Chương 13: Em muốn con bé
An Chỉ Manh
08/02/2018
Cô con dâu này cũng thật biết đùa, sau này gả vào cửa rồi khẳng định sẽ có người bồi cô chơi đùa.
Hảo cảm đáy lòng với cô tăng thêm mười phần."Tôi cảm thấy cô rất tốt, không cần đi sửa nữa." Cô bé trước mặt thanh thuần sạch sẽ, gương mặt dù không thực sự tinh xảo, nhưng cũng đặc biệt linh động.
"Ha ha... Hơn nửa đêm rồi cô ra ngoài làm gì. Mỹ nữ một mình lẻ bóng đi ra đường rất nguy hiểm.." Đột nhiên trông thấy một đại mỹ nữ, chân tay cô có chút luống cuống.
"Cô cũng ở bên ngoài một mình còn gì." Cô duyên dáng nháy mắt mấy cái.
"Tôi đây là trốn tổng... À, là bị bắt tăng ca." Cũng may, suýt chút nữa thì lỡ miệng.
"Tăng ca muộn như vậy, còn để cô ở ngoài một mình, tên sếp đúng là vô nhân đạo."
"Đúng a! Anh ta không chỉ có vô nhân đạo đâu! Anh ta bá đạo, lãnh huyết, còn độc mồm độc miệng." Nhớ tới anh, cô ba ngày ba đêm không kể hết tội.
"Độc miệng? " Kha Vi mắt đen hiện lên một tia sáng.
"Đúng vậy! Một gã tổng thống đi so đo với cô gái nhỏ bé như tôi." Cô thao thao bất tuyệt cảnh ngộ mấy ngày nay của mình, những gì cần giấu diếm, cô sẽ không nói.
Hai người vừa đi vừa nói, Kha Vi Diệc hai mắt càng thêm sáng.
An Chỉ Manh vẫn ở bên thao thao bất tuyệt, không hề phát giác ra điều gì.
"Đúng rồi, ngươi buổi tối chuẩn bị qua na!" Cô nghi hoặc nhìn về phía người kia.
Kha Vi Diệc mặt không đổi sắc."Tôi xin vào thăm thân nhân, nhưng anh ấy không ở đó, tôi cũng không biết qua na! Không biết, cô..."Muốn gì đó nói lại thôi nhìn về phía cô.
"Vậy cô đến ở cùng tôi vài ngày đi! Dù sao chỗ tôi vẫn còn phòng trống." An Chỉ Manh lấy điện thoại di động ra gọi đón xe, cuối cùng cũng có người tiếp máy.
Hai người thỉnh thoảng trò chuyện, Kha Vi Diệc phát hiện cái này cô bé này còn là một người vô cùng nhiệt tình.
Đối với người mới gặp mặt lần đầu đã có thể tín nhiệm như thế, hảo cảm của cô với cô gái càng tăng thêm.Cố ý vô tình hỏi thăm, Kha Vi Diệc biết cô gái tên An Chỉ Manh, là sinh viên đại học, mơ ước làm đại minh tinh, không cha không mẹ, sống cùng cô và một con chó.
Sau một giờ
Nhìn thấy ngồi nhà xa cách đã lâu, tâm tư trong lòng cuối cùng an tâm không ít."Cứ ngồi tự nhiên đi, cách vách phòng tôi không có người, cô cứ ở đó cũng được."
Căn nhà điển hình có hai phòng ngủ, tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, toàn bộ đều lộ ra nét nữ tính ngọt ngào.
Thấy cô bận rộn giúp mình sắp chết côy bố chăn gối, còn tỉ mỉ nói cho mình điều khiển ti vi ở đâu, rồi pass wifi. Thận trọng, ấm áp, dũng cảm, có chí hướng, một cô gái đơn thuần, quả thực cô con dâu hoàn mỹ trong mắt cô.
Thấy cô lui ra khỏi phòng, còn cẩn thận giúp mình đóng cửa, cô nhanh chóng lôi điện thoại ra đánh một cuộc gọi đi. "Alo, chồng à, cô con dâu này em rất hài lòng."
Đầu bên kia truyền đến giọng người đàn ông đầy ôn nhu."Vi Vi, con trai lớn rồi, chúng ta đừng xen vào chuyện của nó thì hơn."
"Em mặc kệ, dù sao em cũng thích con bé. Chuyện thằng nhóc kia, anh tự giải quyết."
"Vi Vi à..."
"Em không nghe gì hết, em muốn con bé."
"Tốt thôi! THật hết cách với em." Thanh âm trong điện thoại lộ ra vẻ bất đắc dĩ xen lẫn nuông chiều.
Lúc này gương mặt cô mới rạng rỡ tươi sáng. "Cảm ơn chồng yêu."
"Được rồi, em cứ chơi đi! Anh đến hội nghị."
Hài lòng cúp máy, vậy cô có thể yên tâm ngủ rồi.
