Chương 6: Thăng cấp
Định Ly
07/01/2018
Sau cuộc chiến, trên người Tô Tường cũng bê bết máu. Ông
ta gắng gượng chịu đau, hỏi, “Tiểu sư phụ, tại sao cái xác sống này lại
hợi hại như vậy, có cách gì để phá giải không?”.
Quay đầu lại tìm vị tiểu hòa thượng, thì nhìn thấy cậu bé bị dọa cho mặt mũi trắng nhợt trắng nhạt, chỉ biết nhắm tịt mắt niệm chú, thân thể run lẩy bẩy. Ánh mắt Tô Tường trở nên ảm đạm, quát gọi mấy thôn dân không dám lại gần: “Nhanh, ta sẽ cầm chân nó, tất cả mọi người đi chặt mấy cành cây thần, sau đó nhóm lửa, đốt cháy toàn bộ chỗ này!”.
Khoảnh sân này không phải dạng khép kín, muốn nổi lửa đốt cháy cả căn nhà là chuyện không thực tế chút nào. Ngộ nhỡ lửa bốc to khiến Lục lão thái cuống lên, thật sự nhảy qua bức tường bên này xông ra ngoài, đến lúc đó càng khó khống chế, vì thế ngay từ đầu bọn họ không chọn cách dùng lửa để tấn công, nhưng hiện giờ tình hình quá cấp bách, Tô Tường chỉ nghĩ ra được mỗi cách này.
Trong thôn Trường Ninh người có thể giao đấu được với xác chết chỉ có mình ông ta, nếu ông ta không thể ngăn chặn được cái xác sống này, thì vợ con của ông ta cũng sẽ gặp tai ương……
Vì thế nhiệm vụ cầm chân xác sống cũng chỉ có thể do một mình ông ta hoàn thành! Hôm nay, sợ rằng sẽ phải đồng quy vu tận với Lục lão thái rồi.
Trên bả vai Tô Tường bị cào thủng một lỗ rất sâu, ông ta nghiêm giọng quát: “Còn không mau đi đi, bảo tất cả người trong thôn đi hết đi!”.
Tiếng quát đầy giận dữ bùng nổ tựa như sấm sét, khiến cho vị tiểu hòa thượng sắc mặt đang vô cùng kinh sợ kia cũng phải tỉnh táo lại, Tô Trúc Y đột nhiên nói: “Sư phụ từng để lại cho ta một pháp bảo có thể đối phó được với những sinh vật tà ác, chỉ là mãi vẫn không tìm được viên linh thạch nào nên chẳng dùng được vào việc gì, thành ra quên bẵng mất.”
Nàng vừa dứt lời, lập tức ánh mắt Tô Tường sáng lên có thần hơn hẳn, ông ta vội vàng nói: “Nhanh, bảo Vân nương và Tinh Huân lấy viên đá cất trong nhà ra đây!”.
Hầu hết đám đàn ông trong thôn đều đã đi chặt cây thần cả, cũng có một số ở lại cách sân nhà của Từ cô tử không xa lập thành một hàng phòng tuyến, còn phụ nữ cũng có người đi chặt cây, số còn lại thì trông nom đám trẻ con ở một nơi cách xa hẳn, bọn họ lo lắng cho sự an toàn của chồng mình, nhưng lại không dám lại gần, chỉ có thể đứng quan sát từ xa.
Lúc ấy, Tô Tinh Huân đã chạy ra khỏi nhà từ lâu, cô bé muốn đi tìm cha, nhưng bị đám các bà mẹ ôm chặt không chịu thả, đang khóc lóc nước mắt đầm đìa.
Cô bé nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ của Tô Tường, cũng không chờ người ta giải thích, lập tức co cẳng chạy ngược lại, Vân nương mẹ cô bé vội đuổi theo, tóm được liền ôm chặt Tô Tinh Huân trong tay, cuống cuồng quay về nhà.
Vân nương không có tư chất tu luyện, dù có biết linh thạch cất ở đâu cũng không mở ra được. Nhưng Tô Tinh Huân thì lại biết cách mở, đây là bí mật nhỏ giữa hai cha con họ.
