liên quan gì tới con bé, thì việc giếng nước của thôn dân trong thôn Trường Ninh bị người ta hạ chú Thất hồn cũng là sự thật, việc này thì con bé đó không thể thoát khỏi liên can.”
Hô hô, hai người này chính là đôi cẩu nam nữ lúc vừa nãy, bảo sao giọng nói lại nghe quen tai thế.
Tô Trúc Y hơi nghiêng nghiêng đầu, căn bản không hề trả lời cho câu hỏi mà mình đang được nhắc đến, mà quay ra hỏi ngược lại: “Đại ca, đại tỷ à, vừa nãy khi ở trên mặt đất ta nghe thấy giọng nói của hai người, hai người đi theo con chuột săn kho báu đã phát hiện ra điều gì đó nên mới chạm phải phong ấn đúng không? Chi bằng kể lại tỉ mỉ cho bọn ta nghe đi, xem thử xem có tìm ra được chút manh mối gì không?”.
Tô Trúc Y vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đồng loạt quét lên người Thần Thiên và Lưu Chân, trong số đó có một thiếu nữ khuôn mặt tròn trịa của Phi Hồng môn hỏi với giọng điệu không được vui cho lắm: “Sao vừa nãy lúc được hỏi các ngươi không ai nói câu nào? Chúng ta đều đang bay trên trời, thì Lưu Chân cứ nằng nặc đòi vào trong núi chơi, rốt cuộc các ngươi đã chạm phải thứ gì, mà khiến phong ấn bị kích thích? Phong ấn nơi này hung dữ như vậy, nếu các ngươi đã cầm phải thứ gì không nên cầm, thì mau chóng trả về chỗ cũ đi!”.
So với việc bỏ chú Thất hồn vào trong giếng nước của thôn Trường Ninh, thì mọi người lại càng quan tâm đến tình cảnh của bản thân ở hiện tại hơn.
“Ngươi bớt nói linh tinh đi! Chuột săn báu nào chứ!” Lưu Chân xảo biện: “Ta chẳng động vào cái phong ấn nào hết, chắc chắn là con tiểu ma đầu ngươi tính kế nhốt chúng ta vào đây.” Chẳng qua là lời của nàng ta không có sức thuyết phục, nên ngay cả đồng môn giờ phút này cũng chẳng thèm tin nàng ta.
Bị hết cặp mắt này đến cặp mắt khác nhìn chằm chằm, cuối cùng Lưu Chân không thể chịu thêm được nữa, đành phải nói: “Bọn ta nhìn thấy một con chuột săn kho báu…”
“Sau đó, sau đó thì…”
Giọng nói của nàng ta càng lúc càng bé, rõ ràng là đang lúng túng thiếu tự tin, Thần Thiên bèn tiếp lời kể rõ ngọn ngành, “Sau đó bọn ta đuổi đến đỉnh ngọn núi thứ tư cũng là ngọn núi thấp nhất của dãy Thất Liên, ngọn núi đó rất nóng, trước đây chúng ta đã từng bay qua phía trên nó nhưng không hề thấy có điều gì khác thường, lúc đặt chân xuống dưới đất mới cảm nhận được sức nóng kinh người.”
Đi theo con chuột săn khó báu đến một cái động, bọn họ nhìn thấy rất nhiều những viên đá nhỏ đủ màu sắc, chất đầy toàn bộ sơn động, tuy rằng linh khí của rất nhiều viên đá trong đó rất yếu căn bản không thể so với những viên linh thạch được, nhưng cũng có một số linh khí dồi dào, không kém gì những linh thạch thượng hạng.
Phát hiện ra số kho báu này đương nhiên khiến hai người họ vô cùng sung sướng, lập tức lấy pháp bảo ra để đựng đá, sau khi lấy được già nửa thì bên trong sơn động lộ ra một cái đinh sắt, trên cái đinh này bám đầy gỉ sét, xem ra đã rất cũ rồi.
Vốn dĩ bọn họ không bận tâm gì đến cái đinh sắt ấy, cũng không có ý định động vào nó, nhưng không ngờ con chuột săn kho báu lúc trước đột nhiên xông ra, lao về phía cái đinh tự sát. Máu tươi liền thuận thế chảy xuống, lập tức bề mặt cái đinh giống như được máu tươi rửa sạch tan hết gỉ, lộ ra màu sắc nguyên bản.
“Sau khi cái đinh trở nên sáng trở lại, thì thanh kiếm Phù Dao của ta liền có phản ứng, không ngừng rung lên rít gào.” Lưu Chân sờ thanh kiếm mềm của bản thân, “Ta phát hiện ra cái đinh ấy là một thanh sắt rất kỳ diệu, vì thế, đầu óc nhất thời nảy sinh ý định muốn mang cái đinh ấy về chế tạo thành tiên kiếm.”
