Chương 189: Không khỏi toát ra vị hôn phu
An Chỉ Manh
17/04/2018
"Chỉ là bời vì liếc nhìn hàng vạn người ngoài kia, lại không thể quên đi dung nhan của em, iowcs chi một ngày chúng ta có thể tình cờ gặp lại
nhau, từ đó anh bắt đầu cô đơn tưởng niệm..."
Tếng ca của Vương Phi vang lên bên tai, cắt ngang ngắm suy nghĩ của cô.
Cô móc điện thoại, là bà ngoại gọi tới, liền nhấn nút trả lời."Bà ngoại..."
"Manh manh, bà cho cháu biết, cháu không thể gả cho tổng thống."
"Bà ngoại, sao bà lại như vậy rồi! Hắn ta chắc chắn đã chết rồi, cháu tận mắt nhìn thấy, ngài ấy phải dùng mấy khối đảo đánh đổi lấy đó! Bà ngoại, mười năm trước cũng không phải là lỗi lầm của anh ấy, bà nhất định phải bức cháu đến vậy sao?"
Cô thận trọng nhìn người bên cạnh. Mà nhìn không ra cảm xúc của Cận Tư Hàn.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng."Manh manh, bà ngoại không phải vì cái kia! Bà biết hai người thật sự yêu nhau, nhưng có người cầm thư tín của ba con tới, nói là vị hôn phu của con, tìm con để thực hiện ước định ban đầu."
"A... Bà ngoại, bà đang đùa cháu sao? Ba cháu mất mười năm rồi, trong mười năm không tới, hiện tại lại tới." Cô không ngu ngốc đến nỗi tin một kẻ tự dưng xuất hiện, cầm theo thư tín của ba cô và tự nhận là vị hôn phu của cô.
"Bà ngoại không đùa với cháu! Cậu ta ngày mai sẽ tới tòa thành tổng thống tìm cháu, nói nếu như cháu không ra, cậu ta sẽ tới tập đoàn của tổng thống tìm ngài ấy. "
Nghe thanh âm tang thương đầu dây bên kia, cô liếc trộm người nào đó sắc mặt ngày càng kém.
Bà ngoại cũng thật là, nói chuyện cũng không biết nhỏ giọng một chút, chắc anh đã nghe được ít nhiều qua điện thoại hết rồi."Được rồi! Cháu đã biết, biết rồi!"
Đầu bên kia dừng lại mấy giây."Manh manh, người kia!!! Thật sự đã chết rồi sao?"
"Vâng, cháu cũng đi xem rồi!" Đáy lòng nhàn nhạt hỗn loạn và u sầu.
"Vậy là tốt rồi! Cha mẹ cháu trên trời có linh thiêng cũng có thể yên nghỉ rồi."
"Vâng. Vậy cháu cúp máy trước, lần sau nói chuyện bà nha!" Nhanh chóng cúp máy điện thoại, trộm vía nhìn người đàn ông mặt đen như mực."Ha ha... Em phát hiện góc nghiêng của anh vô cùng đẹpo nha."
"Ông xã, anh hôm nay rất đẹp trai rất đẹp trai!"
Cận Tư Hàn đảo qua khuôn mặt nhỏ đang cười cười của cô."Ngày mai, anh cùng em tới.”
"A... Cùng em tới đâu?"
"Đi gặp chồng- chưa- cưới-của-em -!" Mấy chữ cuối cùng cơ hồ là cắn răng nói.
Cô cười một mặt xấu hổ, tổng thống đại nhân, ngài xác định ngài là đi gặp mặt, mà không phải qua giết người ta đó chứ?
Khép lại máy tính, anh lần nữa lạnh mặt nói: "Không cho phép gặp hắn ta một mình.”
"Vâng!" Coi như muốn gặp, cũng phải biết người kia là ai đã chứ.
Cô cười híp mắt nhìn anh."Anh đây là đang ghen phải không?"
"Anh không ăn giấm, không khỏe!" Anh nhanh chóng dời ánh mắt, mắt đen nhìn chằm chằm máy tính.
An Chỉ Manh cười lớn hơn, rõ ràng ăn dấm còn giả vờ không quan tâm.
"Nếu anh không ăn dấm, vậy em có thể trao đổi số điện thoại, QQ, Microblogging cùng với anh ta chứ? Sau đó, lúc nào nhàm chán sẽ nói chuyện trên trời dưới biển, không có chuyện còn có thể thảo luận chuyện ba em cùng ba mẹ anh ấy…|”
Cận Tư Hàn buông xuống máy tính, bàn tay trực tiếp chế trụ đầu của cô, môi phủ lên môi cô.
Nụ hôn hừng hực mà cuồng nhiệt, trắng trợn càn quấy trong miệng cô.
Trong nụ hôn có ý trừng phạt nhàn nhạt, thẳng đến khi mặt cô đỏ bừng, anh mới lưu luyến rời môi cô.
An Chỉ Manh rất không vui."Sao anh lại như vậy chứ…. a..." Môi lần nữa bị người ta bá đạo công chiếm.
Cô lúc đầu có phản kháng, nhưng sau đó lại như trầm luân trong nụ hôn.