Về đến nhà, Tô Tinh Huân bê cái hộp con cất viên linh thạch ra, rồi cẩn thận mở nắp hộp, sau khi cái hộp được mở Vân nương liền nắm chặt nó trong tay, “Mẹ sẽ đưa cái này qua đó, con đi theo sau đừng chạy lung tung nhé!”.
Vì đang vội, nên Vân nương không vừa bế Tô Tinh Huân vừa chạy nữa, bà vượt qua hàng phòng tuyến của thôn dân xông đến trước mặt Tô Trúc Y, giao cái hộp trong tay cho nàng. “Tiểu sư phụ, cậu xem xem đã đủ chưa?”.
Lúc nói chuyện bà khẩn trương liếc qua khe hở cánh cửa nhìn vào trong sân, thì thấy cả người Tô Tường toàn là máu, trong nháy mắt đầu gối Vân nương mềm nhũn quỳ sụp xuống dưới đất, “Tiểu sư phụ, mau đi cứu người đi!”.
Tô Trúc Y ngắm nhìn ba viên linh thạch trong hộp xong, liền cầm lên nắm chặt trong tay, sau đó lôi ra một cái khay cũ rích đã chuẩn bị sẵn từ trước, chút xíu linh khí tràn ra khỏi lòng bàn tay, khiến cho cái khay sắt giống như đang phát sáng.
Nàng lẩm bà lẩm bẩm niệm mấy câu chú ngữ linh tinh, tiếp đó cả người liền phủ một tầng ánh sáng rực rỡ, toàn bộ cơ thể giống như một mũi tên rời khỏi dây cung lao thẳng vào trong nhà, đập chiếc khay sắt trong tay về phía Lục lão thái, “Yêu nữ chịu chết đi!”.
Đây là câu mà ngày trước lúc đám chính đạo truy sát nàng gào thét nhiều nhất, nàng nghe nhiều đến nỗi cũng thốt ra theo phản xạ, lúc nói xong, bản thân thấy hơi vui vui. Yêu nữ này và yêu nữ nàng, đúng là cách nhau một trời một vực.
Lục lão thái là cái xác sống dậy do nàng sử dụng bùa chú cùng phương pháp bí mật, và thuật Khống thi tối đơn giản kích thích, cũng tức là, hiện giờ trên thực tế nàng là chủ nhân của Lục lão thái, biểu diễn xong xuôi rồi, thứ muốn lấy cũng đã thuận lợi lấy được rồi, tiểu cương thi như Lục lão thái đương nhiên cũng nên đại công cáo thành đi thôi, nàng không định giữ lại cương thi này làm tay sai, một là sợ để lại manh mối nào đó, hai là, cương thi này quá già, lại chết vì đói, yếu ớt thì thôi không nói mà ngay đến cả tư chất tu luyện cũng chẳng có, hiện giờ nhìn thì hung dữ đấy, nhưng thăng cấp lại rất khó, đối phó với dân trong thôn thì còn được, chứ sau này nếu dùng để đối phó với đám tu sĩ thì hoàn toàn vô dụng.
Cơ thể Lục lão thái khựng lại, không hề trốn tránh, cái khay sắt đập trúng lên đầu bà ta, thủng một lỗ rất lớn, nhưng lại không nhìn thấy chút máu nào chảy ra.
Thấy pháp khí có hiệu quả, lúc ấy Tô Tường mới thở phào nhẹ nhõm. Trên người ông ta toàn vết thương, cả người đã mệt mỏi rã rời từ lâu.
Tô Trúc Y lại giả vờ giả vịt cầm một cành cây cổ thụ quất lên người Lục lão thái mấy cái, “Pháp khí của sư phụ để lại quả nhiên có tác dụng!” Khuôn mặt nàng đầy vẻ kinh ngạc sung sướng, lại nói tiếp: “Nên đốt cái xác sống này đi là tốt nhất, mọi người mau chất những trạc cây của cây thần vừa chặt lúc nãy lại, rồi mang Lục lão thái đi thiêu!”.