“Tay của sư huynh vừa mới chạm vào cái định, thì lòng bàn tay liền bị bỏng nặng, để lại một ấn ký rất sâu.” Lưu Chân nói đến đây thì giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Rõ ràng cái đinh ấy trơn bóng, nhưng lại nung một ký hiệu kỳ quái trên tay của sư huynh, khi ấy bọn ta cảm thấy hơi lo nên định rút khỏi sơn động, không ngờ vừa nhúc nhích, thì động đất rung chuyển cả ngọn núi.”
Trong nháy mắt cả ngọn núi đổ sụp, và bọn họ cũng rơi thẳng xuống lòng đất từ những vết nứt.
“Nếu nói cái đinh ấy là vật trấn áp phong ấn, thì chúng ta chưa từng làm gì tổn hại đến cái đinh ấy, cũng không hề nhổ nó lên.” Thần Thiên nói tới đây, lại đưa mắt nhìn về phía Tần Xuyên, “Chỗ các ngươi hình như có truyền thuyết liên quan đến núi Thất Liên, đây cũng gọi là núi Thất Tiên Nữ đúng không?”.
Tần Xuyên là người phàm còn chưa bước chân vào tu luyện, dù tư chất có giỏi, thì hiện giờ cũng chỉ là một người bình thường, lúc rơi xuống núi cho dù được sư huynh che chở thì vẫn bị gãy tay, gãy chân như thường, cậu ta vốn dĩ yếu mệt lắm rồi, nhìn thấy Tô Trúc Y nên mới miễn cưỡng ngồi dậy, giờ nghe nhắc đến núi Bảy Cô, tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo, kể lại truyền thuyết về núi Bảy Cô cho mọi người cùng nghe.
Kể xong, cậu ta còn hỏi lại: “Lẽ nào truyền thuyết đó là thật, dưới lòng đất trấn áp một ác giao? Tiếng gào thét mà chúng ta nghe thấy, là do con giao long đó đang gầm rú sao?”.
Lời vừa thốt ra, lập tức khiến các tu sĩ Phi Hồng môn trầm mặc hẳn đi, Tô Trúc Y cũng không hé răng lên tiếng, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Thần Thiên, rất muốn xem ấn ký do cái đinh đó nung trên tay gã trông như thế nào, chỉ có xem rõ ràng cẩn thận rồi, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Đáng tiếc là lúc này nàng không dám sử dụng thần thức, mỗi khi dùng có cảm giác như bị ngàn vạn thanh kiếm đâm vào khiến đầu óc đau không chịu nổi, bàn tay của Thần Thiên lại giấu trong ống tay áo, nên nàng không thể xem được.
Vì thế Tô Trúc Y theo phản xạ liếc nhìn Lạc Anh một cái.
Cũng chính lúc đó, Lạc Anh mở miệng, “Xòe bàn tay của ngươi ra đi, để ta xem vết nung trên đó.”
Lạc Anh đã mở miệng, thì đương nhiên Thần Thiên không dám không nghe theo, hắn đi tới trước mặt Lạc Anh, không dám vượt qua lớp sương giá dưới chân nàng ta, mà đứng ở bên ngoài lớp sương xòe tay ra, vốn chỉ nghĩ là xòe trước mặt nàng ta một lúc thôi, kết quả là bàn tay vừa tiến vào lớp sương giá liền cảm nhận được cơn lạnh thấm buốt vào tận xương, hắn chỉ có thể vội vàng rụt tay về, đề tay ở bên ngoài giới hạn vòng sương.
Lòng bàn tay Thần Thiên có một ký hiệu, là do nét bút tạo hành, uốn lượn như một con rồng.
Mọi người nhìn thấy ký hiệu đó xong, đều công nhận truyền thuyết trên núi Thất Liên là thật, cảm giác như con ác giao bị trấn áp dưới lòng đất sắp sửa bay lên hóa rồng đến nơi, nhưng Tô Trúc Y chỉ nhếch miệng cười khẩy, người có khác có sống được ra khỏi đây hay không thì không biết, nhưng riêng gã Thần Thiên này chắc chắn không sống nổi.
Vừa nhìn đã biết ký hiệu trên tay hắn là đầu rồng, trận pháp của cái đầu rồng này ẩn giấu một hình nhân, hơn thế hình nhân này không phải ai khác, mà chính là bản thân mình. Thật ra ký hiệu này là ấn nung, ý nghĩa của nó là khi bị nung ấn này lên tay, thì hắn ta sẽ trở thành vật tế.
Tô Trúc Y nhìn ra được, và Lạc Anh cũng nhìn ra được.
