Chương 28
Tử Vũ
16/06/2019
Thư ký Lý ngơ ngác một lúc mới có thể tiếp thu toàn bộ lời nói của Viên Thái Bách. Không ngờ tổng thống của cậu cũng có chút thông minh nha, vì muốn Chân Mạt ở bên cạnh mình mà dùng cả kế sách!
Thư ký Lý vốn định đi ra ngoài xử lý công việc nhưng lại chợt nhận ra có chuyện cậu quên chưa nói với anh, mới bước được một bước liền xoay người quay trở lại.
" Tổng thống, phó tổng thống đã bí mật về nước từ sáng sớm nay ".
Viên Thái Bách nhíu mày, có thể nhận thấy ba chữ ‘phó tổng thống’ khiến anh không được vui.
" Cho người âm thầm điều tra hắn, còn nữa, phái thêm người bảo vệ Chân Mạt tôi sợ lần này hắn trở về là muốn trả thù tôi, tôi không muốn Chân Mạt gặp bất cứ nguy hiểm gì ".
Thư ký Lý đương nhiên hiểu Viên Thái Bách hiện giờ đang lo lắng thứ gì. Cậu gật đầu nhận nhiệm vụ.
Kể từ khi Viên Thái Bách nhận chức tổng thống thì cái người giữ chức phó tổng thống kia đã đứng về phe đối địch với anh, đất nước cũng từ đó âm thầm vạch ra ranh giới rõ ràng, kẻ theo phe anh, kẻ theo phe hắn. Hai tháng trước hắn cho người tuyên bố bị bệnh nặng, phải điều dưỡng trong vòng hai tháng thế nên toàn bộ công viên đều đổ về phía Viên Thái Bách. Lần này hắn trở về e là đã có kế hoạch muốn lật đổ anh.
" Người kia đã xử lý chưa? ".
Viên Thái Bách bất thình lình hỏi một câu.
" Đã xử lý ổn thoả rồi ".
Thư ký Lý cẩn thận đáp lại. Tuy anh không chỉ đích danh nhưng cậu cũng có thể đoán người kia trong miệng Viên Thái Bách là Sơ Dục. Dám động đến tổng thống phu nhân, mấy chục viên đạn bắt vào người hắn vẫn được xem là nhẹ.
[... ]
Hơn hai tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới xuất hiện, Viên Thái Bách đã được đẩy vào phòng bệnh.
Chân Mạt phản ứng nhanh, lập tức chạy tới hỏi thăm.
" Bác sĩ, anh ấy không sao chứ? ".
" Phu nhân, tổng thống hiện giờ không sao. Tầm khoảng nửa tiếng nữa sẽ tỉnh lại, cô có thể vào thăm ngài ấy được rồi ".
Dứt lời, bác sĩ liền cúi đầu chào Chân Mạt và bà Viên.
Hai người họ nhanh chóng tìm đến phòng bệnh của Viên Thái Bách. Cánh cửa mở ra, Chân Mạt nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc.
Nhìn thấy một Viên Thái Bách yếu ớt, trái tim Chân Mạt tựa hồ như bị ai dày xéo, đau đớn vô cùng.
Cô nắm lấy bàn tay anh, một giọt nước mắt thoát khỏi sự khống chế mà rơi xuống.
" Thái Bách, anh nhất định phải nhanh chóng khoẻ lại. Xin lỗi... Thật sự xin lỗi ".
Bà Viên không tiến lại gần, chỉ nhẹ nhàng đứng từ xa quan sát trong lòng quả nhiên đã có phán đoán. Bà gọi Chân Mạt.
" Tiểu Mạt, nó sẽ không sao đâu. Con đừng khóc nữa, thân thể lại chịu không nổi. Con tạm thời cứ ở đây, mẹ về làm chút đồ tẩm bồ ".