Bên ngoài củi đốt đã được xếp thành giá, có thôn dân còn xách cả mỡ lợn tới hắt thẳng lên những trạc cây, thấy Lục lão thái đã bất động, cả người trưởng thôn lại toàn là máu, liền có một thôn dân bạo gan xông lên trước, vác Lục lão thái đến chỗ giá củi, rồi ném luôn vào trong lửa, phừng một cái, ngọn lửa liền bùng lên.
Trong ánh lửa, Lục lão thái phát ra những tiếng hừ hừ, rõ ràng là bà ta đang rất đau đớn, nhưng không thể nào thoát ra khỏi đống lửa được.
Tô Trúc Y đã có được linh thạch trong tay, trong lòng giờ sung sướng như đang nở hoa, còn về phần người chết người bị thương, liên quan khỉ gì đến nàng? Dù sao thì hai năm nữa cũng sẽ chết thôi, chết sớm thì siêu sinh sớm.
Thấy việc đã thành, Tô Trúc Y toan tìm một nơi để hoàn thành pháp bảo, đến lúc đó có thể thuận lời tìm ra linh khí, xem thử xem có thể đào được di vật của Cơ Vô Tâm không.
Nàng vẩy vẩy ống tay áo, xoay người rời đi, việc xong rũ áo ra đi, xóa nhòa thân thế kể gì tiếng tăm.
(Đây là hai câu thơ trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch, nguyên văn là: Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.)
Nhưng đúng vào lúc ấy, Tô Trúc Y lại cảm thấy ánh mặt trời trên đỉnh đầu có hơi bất thường, Tụ âm trận đã tan đi từ lâu, tại sao ánh sáng đột nhiên trở nên u ám đi nhiều vậy?
Ngước đầu lên nhìn thử, khuôn mặt Tô Trúc Y lập tức tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Nhật thực!”.
Sao lại xuất hiện nhật thực vào đúng lúc này cơ chứ!
Mối quan hệ giữa Tô Trúc Y và Lục lão thái là mối quan hệ chủ tớ, linh khí là sợi dây kết nối hai người lại với nhau, nàng thông qua linh khí để áp chế, khởi động lá bùa trong bụng Lục lão thái, khiến bà ta không thể phản kháng, cho dù có đau đớn giãy dụa do bị lửa thiêu, thì cũng không thể dốc toàn lực xông ra khỏi đống lửa được.
Nhưng khoảnh khắc nhật thực xuất hiện, sợi dây linh khí mỏng manh đã bị đứt đoạn.
Giống như có một tiếng bùm vang lên, bên trong cơ thể Tô Trúc Y nổ tung, phụt một tiếng nàng phun ra một búng máu tươi.
Vốn dĩ oán khí trên người Lục lão thái đã nặng rồi, bị nàng thêm dầu thêm mỡ vào kích động, hiện giờ lại xuất hiện hiện tượng nhật thực, thực lực cái xác sống nàng vừa mới cho ra lò lúc nãy, đã tăng lên chỉ trong nháy mắt, thậm chí quay lại cắn cả chủ nhân.
Đồ trời đánh, sao lại khéo thế cơ chứ! Cũng may uy lực của ngọn lửa từ những trạc cây thần không hề tầm thường, tuy Lục lão thái nổi điên cắn chủ, nhưng cũng không thể thoát ra trong một chốc một lát được, bà ta gào thét trong ngọn lửa, tiếng thét the thé vô cùng chói tai, khiến cho thôn dân vừa mới hơi thả lỏng được đôi chút lại một lần nữa được phen hoảng hồn!
“Ôi trời ơi, mặt trời bị ăn mất rồi!”.
“Oan có đầu nợ có chủ, Lục lão thái bà giết Từ cô tử và đứa con trai bất hiếu của bà là được rồi, đừng gây phiền phức cho bọn tôi nữa!”.
“Chúng tôi đâu có hại bà!”.
Người trong thôn tuy rằng không trực tiếp hại bà cụ, nhưng thực ra cũng là nhắm mắt làm ngơ coi như không thấy, rõ ràng biết Từ cô tử đối xử với bà cụ không ra gì, nhưng cũng vì Tử cô tử đanh đá ghê gớm, nên không ai muốn dây vào. Chỉ là đến giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy mình vô tội, cầu xin Lục lão thái đừng lạm sát những kẻ vô can.