Nàng ta hơi cúi mắt xuống, sau đó duỗi tay ra, năm ngón tay nắm chặt giữa lưng chừng không, thanh phi kiếm lúc trước đông cứng giống như một cột băng đột nhiên rung lắc vài cái, sau mấy tiếng vù vù thanh kiếm liền bay về phía lòng bàn tay nàng ta. Khoảnh khắc thanh phi kiếm nhập vào lòng bàn tay Lạc Anh lớp sương giá xung quanh lập tức tan ra, để lộ ra một thanh kiếm bạc sáng bóng. Đến lúc này Tô Trúc Y mới phát hiện ra, thanh phi kiếm của Lạc Anh có khắc hoa văn hình còn rồng, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng con rồng di chuyển uốn lượn trên thân kiếm.
Ngón tay nàng ta miết lấy thanh kiếm, rồi khẽ búng một cái.
Thanh phi kiếm lập tức phát ra một tiếng rít, giống nghư là tiếng kêu của rồng.
Ngay lập tức, dưới lòng đất cùng truyền ra một tiếng rít chói tai, chấn động khiến vụn đá xung quanh lăn xuống, sắc mặt đệ tử Phi Hồng môn tái mét, khỏe miệng Tô Trúc Y trào máu.
Nhưng tác động của nó đến Lạc Anh dường như còn lớn hơn cả, lớp sương giá dưới chân nàng ta hoàn toàn vỡ vụn, thanh kiếm trong tay cũng không ngừng run rẩy, giống như bị một lực cực lớn chém một đường, suýt chút nữa thì bị bẻ gẫy.
Hai tay nàng ta siết chặt lấy thanh kiếm, ổn định được thanh kiếm xong, dừng lại một lúc mới nói: “Không phải là ác giao.”
Ánh mắt Lạc Anh nhìn về xa xăm, chậm rãi nói: “Là kiếm.”
Thứ bị trấn áp dưới núi Thất Liên không phải là ác giao, mà là một thanh kiếm.
Và những tiếng rít chói tai ấy không phải là tiếng của rồng, mà là tiếng của kiếm.
“Là kiếm sao?” Phi Hồng môn cũng là phái kiếm tu, giờ nghe nói dưới lòng đất trấn áp kiếm, ánh mắt của hai kẻ kiếm tu đều sáng cả lên.
Ác giao là linh thú hung dữ, giết người không chớp mắt, nhưng kiếm thì không giống vậy, kiếm sẽ chọn chủ.
Ác giao là vận đen, còn phi kiếm là cơ duyên.
Đương nhiên Lạc Anh đã chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của của hai người, nàng ta chậm rãi lắc đầu nói thêm: “Là một thanh ác kiếm.”
“Nếu như ta đoán không nhầm, thì đó là Long Tuyền kiếm.”
Long Tuyền kiếm! Vừa nghe thấy ba chữ Long Tuyền kiếm, trong lòng Tô Trúc Y liền run rẩy. Cái tên Long Tuyền kiếm này, nàng đã từng đọc trong cổ tịch rồi. Nếu nói gương Lưu Quang là đạo khí, thì Long Tuyền kiếm cũng có thể tạm coi là đạo khí, năm đó đại sư đúc ra thanh kiếm này là một kẻ điên, đã sử dụng những nguyên liệu tốt nhất, rèn suốt ngàn năm mới làm ra nó, nhưng ông ta vẫn không hài lòng, nên đầu tiên là để vợ và con trai con gái của mình nhảy vào lò luyện để tế kiếm, sau đó tế toàn gia tộc, cuối cùng bản thân cũng nhảy vào lò để tuẫn táng. Ngày thanh kiếm ra lò, cát bay đá chạy, vạn vật trong ngàn dặm đều bị nghiền thành bột, toàn bộ thành trì của Chân tu bị uy lực của thanh kiếm xóa sổ trong chớp mắt, chỉ thoáng chốc, uống máu trăm ngàn người.
Khi đó thanh kiếm hung tợn ấy đã gây ra một mưa gió máu tanh náo loạn cho giới Chân tu, nhưng sau đó thế nào, thì trong thư tịch lại không ghi chép thêm.
Không ngờ lần này sống lại, nàng lại có thể gặp được Long Tuyền kiếm!
Đúng rồi, thanh kiếm trong tay Lạc Anh có tên là Tiềm Long, nguyên liệu và phương pháp đúc thanh kiếm ấy giống hệt với Long Tuyền kiếm, cũng chế tạo được ngàn năm nay rồi, là do hậu nhân bắt chước đúc theo Long Tuyền kiếm, chỉ là không dùng người tế kiếm mà thôi, cũng vì lý do đó mà nó không phải là một thanh ác kiếm, nhưng cho dù là vậy, thanh kiếm này cũng là một thanh tiên kiếm xếp hạng nhất nhì trong giới Chân tu, sau khi Lạc Anh chết, cũng không còn nghe thấy tung tích của Tiềm Long kiếm nữa.