An Chỉ Manh nằm trên giường, nghĩ đến chuyện anh trở về thấy cô biến mất, không biết có bị tức chết hay không.
Hảo cảm đáy lòng với cô tăng thêm mười phần."Tôi cảm thấy cô rất tốt, không cần đi sửa nữa." Cô bé trước mặt thanh thuần sạch sẽ, gương mặt dù không thực sự tinh xảo, nhưng cũng đặc biệt linh động.
"Ha ha... Hơn nửa đêm rồi cô ra ngoài làm gì. Mỹ nữ một mình lẻ bóng đi ra đường rất nguy hiểm.." Đột nhiên trông thấy một đại mỹ nữ, chân tay cô có chút luống cuống.
"Cô cũng ở bên ngoài một mình còn gì." Cô duyên dáng nháy mắt mấy cái.
"Tôi đây là trốn tổng... À, là bị bắt tăng ca." Cũng may, suýt chút nữa thì lỡ miệng.
"Tăng ca muộn như vậy, còn để cô ở ngoài một mình, tên sếp đúng là vô nhân đạo."
"Đúng a! Anh ta không chỉ có vô nhân đạo đâu! Anh ta bá đạo, lãnh huyết, còn độc mồm độc miệng." Nhớ tới anh, cô ba ngày ba đêm không kể hết tội.
"Độc miệng? " Kha Vi mắt đen hiện lên một tia sáng.
"Đúng vậy! Một gã tổng thống đi so đo với cô gái nhỏ bé như tôi." Cô thao thao bất tuyệt cảnh ngộ mấy ngày nay của mình, những gì cần giấu diếm, cô sẽ không nói.
Hai người vừa đi vừa nói, Kha Vi Diệc hai mắt càng thêm sáng.
An Chỉ Manh vẫn ở bên thao thao bất tuyệt, không hề phát giác ra điều gì.
"Đúng rồi, ngươi buổi tối chuẩn bị qua na!" Cô nghi hoặc nhìn về phía người kia.
Kha Vi Diệc mặt không đổi sắc."Tôi xin vào thăm thân nhân, nhưng anh ấy không ở đó, tôi cũng không biết qua na! Không biết, cô..."Muốn gì đó nói lại thôi nhìn về phía cô.
"Vậy cô đến ở cùng tôi vài ngày đi! Dù sao chỗ tôi vẫn còn phòng trống." An Chỉ Manh lấy điện thoại di động ra gọi đón xe, cuối cùng cũng có người tiếp máy.
Hai người thỉnh thoảng trò chuyện, Kha Vi Diệc phát hiện cái này cô bé này còn là một người vô cùng nhiệt tình.
Đối với người mới gặp mặt lần đầu đã có thể tín nhiệm như thế, hảo cảm của cô với cô gái càng tăng thêm.Cố ý vô tình hỏi thăm, Kha Vi Diệc biết cô gái tên An Chỉ Manh, là sinh viên đại học, mơ ước làm đại minh tinh, không cha không mẹ, sống cùng cô và một con chó.
Sau một giờ
Nhìn thấy ngồi nhà xa cách đã lâu, tâm tư trong lòng cuối cùng an tâm không ít."Cứ ngồi tự nhiên đi, cách vách phòng tôi không có người, cô cứ ở đó cũng được."
Căn nhà điển hình có hai phòng ngủ, tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, toàn bộ đều lộ ra nét nữ tính ngọt ngào.
Thấy cô bận rộn giúp mình sắp chết côy bố chăn gối, còn tỉ mỉ nói cho mình điều khiển ti vi ở đâu, rồi pass wifi. Thận trọng, ấm áp, dũng cảm, có chí hướng, một cô gái đơn thuần, quả thực cô con dâu hoàn mỹ trong mắt cô.
Thấy cô lui ra khỏi phòng, còn cẩn thận giúp mình đóng cửa, cô nhanh chóng lôi điện thoại ra đánh một cuộc gọi đi. "Alo, chồng à, cô con dâu này em rất hài lòng."
Đầu bên kia truyền đến giọng người đàn ông đầy ôn nhu."Vi Vi, con trai lớn rồi, chúng ta đừng xen vào chuyện của nó thì hơn."
"Em mặc kệ, dù sao em cũng thích con bé. Chuyện thằng nhóc kia, anh tự giải quyết."
"Vi Vi à..."
"Em không nghe gì hết, em muốn con bé."
"Tốt thôi! THật hết cách với em." Thanh âm trong điện thoại lộ ra vẻ bất đắc dĩ xen lẫn nuông chiều.
Lúc này gương mặt cô mới rạng rỡ tươi sáng. "Cảm ơn chồng yêu."
"Được rồi, em cứ chơi đi! Anh đến hội nghị."
Hài lòng cúp máy, vậy cô có thể yên tâm ngủ rồi.
An Chỉ Manh nằm trên giường, nghĩ đến chuyện anh trở về thấy cô biến mất, không biết có bị tức chết hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.