Tô Trúc Y bị xác sống của bà cụ cắn trả khiến lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, nàng thuộc kiểu người thấy tình thế không ổn lập tức co giò bỏ chạy, chỉ loáng cái đã lết được đến chỗ cái cây cổ thụ ở đầu thôn, hiện giờ thân thể nàng yếu xìu chân lại ngắn, căn bản chưa chạy được bao xa thì đã nghe thấy vô số những tiếng thét vọng tới, “Lục lão thái chui ra rồi, bà ấy chui ra rồi……”
Không cần quay đầu lại, Tô Trúc Y cũng cảm nhận được có một luồng kình phong đánh tới, nàng nằm sấp luôn xuống dưới đất sau đó cuộn tròn một vòng, vừa nhanh nhẹn bò dậy được thì thấy nền đất bị cào một đường rãnh sâu hoắm, Lục lão thái treo mình trên mái nhà của một căn nhà ngay cạnh đấy, nhìn chằm chằm vào nàng bằng cặp mắt đỏ ngầu như máu.
Tô Trúc Y: “……”
“Đen thật, bà già cương thi kia bà cắn tạm ai trước đi không được à, sao lại lấy oán trả ơn nhằm vào ta thế!” Theo lý mà nói loai cương thi này sau khi thăng cấp sẽ đi săn ở gần xung quanh, hơi sức đâu mà quan tâm xem có phải là chủ nhân của mình hay không, sau khi mất đi sự liên kết, bà ta cũng sẽ không nhớ chủ nhân lúc đầu là ai. Vừa mới thăng cấp, cần phải bổ sung thêm máu gấp, mọi hành vi đều bị bản năng của cơ thể chi phối, chỉ biết ăn thịt người mà thôi.
Nhìn thấy Lục lão thái chậm rãi gỡ cái khay trên đầu xuống, Tô Trúc Y chỉ có thể mắng, “Mẹ nó chứ, bà già này thù dai quá!”.
Lục lão thái hiện giờ đã có thể bay được một khoảng cách ngắn, nhìn thấy mắt bà ta vằn đỏ, động tác bám dính lên tường nhanh nhẹn, Tô Trúc Y liền hiểu ra ngay, Lục lão thái đã biến thành khiêu thi.
Đây đúng là gậy ông đập lưng ông!
Quay đầu lại tìm vị tiểu hòa thượng, thì nhìn thấy cậu bé bị dọa cho mặt mũi trắng nhợt trắng nhạt, chỉ biết nhắm tịt mắt niệm chú, thân thể run lẩy bẩy. Ánh mắt Tô Tường trở nên ảm đạm, quát gọi mấy thôn dân không dám lại gần: “Nhanh, ta sẽ cầm chân nó, tất cả mọi người đi chặt mấy cành cây thần, sau đó nhóm lửa, đốt cháy toàn bộ chỗ này!”.
Khoảnh sân này không phải dạng khép kín, muốn nổi lửa đốt cháy cả căn nhà là chuyện không thực tế chút nào. Ngộ nhỡ lửa bốc to khiến Lục lão thái cuống lên, thật sự nhảy qua bức tường bên này xông ra ngoài, đến lúc đó càng khó khống chế, vì thế ngay từ đầu bọn họ không chọn cách dùng lửa để tấn công, nhưng hiện giờ tình hình quá cấp bách, Tô Tường chỉ nghĩ ra được mỗi cách này.
Trong thôn Trường Ninh người có thể giao đấu được với xác chết chỉ có mình ông ta, nếu ông ta không thể ngăn chặn được cái xác sống này, thì vợ con của ông ta cũng sẽ gặp tai ương……
Vì thế nhiệm vụ cầm chân xác sống cũng chỉ có thể do một mình ông ta hoàn thành! Hôm nay, sợ rằng sẽ phải đồng quy vu tận với Lục lão thái rồi.
Trên bả vai Tô Tường bị cào thủng một lỗ rất sâu, ông ta nghiêm giọng quát: “Còn không mau đi đi, bảo tất cả người trong thôn đi hết đi!”.