Lạc Anh đang cầm trên tay thanh Tiềm Long, vậy thì thanh Long Tuyền kiếm nàng ta nói chắc chắn khó mà sai được.
Tô Trúc Y liếc nhìn vẻ mặt của các đệ tử Phi Hồng môn người nào người nấy đều hoang mang, rõ ràng là đều không biết uy danh của Long Tuyền kiếm, nàng cũng lười giải thích, tìm một góc ngồi xuống, đầu óc có hơi rối loạn.
Nếu là Long Tuyền kiếm thì phiền phức rồi đây. Nó đã tuyệt tích được khá lâu rồi, không ngừng dùng oán khí chồng chất tấn công phong ấn, cuối cùng đã đợi đến khi phong ấn bị nới lỏng. Một luồng sát khí tràn ra khỏi phong ấn, biến đổi những con thú bình thường trên núi, khiến chúng trở thành nanh vuốt của nó, thay nó tìm kiếm tế phẩm. Suy cho cùng phong ấn vẫn chưa bị phá, sát khí thoát ra quá yếu, chỉ có thể khống chế được dã thú, tạm thời rất khó ảnh hưởng được đến con người.
Vốn dĩ là vì núi Bảy Cô hoang vu hẻo lánh, rất ít khi gặp được tu sĩ từ đồng bằng đi qua, vì thế nó muốn tìm một tế phẩm thích hợp để ăn thịt cũng chẳng dễ dàng gì, vớ được một tiểu tu sĩ có chút linh khí như Tô Trúc Y, thì chắc chắn mấy con linh thú ấy đời nào chịu bỏ qua, ngày ngày đuổi theo nàng, nào ngờ nàng chẳng mắc bẫy, căn bản không hề bị cám dỗ.
Nàng vốn đã hồi phục được thể lực, trước đó cũng đã giải quyết xong con đại bàng giỏi theo dõi rồi, đang định tiếp theo sẽ xử nốt con sói, đợi khi giết được con sói nàng cũng có thể thuận lợi rời khỏi đây, không gặp bất cứ cản trở nào nữa, ai ngờ lại gặp phải tên đệ tử ngốc nghếch của Phi Hồng môn, bị mờ mắt vì chút lợi ích ít ỏi mà chui vào trong sơn động, khiến phong ấn rung lắc thì thôi không nói, còn tự mình bày mình lên bàn tế, nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa chết, vậy thì Long Tuyền kiếm còn đang đợi gì nữa nhỉ?
Kiếp trước, chưa từng nghe nói Long Tuyền kiếm xuất thế. Núi Thất Liên cũng không có động tĩnh gì khác thường, điều đó chứng tỏ cho đến cuối cùng phong ấn không hề bị phá vỡ, Long Tuyền kiếm vẫn bị trấn áp dưới lòng đất.
Năm xưa bảy nàng tiên đã trấn áp Long Tuyền kiếm, lần này đổi lại thành Lạc Anh sao? Vì thế nên nàng ta chết?
Tô Trúc Y không rõ quá trình, nhưng nàng biết kết cục, giờ tuy cảm thấy ở cùng với Lạc Anh sẽ an toàn hơn, nhưng lại lo lắng bản thân yếu ớt sẽ bị thần nhập, bị Lạc Anh số định sẵn phải chết kia liên lụy theo, vì thế nàng co ro một góc, duy trì một khoảng cách không gần không xa với Lạc Anh, so ra thì, còn gần với các đệ tử Phi Hồng môn hơn một chút.
“Lạc tiền bối, nếu dưới đất có chôn kiếm, vậy hay chúng ta đi tìm thử xem, chỉ cần có thể thu phục được thanh kiếm ấy, thì chẳng phải sẽ một đao giải quyết xong vấn đề hay sao?”.
“Muốn thu phục được thanh kiếm ấy, thì thông thường phải tiến hành so đấu với kiếm ý.” Một tu sĩ của Phi Hồng môn trầm ngâm, “Vừa nãy Lạc tiền bối bị trọng thương rồi, giờ muốn thu phục kiếm e rằng rất khó.”
“Nhưng nếu không thử, thì làm sao chúng ta ra được khỏi đây?” Trong khi hai người đó tranh cãi, thì đột nhiên gã Thần Thiên kia gào lên thảm thiết, lòng bàn tay hắn trở nên đau nhức dữ dội, giống như bị lửa thiêu đốt, đúng vào lúc này, Lạc Anh nhấc thanh kiếm lên, một nhát chặt đứt cánh tay Thần Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.