Chương 111: Nguyên nhân tai nạn xe cộ mười năm trước
An Chỉ Manh
13/03/2018
An Chỉ Manh cho tới bây giờ không hề biết người lạnh lùng như vậy cũng có lúc cười long lanh như thế này.
Nhìn người phụ nữ mái tóc bạc phơ, mặt mũi nhăn nheo mỏi mệt già nua, tất cả dũng khí cô gây dựng lên hoàn toàn bị cuốn trôi.
Hạ Thu Hương bất đắc dĩ nhìn cô cháu gái nhỏ."Đứa bé ngốc, đừng trách bà độc ác, bà cũng là vì muốn tốt cho cháu."
"Bà ngoại..." Cảm giác áy náy dội tới từng đợt.
Cô không nên giận bà ngoại. Người trước mặt cô đây chính là người chăm sóc cô, hàng đêm bên cạnh vỗ về cô khi cô còn thút thít sau cơn ác mộng.
LÚc cô bị người ta mắng chửi là đồ sao chổi, là bà mang chổi ra xua đuổi những người kia, cũng nói cho cô rằng cô là đứa trẻ may mắn nhất hành tinh này.
Là bà làm bạn với cô suốt quá trình cô trưởng thành, là bà đã dạy cô sống thật lạc quan, kiên cường.
Bà nguyện dùng thanh xuân của mình để đổi lấy thanh xuân cho cô, cũng chấp nhận nỗi thống khổ khi mất đi cô con gái duy nhất.
BÀ dù lúc khó khăn bần cùng cũng chưa từng nghĩ đến việc đưa cô vào trại trẻ mồ côi, coi như cô đã quyên góp hết tài sản thừa kế, bà cũng không oán than nửa lời.
Cô phải hiểu bà là người có lòng nhân hậu và khoan dung độ lượng nhường nào, vậy mà xém chút lại hiểu nhầm bà.
An Chỉ Manh tiến lên,oom lấy thân thể già nua."Bà ngoại, có thể nói cho cháu biết vì sao không?”
"Cháu ngoan, cháu yêu cậu ta sao?" Hạ Thu Hương hai mắt đục ngầu, chăm chú dò xét đứa cháu gái do mình nuôi lớn.Yêu sao? Còn chưa đến mức như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là thích."Bà ngoại, cháu..."
"Cháu không cần nói, bà biết rồi." Dù chỉ là biểu lộ rất nhỏ của cô thôi, bà cũng luôn hiểu rõ."Bà ngoại hỏi cháu, hai người quen biết nhau bao lâu rồi?"
"Một tháng đi!"
"Một tháng đã đính hôn, chưa nói tới yêu. Vậy cháu hiểu hết tính cách của cậu ta chứ? Cháu hiểu rõ về gia cảnh nhà cậu ta không? Cháu có từng gặp qua bằng hữu thân thích của cậu ta chưa?”
"Cháu..." Đối mặt với liên tiếp những vấn đề quá sức đơn giản, cô lại phát hiện để trả lời chúng lại khó như lên trời.
Nhìn gương mặt nhỏ vẫn đang suy nghĩ miên man, Hạ Thu hương thở dài thật sâu.
"Cháu biết người đó không phải do say rượu sao?"
An Chỉ Manh lắc đầu, không phải nói là do say rượu à?
"Vậy cháu có biết vì sao cậu ta lại nói là do say rượu không?" Có một số việc, bà không muốn nói cho cô, nhưng hôm nay nhất định phải nói cho cô.
THấy cô lắc đầu lần nữa, bà bắt đầu hồi tưởng về mười năm trước.
"Năm đó cha mẹ cháu vô cùng hào hứng đi du lịch, kết quả trở về cũng chỉ còn lại mỗi cháu. Cha mẹ cháu chết thảm, còn có đứa bé mới bảy tháng vẫn nằm trong bụng cũng chết thảm." Nhớ tới chuyện cũ, giọng bà trở nên trầm thấp, mang theo sầu não nồng đậm."Kỳ thật, đây không phải là tai nạn do say rượu. Mà chính là một trận tai nạn chết người xong sợ hãi mà chạy trốn, mà cha mẹ cháu bất hạnh bị đụng phải."