Tiếng quát đầy giận dữ bùng nổ tựa như sấm sét, khiến cho vị tiểu hòa thượng sắc mặt đang vô cùng kinh sợ kia cũng phải tỉnh táo lại, Tô Trúc Y đột nhiên nói: “Sư phụ từng để lại cho ta một pháp bảo có thể đối phó được với những sinh vật tà ác, chỉ là mãi vẫn không tìm được viên linh thạch nào nên chẳng dùng được vào việc gì, thành ra quên bẵng mất.”
Nàng vừa dứt lời, lập tức ánh mắt Tô Tường sáng lên có thần hơn hẳn, ông ta vội vàng nói: “Nhanh, bảo Vân nương và Tinh Huân lấy viên đá cất trong nhà ra đây!”.
Hầu hết đám đàn ông trong thôn đều đã đi chặt cây thần cả, cũng có một số ở lại cách sân nhà của Từ cô tử không xa lập thành một hàng phòng tuyến, còn phụ nữ cũng có người đi chặt cây, số còn lại thì trông nom đám trẻ con ở một nơi cách xa hẳn, bọn họ lo lắng cho sự an toàn của chồng mình, nhưng lại không dám lại gần, chỉ có thể đứng quan sát từ xa.
Lúc ấy, Tô Tinh Huân đã chạy ra khỏi nhà từ lâu, cô bé muốn đi tìm cha, nhưng bị đám các bà mẹ ôm chặt không chịu thả, đang khóc lóc nước mắt đầm đìa.
Cô bé nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ của Tô Tường, cũng không chờ người ta giải thích, lập tức co cẳng chạy ngược lại, Vân nương mẹ cô bé vội đuổi theo, tóm được liền ôm chặt Tô Tinh Huân trong tay, cuống cuồng quay về nhà.
Vân nương không có tư chất tu luyện, dù có biết linh thạch cất ở đâu cũng không mở ra được. Nhưng Tô Tinh Huân thì lại biết cách mở, đây là bí mật nhỏ giữa hai cha con họ.
Về đến nhà, Tô Tinh Huân bê cái hộp con cất viên linh thạch ra, rồi cẩn thận mở nắp hộp, sau khi cái hộp được mở Vân nương liền nắm chặt nó trong tay, “Mẹ sẽ đưa cái này qua đó, con đi theo sau đừng chạy lung tung nhé!”.
Vì đang vội, nên Vân nương không vừa bế Tô Tinh Huân vừa chạy nữa, bà vượt qua hàng phòng tuyến của thôn dân xông đến trước mặt Tô Trúc Y, giao cái hộp trong tay cho nàng. “Tiểu sư phụ, cậu xem xem đã đủ chưa?”.
Lúc nói chuyện bà khẩn trương liếc qua khe hở cánh cửa nhìn vào trong sân, thì thấy cả người Tô Tường toàn là máu, trong nháy mắt đầu gối Vân nương mềm nhũn quỳ sụp xuống dưới đất, “Tiểu sư phụ, mau đi cứu người đi!”.
Tô Trúc Y ngắm nhìn ba viên linh thạch trong hộp xong, liền cầm lên nắm chặt trong tay, sau đó lôi ra một cái khay cũ rích đã chuẩn bị sẵn từ trước, chút xíu linh khí tràn ra khỏi lòng bàn tay, khiến cho cái khay sắt giống như đang phát sáng.
Nàng lẩm bà lẩm bẩm niệm mấy câu chú ngữ linh tinh, tiếp đó cả người liền phủ một tầng ánh sáng rực rỡ, toàn bộ cơ thể giống như một mũi tên rời khỏi dây cung lao thẳng vào trong nhà, đập chiếc khay sắt trong tay về phía Lục lão thái, “Yêu nữ chịu chết đi!”.
Đây là câu mà ngày trước lúc đám chính đạo truy sát nàng gào thét nhiều nhất, nàng nghe nhiều đến nỗi cũng thốt ra theo phản xạ, lúc nói xong, bản thân thấy hơi vui vui. Yêu nữ này và yêu nữ nàng, đúng là cách nhau một trời một vực.