Cả người đều trở nên lâng lâng, não bộ chỉ có suy nghĩ duy nhất là làm sao kĩ thuật hôn môi của người này lại được nâng lên rồi.
Tếng ca của Vương Phi vang lên bên tai, cắt ngang ngắm suy nghĩ của cô.
Cô móc điện thoại, là bà ngoại gọi tới, liền nhấn nút trả lời."Bà ngoại..."
"Manh manh, bà cho cháu biết, cháu không thể gả cho tổng thống."
"Bà ngoại, sao bà lại như vậy rồi! Hắn ta chắc chắn đã chết rồi, cháu tận mắt nhìn thấy, ngài ấy phải dùng mấy khối đảo đánh đổi lấy đó! Bà ngoại, mười năm trước cũng không phải là lỗi lầm của anh ấy, bà nhất định phải bức cháu đến vậy sao?"
Cô thận trọng nhìn người bên cạnh. Mà nhìn không ra cảm xúc của Cận Tư Hàn.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng."Manh manh, bà ngoại không phải vì cái kia! Bà biết hai người thật sự yêu nhau, nhưng có người cầm thư tín của ba con tới, nói là vị hôn phu của con, tìm con để thực hiện ước định ban đầu."
"A... Bà ngoại, bà đang đùa cháu sao? Ba cháu mất mười năm rồi, trong mười năm không tới, hiện tại lại tới." Cô không ngu ngốc đến nỗi tin một kẻ tự dưng xuất hiện, cầm theo thư tín của ba cô và tự nhận là vị hôn phu của cô.
"Bà ngoại không đùa với cháu! Cậu ta ngày mai sẽ tới tòa thành tổng thống tìm cháu, nói nếu như cháu không ra, cậu ta sẽ tới tập đoàn của tổng thống tìm ngài ấy. "
Nghe thanh âm tang thương đầu dây bên kia, cô liếc trộm người nào đó sắc mặt ngày càng kém.
Bà ngoại cũng thật là, nói chuyện cũng không biết nhỏ giọng một chút, chắc anh đã nghe được ít nhiều qua điện thoại hết rồi."Được rồi! Cháu đã biết, biết rồi!"
Đầu bên kia dừng lại mấy giây."Manh manh, người kia!!! Thật sự đã chết rồi sao?"
"Vâng, cháu cũng đi xem rồi!" Đáy lòng nhàn nhạt hỗn loạn và u sầu.
"Vậy là tốt rồi! Cha mẹ cháu trên trời có linh thiêng cũng có thể yên nghỉ rồi."
"Vâng. Vậy cháu cúp máy trước, lần sau nói chuyện bà nha!" Nhanh chóng cúp máy điện thoại, trộm vía nhìn người đàn ông mặt đen như mực."Ha ha... Em phát hiện góc nghiêng của anh vô cùng đẹpo nha."
"Ông xã, anh hôm nay rất đẹp trai rất đẹp trai!"
Cận Tư Hàn đảo qua khuôn mặt nhỏ đang cười cười của cô."Ngày mai, anh cùng em tới.”
"A... Cùng em tới đâu?"
"Đi gặp chồng- chưa- cưới-của-em -!" Mấy chữ cuối cùng cơ hồ là cắn răng nói.
Cô cười một mặt xấu hổ, tổng thống đại nhân, ngài xác định ngài là đi gặp mặt, mà không phải qua giết người ta đó chứ?
Khép lại máy tính, anh lần nữa lạnh mặt nói: "Không cho phép gặp hắn ta một mình.”
"Vâng!" Coi như muốn gặp, cũng phải biết người kia là ai đã chứ.
Cô cười híp mắt nhìn anh."Anh đây là đang ghen phải không?"
"Anh không ăn giấm, không khỏe!" Anh nhanh chóng dời ánh mắt, mắt đen nhìn chằm chằm máy tính.
An Chỉ Manh cười lớn hơn, rõ ràng ăn dấm còn giả vờ không quan tâm.
"Nếu anh không ăn dấm, vậy em có thể trao đổi số điện thoại, QQ, Microblogging cùng với anh ta chứ? Sau đó, lúc nào nhàm chán sẽ nói chuyện trên trời dưới biển, không có chuyện còn có thể thảo luận chuyện ba em cùng ba mẹ anh ấy…|”
Cận Tư Hàn buông xuống máy tính, bàn tay trực tiếp chế trụ đầu của cô, môi phủ lên môi cô.
Nụ hôn hừng hực mà cuồng nhiệt, trắng trợn càn quấy trong miệng cô.
Trong nụ hôn có ý trừng phạt nhàn nhạt, thẳng đến khi mặt cô đỏ bừng, anh mới lưu luyến rời môi cô.
An Chỉ Manh rất không vui."Sao anh lại như vậy chứ…. a..." Môi lần nữa bị người ta bá đạo công chiếm.
Cô lúc đầu có phản kháng, nhưng sau đó lại như trầm luân trong nụ hôn.
Cả người đều trở nên lâng lâng, não bộ chỉ có suy nghĩ duy nhất là làm sao kĩ thuật hôn môi của người này lại được nâng lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.