Bà Viên nhìn con dâu khóc mà lòng cũng đau theo. Cô vừa mới xuất viện, lại chưa được nghỉ ngơi nhỡ cơ thể trụ không nổi thì sao? Bà phải về làm đồ tẩm bổ cho cô.
Bà Viên đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại một mình Chân Mạt. Cô ngồi với anh thêm một chút nữa, sợ anh tỉnh dậy sẽ cảm thấy khát nên vội đi lấy nước.
Chân Mạt đi một tí liền trở về, nhưng người đã không còn nằm trên giường bệnh nữa. Khi cô còn đứng hoảng hốt, Viên Thái Bách đã bò như một đứa trẻ từ phòng vệ sinh ra ngoài.
" Mama, mama... ".
Anh nhìn thấy cô thì cười ngây ngốc, bập bẹ gọi.
Chân Mạt chết sững, bộ dạng Viên Thái Bách bây giờ quả thực doạ cô không ít.
" Thái Bách, anh gọi em là gì? ".
Viên Thái Bách tưởng cô đang đùa với mình liền hưng phấn gọi thêm mấy tiếng.
" Mama... Mama... ".
" Thái Bách ngoãn, anh ở đây chờ em đi tìm bác sĩ được không? ".
Chân Mạt nhẹ nhàng xoa đầu anh, trước khi rời đi còn cẩn thận khoá cửa phòng.
Chân Mạt vừa đi, thư ký Lý nấp sau tấm rèm liền đi ra, mệt đến mức thở gấp.
" Tổng thống, anh vì một cô gái mà không cần mặt mũi nữa sao? ".
" Không biết yêu như cậu thì hiểu cái gì ".
Viên Thái Bách khinh bỉ, ném cho thư ký Lý một câu.
" Nhưng bộ dạng hiện giờ của anh rất giống cho nha! ".
" Tôi vốn nguyện cả đời làm chó của cô ấy ".
Thư ký Lý lắc đầu bất lực. Thật không hiểu Chân tiểu thư đã cho anh uống thuốc gì khiến anh vì cô đến thể diện cũng không cần.
" Tổng thống... ".
Viên Thái Bách nghiêm giọng, quát.
" Cậu cút ra để tôi tiếp tục làm chó! ".
"... ".
Thư ký Lý vốn định đi ra ngoài xử lý công việc nhưng lại chợt nhận ra có chuyện cậu quên chưa nói với anh, mới bước được một bước liền xoay người quay trở lại.
" Tổng thống, phó tổng thống đã bí mật về nước từ sáng sớm nay ".
Viên Thái Bách nhíu mày, có thể nhận thấy ba chữ ‘phó tổng thống’ khiến anh không được vui.
" Cho người âm thầm điều tra hắn, còn nữa, phái thêm người bảo vệ Chân Mạt tôi sợ lần này hắn trở về là muốn trả thù tôi, tôi không muốn Chân Mạt gặp bất cứ nguy hiểm gì ".
Thư ký Lý đương nhiên hiểu Viên Thái Bách hiện giờ đang lo lắng thứ gì. Cậu gật đầu nhận nhiệm vụ.
Kể từ khi Viên Thái Bách nhận chức tổng thống thì cái người giữ chức phó tổng thống kia đã đứng về phe đối địch với anh, đất nước cũng từ đó âm thầm vạch ra ranh giới rõ ràng, kẻ theo phe anh, kẻ theo phe hắn. Hai tháng trước hắn cho người tuyên bố bị bệnh nặng, phải điều dưỡng trong vòng hai tháng thế nên toàn bộ công viên đều đổ về phía Viên Thái Bách. Lần này hắn trở về e là đã có kế hoạch muốn lật đổ anh.
" Người kia đã xử lý chưa? ".
Viên Thái Bách bất thình lình hỏi một câu.
" Đã xử lý ổn thoả rồi ".
Thư ký Lý cẩn thận đáp lại. Tuy anh không chỉ đích danh nhưng cậu cũng có thể đoán người kia trong miệng Viên Thái Bách là Sơ Dục. Dám động đến tổng thống phu nhân, mấy chục viên đạn bắt vào người hắn vẫn được xem là nhẹ.