Lục lão thái là cái xác sống dậy do nàng sử dụng bùa chú cùng phương pháp bí mật, và thuật Khống thi tối đơn giản kích thích, cũng tức là, hiện giờ trên thực tế nàng là chủ nhân của Lục lão thái, biểu diễn xong xuôi rồi, thứ muốn lấy cũng đã thuận lợi lấy được rồi, tiểu cương thi như Lục lão thái đương nhiên cũng nên đại công cáo thành đi thôi, nàng không định giữ lại cương thi này làm tay sai, một là sợ để lại manh mối nào đó, hai là, cương thi này quá già, lại chết vì đói, yếu ớt thì thôi không nói mà ngay đến cả tư chất tu luyện cũng chẳng có, hiện giờ nhìn thì hung dữ đấy, nhưng thăng cấp lại rất khó, đối phó với dân trong thôn thì còn được, chứ sau này nếu dùng để đối phó với đám tu sĩ thì hoàn toàn vô dụng.
Cơ thể Lục lão thái khựng lại, không hề trốn tránh, cái khay sắt đập trúng lên đầu bà ta, thủng một lỗ rất lớn, nhưng lại không nhìn thấy chút máu nào chảy ra.
Thấy pháp khí có hiệu quả, lúc ấy Tô Tường mới thở phào nhẹ nhõm. Trên người ông ta toàn vết thương, cả người đã mệt mỏi rã rời từ lâu.
Tô Trúc Y lại giả vờ giả vịt cầm một cành cây cổ thụ quất lên người Lục lão thái mấy cái, “Pháp khí của sư phụ để lại quả nhiên có tác dụng!” Khuôn mặt nàng đầy vẻ kinh ngạc sung sướng, lại nói tiếp: “Nên đốt cái xác sống này đi là tốt nhất, mọi người mau chất những trạc cây của cây thần vừa chặt lúc nãy lại, rồi mang Lục lão thái đi thiêu!”.
Bên ngoài củi đốt đã được xếp thành giá, có thôn dân còn xách cả mỡ lợn tới hắt thẳng lên những trạc cây, thấy Lục lão thái đã bất động, cả người trưởng thôn lại toàn là máu, liền có một thôn dân bạo gan xông lên trước, vác Lục lão thái đến chỗ giá củi, rồi ném luôn vào trong lửa, phừng một cái, ngọn lửa liền bùng lên.
Trong ánh lửa, Lục lão thái phát ra những tiếng hừ hừ, rõ ràng là bà ta đang rất đau đớn, nhưng không thể nào thoát ra khỏi đống lửa được.
Tô Trúc Y đã có được linh thạch trong tay, trong lòng giờ sung sướng như đang nở hoa, còn về phần người chết người bị thương, liên quan khỉ gì đến nàng? Dù sao thì hai năm nữa cũng sẽ chết thôi, chết sớm thì siêu sinh sớm.
Thấy việc đã thành, Tô Trúc Y toan tìm một nơi để hoàn thành pháp bảo, đến lúc đó có thể thuận lời tìm ra linh khí, xem thử xem có thể đào được di vật của Cơ Vô Tâm không.
Nàng vẩy vẩy ống tay áo, xoay người rời đi, việc xong rũ áo ra đi, xóa nhòa thân thế kể gì tiếng tăm.
(Đây là hai câu thơ trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch, nguyên văn là: Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.)
Nhưng đúng vào lúc ấy, Tô Trúc Y lại cảm thấy ánh mặt trời trên đỉnh đầu có hơi bất thường, Tụ âm trận đã tan đi từ lâu, tại sao ánh sáng đột nhiên trở nên u ám đi nhiều vậy?
Ngước đầu lên nhìn thử, khuôn mặt Tô Trúc Y lập tức tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Nhật thực!”.
Sao lại xuất hiện nhật thực vào đúng lúc này cơ chứ!
Mối quan hệ giữa Tô Trúc Y và Lục lão thái là mối quan hệ chủ tớ, linh khí là sợi dây kết nối hai người lại với nhau, nàng thông qua linh khí để áp chế, khởi động lá bùa trong bụng Lục lão thái, khiến bà ta không thể phản kháng, cho dù có đau đớn giãy dụa do bị lửa thiêu, thì cũng không thể dốc toàn lực xông ra khỏi đống lửa được.
Nhưng khoảnh khắc nhật thực xuất hiện, sợi dây linh khí mỏng manh đã bị đứt đoạn.