Nhìn người phụ nữ mái tóc bạc phơ, mặt mũi nhăn nheo mỏi mệt già nua, tất cả dũng khí cô gây dựng lên hoàn toàn bị cuốn trôi.
Hạ Thu Hương bất đắc dĩ nhìn cô cháu gái nhỏ."Đứa bé ngốc, đừng trách bà độc ác, bà cũng là vì muốn tốt cho cháu."
"Bà ngoại..." Cảm giác áy náy dội tới từng đợt.
Cô không nên giận bà ngoại. Người trước mặt cô đây chính là người chăm sóc cô, hàng đêm bên cạnh vỗ về cô khi cô còn thút thít sau cơn ác mộng.
LÚc cô bị người ta mắng chửi là đồ sao chổi, là bà mang chổi ra xua đuổi những người kia, cũng nói cho cô rằng cô là đứa trẻ may mắn nhất hành tinh này.
Là bà làm bạn với cô suốt quá trình cô trưởng thành, là bà đã dạy cô sống thật lạc quan, kiên cường.
Bà nguyện dùng thanh xuân của mình để đổi lấy thanh xuân cho cô, cũng chấp nhận nỗi thống khổ khi mất đi cô con gái duy nhất.
BÀ dù lúc khó khăn bần cùng cũng chưa từng nghĩ đến việc đưa cô vào trại trẻ mồ côi, coi như cô đã quyên góp hết tài sản thừa kế, bà cũng không oán than nửa lời.
Cô phải hiểu bà là người có lòng nhân hậu và khoan dung độ lượng nhường nào, vậy mà xém chút lại hiểu nhầm bà.
An Chỉ Manh tiến lên,oom lấy thân thể già nua."Bà ngoại, có thể nói cho cháu biết vì sao không?”
"Cháu ngoan, cháu yêu cậu ta sao?" Hạ Thu Hương hai mắt đục ngầu, chăm chú dò xét đứa cháu gái do mình nuôi lớn.Yêu sao? Còn chưa đến mức như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là thích."Bà ngoại, cháu..."
"Cháu không cần nói, bà biết rồi." Dù chỉ là biểu lộ rất nhỏ của cô thôi, bà cũng luôn hiểu rõ."Bà ngoại hỏi cháu, hai người quen biết nhau bao lâu rồi?"
"Một tháng đi!"
"Một tháng đã đính hôn, chưa nói tới yêu. Vậy cháu hiểu hết tính cách của cậu ta chứ? Cháu hiểu rõ về gia cảnh nhà cậu ta không? Cháu có từng gặp qua bằng hữu thân thích của cậu ta chưa?”
"Cháu..." Đối mặt với liên tiếp những vấn đề quá sức đơn giản, cô lại phát hiện để trả lời chúng lại khó như lên trời.
Nhìn gương mặt nhỏ vẫn đang suy nghĩ miên man, Hạ Thu hương thở dài thật sâu.
"Cháu biết người đó không phải do say rượu sao?"
An Chỉ Manh lắc đầu, không phải nói là do say rượu à?
"Vậy cháu có biết vì sao cậu ta lại nói là do say rượu không?" Có một số việc, bà không muốn nói cho cô, nhưng hôm nay nhất định phải nói cho cô.
THấy cô lắc đầu lần nữa, bà bắt đầu hồi tưởng về mười năm trước.
"Năm đó cha mẹ cháu vô cùng hào hứng đi du lịch, kết quả trở về cũng chỉ còn lại mỗi cháu. Cha mẹ cháu chết thảm, còn có đứa bé mới bảy tháng vẫn nằm trong bụng cũng chết thảm." Nhớ tới chuyện cũ, giọng bà trở nên trầm thấp, mang theo sầu não nồng đậm."Kỳ thật, đây không phải là tai nạn do say rượu. Mà chính là một trận tai nạn chết người xong sợ hãi mà chạy trốn, mà cha mẹ cháu bất hạnh bị đụng phải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.