[... ]
Hơn hai tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới xuất hiện, Viên Thái Bách đã được đẩy vào phòng bệnh.
Chân Mạt phản ứng nhanh, lập tức chạy tới hỏi thăm.
" Bác sĩ, anh ấy không sao chứ? ".
" Phu nhân, tổng thống hiện giờ không sao. Tầm khoảng nửa tiếng nữa sẽ tỉnh lại, cô có thể vào thăm ngài ấy được rồi ".
Dứt lời, bác sĩ liền cúi đầu chào Chân Mạt và bà Viên.
Hai người họ nhanh chóng tìm đến phòng bệnh của Viên Thái Bách. Cánh cửa mở ra, Chân Mạt nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc.
Nhìn thấy một Viên Thái Bách yếu ớt, trái tim Chân Mạt tựa hồ như bị ai dày xéo, đau đớn vô cùng.
Cô nắm lấy bàn tay anh, một giọt nước mắt thoát khỏi sự khống chế mà rơi xuống.
" Thái Bách, anh nhất định phải nhanh chóng khoẻ lại. Xin lỗi... Thật sự xin lỗi ".
Bà Viên không tiến lại gần, chỉ nhẹ nhàng đứng từ xa quan sát trong lòng quả nhiên đã có phán đoán. Bà gọi Chân Mạt.
" Tiểu Mạt, nó sẽ không sao đâu. Con đừng khóc nữa, thân thể lại chịu không nổi. Con tạm thời cứ ở đây, mẹ về làm chút đồ tẩm bồ ".
Bà Viên nhìn con dâu khóc mà lòng cũng đau theo. Cô vừa mới xuất viện, lại chưa được nghỉ ngơi nhỡ cơ thể trụ không nổi thì sao? Bà phải về làm đồ tẩm bổ cho cô.
Bà Viên đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại một mình Chân Mạt. Cô ngồi với anh thêm một chút nữa, sợ anh tỉnh dậy sẽ cảm thấy khát nên vội đi lấy nước.
Chân Mạt đi một tí liền trở về, nhưng người đã không còn nằm trên giường bệnh nữa. Khi cô còn đứng hoảng hốt, Viên Thái Bách đã bò như một đứa trẻ từ phòng vệ sinh ra ngoài.
" Mama, mama... ".
Anh nhìn thấy cô thì cười ngây ngốc, bập bẹ gọi.
Chân Mạt chết sững, bộ dạng Viên Thái Bách bây giờ quả thực doạ cô không ít.
" Thái Bách, anh gọi em là gì? ".
Viên Thái Bách tưởng cô đang đùa với mình liền hưng phấn gọi thêm mấy tiếng.
" Mama... Mama... ".
" Thái Bách ngoãn, anh ở đây chờ em đi tìm bác sĩ được không? ".
Chân Mạt nhẹ nhàng xoa đầu anh, trước khi rời đi còn cẩn thận khoá cửa phòng.
Chân Mạt vừa đi, thư ký Lý nấp sau tấm rèm liền đi ra, mệt đến mức thở gấp.
" Tổng thống, anh vì một cô gái mà không cần mặt mũi nữa sao? ".
" Không biết yêu như cậu thì hiểu cái gì ".
Viên Thái Bách khinh bỉ, ném cho thư ký Lý một câu.
" Nhưng bộ dạng hiện giờ của anh rất giống cho nha! ".
" Tôi vốn nguyện cả đời làm chó của cô ấy ".
Thư ký Lý lắc đầu bất lực. Thật không hiểu Chân tiểu thư đã cho anh uống thuốc gì khiến anh vì cô đến thể diện cũng không cần.
" Tổng thống... ".
Viên Thái Bách nghiêm giọng, quát.
" Cậu cút ra để tôi tiếp tục làm chó! ".
"... ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.