Giống như có một tiếng bùm vang lên, bên trong cơ thể Tô Trúc Y nổ tung, phụt một tiếng nàng phun ra một búng máu tươi.
Vốn dĩ oán khí trên người Lục lão thái đã nặng rồi, bị nàng thêm dầu thêm mỡ vào kích động, hiện giờ lại xuất hiện hiện tượng nhật thực, thực lực cái xác sống nàng vừa mới cho ra lò lúc nãy, đã tăng lên chỉ trong nháy mắt, thậm chí quay lại cắn cả chủ nhân.
Đồ trời đánh, sao lại khéo thế cơ chứ! Cũng may uy lực của ngọn lửa từ những trạc cây thần không hề tầm thường, tuy Lục lão thái nổi điên cắn chủ, nhưng cũng không thể thoát ra trong một chốc một lát được, bà ta gào thét trong ngọn lửa, tiếng thét the thé vô cùng chói tai, khiến cho thôn dân vừa mới hơi thả lỏng được đôi chút lại một lần nữa được phen hoảng hồn!
“Ôi trời ơi, mặt trời bị ăn mất rồi!”.
“Oan có đầu nợ có chủ, Lục lão thái bà giết Từ cô tử và đứa con trai bất hiếu của bà là được rồi, đừng gây phiền phức cho bọn tôi nữa!”.
“Chúng tôi đâu có hại bà!”.
Người trong thôn tuy rằng không trực tiếp hại bà cụ, nhưng thực ra cũng là nhắm mắt làm ngơ coi như không thấy, rõ ràng biết Từ cô tử đối xử với bà cụ không ra gì, nhưng cũng vì Tử cô tử đanh đá ghê gớm, nên không ai muốn dây vào. Chỉ là đến giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy mình vô tội, cầu xin Lục lão thái đừng lạm sát những kẻ vô can.
Tô Trúc Y bị xác sống của bà cụ cắn trả khiến lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, nàng thuộc kiểu người thấy tình thế không ổn lập tức co giò bỏ chạy, chỉ loáng cái đã lết được đến chỗ cái cây cổ thụ ở đầu thôn, hiện giờ thân thể nàng yếu xìu chân lại ngắn, căn bản chưa chạy được bao xa thì đã nghe thấy vô số những tiếng thét vọng tới, “Lục lão thái chui ra rồi, bà ấy chui ra rồi……”
Không cần quay đầu lại, Tô Trúc Y cũng cảm nhận được có một luồng kình phong đánh tới, nàng nằm sấp luôn xuống dưới đất sau đó cuộn tròn một vòng, vừa nhanh nhẹn bò dậy được thì thấy nền đất bị cào một đường rãnh sâu hoắm, Lục lão thái treo mình trên mái nhà của một căn nhà ngay cạnh đấy, nhìn chằm chằm vào nàng bằng cặp mắt đỏ ngầu như máu.
Tô Trúc Y: “……”
“Đen thật, bà già cương thi kia bà cắn tạm ai trước đi không được à, sao lại lấy oán trả ơn nhằm vào ta thế!” Theo lý mà nói loai cương thi này sau khi thăng cấp sẽ đi săn ở gần xung quanh, hơi sức đâu mà quan tâm xem có phải là chủ nhân của mình hay không, sau khi mất đi sự liên kết, bà ta cũng sẽ không nhớ chủ nhân lúc đầu là ai. Vừa mới thăng cấp, cần phải bổ sung thêm máu gấp, mọi hành vi đều bị bản năng của cơ thể chi phối, chỉ biết ăn thịt người mà thôi.
Nhìn thấy Lục lão thái chậm rãi gỡ cái khay trên đầu xuống, Tô Trúc Y chỉ có thể mắng, “Mẹ nó chứ, bà già này thù dai quá!”.
Lục lão thái hiện giờ đã có thể bay được một khoảng cách ngắn, nhìn thấy mắt bà ta vằn đỏ, động tác bám dính lên tường nhanh nhẹn, Tô Trúc Y liền hiểu ra ngay, Lục lão thái đã biến thành khiêu thi.
Đây đúng là gậy ông đập lưng ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.